tanlocdinhky

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hả, còn có cả tiểu nãi nãi cũng tới nửa hả? Nãi nãi vạn an… " Trần Đấu thấy lão như vậy liền trêu: " Lý chưởng quỹ, nữ chủ nhân của lão hôm nay muốn kiểm tra, xem lão có lười biếng chểnh mảng công việc hay không… " Tiểu Liên len lén nhéo hắn một cái, lại nhìn Lý Áp Bằng nói:" Lý chưởng quỹ, lão đừng nghe hắn nói loạn, ta chỉ là nghe hắn nói nơi đây rất thú vị, nên mới đến xem mà thôi… "

Lý Áp Bằng cười cười nói:" Chủ nhân tính tình vui vẻ, thường xuyên hay nói giỡn với tiểu nhân, quả thực khiến tiểu nhân cảm động vô cùng… Chủ nhân, tại lầu ba hình như có một vị thiên kim tiểu thư, đã ngồi đến mấy canh giờ rồi…" Tiểu Liên tủm tỉm cười, đá lông nheo với hắn một cái:" Nhìn chàng kìa, muốn đi xem lắm phải không? Cũng hay à, thiếp cũng muốn xem vị thiên kim tiểu thư đó một chút…" Tâm tình ám muội của hắn đã bị nàng vạch trần, cũng đành xấu hổ cười cười, không biết nói gì cho phải.

Tiểu liên cố ý muốn lên lầu ba diện kiến dung nhan của vị thiên kim tiểu thư kia, cái này là bản chất tò mò của nữ nhân, hắn cũng đành chiều ý nàng mà thôi. Đến lầu ba, quả nhiên thấy gian phòng bên cạnh phòng Long Tưu mơ hồ có tiếng cười đùa. Tiểu Liên quay lại hỏi: " Tiểu Bảo, trong này là vị thiên kim tiểu thư, theo lời chàng nói là muốn gặp được duyên may, một bước hóa thành phụng hoàng? " Trần Đấu lắc lắc đầu tỏ ra ngây thơ vô tội: " Ta chưa từng đi vào, sao mà biết được chứ? Nàng lại hỏi khó ta rồi "

Bên trong phòng tựa hồ cũng biết có người đến, liền sau đó một tiểu nha đầu ngó ra, nhìn hai người một cái, rồi quay lại hỏi: " Thái thái, thái thái…Bên ngoài có một vị công tử, mang theo cả phu nhân nữa, không biết có phải hay không?...." “Rầm”… Có tiếng ghế đổ, một cái đầu ngó ra, Trần Đấu vừa nhìn thấy thì như bị sét đánh, đứng im như trời trồng, không thể động cựa được nữa…

Chỉ thấy một khuôn mặt lớn như cái bánh bao hấp, mũi khoằm khoằm cơ hồ dài đến miệng, môi thâm xì, giống như tảng thịt bò đắp ngang, lại còn nhe răng ra cười với hắn một cái… Hàm răng đen xì, lởm chởm vẫn còn dính đầy thức ăn.

Cái gì mà Mẫu dạ xoa, quỷ vô thường chứ? So với cực phẩm khuân mặt này còn kém xa đến mười vạn tám ngàn dặm.

Tiểu Liên mặt mày xanh lét, cơ hồ không đứng vững nữa. Phỏng chừng nàng cũng bị hù cho bở vía rồi…Hắn vội kéo nàng chạy như bay xuống lầu, vẫn không thấy an toàn, liền một mạch chạy tới tửu lâu gọi đám Trương Đức Biểu ra… Đến lúc này mới bình tâm được đôi chút.

Tiểu Liên vẫn còn hoảng hồn, nuốt ực một cái, đưa tay lên xoa xoa ngực hỏi hắn: " Tiểu Bảo, Tiểu Bảo… Chúng ta vừa mới gặp… Mới gặp nữ quỷ?..." Trần Đấu cũng thở phào ra một hơi nói:" Nữ quỷ thì không chắc, bất quá nhất định khuôn mặt kia đã bị nữ quỷ dùng sức mà dẫm qua mười vạn tám ngàn cái… "

