[Tẫn Tô] [Dạ Tửu] Dỗ dành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếp trước Minh Dạ không có cơ hội tỏ tình. Khi tỏ tình thì người chàng yêu đã không thể vãn hồi, tan biến trước mặt chàng. Kiếp này, dù đã thành thiếu niên, lại có màn cưa cẩm đi vào lòng đất và bị Tang Tửu giận. Chàng đã thử các cách để Tang Tửu không giận, nhưng Tang Tửu vừa nhìn thấy chàng cái là bỏ đi. Chàng đi hỏi các sư huynh sư đệ, thì họ sau khi nghe xong nguyên do Minh Dạ bị phũ cũng bày các cách mà vẫn chưa hiệu quả. Hết cách, chàng đành phải hỏi Tử Mật.

"Làm sao để Tang Tửu hết giận?"

Tử Mật: "Tang Tửu tỷ tỷ thì ta không biết, nhưng huynh có thể thử hỏi cha chúng ta xem. Cha ta dỗ mẹ ta lạ lắm. Lúc thì gọi là Nhị Tiểu Thư, lúc thì gọi Sư Tỷ, thậm chí còn gọi hẳn là Tang Tửu. Nghe thế nhưng mà dỗ được mẹ ta."

Minh Dạ nghe xong rợn tóc gáy đối với người cha nuôi đáng kính. Gọi hẳn tên người yêu chàng luôn? Nhưng đạo lữ giận rồi, không thể nào để lâu không nàng lại để ý người khác. Bí quá hóa liều, chàng đến hẳn Thượng Thanh Thần Vực cầu cứu Cửu Mân Thần Quân.

Đã lâu kể từ khi tạo tiên duyên để Minh Dạ theo đuổi Tang Tửu. Đáng buồn thay, Minh Dạ thật sự là khúc gỗ, vào Tiêu Dao Tông mà không hấp thu được tinh hoa tán gái thần chưởng, điều mà Cửu Mân Thần Quân không những tốt nghiệp mà còn ra cả quả.

Nhưng đến nơi thì lại thấy Cửu Mân Thần Quân như Thiên Đế cao cao tại thượng, thưởng thức vũ điệu độc vũ của vũ nữ. Điểm đặc biệt nhất là vũ nữ mặc váy xanh da trời, chùm khắp người, chỉ lộ đầu và mắt. Nhìn thấy Minh Dạ, vũ nữ đó đột ngột dừng lại, nhìn mặt có vẻ xấu hổ. Cửu Mân Thần Quân cũng vừa nhìn thấy Minh Dạ, dừng lại một chút, nhìn về phía vũ nữ liền bảo: "Các ngươi lui đi"

Vũ nữ hành lễ rồi đi. 

"Thưa nghĩa phụ, con thật sự cần nghĩa phụ giúp đỡ" - Minh Dạ hành lễ rồi nói.

"Để ta xem nào, con làm Tang Tửu giận đúng không?" - Đàm Đài Tẫn nói, ngồi nhàn nhã rót tách trà cho Minh Dạ.

"Sao nghĩa phụ biết?"

"Con bình thường trầm ổn, nhưng để đến mức như cháy nhà mà phải nhờ cậy đến ta chắc chắn là chuyện quan trọng. Nói đi, con làm sao mà con bé nó giận?"

"Trên đường đi đánh quái, con thấy có cây hoa thủy tiên xinh đẹp bên đường. Con liền ngắt về, tặng cô ấy hoa thủy tiên. Bông hoa ấy đẹp vô cùng, nên con khen nàng đẹp như bông hoa thủy tiên" - Minh Dạ thành thật trả lời

Đàm Đài Tẫn nghe xong tái cả mặt hỏi: "Thế con bé nói gì?"

"Cô ấy không phản ứng gì, xong từ đó không chịu trả lời hạc giấy của con nữa. Con đến Hành Dương Tông nàng cũng không thèm chào"

Đàm Đài Tẫn lắc đầu: "Con có biết hoa thủy tiên tượng trưng cho gì không?"

"Đó là biểu tượng của sự may mắn và hạnh phúc"

Đàm Đài Tẫn nghiêm mặt nói: "Con có biết, hoa thủy tiên còn tượng trưng cho việc chỉ yêu mỗi bản thân không?"

Minh Dạ mặt tái mét. Đang hẹn hò với nhau, tặng hoa thủy tiên khác gì nói nàng ích kỷ, chỉ yêu bản thân? Bảo sao Tang Tửu lại dỗi.

"Nghĩa phụ đã kinh qua bao nhiêu tan vỡ mà còn lành lặn. Con muốn thỉnh giáo cách dỗ vợ con ạ!"

Đàm Đài Tẫn mỉm cười: "Người ta còn chưa vào cửa nhà con mà con đã lớn miệng bảo người ta làm vợ à?"

Minh Dạ: "Ngoài Tang Tửu ra, con sẽ không lấy ai khác!"

"Thôi được rồi, ta có cách này để dỗ "vợ" con. Con hãy nghe đây"

~

Sông Nhược Thủy ngày trước từng là nơi đau thương, và từng là nơi hạnh phúc. Tang Tửu đọc đến phần này đã thấy thật rung động, cảm tưởng như chính mình là Tang Tửu trong câu chuyện đó vậy. Quay trở lại nơi này, nhìn cảnh vật vừa quen vừa lạ, nàng thấy thật nao lòng.

