Chương Mười Chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối khiến tôi ngộp thở.

Giấc mơ của tôi đầy máu và tôi không thể ngủ nổi. Giấc mơ duy nhất từng đem đến yên bình cho tôi đã đi rồi và tôi không biết làm thế nào để lấy lại. Tôi không biết làm thế nào để tìm được chú chim trắng muốt đó. Tôi không biết liệu nó có bao giờ bay qua cuộc đời mình. Tất cả những gì tôi biết là giờ mỗi khi nhắm mắt tôi không thấy thứ gì khác ngoài tuyệt vọng. Cảnh Fletcher bị bắn cứ không ngừng xuất hiện. Jenkins chết dần trong tay tôi. Warner bắn thẳng vào đầu Adam. Gió không ngừng đập vào cửa phòng.

Tôi đang chết vì lạnh.

Giường tôi đang nằm là những mảnh mây vỡ vụn và tuyết vừa mới rơi; thật mềm mại, thật thoải mái. Nó khiến tôi nhớ lại lúc ngủ ở phòng Warner và tôi không thể ngăn lại được. Tôi sợ mình sẽ rơi vào những cạm bẫy đó.

Tôi không thể ngăn mình tự hỏi liệu Adam có ổn không, liệu cậu ấy có quay lại không, liệu Warner sẽ tiếp tục làm tổn thương cậu ấy bất cứ khi nào tôi không nghe lời. Tôi thực sự không nên quan tâm nhiều như vậy.

Bức thư của Adam ở trong cuốn sổ của tôi có thể chỉ là một phần kế hoạch khiến tôi phát điên của Warner.

Tôi bò trên sàn nhà lạnh lẽo và kiểm tra những mảnh giấy nhàu nghĩ tôi gấp lại hai ngày trước. Nó là hi vọng duy nhất tôi còn, một hi vọng dường như không có thật.

Tôi không còn lựa chọn nào khác.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Tôi cố nến một tiếng hét, trượt sang bên cạnh, gần như đè lên Adam đang nằm trên sàn nhà. Tôi thậm chí còn không còn nhìn thấy cậu ấy.

"Juliette?" Cậu ấy không cử động, chỉ nhìn thẳng vào tôi: đôi mắt bình tĩnh, lặng lẽ như dòng nước dưới ánh trăng.

Tôi suýt bật khóc.

Tôi không biết tại sao mình lại nói thật. "Tôi không ngủ được."

Cậu không hỏi lí do, chỉ nhỏm dậy, ho khù khụ. Tôi chợt nhớ cậu đang bị thương, tự hỏi không biết cậu đã khá lên chưa. Cậu túm lấy gối và chăn trên giường đặt xuống sàn nhà. Tôi không nói một lời. "Nằm đi", cậu ấy chỉ lặng lẽ nói vậy.

[Tôi muốn cậu ấy mãi mãi nói với tôi như thế.]

Chỉ là hai từ nhưng tôi không hiểu vì sao lại đỏ mặt. Tôi nằm xuống, cậu ấy phủ chăn lên người tôi. Tôi chăm chú nhìn cánh tay ấy khoanh lại trong bóng tối, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, khắc họa theo dáng người bên cạnh. Chúng tôi cùng nằm trên sàn cách nhau có vài mét. Cậu không dùng chăn hay gối. Cậu vẫn ngủ trần và tôi nhận ra mình không thở nổi, có lẽ tôi chẳng thể thở ra khi có mặt cậu.

"Cậu không cần phải sợ gặp ác mộng nữa," cậu ấy thì thầm.

Tôi gần như ngạt thở.

Đêm nay tôi ngủ ngon hơn bất kì lúc nào trong đời mình.

Tôi mở bừng mắt, đòn chào một ngày mới ở cái thế giới hỗn độn này.

Làn gió mát mơn man trên da và tôi ngồi dậy, dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, chợt nhận ra Adam đã rời đi từ lúc nào. Tôi chớp chớp mắt và bò về giường, sắp xếp lại chăn gối.

Tôi liếc ra ngoài cửa và tự hỏi cái gì đang chờ mình ở ngoài kia.

Tôi nhìn về phía cửa sổ và tự hỏi liệu có bao giờ một cánh chim sẽ bay qua đây.

Tôi quay sang chỗ đặt đồng hồ trên tường và tự hỏi quay trở lại cuống sống theo nhịp chạy của những con số là như thế nào. Không biết 6:30 ở cái tòa nhà này mọi người làm gì.

Tôi quyết định đi rửa mặt. Ý nghĩ này làm tôi hang hái trở lại và thậm chí còn hơi xấu hổ.

Tôi mở cửa phòng tắm và bắt gặp hình ảnh phản chiếu của Adam trên gương. Cậu ấy nhanh chóng kéo áo xuống trước khi tôi kịp nhìn kĩ những tôi đã thấy những gì mình không thể nhận ra trong bóng tối.

Người cậu đầy vết bầm tím.

Tôi thoáng khuỵu xuống. Tôi không biết làm thế nào để giúp cậu. Tôi ước mình có thể.

"Tôi xin lỗi," cậu nói nhanh. "Tôi không biết cậu dậy rồi." Cậu kéo kéo áo xuống như thể nó không đủ dài để che dấu.

Tôi gật đầu chẳng vì lí do gì. Tôi nhìn xuống sàn nhà dưới chân, không biết nói gì.

"Juliette." Giọng cậu khi gọi tên tôi thật dịu dàng khiến tôi đơ người mất một lúc lâu. Khuôn mặt cậu rối rắm đầy cảm xúc. Cậu lắc lắc đầu. "Tôi xin lỗi," cậu nói, lặng lẽ đến mức tôi nghĩ mình đang tưởng tượng ra nó. "Nó không phải..." Cậu nghiến răng và lo lắng vuốt vuốt tóc. "Tất cả những thứ này─nó không ─"

Tôi mở lòng bàn tay hướng về phía cậu. "Tôi biết."

Vẻ nhẹ nhõm hiện lên trên khuôn mặt cậu và đột nhiên đôi mắt ấy là thứ đảm bảo duy nhất mà tôi cần. Adam không hề phản bội tôi. TÔi không biết tại sao hay như thế nào cả ngoại trừ việc cậu ấy vẫn là bạn của tôi.

Cậu ấy vẫn luôn bên cạnh và sẽ không để tôi chết.

Tôi bước đến và đóng cửa lại, mở miệng định nói.

"Không!"

Tôi há hốc miệng.

"Đợi đã," cậu giơ tay ra. Môi cậu mấp máy nhưng không nói gì. Tôi nhận ra thay vì máy quay có lẽ vẫn còn máy nghe lén trong nhà tắm. Adam nhìn xung quanh, rồi dừng lại.

Phòng tắm có bốn bức tường bao bằng kính và đá cẩm thạch. Cậu ấy kéo cửa ra trước khi tôi hiểu cái gì đang diễn ra rồi mở vòi nước to nhất để tiếng nước vang vọng trong phòng, kính mờ hơi nước. Ngay khi tôi nghĩ mình bắt đầu hiểu kế hoạch của cậu thì cậu đã kéo tôi vào lòng và nhấc tôi vào đứng dưới vòi nước.

Tôi giật này mình.

Nước nóng ngấm vào quần áo tôi, chảy dọc theo tóc và cổ tôi nhưng tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được là đôi tay cậu quanh eo mình. Đôi mắt cậu gắn chặt vào tôi, đốt cháy cơ thể tôi. Dòng nước chảy theo đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt cậu và những ngón tay đang ép tôi lên tường.

Đôi môi ấy đôi môi ấy đôi môi ấy đôi môi ấy đôi môi của cậu.

Đôi mắt tôi cố gắng mở bất chấp dòng nước chảy xuống.

Đôi chân tôi run rẩy.

Làn da tôi bỏng cháy kể cả khi cậu không chạm vào.

Làn môi cậu rất gần tai tôi. Còn tôi thì đã mềm nhũn, cổ họng khô khốc.

"Tôi có thể chạm vào cậu," cậu nói, và tôi tự hỏi liệu đang có một con chim ruồi nhảy nhót trong lồng ngực. "Tôi không hiểu cho đến tối qua," cậu ấy thì thầm, và tôi mơ hồ đến mức chỉ có thể cảm nhận sức nặng của cậu rất gần với tôi.

"Juliette─" Cơ thể cậu tiến gần hơn và tôi nhận ra mình không thể chú tâm vào thứ gì khác ngoài hi vọng đang phập phồng trong ngực. Đôi mắt tôi trừng lớn và cậu khẽ liếm môi dưới và cái gì đó trong đầu tôi nổ tung.

Tôi thở gấp, không ngừng thở gấp, thở gấp đến không thể kiềm chế. "Cậu đang làm─"

"Juliette, làm ơn─" Giọng nói của cậu tràn ngập lo lắng và cậu liếc về phía sau như thể không chắc rằng liệu có ai khác ngoài chúng tôi. "Đêm hôm trước─" Cậu mím môi lại, nhắm mắt trong vài giây và tôi kinh ngạc nhìn vào từng giọt, từng giọt, từng giọt nước chảy xuống từ bờ mi của cậu như những viên ngọc trai được gọt rũa từ đau đớn. Những ngón tay cậu nặng nề nâng lên như thể cậu đang cố giữ chúng ở một chỗ, như thể cậu đang cố không chạm vào tôi và đôi mắt cậu tràn đầy lửa. Tôi cẳm thấy mình như bị bắt đi mất trong cái nhìn đó.

"Cuối cùng tôi cũng hiểu được," cậu ấy nói vào tai tôi. "Tôi biết─ Tôi biết vì sao Warner muốn cậu." Đầu ngón tay cậu như chứa điện, nó chạm vào tôi với một thứ cảm giác tôi chưa từng biết đến. [Một thứ  tôi luôn muốn cảm nhận.]

