Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế giới hỗn loạn ngoài kia, đang muốn xâm phạm tới Vũ Trụ này.

Rồi chớp lóe lên sáng lòa. Ánh sáng! Ánh sáng trắng đã thực sự xâm nhập vào đây!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Mẹ em vẫn chưa về, có thể vì cơn giông sắp kéo đến."

Chị ngó đầu ra ngoài hành lang. Bóng tối đã vây lấy khu nhà trọ, chỉ còn vùng sáng của ánh đèn ngoài cửa phảng phất.

Có gió lạnh rít qua khe cửa, nó nép sau lưng chị, nhìn ra dãy lan can hành lang. Chúng thật khác xa so với lúc hồi chiều - trông gai góc và lạnh lẽo tới mức đáng sợ.

"Chắc lúc này mẹ em đang lo lắm."

Nó ngước nhìn lên, thấy chị cúi xuống trông lại, liền ngoảnh mặt, tự nhiên nó thấy e thẹn không vì lý do gì.

Bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên.

"Có thể là mẹ em đấy!"

Chị nhanh nhẹn bước trở vào trong nhà, nhấc điện thoại lên, còn nó lẽn bẽn tiến lại gần, nhìn từng cử chỉ của chị khi nghe điện.

"Vâng."

Giọng nói dịu dàng của chị trở nên nghiêm nghị khi giao tiếp với người ở đầu dây bên kia.

Từng câu, từng lời được nói ra, ngay sau đó nét mặt chị lại khang khác, ánh mắt như bao trùm lấy vạn vật trong căn phòng đến lúc này cũng phải lay động.

~~~~ Truyện chỉ được đăng trên Wattpad~~~~

Thế nhưng tuyệt nhiên, ánh mắt ấy chẳng huớng lại nó lấy một lần.

Mưa đã bắt đầu rơi. Phía bên ngoài ô cửa, những vệt nước đan chéo cắt xuống ô kính, làm thành những đường thẳng song song ngày một dày hơn, ngày một nhiễu loạn.

"Em hiểu rồi."

Thế giới hỗn loạn ngoài kia, đang muốn xâm phạm tới Vũ Trụ này.

Rồi chớp lóe lên sáng lòa. Ánh sáng! Ánh sáng trắng đã thực sự xâm nhập vào đây!

Đặt điện thoại xuống, ánh mắt chị nhìn thẳng ra phía trước, không chớp, chỉ lay động, như thể đã buông vào hư không.

"Không phải mẹ em, chị rất tiếc."

Chị ôm nó vào lòng, khẽ đung đưa, dựa cằm lên đầu nó. Trong thanh âm đã có phần nhẹ nhàng giống như lúc trước.

Mẹ em có lẽ chỉ về muộn thôi, chắc giờ đang lo lắm."

Ánh mắt nó chỉ nhìn vào chiếc điện thoại bị đặt xuống một cách hững hờ, ống nghe gọi không khớp vào ổ cài, vang lên một vài tiếng 'tút... tút...' nho nhỏ.

Những gì vừa rồi xảy ra quá nhanh, có quá nhiều biến động bất chợt, thế nhưng sau cùng căn phòng Vũ Trụ vẫn bình lặng như thường.

Ngồi sát bên cạnh chị nhìn làn mưa mỗi lúc một dày bên ngoài cửa sổ, nó chợt thấy lòng mình yên lại, dù đã thoáng hụt hẫng vì biết không phải là mẹ gọi cho mình.

"Em đói không?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

~~~~ Truyện chỉ được đăng trên Wattpad~~~~

Chương này thực sự ngắn, hẹn các bạn chương  4 dài hơn nhé.

Cảm ơn mọi người đã đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net