Hôm nay nàng được Công Dã chưởng môn giao nhiệm vụ đuổi đàn quạ hung ác ra khỏi vùng ven sông Nhược Thủy. Nhiệm vụ này khá đơn giản, nên để nàng một mình đi đến. Đến nơi, chỉ thấy một đàn quạ máu liên tục rỉa một sinh linh bé nhỏ. Không kịp suy nghĩ, nàng liền tung tiên pháp đuổi đàn quạ ra khỏi. Mãi sau, nàng mới đuổi hết đàn quạ này, thì nhìn lại, lại là con giao long bé nhỏ năm nào bị rỉa đến tróc vảy, trông cực kì đáng thương.

Quạ máu rất ghê gớm, nhìn cực kì hung ác, một khi đã rỉa con mồi thì đến xương chả còn. Con "tiểu giao long" này không biết đã đắc tội gì với đàn quạ mà không thể chống cự được quạ chứ. Tuy nhiên, lòng thương "động vật" trỗi dậy, nàng đành đem "tiểu giao long" này sơ cứu. Đang ngồi xuống, giơ tay ra cầm "tiểu giao long" thì trời đất đảo ngược. 

"Tang Tửu, chúng ta cần nói chuyện."

"Bỏ ta ra tên sắc lang này! Bỏ người huynh ra khỏi ta NGAY!"

"Nàng bình tĩnh nghe ta nói rồi ta sẽ thả nàng ra"

Tư thế của hai người hiện giờ rất mờ ám ngay cạnh sông Nhược Thủy. Chàng ép mình trên người nàng, giữ chặt hai tay nàng, ngăn nàng giãy giụa. Cho đến khi nàng ngừng giãy giụa, chàng liền đứng dậy, cho nàng ngồi bên cạnh, giữ chặt tay nàng nói:

"Tang Tửu, ta xin lỗi vì đã tặng nàng hoa thủy tiên. Ta cứ ngỡ đó là bông hoa của sự may mắn, hạnh phúc mà không biết ý ẩn trong đó. Ta không biết có thể bù đắp được gì ngoài món quà nhỏ này"

Trước mắt nàng hiện ra bó mười một bông hoa hồng đỏ. 

"Khác với trước, ta đi tìm sách về hoa, có nói, mười một bông hoa hồng tượng trưng cho "một đời một kiếp chỉ yêu mình nàng". Nàng không phải là hoa thủy tiên, nàng là bông hồng đỏ, là tình yêu sâu sắc cả đời ta"

Tang Tửu vừa xúc động vừa ngờ ngợ: "Đây là những gì chàng học được ở Tiêu Dao Tông à?"

Minh Dạ cười ý nhị: "Ta còn học được nhiều thứ lắm, nàng có muốn học cùng không?"  

Tang Tửu rùng mình, liền đánh vào vai Minh Dạ, quay mặt sang một bên nhằm giấu đi sự xấu hổ: "Không không, ta ổn"

Một tiếng rên đau đớn phát ra từ miệng Minh Dạ. Tang Tửu ngay lập tức quay đầu lại, nhìn Minh Dạ đang giữ phần vai vừa bị đánh, nhìn thương xót vô cùng. 

"Ta xin lỗi, để ta xem rồi băng bó vết thương cho chàng" - Tang Tửu liền vén vai Minh Dạ rồi chữa trị.

Khung cảnh hòa hợp, thấm đượm tình yêu.

~

Xa xa, nghe thấy tiếng quạ khá là gay gắt. Minh Dạ nghe xong cũng thấy lạ. Bình thường quạ đi với cha nuôi hay với Tử Mật đều im lắm, sao đến lượt mình thì ồn thế nhỉ?

Sự thật là thế này. 

"Ai ui, đau quá. Tiên nữ kia thật quá đáng, đánh rõ ác" - Quạ phàn nàn trước việc bị bóc lột sức lao động của nhà Đàm Đài. 

"Thôi im đi, không lại bị nghe thấy bây giờ." - Con quạ còn lại trấn an

"Minh Dạ không nghe hiểu tiếng quạ đâu, ngươi yên tâm" - Quạ kia tỉnh táo nói.

Thế là sau đó tiếng quạ còn chửi hăng hơn cả trước. 


~Phiên ngoại nhỏ:

"Ta muốn xem nhạc công kia nhảy một bài"

Vũ nữ váy xanh kia đi rất tự nguyện, nhanh chóng nhảy một điệu múa. Ánh mắt lả lơi, trong mắt tràn đầy khiêu khích. Tiếng nhạc Di Nguyệt Tộc năm nào cất lên giữa không trung vô cùng dồn dập, như thúc đẩy vũ nữ nhảy nhanh hơn, lại như thúc đẩy tim Cửu Mân Thần Quân đập lẹ hơn.

Cho đến khi vũ nữ nằm vào lòng Cửu Mân Thần Quân, chàng mới bỏ cái mạng che mặt ra. 

"Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, từng nụ cười làm xao xuyến nhân tâm. Người đâu, các ngươi rời hết đi, tối hôm nay ta muốn thị tẩm!"

Các nhạc công cúi đầu nghe lệnh rồi dần biến mất.

Đàm Đài Tẫn định "giải quyết" ngay và luôn thì Lê Tô Tô liền lấy ngón trỏ che miệng chàng. 

"Chàng vừa nãy chả tạo kết giới gì cả, vừa nãy suýt chút nữa con nhìn thấy chúng ta làm gì kìa. Mau tạo kết giới đi!" 

"Ta đã tạo kết giới xong xong hết rồi. Giờ chúng ta bắt đầu chuyện chính sự chứ?" - Đàm Đài Tẫn chỉ kết giới ngay trước mặt

Tiếng cây đung đưa, mây tản mưa rơi, báo hiệu tương lai rực sáng. 


P/S: Một ông "Em chọn chỗ xem mình nên chôn cất ở đâu" dạy một ông "Chưa từng" cách dỗ vợ, thật đúng là thi vị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net