Trương Đức Biểu vốn tưởng hai người Trần Đấu gặp nguy hiểm gì, đang hô hào đám thuộc hạ xông lên, sau khi nghe rõ sự tình nhất thời cười ha hả, cười đến mức bò lăn ra đất không đứng lên nổi. Trần Đấu bực mình gắt: " Lão huynh nếu tự cho mình có lá gan lớn, thì hãy đi xem một chút đi. Nếu huynh có thể trụ vững được, đệ sẽ bồi huynh một vạn lượng bạc. " Trương Đức Biểu nghe vậy thì hưng phấn vô cùng, lớn tiếng nói:" Ha ha ha… Vi huynh đệ thật sự quá rộng rãi mà…Tốt lắm, cứ chuẩn bị sẵn ngân lượng đợi huynh đi…." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Mọi người thấy vậy cũng nối nhau đi theo hắn xem náo nhiệt, Trần Đấu cùng Tiểu Liên cũng bước ra ngoài, Trương Đức Biểu nom lại vô cùng tiêu sái, chắp tay hướng về phía mọi người nói:" Buổi tối hôm nay ta xin mời các huynh đệ một bữa thịnh soạn, nhưng là bạc của Vi đại nhân, chúng ta cùng vỗ tay cảm ơn Vi đại nhân nào… " Tức thì tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, được ăn uống miễn phía ai lại không thích chứ?

Trương Đức Biểu ung dung bước vào tửu lâu, nhưng hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh gì, ai nầy đầu ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Mãi một hồi sau, Lý Áp Bằng từ bên trong tửu lâu chạy lại, hổn hển nói:" Chủ nhâ, Trương Đức Biểu cũng không biết là bị sao, ở trên lầu hai không ngừng nôn ọe, nôn đến mức toàn thân run rẩy hiện đang nằm bất động không cục cựa được gì nữa. Đại nhân mau phái người đỡ hắn xuống đi, cũng không rõ hắn đã ăn cái gì mà lại thành như vậy, chuyện này không đùa được đâu à… "

Trần Đấu cười rầm lên, đáng đời ngươi cái tên hỗn đản, tự phụ mình can đảm hơn người ư? Lý Áp Bằng dẫn theo mấy người đi vào, không bao lâu sau đem Trương Đức Biểu khiêng ra, dọn một gian sương phòng trong sòng bạc rồi đưa hắn đến. Trương Đức Biểu phỏng chừng đã được nôn sạch sẽ, nhưng cũng không ngừng ho khan, đến khi uống thêm mấy chén trà mới ngừng lại được. Hắn dựa vào giường, hữu khí vô lực thều thào nói:" Cực phẩm! Con bà nó đúng là cực phẩm mà…!"

Trần Đấu cười cười phụ họa:" Có thể sánh ngang với thiên quân vạn mã ha!..." Trương Đức Biểu gật đầu như gà mổ thóc: " Không sai, quả thực không sai… Trăm vạn thiết kị nhìn thấy khuôn mặt nàng ta khi cười cũng khó tránh khỏi toàn quân bị diệt…" Hắn cả kinh hỏi lại:" Gì? Nàng ta còn cười với huynh? " Trương Đức Biểu gật gật đầu đầy oan khuất, hai hàng nhiệt lệ cuồn cuộn rơi , tựa như một tiểu cô nương đáng thương mới bị cường bạo. Trần Đấu thở dài an ủi: " Thôi huynh đừng buồn nữa, như vậy chả phải huynh anh tuấn tiêu sái khác người ư?.. " Nhưng ngẫm lại cũng quá đáng thương mà…

Trương Đức Biểu quay qua một tên thuộc hạ bên cạnh dặn dò vài câu, tên này lập tức rời đi, không bao lâu đã trở về, trong tay đang cầm một tập ngân phiếu giao lại cho hắn. Trần Đấu cười nói:" Vừa rồi đệ chỉ đùa huynh chút thôi, có cần phải làm thật không? Đệ sao nhẫn tâm thu lấy bạc của huynh chứ? " Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trương Đức Biểu nói:" Ai nói là ta đưa bạc cho đệ vì chuyện vừa rồi? Đệ làm ta kinh sợ như vậy, ta còn muốn đòi bạc đệ ấy chứ…Thật là tổn 10 năm tuổi thọ mà…Đây là tiền lời của sòng bạc, phân nữa chia cho đệ… "

 



6 ngày trước

tinhbancaodep

-=[ Lương Sơn Hảo Hán ]=-

 

Ngày gia nhập: 04.07.2011

Bài viết: 349 / Điểm: 286

Tâm trạng:

Quyển I

Chương 63

Diễm phúc tề thiên (2)

Dịch: Bi Ma Đao

Biên: Vô Tình

Nguồn: Tu Chân Giới

Nội dung thu gọn

 

