♡Chương 2♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng nghị sự Lệ vương phủ, Nghiêm Sát ngồi trên chiếc ghế lim rộng lớn, hai thị tùng Nghiêm Mặc cùng Nghiêm Tráng đứng phía sau hắn, mưu sĩ Lý Hưu, Chu Công Thăng, võ tướng Nhâm Phữu, Hùng Kỷ Uông, Đổng Nghê, thống lĩnh kỵ binh giáo Nghiêm Khai, thủ hạ đắc lực Nghiêm Kim, Nghiêm Ngân cùng Nghiêm Thiết chia ra ngồi ở hai bên trái phải dưới tay hắn. Không khí trong phòng vì vẻ nghiêm túc của Nghiêm Sát càng phá lệ ngưng trọng.

Chu Công Thăng nói: "Vương gia, người của chúng ta ở trong cung đưa tin tới, Hoàng Thượng chọn Vương gia làm phò mã là chuyện ván đã đóng thuyền. Lúc nghị triều, Hoàng Thượng đã lệnh cho lễ bộ chuẩn bị mọi việc cho ngày đại hôn của Công chúa. Ngày vẫn chưa định, nhưng theo ta thấy trễ nhất là qua Tết, công chúa sẽ được gả vào phủ."

Lý Hưu câu khóe môi: "Mọi người đều biết Chiêu Hoa công chúa là món hàng thế nào, Hoàng thượng gả nàng cho Vương gia cũng có thể nói là đã hao tổn tâm trí."

Chu Công Thăng nói: "Trong tứ Vương, thế lực của Vương gia mạnh nhất. Hai năm nay, Hoàng Thượng không chỉ một lần biểu hiện ý muốn tước vương, chẳng qua ngại binh mã trong tay Vương gia nên Hoàng Thượng chỉ có thể lôi kéo, trấn an. Nhưng đầu năm nay, Hằng vương Giang Di chết bất đắc kỳ tử, nhi tử duy nhất của hắn là Giang Bùi Chiêu lại là hài tử ốm yếu. Tề vương Giải Ứng Tông xưa nay bất hòa với Vương gia, thế trận Tứ Vương đã mất đi hai hướng, An vương Dương Tư Khải lại là một con hồ ly thâm tàng bất lộ, tâm tư khó dò. Hoàng Thượng chỉ cần diệt trừ được Vương gia, tam vương còn lại sẽ không còn là trướng ngại nữa."

"Mụ nội nó, Hoàng Thượng muốn động đến Vương gia thì phải hỏi xem thanh đao trong tay lão tử có đồng ý hay không cái đã!" Là người nóng nảy nhất, Hùng Kỷ Uông rút bội kiếm bên hông chém lên bàn.

Lý Hưu ung dung uống một ngụm trà: "Hiện tại Hoàng Thượng vẫn chưa động đến Vương gia. Hắn muốn đưa công chúa tới đây tra tấn Vương gia, sau đó lại tìm một cơ hội thích hợp tước quyền của Vương gia. Nếu Vương gia không đồng ý, Hoàng Thượng lập tức lấy cớ này diệt trừ Vương gia; nếu Vương gia đồng ý, Hoàng thượng sẽ tạm thời giữ Vương gia lại, chậm rãi tước quyền, chờ tới khi Vương gia không còn sức phản kháng, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn chần chờ không xuống tay hay sao?"

"Nói qua nói lại vẫn là Hoàng Thượng muốn giết Vương gia!" Hùng Kỷ Uông cả giận nói.

Lý Hưu gật đầu: "Chẳng phải phụ thân của hai vị phò mã trước kia đều đã bị tước quyền hay sao?"

"Mụ nội nó! Vậy chúng ta liền tiên hạ thủ vi cường! Lập tức giết công chúa!"

Lý Hưu liếc mắt một cái.

"Vương gia, thuộc hạ nguyện nghe theo mọi điều vương gia phân phó!" Nghiêm Kim, Nghiêm Ngân cùng Nghiêm Thiết đồng thời lên tiếng.

