Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Thế giới ngoài kia chẳng ai quan trọng nó cả, trong vũ trụ vô biên bất tận lại càng không. Không có ngân hà này thì còn có ngân hà khác, chọn lựa là tùy hứng mỗi người, phải không?"

"...Tuy nhiên, Ngân Hà của Vũ Trụ nhỏ bé này kỳ thực quan trọng, nếu không, nó chỉ là Sao Nhỏ bơ vơ lạc lõng giữa biển bóng tối mà thôi."

 "Vũ trụ là một nơi yên bình, thế nhưng lại không phải là nơi thích hợp để sống, vì không có thức ăn."

Chảo được bắc lên, mì căn được rim nhỏ lửa, màu đã chuyển sang vàng đượm hấp dẫn.

"Thế nên chị gọi cái tủ lạnh là Trạm Không Gian đó, mỗi tuần tàu con thoi sẽ trở về trái đất rồi lại phóng lên để tiếp tế lương thực. Hôm nay phi hành đoàn có thêm Sao Nhỏ, nên thực đơn sẽ được tăng cấp hơn."

Đứng cạnh bếp, chị cầm đũa đảo qua đảo lại, chốc chốc lại nhìn nó đứng cạnh, mỉm cười.

Nụ cười của chị lúc này tươi hơn, giống như không dành cho nó mà vì một điều gì đó khác.

Nhưng bất chợt gương mặt chị nghiêm lại.

"Mà nhóc không chịu nói gì sao? Chị gọi nhóc là Sao Nhỏ rồi, nhóc phải gọi chị là Ngân Hà chứ, cái tên chị đặt hay thế mà..."

Chị nhíu mày với nó.

"Thử gọi đi, gọi 'chị Ngân Hà', nào!"

Đột nhiên chị buông đũa xuống chảo, ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt nó, nắm lấy hai cánh tay, có phần hơi uy lực.

~~~~ Truyện chỉ được đăng trên Wattpad~~~~

Trước phản ứng như thế, nó chỉ sửng sốt, khẽ nuốt nước bọt, cảm thấy hơi sợ.

Đôi mắt chị lay động, tuy nhìn chằm chặp nhưng lại phảng phất hướng về chốn xa xăm, tới một nơi nào đó không thật rõ.

Căn phòng thoáng yên lặng, chỉ có tiếng dầu mỡ trên bếp nóng xèo xèo trên cao.

"Thật là." Chị lại mỉm cười, gương mặt đang nghiêm liền trở nên mềm mại, khẽ thở dài rồi đứng dậy. "Đó chỉ là một cái tên thôi. Thế giới ngoài kia chẳng ai quan trọng nó cả, trong vũ trụ vô biên bất tận lại càng không. Không có ngân hà này thì còn có ngân hà khác, chọn lựa là tùy hứng mỗi người, phải không?"

Nó ngước nhìn lên, sau một lúc lại tự dưng lại muốn gọi 'chị Ngân Hà', nhưng chẳng hiểu sao tiếng nói nghẹn lại ở cổ họng không thốt ra được.

Nó không hiểu chị nói gì, trong tiềm thức lại càng rối bời, vì trước đó chỉ nghĩ căn phòng vũ trụ này có mình chị là ngân hà duy nhất, hóa ra còn có những ngân hà khác ở đâu đó ngoài kia.

Tuy nhiên, Ngân Hà của Vũ Trụ nhỏ bé này kỳ thực quan trọng, nếu không, nó chỉ là Sao Nhỏ bơ vơ lạc lõng giữa biển bóng tối mà thôi.

"Hồi bằng tuổi em, chị chỉ thích ngắm sao trên bầu trời. Mặc dù các sao đứng gần nhau, nhưng vẫn luôn có một ngôi sao đứng cách biệt. Ngôi sao đó thật nhỏ, thật xa, lại đứng cách các bạn sao như thế, trông lại càng lẻ loi, yếu ớt. Chị đã tự hỏi, có khi nào không được chia sẻ ánh sáng cùng những sao lân cận, thì một ngày nào đó liệu bóng tối có vây lấy và dập tắt nguồn sáng của ngôi sao đó không?"

~~~~ Truyện chỉ được đăng trên Wattpad~~~~

Chị nói chậm rãi, ánh mắt nhìn xuống bếp ăn, thi thoảng lại ngước lên, như thể tìm kiếm hình ảnh bầu trời sao đã in vào tiềm thức.