"Vậy thì tại sao cậu lại ở đây?" Tôi thì thầm, mềm nhũn trong vòng tay cậu. "Tại sao..." 1, 2, hít vào nào. "Tại sao cậu lại chạm vào tôi?"

"Bởi tôi có thể." Cậu gần như bật cười. "Tôi đã làm rồi."

"Cái gì cơ?" Tôi chớp mắt, đột nhiên tỉnh táo. "Ý cậu là gì?"

"Đêm đầu tiên ở trong tù," cậu ấy thở dài, nhìn xuống. "Cậu đã hét lên vì gặp ác mộng."

Tôi chờ. Lặng lẽ chờ đợi.

"Tôi đã chạm vào mặt cậu." Cậu ấy nói vào tai tôi. "Tay của cậu. Tôi đã vuốt ve cánh tay cậu..." Cậu ấy lùi lại và ánh mắt lướt theo vai tôi, trượt xuống khuỷu tai, và dừng lại ở eo. Tôi đơ ra không thể tin nổi. "Tôi không biết phải làm thế nào đánh thức cậu dậy. Cậu không hề tỉnh lại. Nên tôi ngồi xuống và nhìn cậu. Tôi đợi đến khi cậu ngừng hét."

"Điều đó. Là. Không thể." Mãi tôi mới thốt ra được vài từ.

Nhưng tay cậu vòng qua eo tôi, đôi môi cậu chạm vào má tôi và cơ thể cậu nóng bừng, làn da cậu đang tiếp xúc với tôi. Cậu không hề hét, cũng không chết dần, không hề chạy trốn. Và tôi bật khóc.

Tôi cảm thấy ngạt thở.

Tôi run rẩy, từng giọt nước mắt chảy xuống. Và cậu ấy giữ lấy tôi, ôm tôi theo cách chưa ai từng làm.

Như thể cậu thích tôi.

"Tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây," cậu nói, đôi môi cậu lướt qua trên tóc tôi và đôi tay vuốt ve cánh tay tôi. Tôi ngửa ra đằng sau và cậu nhìn vào mắt tôi. Chắc chắn là tôi đang mơ.

"Tại sao─ tại sao cậu─ tôi không─" Tôi lắc đầu. Không, điều này không thể là sự thật. Không thể nào.

Mắt cậu dịu dàng, nụ cười của cậu khiến tôi bối rối. Và tôi ước tôi biết hương vị của làn môi cậu. Tôi ước mình đủ dũng cảm để chạm vào cậu. "Tôi phải đi," cậu ấy nói. "Cậu phải thay quần áo và xuống dưới nhà trước tám giờ."

Tôi như bị hãm sâu vào đôi mắt ấy, ngơ ngác không biết nói gì.

Cậu cởi áo ra, khiến tôi không biết nhìn đi đâu.

Tôi bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trên sàn đá và không ngừng chớp mắt khi có cái gì đó tiến đến gần. Những ngón tay cậu ngay gần tôi. Tôi lại cảm thấy nóng bừng.

"Cậu không phải quay đi." Cậu ấy nói và mỉm cười, nụ cười rực rỡ như thần thánh.

Tôi liếc nhìn cơ thể cậu, nhìn vào nụ cười đầy xấu xa mà tôi muốn cảm nhận biết bao, vào màu sắc trong đôi mắt mà tôi đã vẽ lại trong đầu hàng triệu lần. Tôi nhìn theo đường nét cái cằm cương nghị xuống cổ và chỗ xương quai xanh; tôi nhớ cơ thể rắn chắc hoàn hảo như tạc của cậu. Hình con chim trên ngực cậu.

Một hình xăm.

Một chú chim màu trắng với những đường sọc vàng trên đầu. Nó đang bay.

"Adam," tôi nói. "Adam," tôi cố bình tĩnh. "Adam," tôi mở miệng nhưng không một tiếng phát ra.

Tôi cố nhìn vào mắt cậu, nhận ra cậu cũng đang nhìn mình. Khuôn mặt cậu hằn sâu một cảm xúc gì đó khiến tôi phải tự hỏi mình trông như thế nào với cậu. Cậu vươn hai ngón tay chạm vào cằm tôi, nâng khuôn mặt tôi lên vừa đủ và tôi thấy tim mình như ngừng đập. "Tôi sẽ tìm cách nói chuyện với cậu," cậu nói, và kéo tôi vào ngực. Thế giới đột nhiên bừng sáng, rộng lớn và tươi đẹp hơn biết nhường nào. Mọi thứ đột nhiên trở nên có ý nghĩa với tôi, sự tồn tại của con người đột nhiên cũng trở nên có nghĩa với tôi. Cả thế giới như dừng lại và quay theo chiều khác.

Tôi là một chú chim và tôi sẽ vỗ cánh bay cao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net