"Vương gia! Người nói nên làm thế nào đây?" Hùng Kỷ Uông bầy ra bộ dạng chuẩn bị cùng người ta liều mạng. Chu Công Thăng cùng Lý Hưu nhìn qua, chờ người ngồi ở thượng vị lên tiếng.

Lục mâu của Nghiêm Sát bình thản không chút gợn sóng, nhưng người hiểu rõ hắn đều biết tâm tình của hắn không tốt, mà những người hiện có mặt trong phòng này đều là những người đi theo hắn nhiều năm, hiểu rõ con người hắn.

"Thú!" (Cưới)

"Vương gia!" Hùng Kỷ Uông nóng nảy.

Lý Hưu thở sâu, thả lỏng thả lỏng, "Vương gia quyết định thú, vậy chúng ta nhanh quyết định xem thú như thế nào đi!"

Chu Công Thăng cười cười, Hùng Kỷ Uông nhìn người này, ngó người kia, lại nhìn sang vương gia, thật sự chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lo lắng đề phòng vượt qua hơn hai mươi ngày, mãi cho đến giữa tháng mười, Nguyệt Quỳnh vẫn không bị triệu thị tẩm, trong cung vẫn chưa có tin tức, tựa hồ Công chúa được gả cho Nghiêm Sát là tin giả. Bất quá, các vị phu nhân công tử trong tứ uyển Đông Tây Nam Bắc đã nghe được phong thanh, mọi người đều vụng trộm dò hỏi nhau nhưng chẳng ai dám đi hỏi Nghiêm Sát, cũng chẳng ai quan tâm hỏi han Nguyệt Quỳnh. Chỉ là ngay sau khi biết được việc này, tâm trạng Nguyệt Quỳnh luôn suy sụp, khẩu vị kém rất nhiều, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái vô cùng lo lắng, Lê Hoa Chước càng thêm tự trách, nếu việc này là giả, vậy chẳng phải chính hắn đã hại Nguyệt Quỳnh lo lắng hay sao?

Đến buổi tối, lại đổi một cái ruột dê sạch sẽ, Nguyệt Quỳnh nằm trên giường trầm tư. Tháng mười là lúc thời tiết đẹp nhất tại Giang Lăng, nhưng tâm can Nguyệt Quỳnh lại tiến vào tiết đông giá rét. Lấy chiếc trâm mộc đào dưới gối ra, xoay tròn trong tay. Thở dài, lại nhét cây trâm xuống dưới gối. Ngủ không được nên y bèn ngồi dậy, vén rèm xuống giường.

Ngồi xuống bên cạnh bàn, đẩy cửa sổ ra, Nguyệt Quỳnh nhìn trời. Tối nay chỉ có sao chứ không có trăng, cũng như đêm đó. Trong khu rừng đưa tay không thấy được năm ngón, y nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước. Sờ lên cánh tay phải đã bị phế, y có chút xuất thần, y đã sớm quên cái cảm giác đau đớn khi xương tay bị đập nát vụn, nhưng cảnh chém giết kinh tâm động phách kia vẫn lập lờ trong giấc mộng. Cũng từ sau ngày ấy, tay không thể nhấc nhưng y vẫn muốn học võ, muốn học được võ công để tự bảo vệ mình.

Cuối cùng sẽ có một ngày y rời khỏi nơi này, chờ khi y tiết kiệm đủ bạc, học được kiếm thuật, y sẽ rời xa nơi này. Kết cục tốt nhất là Nghiêm Sát chịu thả cho y xuất phủ, y và hắn chẳng còn liên quan.

Nam sủng – đó là thân phận tuyệt đối không dính dáng tới y. Nếu là trước kia, dù chết y cũng không bao giờ trở thành nam sủng của bất kỳ ai. Nhưng hôm nay, chỉ cần có thể sống, có thể sống nhìn thấy người quan trọng nhất của mình, muốn y làm gì cũng được. Y, chỉ mong được sống. Nhắm mắt, nhẹ nhàng ngâm nga khúc đồng giao đã từng được nghe, Nguyệt Quỳnh đắm chìm trong ký ức.

Tùng Uyển, trong phòng Nghiêm Sát đèn đuốc sáng trưng. Tối nay, hắn triệu năm vị công tử thị tẩm. Từ sau khi Tần phu nhân gặp chuyện không may, Nghiêm Sát bắt đầu lạnh nhạt các vị phu nhân ở Nam Bắc uyển, hơn hai tháng nay chỉ triệu các công tử thị tẩm. Có kẻ vui mừng có người buồn tủi, nhưng đối với các vị công tử đắc sủng mà nói, cho dù phải chịu đau khổ thì bọn họ cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Giữa giường lớn có một vị công tử nửa nằm sấp nửa quỳ, bên giường có bốn vị công tử sóng vai quỳ gối, hậu huyệt đều nhét ngọc thế không sai lệch lắm với dương vật của Nghiêm Sát.

(Ngọc thế: vật giống như bộ phận sinh dục nam được làm bằng ngọc)

Công tử nằm sấp giữa giường đang được Nghiêm Sát lâm hạnh, bốn vị công tử còn lại đang chờ được lâm hạnh. Trù sam trên người Nghiêm Sát mở ra một nửa, nửa quỳ phía sau vị công tử kia mà mạnh mẽ trừu sáp. Vị công tử kia toàn thân trần trụi, nằm úp sấp phía trước Nghiêm Sát, nhếch mông lên, bị cự vật của Nghiêm Sát đâm tới liền không ngừng phóng túng rên rỉ, hạ thân đã tiết ra. Sau khi tiếng kêu của hắn từ phóng túng biến thành đau đớn thống khổ, Nghiêm Sát rút ra, kéo một vị công tử khác qua. Khi đối phương nằm úp sấp phía dưới, Nghiêm Sát rút ngọc thế dùng để khuếch trương hậu huyệt hắn ra, nâng cự vật của mình lên, tiến vào không chút do dự.

"A!" Cho dù đã được khuếch trương trước nhưng vị công tử kia vẫn kêu lên đau đớn, sau đó hắn lập tức che miệng, không dám tiếp tục kêu la chọc Vương gia mất hứng. Đương nhiên Nghiêm Sát sẽ chẳng để ý xem hắn có đau hay không, sau khi tiến vào liền mạnh mẽ trừu sáp. Dần dần, vị công tử vừa chịu đau đớn kia bắt đầu rên rỉ, huyết sắc vốn bị rút đi cũng dần khôi phục trở lại.

Vị công tử đang nằm trên giường này cũng chẳng dai sức hơn vị công tử trước bao lâu. Ước chừng qua một khắc, vị công tử thứ hai cũng không duy trì nổi, mà Nghiêm Sát vẫn chưa có dấu hiệu muốn bắn. Tiếp đến, Nghiêm Sát rút ra, kéo vị công tử thứ ba lên giường, tiến vào từ phía sau hắn, sau một trận rùng mình mạnh mẽ, Nghiêm Sát bắn vào trong cơ thể hắn. Sau khi rút ra, những vị công tử khác tiến lên liếm sạch sẽ những thứ nhơ bẩn còn sót lại trên dương vật Nghiêm Sát.

Giằng co gần một canh giờ, năm vị công tử không thể chịu đựng nổi nữa, Nghiêm Sát bắn lần thứ hai trong đêm này vào cơ thể một vị công tử. Sau khi bắn xong, hắn rút ra, phất tay, mặc kệ có thể đứng dậy hay không thì năm vị công tử đều phải lập tức xuống giường, chờ lệnh được dục thị – chứng minh ai là người được sủng ái nhất. Ánh mắt Nghiêm Sát rơi trên người một vị công tử, vị công tử kia mừng thầm mà đứng dậy, ánh mắt Nghiêm Sát lại đặt lên người một vị công tử khác, vị công tử kia nở nụ cười đứng dậy, đứng bên cạnh với vị công tử trước đó. Sau đó Nghiêm Sát phất tay, ý bảo những người khác rời đi. Các vị công tử không được chọn tỏ vẻ uể oải cùng ghen tị.

(Dục thị: hầu tắm)

Hai người được lựa chọn mặc một bộ sa y nửa kín nửa hở, cảnh xuân khó dấu. Người không được lựa chọn thì mặc trù sam bước ra khỏi phòng. Ngụy công công của Đông Uyển cùng Hành công công của Tây Uyển chờ bên ngoài, thấy có công tử tiến ra liền sai người đưa ba vị công tử không được chọn trở về. Tiếp đến, hai người lại dẫn theo hai vị tiểu công công vào phòng ngủ, sau khi Nghiêm Sát xuống giường bèn đem giường nệm chăn gối... tất cả đều được thay sạch sẽ. Hai vị công tử được lựa chọn vui vẻ theo Nghiêm Sát ra khỏi phòng ngủ, vào dục phòng trong Tùng Uyển.

(Sa y: quần áo bằng vải mỏng, vài lưới. Đại khái là loại vải này rất mỏng, rất xuyên thấu.

Trù sam: Áo bằng tơ lụa.

Dục phòng: phòng tắm)

Trong ngoài dục phòng có tổng cộng hai gian. Gian ngoài có một chiếc giường, một chiếc nhuyễn tháp, còn có một chiếc tủ thấp để treo y phục. Gian ngoài và gian trong được ngăn cách bởi một tấm rèm, không có bình phong hay đồ vật gì ngăn cản tầm mắt. Nơi ở của Nghiêm Sát không có lấy một tấm bình phong nào. Gian trong là nơi để tắm rửa, độ xa hoa có thể sánh với "U Ngâm Trì" của hoàng cung. Dục trì cẩm thạch rộng thênh thang có thể chứa đến mười mấy người, nổi trên mặt nước là bức điêu khắc đầu sư tử mình hổ, bên trên khảm năm viên dạ minh châu cực lớn. Bên cạnh dục trì bóng loáng là các loại hoa văn hình thú được khảm bằng vàng và bạc. Trong ao bốc lên từng luồng khí nóng. Hai vị công tử cởi chiếc đan y của Nghiêm Sát, sau khi hắn xuống nước, bọn họ cũng cởi sa y xuống theo, lấy chiếc khăn bên cạnh dục trì lau rửa cho Nghiêm Sát.

(Nhuyễn tháp: loại giường nhỏ mềm mại.

Dục trì: hồ tắm.)

"Hình như tâm tình của Vương gia hôm nay không tồi." Một lát sau, Vũ quân Lâu Vũ của Tây Uyển cẩn thận nói. Nghiêm Sát tựa bên ao bất ngờ mở đôi mắt xanh thẳm khiến người ta sợ hãi ra. Lâu Vũ khẽ tránh khỏi ánh nhìn đăm đăm của hắn, làm bộ nghiêm túc lau rửa cho Vương gia.

Một vị khác là Hồng quân Xương Hồng của Đông Uyển đưa mắt liếc Lâu Vũ, cũng cẩn thận nói: "Vương gia, lúc trước... ta nghe Chước quân của Tây Uyển nói Vương gia muốn thú Công chúa, ta chúc mừng Vương gia."

Nếu chẳng phải phong thanh ngày càng chân thực thì hai vị công tử này cũng chẳng lớn mật hỏi như vậy.

"Làm tốt bổn phận của các ngươi." Nghiêm Sát thản nhiên nói một câu, sắc mặt hai vị công tử trắng bệch, không dám nhiều lời nữa. Lúc này, Nghiêm Mặc từ gian ngoài đi vào, hai vị công tử lui ra, hắn quỳ gối xuống bên cạnh dục trì, ghé sát bên tai Nghiêm Sát nói nhỏ mấy câu, lục mâu Nghiêm Sát trở nên u ám. Đơn giản khoát tay bảo dừng lại, Lâu Vũ cùng Xương Hồng rời khỏi dục trì, đầy bụng thắc mắc mà lui ra ngoài.

"Gia." Nghiêm Mặc chờ chủ tử ra lệnh.

Qua hồi lâu, Nghiêm Sát lên tiếng: "Theo dõi hắn."

"Vâng, gia." Nghiêm Mặc đứng dậy lui ra ngoài. Một mình ngâm người trong dục trì, Nghiêm Sát nhắm mắt suy tư.

