Mây phủ trăng tà (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mây phủ trăng tà 

Tác giả: seiunnnukete

Editor: Miyamoto

Nguồn: https://seiunnnukete.lofter.com/post/30ffaa55_1cbbef63b

#ABO, sinh tử, cẩu huyết cẩu huyết cẩu huyết, điều quan trọng phải nói ba lần.

Thiết lập: Sau khi nhóm nhạc tan rã, với thực lực tích lũy nhiều năm qua, Santa đã phát triển sự nghiệp cá nhân ở Trung Quốc và đạt được kha khá thành tích.


(Thượng)


Ngay khi Santa vừa bước ra khỏi cửa thang máy thì khách sạn thì hắn nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé.

Người trợ lí kéo hành lí của hắn đi phía trước, Santa thì đeo kính râm và khẩu trang cách vài bước phía sau. Bọn họ chưa đi được mấy bước thì ngay ở ngã rẽ đã thấy một đứa bé chừng vài tuổi đang ngồi xổm dưới đất lau nước mắt, bên cạnh bé còn có hai người phục vụ đang sứt đầu mẻ trán.

Một người đàn ông ăn mặc như quản lí đi cùng với Santa vào thang máy, y bước từng bước dài, bỏ lại Santa ở phía sau mà lao đến trung tâm "gào khóc", y trách cứ hai người phục vụ kia: "Không phải là đã dặn mang con bé tới chỗ an tĩnh sao? Giờ lại chặn hành lang vậy đó hả?!" Đúng ra thì hành lang khá rộng, khách có đẩy xe hành lí đi cũng không thành vấn đề, nhưng ấn tượng để lại thật sự rất kém.

"Nhưng bé ấy không nghe lời, chúng tôi cũng không dám mạnh tay, sợ bé kích động quá..." Người phục vụ lo lắng nói.

"Bé gái, đừng khóc, chúng ta đưa em đi tìm bố mẹ có được không?" Quản lí cũng ngồi xuống, nóng ruột, tùy tiện đưa tay kéo bé, hành động này làm bé vô cùng sợ hãi, bé co rụt thân thể, "oa" một tiếng khóc thật thảm thiết. Biểu tình quản lí sượng cứng lại. Trong thanh âm nức nở của bé có thể miễn cưỡng nghe ra được hai chữ "papa", quản lí cố dùng tiếng Anh để dỗ dành bé vài câu nhưng bé chỉ tiếp tục khóc và không đáp lại.

Mắt thấy khách quý của họ - Santa đã gần đi đến nơi, một người phục vụ vội vàng đứng dậy: "Xin lỗi đã làm phiền quý khách, chúng tôi sẽ đưa đứa bé này đi ngay. Ngoài ra, phòng cách âm rất tốt, quý khách không cần lo lắng."

Santa ở lại Trung Quốc phát triển mấy năm nay, bất luận trình độ nghe hay nói tiếng Trung của hắn đều không thể so với lúc hắn mới chập chững đến đây.

Nhưng hắn không đáp lại lời của nhân viên phục vụ kia.

Đứa bé khóc nức nở khiến nhân viên khách sạn không thể nghe rõ bé đang nói gì, nhưng Santa và trợ lí biết tiếng Nhật của hắn có thể nghe ra rõ - đứa bé này đang nói tiếng Nhật.

"Papa..."

"Con muốn gặp papa..."

"Không! Con không có bố..."

Một đứa bé nhỏ như vậy lại bị lạc ở nơi đất khách, bất an co lại thành một cục, cho dù là xuất phát từ tình đồng hương thì Santa cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được. Hắn tháo khẩu trang và kính râm xuống rồi đưa cho trợ lí, hắn nói với nhân viên khách sạn: "Đứa bé này là người Nhật, để tôi thử."

Nhân viên thật sự lực bất tòng tâm, chỉ có thể tránh ra một bên.

