tanlocdinhky

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1

Chương 1

Túy Nhãn Tầm Phương

Nguồn: Tu Chân Giới Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đả tự: Lucabarazi - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

 

Hắn cảm thấy vô cùng uể oải, nhảy vội lên giường, chẳng màng đến việc đầu hắn bị chạm mạnh vào thành giường.

Trời dần sáng, đồ ăn vặt vất tứ tung trong phòng. Cố gắng mở mắt chống lại cơn buồn ngủ, hắn lê chân vào nhà bếp tìm đồ ăn, nhưng trong tủ lạnh ngoại trừ bia ra thì chẳng còn thứ gì ăn nữa, hắn âm thầm suy nghĩ: “Bia cũng làm từ lúa mạch, xem như cũng là lương thực, cũng no như thường.”

Hắn lấy vài lon bia rồi trở lại giường, mở nắp ra nhấp một ngụm, với tay lên đầu giường lấy cuốn Lộc Đỉnh Ký đọc qua một chút, mới lật vài trang thì lon bia trong tay đã hết, hắn tiện tay quẳng vào thùng rác. Hắn khá hài lòng với khả năng ném đồ vật chính xác của mình. Hắn lại mở lon bia mới vừa uống vừa xem Lộc Đỉnh Ký mà hắn đã xem qua không biết bao nhiêu lần. Một lúc sau, hắn lâm vào trầm tư...

Hắn tên là Trần Đấu, năm nay 28 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học hắn vẫn chưa tìm được công việc thích hợp, không phải là không tìm được, mà là hắn nhìn cao quá, luôn chê tiền lương thấp, công việc nặng. Kết quả là trong mấy năm nay, cả ngày hắn đều rượu chè say xỉn, đầu óc lúc nào cũng chìm trong vô tri vô giác.

Sau đó hắn được một người bạn giới thiệu vào sòng bạc làm vài việc vặt. Cũng không biết nguyên nhân gì, sau khi tiến vào sòng bạc hắn như cá gặp nước, tứ sắc, thiên cửu, poker, 21 điểm chỉ cần nhìn 1 chút hắn sẽ biết, hơn nữa chỉ cần hơi luyện tập 1 chút liền tinh thông, giống như đã trải qua khổ luyện vài chục năm vậy. Vì thế mà bạn bè của hắn thường hay chọc hẳn là một tên ma bạc, rất nhanh hắn được để bạt làm chia bài trong sòng bạc. Hễ là người nào đến chơi bàn của hắn đầu bị thua 1 mớ. Lão bản đối với bản ngày càng trọng dụng, tiền lương ngày một gia tăng, hôm này mỗi tháng đến được 20 nghìn nhân dân tệ đây là một khoáng tiền không hề nhỏ. Ngay cả người bạn lúc đầu giới thiệu hắn vào đây làm cũng hâm mộ không thôi, cả ngày thường bắt hẳn phải đãi đi ăn uống.

Công việc của Trần Đấu mặc dù không quang mình chính đại, nhưng dù sao thu nhập của hắn cũng cao, vì thế mà xung quanh hắn bao giờ cũng không thiếu phụ nữ.

Nhưng trong lòng Trần Ðấu hiểu rất rõ những cô gái này là loại gi, cho nên hắn không yêu ai thật lòng.

Cô gái mà hắn muốn chính là cô gái tương tự như Song nhi trong Lộc Ðinh Ký, nhưng trong thời đại này, loại gái này hiếm đến gần như tuyệt chủng, nếu so với khùng long thì không khác bao nhiều.

Nghĩ đến đây, Trần Đấu liền quay đầu nhìn có gái đang nằm trên giường cùng với hắn tên là Tiều Mao Lệ.

Tiều Mao Lệ là chỉ là ngoại hiệu mọi người đặt cho cô, quả thật tên giống như người, vóc người thanh tao, đôi măt to tròn đây mê hoặc. Nghe nói có gái này được một đại gia rất có thế lực bao, cho nên không ai dám có ý gì với cô.

Trần Đấu nhớ đến buồi tối hôm qua, liền lắc đầu cười khổ. Đêm hôm qua Mao Lệ bỗng dưng tìm đến hắn học ném sắc từ, vì không chịu nổi ánh mắt đầy mê hoặc của cô gái này mà hắn gật đầu đồng ý.

Sau khi đóng của chỉ còn có hai người, Tiêu Mao Lệ quăng cho Trần Đấu một ánh mắt kích tình, nhẹ nhàng nói: “A Ðấu, anh thật giỏi điểm nào cũng ném được....."

Trần Đấu ừ ừ cho qua chuỵện, thầm tự mắng sức chịu đựng của bản quá kém, nói gì thì nói phụ nữ đi qua trong đời hắn cũng rất nhiều vậy mà không chịu được ánh măt của Tiểu Mao Lệ.

"Bàn tay cô thật đẹp, làn da trắng trẻo cứnhư da em bé vậy....." Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vừa nghe Trần Đấu nói xong, Tiểu Mao Lệ cầm lấy bản tay của hắn, nhẹ nhàng nói: "Tay anh cũng rât đẹp"

Mặc dù Trần Đấu hơi lo lẳng về đại gia phía sau Tiểu Mao Lệ nhưng khi đối mặt với hành động này của cô thì hắn lại có chút chờ mong.

Mắt thấy vẻ khẩn trương trên mặt Trần Đấu, đôi mắt Tiều Mao Lệ hiện lên một tia giảo hoạt, nói: "Chỉ có tay đẹp thôi sao?"

"Chỗ khác cũng đẹp." Trần Đấu hơi khẩn trương, nói.

"Cụ thể thì chỗ nào đẹp" Tiểu Mao Lệ lại quẳng một ánh mắt mê hoặc về phía Trần Ðấu.”

"Uh thì hai mắt, cái mũi, miệng đều đẹp" Trân Đấu nhìn thoáng qua cặp môi đầy đặn của cô

"Còn gì nữa không?" Tiều Mao Lệ cười đây xấu xa, nói.

" Còn" Không biết từ lúc nào Trần Đấu gan đạ hẳn lên, đảo mắt nhìn bộ ngực Tiểu Mao Lệ, hưng phấn nói: "Bộ ngực đẹp, cái mông còn đẹp hơn "

"Anh thật xấu xa" Vừa nói Xong, Tiều Mao Lệ liền vung tay đánh vào vai Trần Ðấu.

Trần Đấu liền nói trong đầu:“ Cho tôi xin, cô còn ở đó giá bộ thuần khiết, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi thấy phụ nữ, cô cho ta là xử nam à. Nếu cô muốn chơi đùa, tôi chơi với có một chút.”

Nghĩ tới đây, hắn ômm chầm lấy cô gái, nhìn thẳng vào hai mắt cô, nói: "Đến đây đi, tôi sẽ khiến cho cô sung sướng......."

Sau đó Trần Đấu liền tiến đến ôm chặt Tiểu Mao Lệ, hắn đặt lên môi cô một nụ hôn thắm thiết, bàn tay không lùng sục bộ ngực cao vút, căng tròn của cô........

Tiểu Mao Lệ đột nhiên bị tập kích, tâm lý kích động không ngừng, theo phản xạ đẩy nhẹ hắn ra, hơi thở bắt đâu có chút khó khăn

Trần Đấu sau một màn dạo đầu liên vội vàng đẩy Tiêu Mao Lệ ngã xuống, xốc chiếc váy của cô lên, thô bạo xé rách cái quần lót chữ T của cô, vội vàng đưa tiểu kê kê tiến vào thâm cung......Một lúc sau âm thanh rên ri bắt đầu lan truyền khắp phòng........ Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Uống xong lon bia cuối cũng, Trần Đấu buông quyền sách trên tay xuống, lắc lắc cái đầu đang mơ màng, trong đầu nghĩ đến một việc, Tiểu Mao Lệ tai sao lại chọn hắn.

Mặc dù Trần Đấu cũng khá đẹp trai, phong độ, nhưng những tên đẹp trai trong quán đâu chỉ có mình hắn. Nếu nói cô chọn Trần Ðấu vì hắn có công việc thu nhập cao thì không đúng, bởi vì thu nhập của hắn làm sao mà cao bằng đại gia sau lưng cô, hay là do tên đại gia đó đã về Dương Châu, cô không chịu nổi cô đơn nên chạy đi ăn vụng?

Nếu nói như vậy, Trần Đấu lừng lẫy là sát thủ tình trường lại chỉ là một công cụ để người ta phát tiết thôi sao......Thật sự là càng nghĩ càng buồn bực, nữ nhân bây giờ sao lại như vậy, tại sao chẳng có ai bằng Song Nhi của hắn, ôn nhu thiện lương, thông minh hiền huệ, đối với lão công vừa trung thành lại tận tâm.

Trần Ðấu tin nếu hắn có lão bà như Song Nhi, đánh chết hắn thì hắn cũng không ra ngoài tìm người phụ nữ khác, mỗi ngày chỉ ở nhà vui vẻ với Song Nhi, cả ngày chàng chàng thiếp thiếp với Song Nhi.......ôi thật sự là cực kỳ hạnh phúc.......nhưng mà nói gì thì nói cô gái như vậy thời buổi này làm sao mà tìm ra được.

Nghĩ tới đây Trần Ðấu lại cầm quyền Lộc Đỉnh Ký đã xem không biết bao nhiêu lần lên, tiện tay lật vài trang, vung tay phải ném lon bia trong tay về phía thùng rác.

“Keng!”

Thanh âm thanh thúy phát ra, lon bia lần này lại ra ngoài, Trần Đấu hơi ngạc nhiên một chút lập tức xuống giường nhặt 1on bia lên, đáo mát nhìn kỹ thùng rác, chuẩn bị ném lại

một lần nữa. Đột nhiên Trần Đấu sững sờ nhìn bức tường, nguyên lai là lúc này hắn ném lon bia trúng vào bức tường, làm lõm vào một lỗ. Cố gắng đè nén ngạc nhiên trong lòng, hắn lê bước đi đến bức tường.

Mắt thấy trên cái lỗ có một vòng sắt của lon bia để lại, Trần Đấu càng kinh ngạc không thôi.......hăn đưa ngón trỏ vào vòng sắt, cô gắng kéo vòng sắt ra ngoài......

“Ầm ----!”

Một tiếng thanh thúy vang lên, Trần Đấu cảm thấy ngực hắn bị đè nén bởi nhiều vật nặng, ánh mắt bắt đầu tối sầm đi, từ từ bât tỉnh.

 



15.07.2011

ShopTrumKey

-=[ Kim Ngư Thủy Binh ]=-

 

Ngày gia nhập: 12.01.2009

Bài viết: 1179 / Điểm: 1944

Tâm trạng:

Quyển 1

Chương 2

Như Mộng Như Ảo

Nguồn: Tu Chân Giới

Đả tự: Lucabarazi - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

 

Không biết bao lâu sau, thanh âm một ngưòi phụ nữ đang mắng chửi truyền đến tai Trần Đấu. khiến hắn dần tỉnh dậy.....hắn mơ hờ cảm thấy người phụ nữ này hình như là mẹ của hắn.

Nguời phụ nữ đi đến trước mặt Trần Đấu, miệng lảm nhảm nói: "Cái tên vương bát đản kia cả ngày mày chỉ biết lượn lờ quanh sòng bạc, không lo chăm chỉ học hành gì cả........đế tao chống mắt lên xem tương lai mày làm gì mà sống. Mày mở mắt cho to mà nhìn Vũ Hà kìa, người ta mới 14 tuổi đã theo sư phụ ra đường kiếm ăn, bây giờ mỗi tháng đều gửi tiền về cho gia đình, còn máy thì sao, mày dậy mà soi lại cái bộ dạng của mày hiện giờ đi người chẳng ra người ma chẳng ra ma........sớm muộn gì cũng làm phường lưu manh mà thôi, con mẹ nó số tao thật khổ, đẻ ra cái thằng con bất hiếu như mày.......”

Trần Đầu bị một tràng chửi làm cho choáng váng, hắn cảm thấy kỳ lạ, mẹ hắn thường ngày đâu có nói nhiều đến như vậy.

Người phụ nữ lại nói tiếp:" Bây giờ máy nghe lời tao, đến chỗ Vương chưỏng quