♡Chương 1♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cho Nguyệt Quỳnh không khác mấy so với các vị phu nhân, công tử khác. Nhưng Nghiêm Sát không ban cho Nguyệt Quỳnh đồ này vật nọ, nếu thật sự muốn ban cũng là sau mỗi lần Nguyệt Quỳnh thị tẩm xong, hắn sẽ sai Hành công công đưa tới một cây nhân sâm hoặc là mấy hộp tổ yến để bồi bổ thân thể, trừ những thứ đó ra thì chẳng có gì khác.

Đút công tử uống cháo xong, Hồng Thái nói: "Công tử, ngài ngủ nguyên một ngày rồi. Vừa nãy Hành công công có tới tặng nấm đầu cô, hải sâm và vây cá để ngài bồi bổ thân thể."

Nhiều như vậy? Đây là phản ứng đầu tiên của Nguyệt Quỳnh. Lần này khiến y thiếu chút nữa thì chết, đưa nhiều chút cũng phải. Đây là phản ứng thứ hai của Nguyệt Quỳnh.

"Đầu cô đem nấu canh, vừa lúc ba người chúng ta cần bổi bổ, hải sâm cùng vây cá thì ngươi cất đi, nhớ kỹ là đừng để cho người trong phủ phát hiện." Đây là phản ứng thứ ba của Nguyệt Quỳnh.

"Được, công tử. Nhưng nhiều ngày ngài không được ăn đồ mặn rồi, chờ khi thân thể ngài khỏe hơn, ta đi tìm Hành công công đòi một con gà mái về nấu thành canh với đầu cô."

"Gà mái rất tanh." Nguyệt Quỳnh rất ghét thịt tanh đầy dầu mỡ.

"Không đâu, công tử, ta sẽ lọc sạch dầu mỡ." Hiểu tính cách công tử nhà mình, Hồng Thái nói: "Thân thể ngài không khỏe, uống canh gà nhiều một chút mới tốt."

Cầm đũa, gắp miếng măng ướp khô cuối cùng trong đĩa ăn nốt, Nguyệt Quỳnh thở dài: "Ta muốn ăn đậu hũ."

"Ngày mai ta sẽ làm cho công tử." Hồng Thái nở nụ cười.

Bấy giờ, Nguyệt Quỳnh bị Nghiêm Sát hành tương đối thảm, nằm trên giường ước chừng mười ngày thì sức lực mới trở về. Rốt cục có thể xuống giường, y đứng trong sân nửa canh giờ, nếu trong hậu huyệt không có vật đáng ghét kia, tâm tình y sẽ rất tốt.

Vừa mới ngồi xuống dưới tàng cây, Nguyệt Quỳnh quay đầu lại, cao hứng gọi: "Hoa Chước." Vẫy vẫy đối phương: "Hồng Hỉ mới làm canh trứng rượu nếp, ngươi tới vừa đúng lúc."

"Ta đến quá đúng lúc." Người kia đi tới ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Quỳnh, Hồng Hỉ lập tức múc cho hắn một chén nữa.

Lê Hoa Chước – cùng ở Tây Uyển như Nguyệt Quỳnh, là bằng hữu duy nhất của Nguyệt Quỳnh ở trong vương phủ này. Hắn vào phủ ba năm, cũng là nam sủng duy nhất vừa vào phủ đã thất sủng. Phụ thân của Lê Hoa Chước là phú hào Giang Lăng, vì muốn lấy lòng thổ hoàng đế Giang Lăng, Lê lập Xương đem tiểu nhi tử của mình năm ấy mười bảy tuổi tặng cho Nghiêm Sát. Nhưng hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính đến căn bệnh nhiều năm không phát tác của nhi tử mình. Đêm thị tẩm, Lê Hoa Chước bị phụ thân coi như lễ vật mừng thọ để tặng cho người ta, vì sợ hãi cực độ nên khiến chứng hen suyễn trở nên nghiêm trọng, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương. Chuyện này ảnh hưởng tới hứng thú của Nghiêm Sát, phụ thân hắn lại phải chi ra mấy trăm vạn lượng bạc để bình ổn lửa giận của Nghiêm Sát.