Trần Đấu vui vẻ hỏi:" Nhanh như vậy sao? "Trương Đức Biểu hưng phấn nói:" Ừm, sinh ý rất khá. Huynh đệ chúng ta trong quan trường không thành công nhưng đối với những thứ này lại tinh thông vô cùng. Hắc hắc, đánh cho bọn khách nhân thua không còn một manh giáp. Hơn nửa tửu lâu lại nổi tiếng vô cùng, sòng bạc này cũng được thơm lây, mỗi ngày kiếm được gần hai vạn. Đây là mười bốn vạn, là phần của đệ. " Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trần Đấu cười cười:" Không ngờ kinh doanh sòng bạc lại kiếm được nhiều tiền thế, so với trong cung nhiều hơn gấp trăm lần. " Trương Đức Biểu cũng phụ họa theo: " Đúng là không thể so sánh mà, mấy huynh đệ trong cung thấy vậy cũng đỏ mắt thèm thuồng, đang đau đầu nghĩ biện pháp chuồn đi, đến làm cùng chúng ta. "

Trần Đấu gật đầu: " Không vấn đề gì, chuyện kinh doanh ngày càng phải mở rộng, cần thêm rất nhiều nhân thủ. Có điều tốt xấu gì trong cung vẫn phải để lại vài vị huynh đệ, đề phòng có chuyện xảy ra. "

… …

Trên đường trở về tiểu viện, Trần Đấu cùng Tiểu Liên cực kỳ cao hứng, líu ríu nói chuyện không ngừng, cứ với tốc độ kiếm tiền như vậy, chỉ qua mấy năm, hắn sẽ trở thành mãn thanh đệ nhất tài thần mất. Có điều cũng nên vạch kế hoạch tiếp theo, không thể cứ dựa vào mỗi hai nơi này để kiếm tiền được. Tiểu Huyền tử cũng đã nói qua, muốn hắn thử thêm nhiều loại hình kinh doanh khác nữa. Nghĩ lại, đang trong giai đoạn Hoàng thượng toàn lực ủng hộ thế này mà không thừa dịp kiếm chác mới thật là ngu. Còn về phần Tứ thập nhị chương kinh, cũng không biết bảo tàng bên trong đó chứa gì nữa. Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Ngày hôm sau khi xuất hành, hắn ăn mặc rất tầm thường, nhưng lén lút thủ theo một chiếc bọc nhỏ để qua mắt Tiểu Liên. Vào trong cung, hắn liền về phòng của mình, mở bọc nhỏ đó ra, nào là Trân châu bảo ngọc, quần áo lụa là, còn cả một chiếc nhẫn phỉ thúy nữa. Sau khi chỉnh trang y phục, lại cầm thêm một chiếc ngự phiến giả đò quạt quạt mấy cái, càng nhìn càng thấy mình đẹp trai, không khỏi tấm tắc tự khen mình mấy câu.

Hôm qua khi đến tửu lâu, hắn đã nghe ra có vô số thiếu nữ mỹ miều ôm mộng được ngồi thuyền rồng một lần, bất quá cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi. Hắn đã từng giả mạo qua Vi Tiểu Bảo, lại còn cả giả công công nữa, thì tại sao lại không thử giả làm Hoàng thượng nhỉ? Bất quá, chuyện này phải tuyệt đối giữ kín, nếu không e rằng “mười tám năm sau lại có một hảo hán” nữa mất. Nghĩ đến nữ quỷ hôm qua, tim hắn không khỏi đập nhanh hơn mấy nhịp… Lão thiên phù hộ, nữ quỷ kia ngàn vạn lần đừng thò đầu ra dọa người nha…

Tới Hoa phong lâu, đám nha đầu thấy hắn đều sáng mắt lên, ngẩn ngơ như người mất hồn. Từ thái độ của các nàng cũng đủ biết được hắn suất ca như thế nào. Hắn thấy vậy lại càng nổi lòng hươu dạ vượn, vờn bướm ghẹo hoa không ngớt khiến các nàng ba hồn thì đánh mất đến bảy vía, ai nấy đều e thẹn cúi đầu, gò má đỏ au giống như búng ra nước được vậy. Nha đầu Na San kia mặc dù kênh kiệu ra vẻ không thèm liếc hắn một cái, nhưng trên khuôn mặt cũng lộ ra sắc hồng…