"Mỗi lần có dịp ngắm sao, chị lại quan sát ngôi sao đó, thầm hy vọng nó không biến mất, chỉ mong trông thấy chút ánh sáng le lói thoắt ẩn thoắt hiện của nó trên nền trời sâu thẳm. Và cũng thật diệu kỳ, mỗi khi chị nhìn lên, nó vẫn luôn ở đó, vẫn nhỏ bé và kiên cường tồn tại, kể cả khi cách biệt với muôn vàn các sao kia."

/___/

Mì căn đã chín và được bày ra hai đĩa trên bàn. Đĩa của nó nhiều hơn, lon sữa đậu uống dở đặt bên cạnh, còn đĩa của chị đựng ít, và có thêm một chai nước dán hình hoa quả vừa được lấy ở tủ lạnh ra.

Chai thủy tinh này giống chai mà bố vẫn hay uống hồi còn ở nhà cũ, nó nhớ lại.

Bên ngoài trời đã mưa tầm tã. Gian phòng lúc này đã sáng hơn vì có một bóng đèn vàng cạnh bàn ăn mới được bật, khiến không gian liền trở nên ấm áp.

Chị lau tay rồi ngồi xuống, thở một hơi dễ chịu rồi nhìn nó mỉm cười, khẽ rót sữa đậu vào cốc cho nó.

"Chúc ngon miệng!"

Hai người chắp tay cúi đầu rồi tách đũa ra. Nó phồng miệng lên thổi hơn nóng nghi ngút của miếng thức ăn, trong khi chị không ăn vội mà đặt đũa xuống, cẩn thận rót chai vào một cái cốc nhỏ, căn ke từng giọt một.

~~~~ Truyện chỉ được đăng trên Wattpad~~~~

Mặc dù trước giờ nó không ăn món này, dù mẹ bắt cũng không chịu ăn, lý do vì trông chúng như những thỏi bột chiên vô vị. Thế nhưng đĩa mì căn do chị nấu trước mặt lại kích thích cái bụng đói của nó sôi lên réo rắt, trông thật giống bánh gạo cay.

Cắn một miếng, hai mắt nó long lanh sáng rực!

"Ngon đúng không?"

Chị nghiêng đầu nhìn nó, ly nước vừa mới rót ra đã cạn, đĩa thức ăn vẫn y nguyên.

Nó gật đầu, vừa ăn vừa thổi phù phù, nhai ngấu nghiến một cách mỹ mãn.

"Lanh lẹ đấy nhóc, làm con trai phải nhớ, đừng bao giờ chê món ăn người phụ nữ nấu cho mình, biết chưa?"

Nó gật gật đầu, dù không nghĩ ngợi gì về câu nói này. Miếng mì căn ngon đã khiến thần trí của nó sung sướng đến ngây ngất. Tuy nhiên trong ánh nhìn, nó vẫn để ý chị không ăn đĩa của mình, chỉ nghiêng chai rót ra uống.

"Nhóc ngoan lắm, nhất định sau này sẽ trở thành một người đàn ông tốt mà."

Bàn tay chị chìa ra, xoa xoa tóc nó, khiến nó đang định cắn miếng nữa cũng phải giật mình ngưng lại. Nhìn lên, nụ cười trên môi chị vẫn ở đó, nhưng hai gò má đỏ bừng, hai mắt có phần hơi nheo lại, hơi thở dồn dập hơn.

Thấy chị có phản ứng khác, nó liền ngừng ăn, chỉ lặng lẽ nhìn lại.

Thế rồi, chị lấy tay lau khóe mắt, cho dù nước mắt chẳng hề chảy ra, sau đó đóng nắp chai vào rồi cầm đũa, nói nhỏ.

"Ăn đi kẻo nguội bây giờ."

Nó lại tiếp tục ăn, thi thoảng vẫn liếc nhìn lên, quan sát biểu cảm của chị, không nói năng gì.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hình ảnh "Mì Căn" nhaaa....Xem cho thèm,hihi

Đọc đến đây đều là những con người siêu đáng yêuuu.... Có ai thấy đói không??? Viết đêm khuya mà bụng biểu tình hoài...

~~~~ Truyện chỉ được đăng trên Wattpad~~~~#Vui lòng không re-up dưới mọi hình thức

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hẹn các bạn chương sau nhé. Cảm ơn mọi người đã ghé qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net