Ngày thứ hai, Lê Hoa Chước liền thất sủng, phụ thân cùng huynh trưởng bực bội sự vô dụng của hắn nên không đón hắn về. Nghiêm Sát tuy rằng bị quét sạch hứng thú nhưng cũng không làm khó mà đuổi hắn ra khỏi phủ. Trở thành một gã nam sủng đặc biệt của Nghiêm Sát, từ đó về sau Lê Hoa Chước liền ở trong vương phủ. Tương Uyển của Lê Hoa Chước cùng Lâm Uyển của Nguyệt Quỳnh nằm ngay cạnh nhau, đồng bệnh tương liên khiến hai người trở thành bằng hữu, chẳng giấu nhau việc gì. Nguyệt Quỳnh năm nay hai mươi bốn, lớn hơn Lê Hoa Chước bốn tuổi, Lê Hoa Chước coi Nguyệt Quỳnh là huynh trưởng, Nguyệt Quỳnh cũng coi hắn như tiểu đệ.

Uống một chén, Nguyệt Quỳnh đưa bát không cho Hồng Hỉ, Hồng Hỉ hiểu ý mà vào phòng bếp, lấy thêm cho y một chén nữa. Lê Hoa Chước vui vẻ uống canh, vẻ mặt thỏa mãn, sắc mặt hồng nhuận chẳng thể nhận ra chút cô đơn nào khi bị thất sủng. Đương nhiên sắc mặt Nguyệt Quỳnh cũng như vậy, không thể đoán ra. Chỉ sợ trong vương phủ này, hai người chính là hai gã nam sủng chẳng có chút tâm ý nào muốn hầu hạ Nghiêm Sát.

Nhận lấy chén canh thứ ba Hồng Hỉ lấy cho mình, Nguyệt Quỳnh hỏi: "Sao lại đến đây một mình? An Bảo đâu?" Y hỏi tới thị tùng An Bảo của Lê Hoa Chước, người đi theo hắn từ Lê phủ tới Vương phủ, năm nay mới mười sáu.

Lê Hoa Chước tiến sát lại, nói thầm bên tai Nguyệt Quỳnh: "Ta phái hắn xuất phủ mua đầu vịt nấu cay cho chúng ta."

"Thật sao?" Nguyệt Quỳnh hạ giọng, vô cùng vui vẻ.

Lê Hoa Chước gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta biết hôm nay ngươi có thể xuống giường nên phái hắn xuất phủ mua đầu vịt nấu cay. Hì hì... tuyệt đối không được để cho người khác nghe thấy, nhất là Hành công công."

"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi." Nguyệt Quỳnh nhìn trái nhìn phải, nén vui mừng.

Nam sủng không thể ăn đồ ăn quá mỡ, quá cay, đến khi tiêu hóa xong lại không thải ra ngoài được sẽ ảnh hưởng đến hậu huyệt, hơn nữa, nam sủng không được ăn những thứ có thể dẫn đến tiêu chảy, cho nên Hành công công phụ trách Tây Uyển và Ngụy công công phụ trách Đông Uyển cùng thống nhất việc sắp xếp đồ ăn cho nam sủng trong phủ, tuyệt đối không được phép ăn vụng. Một khi phát hiện, lập tức nghiêm trị. Thế nhưng Nguyệt Quỳnh lại thích ăn đầu vịt nấu cay, mỗi lần ăn là cay đến nỗi môi sưng lên, mồ hôi ra khắp người, cảm giác đó thật là tuyệt vời. Cũng may cơ hội thị tẩm của y không nhiều lắm nên Lê Hoa Chước thường bảo thị tùng An Bảo lén ra ngoài mua đầu vịt nấu cay về cho y đỡ thèm.

Nói tới những việc bí mật, Lê Hoa Chước – kẻ rảnh rỗi nhất kiêm mật thám nhỏ giọng nói: "Ngươi biết tại sao lần này Vương gia lại tức giận không?" Nguyệt Quynh tất nhiên là lắc đầu, y chờ xuống giường được để nghe hắn nói mà.

Lê Hoa Chước thở dài: "Tần phu nhân của Nam Uyển hoài thai."

"Hả?" Nguyệt Quỳnh nghĩ nát óc, đoán vô số khả năng, chỉ duy nhất không đoán được tình huống này. Chẳng trách hôm đó vô luận y cầu xin thế nào thì người nọ cũng không chịu buông tha.

