♡Chương 1♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương gia hồi phủ!"

Sau tiếng thông báo vang dội, nhóm nô bộc trong Lệ vương phủ chầm chậm chạy tới trước cửa chính sảnh, chia ra quỳ gối ở hai bên. Khi đại môn từ từ mở ra, nhóm nô bộc cùng hô to: "Cung nghênh Vương gia hồi phủ...". Trong phạm vi trăm mét chung quanh vương phủ, không ai dám tùy ý tới gần. Thỉnh thoảng tình cảnh này sẽ xuất hiện ở Lệ vương phủ.

Lệ vương phủ ngự ở nơi phong thủy tốt nhất Giang Lăng, đất đai vạn mẫu, dựa núi kề sông. Ở toàn bộ mười châu Đông Nam, Lệ vương Nghiêm Sát chính là hoàng đế, Giang Lăng thứ sử bên người Nghiêm Sát tựa như tổng quản thái giám bên người hoàng thượng, nhưng lại không phải thái giám hầu cận. Nghiêm Sát muốn giết ai, kẻ đó nhất định phải chết. Nghiêm Sát muốn bảo vệ ai, người đó nhất định an toàn.

Tục ngữ nói: cây to đón gió. Nghiêm Sát rêu rao như vậy, vị hoàng đế thực sự như Cổ Niên há có thể làm như không thấy, đã vậy còn mặc kệ? Chẳng ai có thể nói rõ nguyên nhân bên trong. Thế lực của Nghiêm Sát ngày càng mạnh, vậy mà hoàng đế Cổ Niên lại còn soạn thánh chỉ ban cho hắn đất đai cùng vàng bạc. Có lẽ mặc kệ Nghiêm Sát quá phận thế nào cũng sẽ không có ý muốn tạo phản; có lẽ Nghiêm Sát quá mức lợi hại nên Cổ Niên chỉ có thể trấn an; có lẽ do thời cơ chưa tới; có lẽ Cổ Niên không dư sức đi quản thần tử của hắn, giang sơn của hắn.

Nghiêm Sát vẫn vững vàng ngồi trên cái ghế Lệ vương của hắn, mà chữ "Lệ" này của hắn không phải thứ nói xuông, Cổ Niên cũng đâu phải tùy tiện ban cho hắn danh hiệu "Lệ" vương này. Người từng gặp Nghiêm Sát sẽ hy vọng bản thân sau này có thể không gặp liền không gặp; người làm thủ hạ cho Nghiêm Sát thì phải cảnh giác từng giờ từng phút, để ngừa bản thân không cẩn thận chọc giận chủ tử, khó giữ được cái mạng nhỏ. Nghiêm Sát không tàn bạo, hắn chỉ vô tâm, người đã vô tâm, sao ngươi lại nói hắn tàn bạo?

Quay về hiện tại. Khi Nghiêm Sát vừa bước vào cửa phủ, quản gia Nghiêm Bình quỳ trên đất nghênh đón hắn mà đầu đầu mồ hôi, nơm nớp lo sợ đứng lên khỏi mặt đất, theo sát phía sau hắn, không dám thở mạnh liền theo đuôi hắn đi vào tiền thính. Nghiêm Sát thân cao hơn một trượng, dáng người vô cùng khôi ngô, nặng ước chừng hơn hai trăm cân, khi hắn ngồi xuống tựa như một tòa núi nhỏ. Dòng máu Hồ Hán hòa trộn khiến hắn có một đôi lục mâu khiến người ta sợ hãi, mái tóc cưng cứng tùy ý buộc sau đầu, mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn, gương mặt góc cạnh vừa sắc sảo vừa sáng sủa, dùng từ anh tuấn để miêu tả quả không chệch đến nửa điểm. Nhưng chỉ cần hắn lơ đãng liếc ngươi một cái, loại ánh mắt không giận mà uy đó khiến người ta bất giác rùng mình. Toàn bộ Lệ vương phủ không có người nào dám nhìn thẳng Nghiêm Sát, lời này nói ra cũng hơi thái quá, nhưng cho dù có người dám thì cũng là cực hiếm.

Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Sát nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Nghiêm Bình, không hỏi câu nào, chỉ nhận lấy chén trà do thị tùng Nghiêm Mặc bưng tới, chậm rãi nhấp. Tiền thính rộng lớn như vậy cũng chỉ nghe được tiếng chén trà cùng nắp trà chạm vào nhau, thỉnh thoảng lại có tiếng uống trà. Khi Nghiêm Sát uống xong nửa chén trà, Nghiêm Bình gập người, nhỏ giọng nói: "Vương gia, Tần phu nhân ở Nam Viện... có thai."

(Thị tùng: người hầu)

Ông nói hết câu, trong tiền thính một lúc lâu sau cũng không có lấy chút động tĩnh. Nghiêm Bình không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, ông chỉ biết, Vương gia đã buông chén trà xuống.

"Kẻ nào chịu trách nhiệm việc thuốc thang ở Nam Uyển?"

"Hồi Vương gia, là Tôn ma ma."

"Gọi bà ta tới đây."

Lời Nghiêm Sát tới tai thật không nhận ra là vui hay giận, giống như nữ nhân có hài tử kia không phải là nữ nhân của hắn. Nhưng người đã theo hắn mười ba năm như Nghiêm Bình lại hiểu rất rõ, sau khi nghe được việc kia, chủ tử của ông sẽ chẳng vui vẻ, ngược lại còn giận dữ.

Nghiêm Bình đứng yên không nhúc nhích, Nghiêm Mặc phía sau Nghiêm Sát dẫn theo hai thị vệ rời đi. Nghiêm Bình biết, hắn đi tìm Tôn ma ma, không, phải nói là đi áp giải Tôn ma ma.

Nghiêm Sát năm nay đã ba mươi hai tuổi, ấn theo thân phận cùng địa vị của hắn phải sớm có thê thiếp cùng nhi tử nối dõi thành đàn. Nghiêm Sát có rất nhiều nữ nhân, cũng có rất nhiều nam sủng, chỉ là hắn không có lấy một hài tử nào. Hắn không cho phép bất luận kẻ nào hoài thai khi chưa được hắn đồng ý, và cho tới bây giờ, vẫn chưa có một nữ nhân nào có thể vì hắn mà sinh hạ hài tử.

Lệ vương phủ có bốn uyển Đông Tây Nam Bắc, nữ nhân cùng nam sủng của Nghiêm Sát đều ở nơi đó. Hai uyển Đông Tây có tổng cộng hai mươi mốt vị công tử, hai uyển Nam Bắc thì có mười chín vị phu nhân. Mỗi một năm đều có người bị đưa ra khỏi phủ, mỗi một năm cũng đều có người bị đưa vào phủ. Nghiêm sát không thê, chẳng thiếp, chỉ có đám phu nhân cùng công tử phục vụ hắn phát tiết dục vọng. Hắn không cần tự mình ra tay cướp người. Mặc kệ là phu nhân hay công tử, nếu không cam tâm tình nguyện bước vào thì cũng là bị người ta coi như lễ vật để tặng tới đây.

Nghiêm Sát sẽ không phung phí tình cảm trên người bọn họ, chỉ cần bọn họ nghe lời, không gây rối, Nghiêm Sát sẽ không làm khó bọn họ. Mặc dù thân hình khổng lồ thể hiện dục vọng của hắn không phải thứ người thường có thể chịu được, nhưng trừ việc đó ra, cho dù bọn họ muốn rời khỏi phủ, Nghiêm Sát đều khẳng khái cho bọn họ một số bạc lớn coi như bồi thường. Ở điểm này, Nghiêm Sát nhân từ, nhưng một khi chạm vào điều hắn kiêng kị, cho dù là người được sủng ái nhất cũng phải chịu trừng trị nghiêm khắc, tỷ như vị Tần phu nhân vụng trộm hoài thai kia.

Sau khi Nghiêm Mặc áp giả Tôn ma ma tới đây, Tôn ma ma toàn thân run rẩy quỳ trên mặt đất, khóc lóc van cầu.

"Vương gia, quả thực nô tỳ đã đưa chén thuốc tránh thai qua đó. Cầu Vương gia tha cho nô tỳ một mạng! Cầu xin Vương gia!"