Cô bé vừa khóc vừa nấc nghẹn, thân thể cao lớn của Santa ngồi xuống, cất giọng nhẹ nhàng, cố gắng dùng tiếng Nhật để giao tiếp với bé: "Con có chuyện gì sao? Con bị lạc hả?"

Lâu như vậy rốt cuộc cũng nghe được ngôn ngữ quen thuộc, cô bé ngẩng đầu lên. Bé cau mày, lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn đã dính đầy nước mắt.

"Con muốn gặp papa... huhu..."

"Papa đúng không? Papa con ở đâu?"

"Không thấy... không thấy papa đâu... huhu..."

"Không thấy papa? Con đến từ đâu vậy, có nhớ rõ không?"

"Huhu..."

Cô bé kích động chỉ biết khóc, Santa kiên nhẫn một hồi thì cô bé mới nức nở nói rằng bé là lẻn đi sau người lớn đi ra ngoài, ngắm cảnh thỏa thê từ trên xuống dưới, khách sạn tận hai mươi mấy tầng, bé đi một lúc liền quên mất mình rốt cuộc ở tầng mấy.

Santa cong cong khóe miệng, nhẹ giọng nói chậm rãi, biểu lộ tràn đầy kiên nhẫn cùng thân thiết, dần dần bé tin tưởng vào Santa. Từ nói chuyện bình thường đến tiếp xúc tay chân, Santa tự nhiên xoa tóc của cô bé, lau nước mắt cho bé, rồi siết chặt bàn tay bé nhỏ của bé. Điều này càng khiến tâm tình bé thêm ổn định lại.

"Chắc chân con bị tê rồi nhỉ? Chúng ta kiếm một nơi khác ngồi xuống nha, được không?" Santa đề nghị.

"..." Cô bé do dự.

Santa nhìn ra được bé đang lo lắng, "Chúng ta sẽ không đi xa đâu, papa nhất định sẽ tìm được con mà."

Cô bé gật đầu lia lịa, lúc này mới giơ cánh tay bé nhỏ múp múp lên, chui vào trong ngực của Santa.

Santa bế cô bé lên. Bé rất nhỏ, ở trong vòng tay của Santa trong giống hệt một con búp bê. Bé nắm chặt áo khoác của hắn, tựa vào bờ vai rộng của hắn mà khụt khịt.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, bọn họ đến được phòng nghĩ gần nhất. Santa cho bé uống một ít nước nóng, nói câu được câu không với bé để đánh lạc hướng.

"Con bao nhiêu tuổi rồi?"

"Một... hai tuổi." Cô bé bối rối giơ ngón tay.

"Tên con là gì?"

"... Sumire ạ."

"Papa thì sao? Papa con tên gì?"

"Papa tên..."

"Đúng rồi, là tên gì?"

"..."

"Con không biết sao?"

"Con không biết nữa."

Santa cười khổ. A--- đứa bé này còn nhỏ quá, hỏi gì cũng khó khăn.


Ở chiều ngược lại, sau khi nhân viên khách sạn xác nhận quốc tịch của đứa bé là Nhật Bản thì ngay lập tức tìm kiếm khẩn cấp thông tin về những vị khách Nhật Bản đang ở tại khách sạn. Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến lễ tân.

Điện thoại vừa được kết nối đã nghe ra thanh âm kích động của một người đàn ông, người này phát ra một tràn dài tiếng Anh vô cùng nhanh: "Con gái của tôi bị lạc, đã gần nửa tiếng rồi, tôi tưởng con bé đang ở cùng với em gái của tôi, nhưng em ấy không thấy con bé đâu cả, chúng tôi không biết con bé có thể đi đâu được, con bé hôm nay mặc một cái áo khoác màu xanh lá và..."


"Được rồi, con cứ ôm như vậy nếu không sẽ bị cảm nha." Thời tiết cuối thu đã chuyển lạnh nên bên trong khách sạn mở điều hòa, cô bé đổ mồ hôi rất nhiều. Santa cởi giúp bé cái áo khoác màu xanh lá bên ngoài, lại sợ bé bị cảm lạnh nên nhét áo lại vào trong tay bé.

Hắn đã ở với cô bé này gần hai mươi phút. Đây chắc chắn không phải là phong cách của hắn, anh rất thân thiết với người quen nhưng lại không với người lạ, nhất là những đứa trẻ.

Trong khoảng thời gian này, nhân viên khách sạn liên tục nhận lỗi, trợ lí cũng giục hắn đi, nhưng cô bé lại rưng rưng nước mắt, vừa khóc vừa kéo tay hắn khiến cho Santa không khỏi mềm lòng.

Cô bé rất xinh, đôi mắt to đẫm lệ khiến cho Santa cảm giác quen thuộc đến khó hiểu. Hắn có thể kiên nhẫn được như thế có lẽ phần lớn là do sự quen thuộc kì lạ này...

"Đừng lo, chú sẽ không đi đâu." Hắn ngồi xổm xuống rồi mỉm cười với cô bé, hắn chìa tay ra, cô bé muốn nắm lấy thì hắn đột ngột rút lại, bàn tay xoay một vòng rồi mở ra, bên trong là một con sâu nhỏ bằng gỗ, là món đồ chơi được người nhân viên mang đến, hắn thì vận dụng một chút mẹo nhỏ về ảo thuật mà hắn từng học được khi còn nhỏ, không nghĩ tới giờ lại có đất dụng võ --- nụ cười cũng xuất hiện trên khuôn mặt của cô bé.

Santa bàng hoàng. Hình như hắn biết, hình bóng là hắn nhìn thấy từ cô bé này là ai...

Trùng hợp thay, hắn cũng vì người bạn cũ kia mà yêu cầu trợ lí phải đổi đến khách sạn này...

Chắc vì sự đồng cảm này, hắn thở dài và nghĩ: Quên đi, dù sao hôm nay cũng không có việc gì, cứ chờ người nhà của cô bé đến. Chắc giờ này bên khách sạn đã liên lạc được với người nhà rồi nhỉ...

Santa dời tầm mắt chú ý đến mái tóc dài của cô bé, trên cổ của bé đầy mồ hôi cùng nước mắt khiến cho các sợi tóc bết vào nhau. Cô bé cũng có vẻ rất khó chịu, cứ đầy đẩy tóc ra sau.

"Để chú buộc tóc lại cho."

Santa tháo sợi chun buộc tóc vào gom tóc lại. Hắn không có kinh nghiệm, lại sợ cô bé bị đau nên động tác có hơi ngốc nghếch. Nhưng trong quá trình buộc tóc cho bé, Santa có để ý thấy bé đang đeo một sợi dây da đen. Đối với một đứa bé hai tuổi mà nói thì phụ kiện này có hơi...

Tóc được buộc lên nên tâm tình của cô bé cũng thoải mái không ít. Nhưng sợi dây da khiến bé không thoải mái chút nào, bé cào cào sợi dây khiến cho mặt dây chuyền lộ ra khỏi áo.

Santa lúc đầu không để ý, hắn đứng lên đi rót nước cho cô bé.

Nhưng sau khi quay đầu lại, chỉ trong một thoáng, hắn ngây cả người ra. Hắn căng mắt ra để xác nhận.

Đó là một chiếc nhẫn nam. Kiểu dáng không có gì đặc biệt, cũng không quá đắt tiền, nhưng cả người Santa cứ như bị điện giật. Nụ cười trên mặt đã biến mất từ lúc nào, lúc đầu hắn không tin vào mắt mình, sau đó sắc mặt cũng dần thay đổi...

Không lâu, bên ngoài phòng nghĩ vang lên tiếng nhân viên trả lời bằng tiếng Anh: "Cô bé đang ở đây thưa ngài."

Nhưng người được dẫn đến không để ý đến chuyện cảm ơn, sốt ruột đẩy cửa vào, hét lên: "Sumire!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net