"Lúc đó Vương gia bị chọc tức, phạt trượng Nghiêm quản gia. Cùng ngày, Tần phu nhân bị ép uống thuốc đọa thai, hài tử rơi ra bị ném khỏi vương phủ, hiện không biết ở đâu. Tôn ma ma phụ trách Nam Uyển cũng bị chặt hai tay, đuổi khỏi phủ."

Nghe đến đó, Nguyệt Quỳnh không cách nào uống nổi nữa: "Nói thế nào thì đó cũng là cốt nhục của hắn. Tần phu nhân đã theo hắn bốn năm, tại sao có thể... Còn Tôn ma ma nữa... Aiz..." Không đành lòng thì thế nào? Y cùng lắm cũng chỉ là một gã nam sủng nhỏ nhoi, có cách nào cưu mang được người ta.

Lê Hoa Chước cũng liên tục lắc đầu thở dài, lại an ủi: "Đây là quy củ của vương phủ, nếu lần này tha cho Tần phu nhân, vậy chẳng phải sau này sẽ lộn xộn? Đông Tây uyển có tới mười chín vị phu nhân đấy." Mặc dù hắn không nhẫn tâm, nhưng nơi này là địa phương nào? Đây là Lệ vương phủ.

"Hổ dữ không ăn thịt con, chẳng phải tục ngữ vẫn nói vậy sao? Nhiều con nhiều phúc." Nguyệt Quỳnh buông mắt nhìn xuống bát canh: "Nếu có mấy tiểu hài tử, nhất định trong phủ sẽ rất náo nhiệt. Nói không chừng hắn sẽ rất cao hứng..." Đột nhiên im lặng.

"Vương gia cao hứng thì làm sao?"

Nguyệt Quỳnh bĩu môi: "Nói không chừng Vương gia cao hứng sẽ cho ta thêm chút tiền tiêu vặt hàng tháng."

Lê Hoa Chước đầu tiên là sửng sốt, sau mới cười lớn: "Nguyệt Quỳnh, ngươi đúng là tên tham tiền."

Nguyệt Quỳnh ngước mắt lên: "Tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi gấp ta mười lần, đúng là cái đồ ăn no không biết nỗi khổ của người đói."

Lê Hoa Chước xấu hổ cười cười, lại hỏi: "Ngươi góp nhiều bạc như vậy làm cái gì? Nếu sau này bị đưa ra khỏi phủ, Vương gia sẽ cho rất nhiều bạc."

Nguyệt Quỳnh trừng mắt lườm hắn một cái: "Nhiều bạc không tốt sao? Ta cứ thích bạc đấy."

"Quỷ hám tiền."

Tạm gác đề tài tiền bạc qua một bên, Lê Hoa Chước lại thần thần bí bí cười hì hì, nói: "Năm ngày trước, đại thiếu gia của "Điệp Trang" tặng Vương gia một vị công tử, mới mười lăm, nghe nói còn đẹp hơn Hân Quân của Đông Uyển. Vương gia triệu hắn suốt bốn đêm liền."

Ngụm canh trong miệng Nguyệt Quỳnh thiếu chút nữa phun ra: "Hắn còn sống không?" Bốn đêm... nếu như là y, chỉ sợ đã sớm chết rồi.

Lê Hoa Chước vừa uống được ngụm canh cũng thiếu chút phun ra, mặt đỏ lên: "Nguyệt Quỳnh... ngươi..." Suy nghĩ của tên này thuộc loại người thường không thể đoán được.

Chạng vạng, y cùng Lê Hoa Chước, An Bảo, Hồng Thái, Hồng Hỉ trốn trong tiểu viện của mình đánh chén đầu vịt nấu cay, uống rượu gạo, sau đó dùng tiếp mấy món ăn cầu kỳ Hồng Hỉ nấu, Nguyệt Quỳnh say. Sai Hồng Thái lấy thanh kiếm dưới giường mình ra, tay trái y rút kiếm, đi đến giữa sân, chỉ lên trăng sáng, sau một lúc bày tư thế mới bắt đầu múa may như thật.

"Minh nguyệt chiếu thiên hữu... Lâm Uyển ngã tối đại... Áp đầu phối mễ tửu, thế gian nan đắc hữu..." Người trong viện lập tức cười sái quai hàm.

(Dịch: Trăng sáng soi khắp vườn... Ta là người lớn nhất trong Lâm Uyển... Đầu vịt kết hợp với rượu gạo, chuyện khó cầu trong nhân gian...)

"Nguyệt Quỳnh, của ngươi đã là gì nào, nghe ta đây này." Lê Hoa Chước nghĩ nghĩ, lập tức ngẩng đầu lên, "Minh nguyệt đương không chiếu... Tây ngung tự động thiên... Tửu nhục xuyên tràng quá... Phật Tổ tâm trung lưu."

(Dịch: Trăng sáng chiếu trên cao... góc Tây bỗng bừng sáng... Rượu thịt chui xuống bụng... Phật tổ ở trong lòng.)

"Phốc!" Lúc này, bốn người đều phì cười.

Đêm đã khuya, Hồng Thái cùng An Bảo dìu Lê Hoa Chước đã say trở về, còn Nguyệt Quỳnh thì nổi võ tính, y cầm thanh bảo kiếm mình lén mua mà đứng ở trong sân trộm luyện tuyệt thế võ công. Những ngày không thị tẩm, trừ Lê Hoa Chước ra thì chẳng có người nào tới Lâm Uyển lạnh lẽo của y, Nguyệt Quỳnh chẳng sợ bị người khác phát hiện.

Tuy rằng y là một gã nam sủng, tuy rằng cánh tay phải của y gần như tàn phế, tuy rằng y không phải kỳ tài võ học, nhưng năm năm qua Nguyệt Quỳnh vẫn ngày ngày tháng tháng kiên trì luyện kiếm, ảo tưởng một ngày mình có thể trở thành vị đại hiệp một tay hành tẩu giang hồ. Kiếm này là do y quyết tâm vung mười lượng bạc để Hồng Thái ra ngoài tìm thợ rèn làm, kiếm phổ là thứ y dành ra mười lượng bạc để Hồng Thái mua lại từ một lão khất cái, danh kiếm cùng bí tịch, cho dù y không phải kỳ tài luyện võ, nhưng nước chảy đá mòn, gậy sắt cũng có thể mài thành kim khâu, y cực kỳ tin tưởng chung quy sẽ có một ngày mình trở thành kiếm khách lợi hại.

Mãi cho đến khi cánh tay mỏi rã rời, Nguyệt Quỳnh mới thở dốc ngừng lại, ngửa đầu nhìn trăng tròn mà sầu não: "Đầu vịt nấu cay ngon thật, tiếc là An Bảo chỉ mua có hai mươi cái."

Hồng Thái cùng Hồng hỉ tươi cười: "Công tử, ngài nên nghỉ ngơi."

"Ừ." Thở dài, Nguyệt Quỳnh lảo đảo xoay người.

Nằm trên giường, nhìn Hồng Hỉ buông màn, chờ ánh nến trong phòng bị dập tắt, chờ hết thảy mọi thứ trở nên an tĩnh, Nguyệt Quỳnh nhẹ nhàng ngồi dậy xốc chăn lên, lật ván giường lấy ra một chiếc hòm gỗ trong ngăn chứa bí mật. Xốc màn để ánh trăng chiếu xuống, Nguyệt Quỳnh tham lam nhìn ngân phiếu cùng bạc vụn trong hòm. Y theo Nghiêm Sát tám năm, vào ở trong phủ sáu năm. Tính toán đôi chút, trong sáu năm này y đã tích được hơn hai trăm lượng bạc. Đồ Nghiêm Sát ban cho, y không thể bán ở trong thành, làm vậy sẽ khiến Nghiêm Sát biết được, Hồng Thái chỉ có thể mang ra mấy thôn ngoài thành bán rẻ.

Tiền hàng tháng của y quá ít, có tiết kiệm thế nào thì hàng năm vẫn có lúc cần phải tiêu tiền. Tỷ như ngẫu nhiên thèm ăn thì sẽ để Hồng Thái hoặc Hồng Hỉ mua cho y chút đầu vịt nấu cay, hoặc là mua sách, mua kiếm phổ, mua chút nhu yếu phẩm cho ba người. Đối với người thường mà nói, hơn trăm lượng bạc này đã đủ cho cả nhà tiêu trong nhiều năm, nhưng với y mà nói thì còn lâu mới đủ.