"Thùng thùng thùng" Tôn ma ma liều mạng dập đầu. Bà ở trong vương phủ năm năm, biết rõ quy củ của Vương phủ. Tần phu nhân đi theo Nghiêm Sát bốn năm, đây là điều cực kỳ hiếm thấy trong vương phủ. Trừ Nguyệt Quỳnh ở Tây uyển, nàng chính là người theo Nghiêm Sát lâu nhất, hơn nữa cũng chưa bao giờ bị thất sủng. Có thể nói nàng chính là nữ nhân Nghiêm Sát sủng ái nhất. Chính bởi vì thế nên Tôn ma ma mới dám thả lỏng tâm tư với nàng. Dựa theo quy củ trong phủ, Tôn ma ma phải nhìn mỗi vị phu nhân uống hết chén thuốc kia sau khi thị tẩm, chính vì sợ có người lén lút đổ thuốc, hoài thai hài tử. Nhưng Tần phu nhân theo Vương gia bốn năm, vẫn luôn tuân theo quy củ, vậy nên Tôn ma ma mới sơ xuất. Vài lần không theo dõi Tần phu nhân, nàng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc, thật không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

"Thuốc đã đưa, vậy hài tử trong bụng nàng là của ai?"

Mọi người có mặt ở đây đều vì những lời của Nghiêm Sát mà sợ ngây người, Tôn ma ma co rúm người lại, quên cả dập đầu. Bà vẫn luôn chắc chắn là do Tần phu nhân không uống chén thuốc kia nên mới hoài thai. Bà vạn phần không dám suy nghĩ theo hướng khác, nhất là khả năng Tần phu nhân vụng trộm với người khác. Cho dù có tặng Tần phu nhân thêm mười lá gan, nàng cũng không dám vụng trộm với người trong phủ. Nhưng vương gia đã nói như vậy, dù giải thích thế nào thì bà cùng Tần phu nhân đều xong đời rồi. Bà là ma ma phụ trách Nam Uyển, xảy ra chuyện lớn như vậy, bà khó lòng trốn tránh trách nhiệm.

"Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!" Ngoài trừ kêu tha mạng, Tôn ma ma không nghĩ được biện pháp khác.

"Nghiêm Bình."

"Có lão nô."

"Quản giáo không nghiêm, tự lĩnh mười trượng."

"Vâng."

Nghiêm Bình thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng phải nằm mười ngày nửa tháng, nhưng đây là hình phạt nhẹ nhất.

"Tôn ma ma cùng Tần Lộ, xử lý theo quy củ."

Tôn ma ma kêu khóc, lập tức bị kéo ra ngoài. Nghiêm Mặc lập tức dẫn người tới Nam Uyển.

"Nghiêm Bình."

"Có lão nô."

"Sau này có ai phá quy củ, không cần bẩm báo, trực tiếp xử lý."

"Vâng."

Nghiêm Sát đứng lên, chuyện này dừng ở đây. "Gọi Nguyệt Quỳnh đến." Hắn rời khỏi tiền thính, trở về Tùng Uyển. Tùng Uyển nằm chính giữa Lệ vương phủ, là viện lạc của Nghiêm Sát. Ngày thường hắn rất ít khi trở về Tùng uyển vào ban ngày, cơ hồ luôn ở trong Triêu Dương Trai ngay sát Tùng Uyển, nơi đó là thư phòng của hắn. Chỉ những lúc tâm tình hắn không tốt mới trở về Tùng Uyển vào ban ngày.

Trở lại phòng ngủ trong Tùng Uyển, sau khi Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng thay y phục cho hắn, Nghiêm Sát mặc một chiếc áo choàng thùng thình, nằm nghiêm trên chiếc giường đặc chế, đôi mắt khép hờ. Phàm những người họ Nghiêm trong Lệ vương phủ đều là gia quyến của Nghiêm Sát. Rất nhiều người trong bọn họ không có tên, Nghiêm Sát ban họ "Nghiêm" cho họ, làm cho bọn họ có tên; có người lại xuất thân từ nô dịch, sau khi Nghiêm Sát thành Vương cũng ban họ "Nghiêm" cho họ. Bọn họ đều là những người theo Nghiêm Sát vào sinh ra tử, đối với bọn họ, Nghiêm Sát rất tín nhiệm, nhưng cũng chẳng thân mật. Bọn họ vô cùng trung thành với Nghiêm Sát, nhưng cũng không dám vượt qua quy củ. Thay y phục, điểm nhiên hương cho Nghiêm Sát xong, Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng bèn lui ra, canh giữ ngoài cửa. Nhiệm vụ chính của bọn họ là bảo hộ an toàn cho Nghiêm Sát và nghe hắn sai bảo.

Thời gian hai chén trà vừa qua đi, gian ngoài có người tiến vào. Nghiêm Sát mở hai mắt nhìn về phía cửa. Tầm nhìn trong phòng hắn khoáng đạt, không có bình phong hay vật dụng linh tinh che chắn tầm mắt, cho nên khi người vừa tiến vào, hắn lập tức nhìn rõ đối phương, kể cả vẻ lo lắng trên gương mặt y.

Đứng ở cửa, Nguyệt Quỳnh nhìn Nghiêm Sát, đôi chân không cách nào dậm bước. Y vô cùng lo lắng, đối với kẻ vốn thất sủng như y mà nói, thứ y sợ nhất không phải việc Nghiêm Sát không gọi y tới thị tẩm, mà ngược lại. Khi tâm tình Nghiêm Sát tốt đẹp, tuyệt không nhớ tới y, nhưng mỗi khi tâm tình hắn không vui, y chính là người để hắn trút giận. Đối với Nguyệt Quỳnh mà nói, thị tẩm chính là hình phạt. Mỗi lần thị tẩm xong, y đều phải nằm trên giường đủ tám ngày, còn phải chịu rất nhiều sự tra tấn đáng sợ.

"Lại đây."

Đối với việc Nguyệt Quỳnh ngẩn người, Nghiêm Sát có chút bực bội. Tuy rằng lần nào Nguyệt Quỳnh cũng trưng ra bộ dạng khiến hắn phiền lòng thế này, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nén được tức giận.

Trái tim Nguyệt Quỳnh đập giữ dội, y đi đến bên giường, tay trái chậm rãi cởi ngoại y, nội sam không có khấu y mà chỉ dùng một chiếc đai lưng quấn lại, tiện cho Nghiêm Sát cởi ra. Không có tơ lụa hoa lệ, nội sam của Nguyệt Quỳnh chỉ là vải bông, tương đối mộc mạc, trên đầu cũng chỉ gài một chiếc trâm gỗ đã dùng nhiều năm. Lên giường, còn chưa chờ y ngồi vững, Nghiêm Sát đã nóng vội kéo y lại, để y ngồi lên ngang hông mình.

Vạt áo bị kéo mở, thân thể trắng nõn như ngọc Dương Chi lộ ra trước mắt Nghiêm Sát, hắn không khách khí mà cắn xuống, đầu vai Nguyệt Quỳnh lập tức nhiều thêm một loạt dấu răng. Có lẽ vì thân thể Nguyệt Quỳnh rất xinh đẹp cho nên Nghiêm Sát vẫn luôn lữu giữ y, không đưa y ra khỏi phủ. Nguyệt Quỳnh theo Nghiêm Sát tám năm, là người có thâm niên nhất trong tứ uyển. Chẳng qua, việc Nghiêm Sát là người ra sao cùng nguyên nhân hắn lưu giữ Nguyệt Quỳnh chẳng có lấy nửa điểm liên quan, chỉ bởi vì thân thể Nguyệt Quỳnh rất đẹp.

Tay trái đặt lên ngực Nghiêm Sát, tay phải tàn phế vô lực buông thõng. Nguyệt Quỳnh thở dốc ngày càng dồn dập, cảm giác đau đớn Nghiêm Sát tạo ra trên thân thể y cũng càng thêm rõ ràng. Khi Nghiêm Sát cởi nội sam của y ra, Nguyệt Quỳnh vươn tay cởi y phục trên người Nghiêm Sát. Nghiêm Sát là chủ tử của Lệ vương phủ, y là một công tử thị tẩm nhỏ nhoi, cái gì nên làm, cái gì phải làm, y phải hiểu rõ.

Nghiêm Sát tựa vào đầu giường, thân thể Nguyệt Quỳnh đã lộ ra trọn vẹn, y bào của hắn mới chỉ mở rộng. Mỗi khi nhìn thấy cự vật giữa hai chân hắn đều khiến Nguyệt Quỳnh kinh hãi, không ngừng hoảng sợ. Đối với kẻ một đêm yêu cầu bốn người như hắn mà nói, Nguyệt Quỳnh gầy yếu khiếm khuyết chẳng khác nào thỏ con trước mặt sư tử, căn bản không chịu nổi một kích.

Hai chân bị tách ra, mặc cho dục hỏa đã bị khơi lên, Nguyệt Quỳnh vẫn run rẩy sợ hãi, phấn hồng đã đứng thẳng liền nhanh chóng mềm xuống. Nghiêm Sát mặc kệ việc đó, hắn càng không quan tâm Nguyệt Quỳnh sợ hãi ra sao. Tần phu nhân to gan lớn mật khiến hắn không vui, hắn muốn phát tiết. Tính tình của hắn không tốt, đã nhiều năm như vậy rồi, rất ít người dám chọc hắn tức giận.

"A", cho dù chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi cự vật xích thốn không thuộc về mình mạnh mẽ chen vào thân thể, Nguyệt Quỳnh vẫn không nhịn được mà kêu lên.

(Xích = 1/3 mét, 1 thốn = 1 tấc = 3,3 cm. Con rồng nhỏ của Nghiêm Sát quá khổng lồ, theo Vũ thì con rồng này dài hơn 30 cm và to 3,3 cm. *trố mắt*)

Động tác Nghiêm Sát không hề ngừng nghỉ, thong thả mà kiên định tiến vào dũng đạo ấm áp, ẩm ướt mà trơn nhẵn. Chòm râu đâm lên người Nguyệt Quỳnh lưu lại vô số điểm đỏ, nơi bị hôn qua cũng đỏ tím một mảng.

Nguyệt Quỳnh há to miệng thở dốc, cho dù mỗi ngày đều bị 'tra tấn', hậu huyệt của y vẫn không cách nào thích ứng với cự vật của Nghiêm Sát. Môi bị ép lên, Nghiêm Sát không muốn nghe thấy âm thanh y đau đớn hút khí. Sau khi cự vật đáng sự hoàn toàn tiến vào, giọt lệ bên khóe mắt Nguyệt Quỳnh lăn xuống. Đau quá.

Nghiêm Sát hôn lên môi Nguyệt Quỳnh, thích thú vuốt ve thân thể xinh đẹp của y không chịu rời tay, chẳng chờ Nguyệt Quỳnh hoàn toàn thích ứng, hắn cử động hạ thân. Hắn chẳng phải người ôn nhu, đối với đám phu nhân hay công tử được sủng ái còn không lưu tình, huống chi là một Nguyệt Quỳnh chỉ dùng để trút giận. Ở trên thân thể hắn, Nguyệt Quỳnh nhỏ bé đến đáng thương, gương mặt không mấy xinh đẹp vì đau đớn mà trở nên hơi xấu xí. Y không cầu xin, chỉ rơi lệ, động tĩnh không quá lớn. Khi động tác Nghiêm Sát trở nên cuồng dã đến nỗi chẳng còn tâm tư hôn y, y cắn lấy y phục Nghiêm Sát, nuốt tiếng khóc chỉ trực bật lên.

Dần dần, trong phòng còn vang lên thứ âm thanh khác, không phải tiếng dã thú gầm nhẹ, cũng chẳng phải tiếng ván giường lay động, mà là tiếng một người khóc lúc cùng rên rỉ. Nằm trước người Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh, nam sủng vô cùng vụng về này để lại vài vết cào trên người Nghiêm Sát. Từ đầu đến cuối, y vẫn ngồi trong lòng Nghiêm Sát. Kể từ tám năm trước, sau khi bị Nghiêm Sát cưỡng bức, bọn họ vẫn luôn duy trì tư thế này ở trên giường.

Sau một hồi vận động kịch liệt, Nghiêm Sát gầm nhẹ vài tiếng, hai tay nắm lấy thắt lưng Nguyệt Quỳnh vẫn không động đậy. Búi tóc của Nguyệt Quỳnh đã sớm bung ra, dây dưa cùng một chỗ với tóc Nghiêm Sát.

"Tướng quân..."

Nguyệt Quỳnh vẫn nhịn không được, cất tiếng cầu xin, y không cố gắng được nữa. Y trông chờ hỏa khí của Nghiêm Sát đã tắt, như vậy hắn sẽ triệu người khác tới. Nghiêm Sát hồi phủ lúc giữa trưa sau khi đã ăn uống, hiện tại là đầu hạ, bầu trời bên đã trở nên u ám, mà lúc này, trong phòng cũng đã tối đen.

"Tám năm rồi, ngươi vẫn chưa quen."

Lại qua một lần phát tiết, Nghiêm Sát vẫn chôn trong thân thể Nguyệt Quỳnh như trước, tay trái vuốt ve cánh tay phải cơ hồ không còn cảm giác của Nguyệt Quỳnh, nghe không ra là tức giận hay đang trêu chọc.

"Tướng quân..." Người này bẩm sinh đã như vậy, y không thích ứng được cũng là chuyện thường. Nguyệt Quỳnh cảm thấy thắt lưng mình như bị chặt đứt, bắp đùi run rẩy.

Trong toàn bộ vương phủ, chỉ có Nguyệt Quỳnh xưng hô như vậy với Nghiêm Sát. Khi Nghiêm Sát theo Cổ Niên tạo phản, Nguyệt Quỳnh đã đi theo hắn. Khi đó, Nghiêm Sát là một tướng quân khiến người người nể phục. Sau này, Nghiêm Sát thành vương, xưng hô Nguyệt Quỳnh đối với hắn vẫn không thay đổi. Chỉ những lúc trước mặt người khác, Nguyệt Quỳnh mới có thể sửa miệng. Nghiêm Sát không hỏi Nguyệt Quỳnh vì sao lại gọi hắn là "tướng quân", hắn cũng chẳng vì vậy mà đối xử khác với Nguyệt Quỳnh. Bất quá, sau khi hắn được phong vương, bên cạnh hắn không chỉ có một mình Nguyệt Quỳnh nữa, có lẽ đây chính là sự trừng phạt hắn dành cho Nguyệt Quỳnh. Cũng chỉ có những lúc tâm tình không tốt thì hắn mới nhớ tới Nguyệt Quỳnh.

Cự vật chôn trong cơ thể lại bắt đầu luật động, sắc mặt Nguyệt Quỳnh trắng bệch. Trước kia người này sẽ bỏ qua cho y, tại sao lần này y đã gọi: "tướng quân" đến hai lần mà người này vẫn muốn tiếp tục? Đến tột cùng là chuyện gì đã khiến hắn tức giận nhiều như vậy? Nguyệt Quỳnh không hỏi, đây không phải việc y nên hỏi, hơn nữa cho dù y không hỏi cũng sẽ có người nói cho y biết.

Ôm Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát lại lưu thêm ấn ký mới trên người y, thân thể trắng như tuyết đã sớm ứ lại những vết xanh xanh tím tím. Đến lúc trong phòng hoàn toàn tối đen, rốt cuộc Nghiêm Sát mới chịu buông tha cho Nguyệt Quỳnh. Gọi người nâng Nguyệt Quỳnh đang hôn mê trở về. Tâm tình chuyển biến tốt đẹp, hắn dùng cơm tối trên giường, sau đó triệu Dao Quân của Đông Uyển cùng Hân Quân ở Tây Uyển tới thị tẩm.

Nguyệt Quỳnh tỉnh lại trong hương thuốc thoang thoảng. Ánh nến trong phòng sáng rực, chắc hẳn trời đã tối. Tuy nhiên, vì tấm màn bên ngoài đã buông xuống nên y không thể đoán chính xác canh giờ. Bất quá, dựa theo kinh nghiệm trước đó, sợ là y đã ngủ cả ngày.

"Công tử, ngài tình rồi?" Ngoài giường có người hỏi, tuy là hỏi nhưng hắn đã kéo màn trướng lên. Nguyệt Quỳnh đã sớm quen với việc này, mặc kệ y có đi thị tẩm hay không, chỉ cần y tỉnh ngủ, chắc chắn một trong hai thị tùng của y sẽ xuất hiện.

Nguyệt Quỳnh không cử động, thân thể đã được tắm rửa sạch sẽ, trong hậu huyệt là dược du cùng ruột dê tẩm dược cao; chẳng cần nhìn cũng biết vết bầm xanh tím trên người đã được thoa thuốc, ngày mai thân thể y sẽ không còn chút dấu vết hoan ái, tứ chi bủn rủn khó chịu cũng đã được xoa bóp qua... Việc này đều phải phiền Hồng Thái cùng Hồng Hỉ. Thế nhưng, tuy có dược du giảm bớt, nhưng hậu huyệt vẫn trướng đau vô cùng.

(Dược du: thuốc bôi dạng dầu. Dược cao: thuốc mỡ)

Chỉ cần là ngày không phải thị tẩm, ruột dê kia sẽ luôn chôn trong cơ thể y, mỗi ngày đổi một lần. Hình phạt này của Nguyệt Quỳnh bắt đầu từ năm thứ hai y theo Nghiêm Sát bước vào vương phủ, là hình phạt y không thể chịu đựng được nhất. Vì y là nam sủng, hậu huyệt luôn phải được giữ cho sạch sẽ, thơm mềm, trơn nhẵn, và loại ruột dê này là thứ được chuẩn bị riêng cho nam sủng. Hậu huyệt hấp thụ dược du cùng dược cao sẽ khiến Vương gia khi hưởng dụng cảm thấy thoải mái hơn, cũng vô cùng sạch sẽ.

Sau khi treo màn trướng lên, một trong số người hầu của y là Hồng Hỉ đỡ y ngồi dậy, sau đó Hồng Thái bưng bát cháo đi tới bên giường. Cháo này là món cháo cực kỳ thanh đạm, kèm theo đó là một đĩa củ cải ngâm và một đĩa măng ướp khô. Món ăn rất đơn giản. So với các vị phu nhân ở uyển phía nam – bắc cùng các vị công tử ở uyển đông – tây, không chỉ đồ ăn của Nguyệt Quỳnh đơn giản nhất, mà ngay cả "Lâm Uyển" nơi y ở cũng là viện tử hẻo lánh nhất của Tây Uyển. Tiền tiêu vặt mỗi tháng của y chỉ có một lượng bạc, ít nhất trong tất cả các vị phu nhân công tử. Hơn nữa, số tiền đó còn ít tới đáng thương. Ngay cả Hồng Thái và Hổng Hỉ mỗi tháng cũng được năm lượng bạc. Đừng nhắc tới việc không có lăng la tơ lụa, châu báu ngọc khí. Chỉ cần tới Lâm Uyển một lần, cho dù người đó có lạnh lùng đến đâu cũng đều cảm thấy Nghiêm Sát đối xử với Nguyệt Quỳnh hơi quá đáng. Dùng từ mộc mạc thật không đủ để hình dung về Lâm Uyển.

Cánh tay phải gần như tàn phế của Nguyệt Quỳnh đặt lên người Hồng Hỉ, lẳng lặng để Hồng Thái đút cháo cho mình. Cháo rau cải, củ cải ngâm cùng măng ướp khô là món Nguyệt Quỳnh muốn ăn nhất sau mỗi lần hầu hạ. Ban đầu, đồ ăn của y là do Hành công công phụ trách Tây uyển phái người đưa tới, nhưng y ăn không quen. Sau đó, Tây Uyển lại có thêm rất nhiều công tử, Hành công công quá bận rộn, y lại thất sủng, vậy nên y tự xây một phòng bếp nhỏ trong Lâm Uyển của mình. Cũng may, Hồng Thái cùng Hồng Hỉ theo hầu y từ ngày mới vào phủ là người rất có năng lực, phòng bếp tuy nhỏ nhưng thứ gì cũng đầy đủ. Trong phòng bếp nho nhỏ này, bọn họ nấu cho Nguyệt Quỳnh rất nhiều món ngon. Món ăn tuy đơn giản lại khiến Nguyệt Quỳnh ăn thực vui vẻ.

Thật ra Nghiêm Sát cũng không quá đáng lắm, chi phí ăn mặc không tính là cắt xén nhiều của Nguyệt Quỳnh. Ít nhất, đồ ăn thức uống mỗi tháng cấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net