Trần Đấu cười thầm, nha đầu này giỏi giả bộ thật, cũng ngứa ngáy trong lòng muốn trêu đùa nàng một phen. Thừa lúc nàng không để ý, hắn đột nhiên xoay người lại, đối nhãn với nàng. Quả nhiên Na San không dám tiếp nhận ánh mắt của hắn, vội xoay người đi, gò má đã hồng càng thêm hồng, nhưng khóe mắt lại lộ nét u sầu

Trần Đấu dường như nắm được tâm trạng của nàng, không khỏi thầm kinh hỉ một phen. Hắn ung dung tiêu sái bước qua, khi đi ngang qua nàng lại nhỏ giọng nói:" Na San, hôm nay nàng thật đẹp…" Nói xong liền cười dài một tràng rồi bước lên lầu. Tới lầu ba, hắn cẩn thận gọi một tiểu nha đầu lại, thì thầm hỏi: “ Tiểu muội, cho ta hỏi chút, nữ quỷ…Nữ quỷ hù dọa người hôm qua còn đến không?"

Nha đầu kia khúc khích cười: “Vị tiểu thư kia tướng mạo quá sức đặc dị, nghe nói hôm qua vô số khách nhân đã bị hù cho vỡ tim, nên hôm nay tửu lâu chúng ta tuyệt đối không dám đón tiếp.” Trần Đấu thở phào ra một hơi, trái tim rốt cuộc cũng đậpbình thường trở lại. Tổ cha nó, tên triết gia nào dám nói chỉ khi yêu trái tim mới loạn nhịp nhỉ? Hắn nhẹ giọng cười: " Tiểu muội, thật xinh đẹp a. Ta xem đám khách nhân kia cứ hướng đến muội nhìn chằm chằm… " Tiểu nha đầu đỏ mặt nói:" Chủ nhân, người thật biết nói đùa… " Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trần Đấu ôn nhu nói:" Ta có một số việc, muội không cần phải theo hầu nữa, chờ chút nữa, ta sẽ đến tìm muội tâm tình một phen sau… " Tiểu nha đầu hưng phấn không thôi, xuân ý trong mắt càng nồng đậm, trái tim nhỏ đập loạn nhịp, lưu luyến nhìn hắn thêm một hồi mới chịu rời đi.

Trần Đấu chậm rãi bước tới gian phòng bên phải, ho khan một tiếng, rồi lại hướng phía Long Tưu phòng đi đến. Quả nhiên căn phòng bên phải có tiếng động nhẹ, dường như là tiếng bàn ghế chuyển động. Hắn cũng không quay đầu lại, mở cửa vào trong phòng, khóa lại. Rồi như quên chuyện gì, hắn lại mở cửa phòng bước ra.

Lúc này, bên trong căn phòng bên phải một bóng dáng thướt tha đột nhiên xuất hiện, rất vô tình nhẹ nhàng đụng phải hắn một chút, rồi khẽ la “Ai da” một tiếng duyên dáng... Thân thể mềm mại như không xương ngã nhào vào lòng hắn. Trần Đấu vội vàng đỡ lại, trước mắt hắn là một thiếu phụ hơn hai mươi tuổi, y phục xanh nhạt, kiều mỵ vô cùng. Hương thơm thoang thoảng như muốn cuốn quanh người hắn…

 



2 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

 

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 128200 / Điểm: 1290

Tâm trạng:

Quyển I

Chương 64

Phong lưu vân vũ.

Dịch: Độc Tiên Cầm

Biên: Vô Tình

Nguồn: Tu Chân Giới

Nội dung thu gọn

 

Nhìn thiếu nữ gương mặt trang điểm hơi nhạt, thanh tú vô cùng, lại hơi ửng hồng mang theo vài phần e thẹn khiến Trần Đấu không khỏi động dung. Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, cười nói: “Vị cô nương này, cẩn thận một chút.”

Thiếu nữ kia vội kêu lên: “Ai da, xin lỗi công tử, là tiểu nữ sai rồi, mải nghĩ lung tung không nhìn thấy công tử.” Giọng nàng có pha chút khẩu ngữ của vùng Sơn Tây, Trần Đấu thầm nghĩ tin tức lan truyền ra quả thật kinh thân, đã đến tận Sơn Tây kia đấy. Hắn cười đáp: “Cái đó người ta gọi là duyên phận...”

