Chương Mười Tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không một ai cử động.

Khuôn mặt của Fletcher vĩnh viễn in dấu nỗi kinh hoàng khi anh đổ sụp xuống nền đất. Tôi quá kinh ngặc bởi những thứ vô lí này đến mức tôi không thể xác định được liệu mình có đang mơ, hay đã chết, và liệu ngất xỉu có phải là ý hay không.

Fletcher nằm theo một góc kì lạ trên nền xi măng lạnh lẽo. Máu chảy loang loáng xung quanh và vẫn không một ai cử động. Không một ai nói một từ. Không một ai có thể che dấu nỗi kinh hoàng.

Tôi chạm vào môi để ngăn mình hét lên.

Warner thả khẩu súng vào túi áo khoác. "Quân đoàn số 45, các người bị giải tán."

Tất cả những người lính đều quỳ một gối xuống.

Warner cất cái thiết bị khuếch tán âm thanh bằng kim loại vào túi áo và phải kéo tôi đi. Cảm giác buồn nôn, mơ hồ trào lên. Tôi cố nói chuyện những không thể thốt thành lời. Mồ hôi lạnh túa ra và đầu óc choáng váng.

Warner cố đưa tôi đi vào. "Em thực sự cần phải ăn nhiều hơn," hắn nói.

Tôi há miệng thở dốc. Tiếng tim đập lùng bùng bên tai.

Tôi nhìn xuống và không hiểu tại sao trên váy mình lại có máu, tại sau nỗi đau trong tim lại thực đến vậy.

"Ngài đã giết anh ấy," tôi thì thào. "Ngài vừa giết anh ấy─"

"Em thật thông minh."

"Tại sao ngài lại giết anh ấy, tại sao, tại sao ngài có thể làm một việc như vậy─"

"Mở to mắt ra đi, Juliette. Giờ không phải là lúc ngủ mê."

Tôi tóm lấy áo của hắn, ngăn hắn đi vào. Gió lạnh quất vào mắt khiến tôi tỉnh táo. Tôi đẩy hắn va vào cánh cửa phía sau. "Ngài khiến tôi ghê tởm." Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của hắn. "Ngài làm tôi ghê tởm─"

Hắn xoay tôi lại, ép tôi vào cánh cửa tôi vừa đẩy hắn vào, dùng đôi tay đeo găng nâng mặt tôi lên và giữ tôi nhìn thẳng vào hắn. Chính đôi tay hắn dùng để giết người.

Tôi bị giam giữ.

Sợ hãi.

Phẫn nộ.

Ngón tay hắn lướt trên má tôi.

"Cuộc sống là thứ tàn nhẫn." Hắn thì thầm. "Đôi khi em phải học cách nổ súng trước."

Warner theo tôi vào phòng.

"Em nên đi ngủ," hắn nói với tôi. Lần đầu tiên từ lúc chúng tôi rời tầng thượng. "Tôi sẽ cho người đưa thức ăn đến phòng, ngoài trừ điều đó ra tôi sẽ đảm bảo em không bị làm phiền."

"Adam đầu? [Cậu ấy vẫn an toàn chứ? Cậu ấy có khỏe không? Ngài đã làm gì cậu ấy rồi?]

Warner chững lại trước khi trở lại vẻ điềm tĩnh thường nhật. "Tại sao em phải quan tâm chứ?"

[Tôi đã quan tâm đến Adam Kent kể từ lớp ba rồi.] "Không phải cậu ấy được giao nhiệm vụ theo dõi tôi sao? Bởi vì cậu ấy không ở đây. Hay là ngài cũng định giết cậu ấy?" Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc. Tôi cảm thấy mình thật dũng cảm vì ngu ngốc như vậy.

"Tôi chỉ giết người khi tôi cần phải làm vậy."

"Thật hào phóng."

"Hơn nhiều kẻ."

Tôi cười buồn.

"Từ giờ đến hết ngày là của riêng em. Công việc thực sự của chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mai. Adam sẽ đưa em đến chỗ tôi." Hắn nhìn vào mắt tôi, khóe miệng thấp thoáng nét cười. "Trong lúc đó, cố đừng giết ai cả nhé."

"Ngài và tôi," tôi nói, sự giận dữ dâng lên trong từng mạch máu, "ngài và tôi không giống nhau─"

"Em cũng đâu thực sự tin điều đó."

"Ngài nghĩ ngài có thể so sánh bệnh─ bệnh của tôi─ với sự điên cuồng của ngài─"

"Bệnh ư?" Hắn quay ngoắt lại, đột nhiên nổi khùng lên. "Em nghĩ mình bị bệnh sao?" hắn hét lên. "Em có một món quà! Một khả năng phi thường mà em không thèm hiểu! Tiềm năng─"

"Tôi không có tiềm năng nào cả!"

"Em sai rồi." Hắn nhìn tôi chằm chằm. Không có cách nào để diễn tả cái nhìn đó. Nhưng tôi có thể nói vào giây phút đó đôi mắt ấy nhìn tôi tràn đầy căm ghét. Căm ghét tôi vì tôi căm ghét chính mình.

"Dù sao thì ngài cũng là một kẻ sát nhân," tôi nói với hắn. "Cho nên có lẽ ngài đúng."

Cái cười mỉm của hắn tràn ngập mùi thuốc súng. "Đi ngủ đi."

"Xuống địa ngục đi."

Khuôn mặt hắn căng cứng. Hắn đi về phía cửa. "Tôi đang làm điều đó đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net