Cẩn thận giấu hòm gỗ bảo bối xuống ván giường, Nguyệt Quỳnh nằm xuống. Ảo tưởng một ngày nọ người kia sẽ nghĩ thông suốt mà thả y xuất phủ, như vậy y sẽ có một lượng bạc lớn, sau đó y có thể mang theo bạc đi tìm người quan trọng nhất. Nếu khi đó Hồng Thái và Hồng Hỉ cũng theo y xuất phủ, vậy y sẽ có thêm nhiều bạc. Bạc, bạc, nếu có bạc từ trên trời rơi xuống thì tốt biết bao. Cứ niệm đi niệm lại từ "bạc", Nguyệt Quỳnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đáng tiếc là y không thể mơ thấy bạc mà y thích nhất.

Tháng chín, Giang Lăng vẫn nóng bức như trước, nếu không cần thiết, Nguyệt Quỳnh nhất định không ra ngoài vào ban ngày. Lâm Uyển ở nơi hẻo lánh nhất trong Tây Uyển, nhưng có một điểm mà những tiểu viện khác không thể so sánh với Lâm Uyển, đó là chung quanh đây có rất nhiều cây cối. So với những tiểu viện khác, nơi này của y mát mẻ nhất. Mỗi lúc ngủ trưa, Lê Hoa Chước sẽ chạy đến tiểu viện của y hóng mát. Bất quá, hôm nay hắn không dám tới, bởi vì ngay tại một khắc trước, lão đại Nghiêm Sát của Lệ vương phủ phái người đưa ý chỉ tới – Nguyệt Quỳnh thị tẩm. Nguyệt Quỳnh đang ngủ trưa ngon lành, sau khi nghe tin này suýt nữa khóc thét lên, ai lại chọc tên kia tức giận vậy!

Bực bội cởi xiêm y bước vào trong mộc dũng, Nguyệt Quỳnh cắn răng rút vật trong hậu huyệt ra, đặt ở chiếc khay trên băng ghế cạnh mộc dũng, sau đó đắp khăn lên người.

"Được rồi."

Hồng Hỉ, Hồng Thái canh chừng bên ngoài bình phong đi tới. Hồng Hỉ bưng đồ vật công tử lấy ra lên, Hồng Thái đổ tinh dầu công tử muốn dùng vào trong nước, sau đó hai người lại lui ra ngoài. Mặc dù là thị tùng thân cận của công tử, nhưng công tử là người của Vương gia, bọn họ chỉ có thể hầu hạ, không thể đụng chạm, càng không thể tùy ý nhìn thân thể của công tử. Nếu để Hành công công biết, chắc chắn bọn họ sẽ chịu không ít đòn, còn liên lụy đến công tử nữa.

Nguyệt Quỳnh coi quy củ đó như rắm thối. Y đã là nam sủng rồi còn chú ý nhiều như vậy làm quái gì? Đương nhiên, y cũng không có sở thích để cho người ta nhìn thấy thân thể mình, y chỉ cảm thấy quy củ của Lệ vương phủ không hợp lẽ thường. Nếu không phải bị đuổi ra khỏi phủ sẽ không nhận được bạc, y thật sự rất muốn phá mấy quy củ này, rời phủ sớm một chút.

Rửa sạch những nơi cần thiết, Nguyệt Quỳnh bước ra khỏi mộc dũng, lau khô thân thể, thoa dược cao lên hậu huyệt, tránh cho lát nữa chịu tội. Nghiêm Sát sẽ chẳng bôi trơn cho nam sủng như y. Lúc nào có thể kéo dài thời gian thì phải tận lực kéo dài, Nguyệt Quỳnh chậm chạp thay xiêm y, ra phòng ngủ, xỏ chân vào chiếc hài rộng thùng thình, ngồi lên kiệu mềm chờ ngoài cửa phòng.

Trên đường bị nâng đến Tùng Uyển, không ít các công tử ở Đông Tây uyển bước ra, nhìn kẻ khốn cùng bị nâng qua trước mắt bọn họ. Có kẻ lạnh lùng, có kẻ vui cười, có kẻ sung sướng khi thấy người gặp họa, có kẻ tò mò lần này y sẽ nằm mất bao nhiêu ngày, có kẻ nói mát vài câu, có kẻ nhắc nhở bản thân đừng trở thành Nguyệt Quỳnh thứ hai, nhưng cũng có người thực tâm lo lắng cho y – Lê Hoa Chước.

Đủ loại ánh mắt chiếu lên người Nguyệt Quỳnh, nhưng dường như tất cả những ánh mắt ấy đều bị miếng vải đen bên ngoài thu hết lại. Nguyệt Quỳnh cơ hồ vô cảm, y thực sự khẩn trương, khẩn trương đến nỗi tứ chi cứng ngắc. Mỗi lần nghĩ tới việc phải hầu hạ người nọ, y sợ đến phát run. Lần thị tẩm này cách lần trước mới nửa tháng, đây là tình huống rất ít khi xảy ra. Chẳng phải Hoa Chước nói vị công tử mới tới kia rất được sủng ái sao? Chẳng lẽ còn không đủ để hắn vui vẻ mấy tháng? Không đủ để hắn tạm thời quên y? Trong lúc y đang căng thẳng sợ hãi miên man suy nghĩ, kiệu dừng lại. Lại kì kèo níu kéo khoảng thời gian hữu hạn một hồi, Nguyệt Quỳnh không cam lòng mà xuống kiệu, chậm rãi dịch bước tới căn phòng đáng sợ kia.

Vào chính sảnh, Nguyệt Quỳnh cúi đầu chậm chậm bước qua cánh cửa phòng trong, cánh cửa phía sau y bị đóng lại. Nhìn căn phòng trống trải không nhiều đồ đạc, Nghiêm Sát tựa như một tòa núi nhỏ, nửa thân trần trụi ngồi trên chiếc giường đặc chế cho hắn. Chân Nguyệt Quỳnh như biến thành gót sen ba tấc, dịch, lại dịch một chút.

"Lại đây!" Người nọ tỏ ra tức giận. Nguyệt Quỳnh hơi run lên, chậm rãi bước tới. Mới vừa dịch tới bên cạnh chiếc ghế đã bị hắn dùng một tay cuốn lấy, cuốn đến bên cạnh.

"Roẹt!"

"Xiêm y của ta!"

Không đợi Nguyệt Quỳnh tự cởi, y phục của y đã rời khỏi thân thể, sau đó bị hắn ôm lấy, cường ngạnh ôm y ngồi khóa lại. Thương tâm nhìn thi thể tan nát của đống y phục, đầu Nguyệt Quỳnh bị người nọ quay lại, y nhìn thấy một đôi lục mâu ghé lại sát người.

"Tướng quân." Còn chưa làm mà Nguyệt Quỳnh đã cầu xin tha thứ. Người này đang tức giận, thực sự tức giận.

Nghiêm Sát tàn bạo hôn lên môi Nguyệt Quỳnh, căn bản không nghe lời y cầu xin. Hai chân kéo chân Nguyệt Quỳnh ra, một ngón tay chuẩn xác thâm nhập vào hậu huyệt ẩm ướt, tại mảnh đất nóng ấm chật chẽ này cảm nhận người nào đó sợ hãi run rẩy.

"Ưm..." Không đau đớn như dự đoán nhưng Nguyệt Quỳnh cũng chẳng dám cử động, miệng bị áp lấy, chòm râu kia đâm lên làm môi cùng cằm y đau đớn, ngón tay thô ráp trong thân thể cũng chẳng hề ôn nhu mà chuyển động ra vào. Nguyệt Quỳnh kinh hãi nhiều hơn là căng thẳng, đã bao năm rồi người này chưa từng làm như vậy? Trừ hai năm đầu tiên, bởi vì y rất đau nên hắn mới bất đắc dĩ làm vậy, nhưng sau khi vào phủ thì hắn cơ hồ chưa từng làm vậy.

Đôi môi tê rần rốt cuộc cũng được thả ra, sau đó cần cổ bị cắn lên, ngón tay trong cơ thể cũng đã kiên nhẫn đến cực hạn, huyệt khẩu cảm nhận được sự đáng sợ đó.

"A!" Cắn răng nhẫn nhịn, Nguyệt Quỳnh ngửa đầu há miệng thở dốc. Đau, vẫn rất đau, y không thích ứng được, cho dù đã qua tám năm liên tiếp, y vẫn không thích ứng được như cũ.

"Khi nào ngươi mới thích ứng được đây?" Hiển nhiên người nọ cũng bất mãn với việc này.

Cái thứ dương vật khổng lồ này thì ai thích ứng cho được? Hơn nữa y vốn là nam tử, vốn không thể thích ứng cái thứ đồ vật này của người khác.

"A!" Chiếc răng nanh cắn trên cổ y lại dùng sức, Nguyệt Quỳnh vươn tay đẩy ra theo bản năng. Bàn tay mới vừa đụng tới ngực Nghiêm Sát, một bàn tay to lớn thô ráp liền đè tay y xuống, sau đó, một cánh tay khác vòng trên eo y bỗng vận sức, quái vật khổng lồ kia mãnh liệt xông tới.

Im lặng thở dốc từng ngụm từng ngụm, đôi mắt Nguyệt Quỳnh phủ kín hơi nước. Y hoài nghi vị công tử bị triệu suốt bốn đêm kia nhất định đã bị tra tấn đến chết, cho dù không chết cũng chỉ còn sót lại chút hơi tàn.

"A!" Coi như trừng phạt y không chuyên tâm, hàm răng cắn y chuyển qua đầu vai. Toàn thân Nguyệt Quỳnh là mồ hôi lạnh, cự vật khác thường kia đã hoàn toàn tiến vào cơ thể y.

Cửa sổ trong phòng mở ra, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trải lên thân thể trần trụi của hai người. Với thân thể khổng lồ cùng màu da ngăm đen, Nghiêm Sát dùng một tay ấn tay trái Nguyệt Quỳnh lên lồng ngực mình, một tay đem thắt lưng cùng cánh tay phải tàn phế của y vòng vào khủy tay, bàn tay nâng mông y. Cự vật thô hắc điên cuồng ra vào thân thể Nguyệt Quỳnh. Một đen một trắng, một cường tráng một tiêm gầy, thân thể hai người hoàn toàn đối lập dưới ánh mặt trời. Nghiêm Sát lưu lại dấu vết trên cơ thể Nguyệt Quỳnh, không buông tha bất luận nơi nào, mà cánh tay trái bị kiềm chế của Nguyệt Quỳnh cũng không cách nào nhân cơ hội trả thù, y chỉ dám cắn lên chiếc gáy cứng rắn của Nghiêm Sát, áp chế tiếng rên rỉ sắp trào ra.

Đằng y 'kẽo kẹt kẽo kẹt' vang lên, Nghiêm Sát buông tay phải, hai tay đồng thời nâng Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh cũng chẳng còn tâm tư trả thù, tay trái y nắm lấy bả vai Nghiêm Sát, cả người tựa lên ngực Nghiêm Sát, tiếng rên rỉ mỗi lúc một cao. Mặc dù không tình nguyện, nhưng thân thể nửa tháng không hoan ái của y cũng dần bị Nghiêm Sát khơi gợi hỏa dục. Tiếng gầm nhẹ của Nghiêm Sát thỉnh thoảng vang lên lên bên tai, Nguyệt Quỳnh ngửa cổ, đem âm thanh động tình không cách nào khống chế tiếp thét gào thành tiếng. Tiếng thét cao vút qua đi, ngọc trụ hồng phấn trút hết lên bụng Nghiêm Sát, sau một lát thất thần, Nguyệt Quỳnh bất giác thì thầm: "Tướng quân..."

(Đằng y: Ghế mây, giường mây.)

"Hừm!" (Tiếng gầm)

Bàn tay Nghiêm Sát gắt gao khống chế eo Nguyệt Quỳnh, trên chiếc eo trắng nõn của Nguyệt Quỳnh lưu lại dấu vết mười đầu ngón tay hắn rất rõ ràng, tiếng vang của đằng y ngày càng thấp cho đến khi dừng hẳn, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh vẫn không nhúc nhích.

Kết thúc... Kết thúc sao? Trong lúc mê man, Nguyệt Quỳnh nghĩ. Khi y đang ôm kỳ vọng, cự vật kia chậm rãi rời khỏi cơ thể, bàn tay to lớn mà thô ráp lập tức che kín u huyệt vẫn chưa thể khép

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net