Trần Đấu một tay dìu lấy tay nàng, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, chậm rãi đưa nàng tiến vào trong phòng. Chỉ thấy có một nha hoàn đang đứng bên trong, thấy hắn dìu chủ nhân của mình vào, nàng ta vội vàng chạy lại đỡ. Nữ tử kia thấy vậy chặn lại, khẽ cười nói: “Được rồi Tiểu Ngọc, trong này không có việc gì nữa, em mau ra ngoài đi. Ta phải tiếp vị công tử này, nhớ không được cho ai làm phiền.” Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tiểu Ngọc khẽ cúi mình lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Trần Đấu cười thầm tự nhủ: “Muốn độc chiếm ta thì cứ việc nói thẳng. Ta vốn không thể từ chối khi được phục vụ người đẹp mà.”

Nghĩ rồi hắn nhẹ nhàng dìu nàng ngồi xuống ghế. Lúc này Tiểu Ngọc đã quay trở lại phòng, bưng theo một tách trà, đặt xuống bàn nói: “Công tử, mời dùng trà.”

Trần Đấu liếc nhìn nàng ta cười đáp: “Đa tạ cô nương.” Tiểu Ngọc mắt long lanh, gương mặt hơi ửng đỏ rồi vội cúi đầu không dám nhìn hắn. Chủ nhân của nàng ta thấy vậy có vẻ không vui, vội khoát tay: “Tiểu Ngọc, phía dưới hình như xảy ra việc gì đó, ngươi mau đi xem. Dạo này trộm cướp hoành hành, cẩn thận vẫn hơn. Mau đi đi.” Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Tiểu Ngọc gương mặt có chút không vui, nhưng rồi cũng đành miễn cưỡng bỏ đi. Đợi Tiểu Ngọc đi rồi, trong phòng lúc này chỉ còn lại Trần Đấu và vị nương tử nọ. Nàng vuốt vuốt mái tóc mềm mại, thỏ thẻ nói: “Khi nãy đa tạ công tử đã cứu nguy cho tiểu nữ, mời công tử dùng trà….”

Trần Đấu không chút khách khí, bước tới ngồi xuống chiếc ghế cạnh nàng: “Ta mới thực sự có lỗi, may mà cô nương không sao, nếu không suốt đời này ta sẽ phải ân hận rồi…” Nàng kia đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn: “Không, là tiểu nữ không tốt, không chú ý xung quanh nên mới đụng phải công tử. Xin hỏi tiểu nữ có thể xưng hô với công tử thế nào cho phải?”

Trần Đấu cười thầm, chậm rãi rút từ trong tay áo ra một cây quạt, nhẹ nhàng mở ra. Hắn cố ý để dấu ngự ấn quay về phía nàng ta, rồi làm bộ dạng đầy do dự, bất đắc dĩ nói nhỏ: “Tên ta chỉ có một chứ Vi.” Nương tử kia sớm đã biết lai lịch chiếc quạt này, nhãn tình bỗng sáng lên, rồi nàng vội cúi đầu làm bộ dạng e thẹn: “Nguyên lai là Vi công tử. Tiểu nữ họ Khang, quê gốc Sơn Tây.”

“Mỹ nhân này cũng chỉ xưng họ mà không nói tên, hắn hắc, bất quá cũng chẳng cần tra ra làm gì. Hừ, mỹ nữ Sơn Tây vốn nổi danh thiên hạ, được, được, là tiểu bạch thỏ nàng đưa tận miệng cho ta ăn, không trách ta được nha…”

Trần Đấu vừa cười vừa nói: “Ra là nàng đến từ Sơn Tây, không rõ gia phu của nàng danh tính thế nào?” Nữ tử họ Khang hiển nhiên không đời nào nói cho hắn biết danh tính của tướng công mình, bèn nhướng mày làm ra vẻ thống khổ vô bì, đưa tay xoa nhè nhẹ lên chân trái. Trần Đấu thầm rủa, rõ ràng lúc hắn dìu nàng bước vào, nàng ta còn giả bộ đau chân phải, mới một chốc mà vết thương đã chạy sang chân trái rồi.

Nhưng hắn cũng không muốn nàng ta phải xấu hổ, bèn làm bộ dạng quan tâm, hỏi: “Chân nàng lại đau sao?” Nàng khẽ “ừ” một tiếng rồi lại không nói gì, tay vẫn nhẹ nhàng xoa nhè nhẹ lên chân mình. Trần Đấu nhìn xuống, chỉ thấy một đôi chân đẹp như ngọc, không khỏi động sắc tâm.

Trần Đấu lắc đầu, nuốt vội nước miếng rồi nói: “Nhìn nàng thật khổ sở, có lẽ đau lắm. Hay để ta giúp nàng xoa vết thương?” Thiếu nữ họ Khang mặt đỏ lên, miệng lộ ra chút ý cười ngại ngùng, nhưng rốt cục vẫn gật đầu. Hắn đắc ý cười, cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy chân của nàng lên tay khẽ xoa nhè nhẹ.

Chỉ thấy nữ tử họ Khang rùng mình thở nhẹ một tiếng rồi rụt chân về. Trần Đấu làm bộ dạng kì quái, chưa hiểu tại sao nàng ta lại có bộ dạng như thế, nhưng lại thấy nàng đỏ mặt chỉ về phía chiếc trường kỉ có trải một tấm thảm Ba Tư, nhẹ nhàng nói: “Tiện thiếp đến nằm trên trường kỉ, làm phiền công tử vậy.”

Trần Đấu đương nhiên hiểu ý, trong lòng thầm kinh hỷ không thôi, vội dìu nàng đến nằm xuống trường kỉ, ngồi xuống phía dưới rồi nhẹ nắm lấy chân xinh, xoa xoa nắn nắn một hồi, lại thấy nàng khe khẽ rên lên một tiếng đầy thoải mái.

Tục nữ có câu nữ thập tam như lang như hổ, chắc hẳn nàng kia đã từng nếm qua mùi vị thần tiên khoái lạc rồi, chỉ cần khẽ khiêu khích một chút là dục hỏa của nàng đã bùng lên.

Hắn trong bụng cũng rối thành một đoàn, liền men theo gót chân của nàng nhè nhẹ vuốt dọc lên trên. Nữ tử kia khẽ rùng mình một cái, nhưng lại không có phản ứng gì ngăn cản hắn.

Thấy nàng nhu thuận như vậy, Trần Đấu mừng thầm trong lòng, bàn tay lại càng làm càn, sờ ngược lên trên, lướt qua mông lại khẽ vuốt ve bờ lưng ong của nàng.

Nữ tử họ Khang thở dốc không ngừng, nhưng đột nhiên lại cầm lấy tay hắn chặn lại. Trần Đấu giật mình, không hiểu rốt cuộc nàng ta muốn hay không muốn đây?

Ai dè nàng lại cầm tay hắn hướng về phía bộ ngực phong mãn của mình. Mẹ nó, chắc nàng ta chưa đã nghiền đây mà. Hắn cũng không thèm khách khí gì nữa, đưa tay vuốt vuốt mấy cái, rồi sờ sờ nắn nắn loạn cả lên. Nữ tử họ Khang cũng cực kỳ hưng phấn, mày liễu nhíu lại, môi xinh mấp máy không ngừng, lẩm nhẩm gì hắn cũng không hiểu được, phỏng chừng là khẩu âm sơn tây quê nàng.

Dục hỏa nổi nên bừng bừng, hắn không thể chịu được nữa, kéo luôn quần nàng xuống. Mới được một nữa, nàng như hồ bừng tỉnh lại, cầm chặt tay hắn, không để hắn đạt được ý nguyện.

Đang đến lúc hưng phấn lại bị ngừng ngang xương, hắn cau mày hỏi “ Sao vậy?" Nữ tử họ Khang thở dốc nói:" Bây giờ không tiện, sợ rằng sẽ bị phát hiện mất. Công tử nếu có ý với tiểu nữ, ngày mai vào giờ ngọ chúng ta lại tái ngộ sau, lúc đó tiểu nữ nguyện thuận theo công tử, mặc sức để công tử khinh bạc. "

Đang hưng phấn mà bị cắt ngang như thế, ai mà chịu nổi? Chờ đến ngày mai e rằng lão tử sẽ bị dục hỏa công tâm mà chết mất. Trần Đấu không ngừng xoa bóp, hôn ngấu nghiến lấy môi nàng:" Nàng yên tâm, ta không cho phép sẽ không ai dám tiến vào đâu. Để đến ngày mai làm gì chứ, chi bằng hãy phong lưu vân vũ với ta một phen… "

Vừa nói hắn vừa kéo mạnh tay, làm y phục của nàng tuột ra gần hết, Nữ tử họ Khang cũng thả lỏng người không chống cự nữa, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Kéo ra mảnh vải cuối cùng, hiện ra trước mắt là một thân thể trắng mịn như bông khiến hắn không khỏi ngây ngốc một phen…

 

[Đánh dấu đã đọc]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#asdasd