Khi trời sắp sáng, Nguyệt Quỳnh ngồi ngẩn ngơ một đêm bèn ngáp hai cái, kéo thân thể mệt mỏi lên giường. Trong lòng thầm cầu nguyện tâm tình người nọ hôm nay thật tốt thật tốt, bằng không cả đêm chưa ngủ, y chắc chắn sẽ chết mất. Trước khi ngủ lại nhìn 'hòm tài bảo' của mình một lần nữa, Nguyệt Quỳnh lại cầu nguyện người nọ đồng ý cho y một số bạc lớn, thả y xuất phủ.

Giữa tháng mười một, việc Nguyệt Quỳnh lo lắng nhất đã bất hạnh xảy ra. Hoàng thượng phái vị thái giám hầu cận được hắn sủng ái nhất là Triệu công công đến Giang Lăng Lệ vương phủ. Sau khi nói vài lời chúc mừng, Triệu công công tuyên thánh chỉ của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng ghi nhớ và cảm động trước sự trung tâm cùng dũng mãnh của Lệ vương Nghiêm Sát, phong Lệ vương thành phò mã, đem công chúa duy nhất là "Chiêu Hòa Công chúa" gả cho Lệ vương. Sau khi thành thân, Nghiêm Sát vẫn ở lại Giang Lăng, không cần hồi kinh. Qua Tết, cũng chính là ngày mùng năm tháng ba năm sau, Công chúa xuất giá, Nghiêm Sát phải đích thân vào kinh nghênh thú.

(nghênh thú: đón dâu)

Đứng ở cửa phủ, Triệu công công cười hì hì thu hồi thánh chỉ, nói với Lệ vương đang cúi đầu quỳ gối: "Nô tài chúc mừng Vương gia, Hoàng thượng đối xử ưu ái với Vương gia, nô tài nhìn thấy cũng phải ghen tị vạn phần."

Nghiêm Sát đứng lên, một tay tiếp nhận thánh chỉ giao cho Nghiêm Bình, Nghiêm Bình lập tức nói: "Triệu công công đi đường vất vả, Vương gia đã vì công công mà chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần chu đáo, mời Triệu công công."

Nghiêm Sát bày tư thế 'mời'.

"Vương gia thật sự quá khách khí."

Triệu công công che miệng cười hì hì, cùng theo Nghiêm Sát tới "Tùng Lộ Các" dùng bữa.

Trên bàn cơm, Nghiêm Sát không nhiều lời, thỉnh thoảng lại kính Triệu công công một ly tỏ ý tôn trọng. Lý Hưu và Chu Công Thăng ngồi bên bàn cùng Nghiêm Sát tiếp khách. Hai vị phụ tá cùng võ tướng Đổng Nghê thay Vương gia nhận trọng trách chiêu đãi khách, ba người tâng bốc khiến Triệu công công nâng nâng, vui vẻ hết mực. Nghiêm Sát kiệm lời, điều này đã nổi danh khắp triều, Triệu công công cũng chẳng để ý tới việc Nghiêm Sát gần như chẳng nói câu nào. Những người khác cũng theo đám Lý Hưu mà không ngừng kính rượu Triệu công công, mới ăn được nửa canh giờ, Triệu công công say tới mức chẳng phân biệt được phương hướng.

Lý Hưu đánh mắt ra hiệu cho Chu Công Thăng, nói: "Triệu công công, Hoàng Thượng ưu ái Vương gia, nguyện đem công chúa gả cho Vương gia, Hưu làm thủ hạ của Vương gia cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh."

Triệu công công ha hả cười lớn, níu lưỡi nói: "Hoàng Thượng cũng là... chẳng còn cách nào khác. Không phải ta... bất kính... Công chúa... thật sự là... điêu ngoa ngang ngược. Có công chúa triều nào... gả hai lần đều bị... phu gia khóc lóc... đòi hưu thê? Hoàng thượng tức giận nha... nhưng hoàng thượng chỉ có... công chúa... một công chúa duy nhất... đương nhiên cũng muốn... tìm cho công chúa... một phu gia tốt. Ha ha, Vương gia vĩ ngạn như vậy... nhất định có thể... quản được Công chúa..."

Nghiêm Sát buông đũa xuống, Triệu công công vẫn tự nói: "Kỳ thật a... Ta trộm nói cho các ngươi biết... Công chúa... giết chết... sủng quân của Hoàng thượng... Vị sủng quân kia... bộ dạng vô cùng giống U Đế. Người nọ... suỵt... ngàn vạn lần không thể... nói đến." Triệu công công nhích qua, ghé bên tai Lý Hưu: "Công chúa sai mười người... làm hắn...đến tận... lúc chết."

Triệu công công nói nhỏ, nhưng cả bàn này, trừ Lý Hưu cùng Chu Công Thăng ra thì đều là võ tướng, thính lực đương nhiên rất tốt. Chu Công Thăng ngồi ở bên trái Lý Hưu, nghe được, những người khác cũng nghe được. Hùng Kỷ Uông rút đao muốn giết người ngay tại trận lại bị Đổng Nghê bên cạnh giữ chặt. Nghiêm Sát lại cầm lấy đôi đũa lần nữa, gắp một miếng thịt đông bỏ vào miệng, tựa hồ không nghe thấy.

" Chuyện này... ha hả... chúng ta làm bộ như... không biết. Trong cung, người biết... đều bị Hoàng Thượng..." Triệu công công lộ ra biểu hiện tàn ác, sau đó lại bĩu môi, "Người nào chẳng biết... công chúa hận U Đế... muốn chết. Nhưng Hoàng thượng... ha hả."

Chu Công Thăng cầm lấy chén rượu: "Triệu công công vất vả, Công Thăng kính Triệu công công một chén."

"Ha hả. Được!"

Nhấp một ngụm nhỏ, Chu Công Thăng hỏi: "Triệu công công, đối với việc của Tứ Vương, không biết hoàng thượng có gì thay đổi hay không?"

Triệu công công rung đùi đắc ý mà nói: "Đám người phía Dận đại nhân suốt ngày lải nhải bên tai Hoàng thượng, muốn Hoàng thượng tước vương. Hoàng Thượng... ngược lại vẫn chưa phản ứng gì."

Đầu mày Chu Công Thăng nhíu vào rồi lại giãn ra, miệng tên hoạn quan này đúng là chặt thật.

Triệu công công che miệng hì hì cười nói: "Hình như ta... uống quá nhiều... ta không thể uống nữa." Nói xong, hắn lảo đảo đứng lên. Nghiêm Bình vừa lúc xuất hiện, đỡ lấy Triệu công công, đưa Triệu công công xuống dưới.

"Vương gia! Ngài không thể thú Công chúa!" Triệu công công vừa đi, Hùng Kỷ Uông liền không chịu nổi nữa.

Lý Hưu nghiêm mặt nói: "Thánh chỉ đã hạ, Vương gia không thể khánh chỉ!"

"Có gì không thể?! Cùng lắm thì cũng ta đánh giết lên tận kinh thành!"

Đổng Nghê vỗ vỗ lên người hắn: "Kỷ Uông, ngươi bình tĩnh chút đi, muốn giết lên tận kinh thành thì bây giờ vẫn chưa đến lúc."

"Vậy cũng không thể để cho Công chúa vào phủ, đây chẳng phải cố ý muốn ép chết Vương gia sao?"

Chu Công Thăng nói với người đang chuyên tâm dùng bữa: "Vương gia, ngài phải vào cung nghênh thú Công chúa, sợ là trong đó có trá."

Dường như Nghiêm Sát đã ăn no, buông bát đũa, nhìn về phía Chu Công Thăng cùng Lý Hưu: "Qua Tết, hải tặc hoành hành ngang ngược, bổn vương phải đi bình loạn."

Chu Công Thăng cùng Lý Vưu tươi cười: "Vâng, Vương gia."

Nghiêm Sát đứng lên: "Triệu Nguyệt Quỳnh thị tẩm." Sau đó bước đi. Ngồi bên bàn, sắc mặt mỗi người một khác, vùi đầu ăn cơm.

Hùng Kỷ Uông đột nhiên lên tiếng: "Làm sao Vương gia biết qua Tết sẽ có hải tặc hoành hành?"

Cả bàn thở dài.

Thánh chỉ hạ xuống, tin tức mùng năm tháng ba năm tới Vương gia sẽ nghênh thú Chiêu Hoa Công chúa nhanh chóng truyền khắp tứ uyển. Nhờ tin tức Lê Hoa Chước tung ra, tất cả mọi người đều đã biết Chiêu Hoa Công chúa là loại nữ nhân đáng sợ như thế nào. Mặc kệ là phu nhân hay công tử đều lo lắng cho bản thân, sợ mình bị vị công chúa hay ghen kia giết chết. Mà có một kẻ còn sợ hãi, lo lắng hơn bất luận người nào.

"Thánh chỉ thật sự đã hạ xuống?"

"Công tử." Hồng Hỉ muốn nói lại thôi, qua một lúc, hắn lên tiếng: "Vương gia uy nghiêm, tuyệt đối không để cho Công chúa làm xằng làm bậy."

Nguyệt Quỳnh ai oán mà liếc mắt nhìn hai gã thị tùng của mình, ngồi dậy từ thảng y: "Chuẩn bị nước ấm. Chắc Hành công công cũng sắp tới rồi."

(Thảng y: ghế nằm)

"Công tử."

Hồng Thái vừa muốn nói chợt nghe bên ngoài vang lên âm thanh lanh lảnh: "Triệu Nguyệt Quỳnh của Lâm Uyển thị tẩm."

Nguyệt Quỳnh bày ra biểu hiện 'biết là ý gì rồi đấy', đứng dậy bước vào dục phòng đối diện phòng ngủ. Hồng Hỉ lắc đầu với Hồng Thái, hô lên: "Công tử nhập dục..."

Dọc đường bị khiêng tới Tùng Uyển, hiếm khi thấy các vị công tử không xuất hiện bên đường đứng xem trò vui. Thánh chỉ hạ xuống, người người bất an, ai còn có sức quan tâm đến một gã công tử thất sủng, tuổi cao, bộ dạng chẳng ra sao, lại còn là công cụ trút giận? Khác với trước kia. Trước kia vẫn là sau đó Nguyệt Quỳnh mới biết tại sao người kia tức giận, cho nên mỗi lần đều không khỏi mang theo ý cầu may, ngóng trông Nghiêm Sát có thể buông tha mình, nhưng lần này y đã hiểu rõ mồn một tại sao người kia lại phát hỏa. Đó đâu chỉ là cơn tức nho nhỏ, đó là cơn thịnh nộ, y đã hoàn toàn hết hy vọng.

Đến Tùng Uyển, cúi đầu vào phòng. Vào phòng ngủ của người nọ, khóe mắt lướt qua căn phòng, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, sao lại không có ai? Quay đầu lại, cửa phòng đã bị đóng. Tính canh giờ, có lẽ hiện tại người nọ vẫn cùng Triệu công công tới tuyên chỉ dùng bữa. Trái tim y như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, người nọ uống rượu vào càng trở nên đáng sợ. Nếu không phải mạng nhỏ quan trọng hơn, Nguyệt Quỳnh rất muốn phá cửa mà chạy.

Đợi hơn nửa ngày mà người nọ vẫn chưa về, Nguyệt Quỳnh đứng đến mỏi nhừ hai chân. Ngẫm lại thì cho dù hôm nay không chết cũng mất nửa cái mạng, y chẳng ngại ngần gì nữa, đi đến bên chiếc thảng y dành riêng cho Nghiêm Sát rồi ngồi xuống. Cửa sổ mở ra, trong phòng có chút lạnh, Nguyệt Quỳnh lại ăn mặc mỏng manh, nằm cũng đã nằm rồi, y thản nhiên kéo chăn của Nghiêm Sát lên đắp.

Đôi mắt to đen láy nhìn nhánh cây bị gió lay động ngoài cửa sổ, cảm giác căng thẳng trong lòng Nguyệt Quỳnh dần tan biến, đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net