Thức dậy thấy mình ở thế giới ABO (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: muziorxiaobinggan

Editor: Miyamoto

Nguồn: https://muziorxiaobinggan.lofter.com/

Edit chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang khỏi đây khi chưa có sự cho phép của mình.


*Bạc hà x Soda


Santa bị sức nóng của cơ thể đánh thức, cậu mơ mơ màng màng mà mở to mắt, cảm giác cả người đều khó chịu.

Lúc này bên ngoài đã tảng sáng, một ít ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa sổ, phòng 405 vẫn còn chìm trong bầu không khí yên tĩnh, Santa trở mình kéo chăn, nghiêng tai lắng nghe tiếng ngáy ngủ quen thuộc của người nào đó nằm giường dưới.

Cậu không thể ngủ được nữa, có một sự sốt ruột không giải thích được cứ tràn ngập trong đầu cậu. Cậu luôn là người làm theo những gì bản thân nghĩ, vì vậy cậu đã dành một giây để suy nghĩ về tính khả thi của việc nhảy trực tiếp xuống đất, sau đó chân dài dễ dàng chạm xuống sàn.

Santa cố gắng im lặng hết mức có thể, cậu không muốn đánh thức ba người còn lại. Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh giường của Rikimaru, cảm thấy có cái gì đó kì kì.

Bộ Riki-kun xịt nước hoa đi ngủ sao?

Santa cứ nghe thoang thoảng mùi soda từ người của Rikimaru.

A, Riki-kun như vậy là không ngoan đâu, muốn giảm cân thì không được uống soda mà, đột nhiên Santa cảm thấy bản thân đang nắm giữ bí mật quốc gia.

Nhưng có một vấn đề còn quan trọng hơn lúc bây giờ, đó là cậu càng nôn nóng hơn.

Santa đá văng chiếc dép rồi leo lên giường nằm xuống bên cạnh Rikimaru một cách thành thục, nhưng cậu cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cậu đưa tay ôm lấy Rikimaru sau đó vùi đầu vào cổ của anh hít mạnh một hơi, mùi soda nhẹ nhàng khoan khoái tràn vào phổi, miễn cưỡng trấn áp được sự nôn nóng trong lòng cậu.

Cậu đột nhiên tỉnh táo hẳn, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cũng tự hỏi vì sao bản thân lại quen thuộc với hành động này như vậy, cậu nhắm mắt lại muốn ngủ, trước khi chìm vào giấc mộng thì theo bản năng, cậu càng siết chặt Rikimaru vào lòng.

Dường như Rikimaru cũng cảm nhận được cái ôm của cậu, anh dụi nhẹ đầu vào vai Santa.

A, Riki-kun thơm quá, Santa cảm thán trong mơ.

Khi mà Santa tỉnh ngủ thì ngoài trời đã sáng hẳn, hiếm khi thấy một ngày mà Rikimaru không đi tập luyện mà còn đang ngủ rất say.

Nhưng điều đó không có nghĩa là không ai trong căn phòng 405 thức dậy sớm.

Santa mở to mắt nhìn Lưu Chương đứng trước mặt đang há hốc miệng thành hình chữ O, cậu cúi đầu nhìn Rikimaru trong lòng, dần dần nhớ lại chuyện đêm qua.

Và thế là Santa cũng há hốc miệng giống hệt Lưu Chương.

Lưu Chương nhìn cậu kiểu: "Hey bro, tui biết hết rồi nhá", và hỏi với giọng kích động: "Ông anh, ông đã đánh dấu chưa?"

Santa bối rối nhìn hắn.

Lưu Dương thấy cậu không nói tiếng nào, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, giọng bàng hoàng: "Ông, ông, ông, ông ngủ với người ta mà không thèm đánh dấu! Tui không ngờ ông lại là con người như thế!" Sau đó, hai mắt Lưu Chương sáng lên, giọng điệu đầy hàm ý: "Santa này, hay là ông anh... không được hả?"

Santa càng bối rối hơn, giọng cậu kích động: "Con người này đang nói cái gì vậy?"

Lưu Chương căm phẫn nhìn cậu sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Santa nghĩ chắc sáng nay ngủ dậy Lưu Chương quên não ở trên giường mất rồi.

Cậu cẩn thận rời giường mà không đánh thức Rikimaru.

Đến khi Santa đứng đánh răng chung với Lưu Chương thì cái con người đó vẫn nhìn cậu như vậy, còn tỏ ra vẻ thương hại.

"Santa, không sao đâu, ông cứ nói thật, tui sẽ không cười ông đâu."

Santa đang cầm bàn chải đánh răng, nhất thời không hiểu nổi: "AK, ông nói gì vậy, đánh dấu gì?"

Nghe xong những lời này, Lưu Chương đổi thành vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép, giả vờ cao thâm mà vỗ vỗ vai cậu: "Ui chao, Santa, nói thật đi, hồi đó lúc học môn sinh lí ông đều ngủ gật đúng không?"

Khi nghe đến ba chữ "môn sinh lí", Santa suýt chút nữa phun nước vào mặt Lưu Chương, cậu kinh hãi nhìn Lưu Chương, phức tạp nói: "Học sinh ở Trung Quốc... phải học cái đó à?"

Lưu Chương gãi đầu, trong lòng cũng bối rối: "Cái này... tui nghĩ nếu phân theo mức độ quan trọng thì nước Nhật cũng cần phải học chứ... đúng không?"

Santa nhìn Lưu Chương một cách khó hiểu, ngay lập tức Lưu Chương cảm thấy rằng bản thân đang gánh trên vai trách nhiệm bồi dưỡng cho xã hội một Alpha 3 tốt, vì thế hắn nói với Santa: "Santa nè, không sao đâu, tui có thể dạy cho ông, nhưng tui muốn nói là ông đang trong kì mẫn cảm đúng không? Làm ơn thu tin tức tố lại giùm tui đi!"

Vừa lúc Lưu Chương ngửi thấy thì hắn muốn bị cái mùi bạc hà này dìm chết rồi! ! ! Phải biết rằng Alpha sẽ rất khó chịu với tin tức tố của đồng loại! !

Cái tên đàn ông không biết kiềm chế này, Lưu Chương khóc trong lòng một ít, không biết vì sao trong nháy mắt, hắn đã cầu nguyện cho trinh tiết của Rikimaru.

Tại sao ư, có thể là do trực giác mách bảo Lưu Chương chính là thuyền trưởng chèo cp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net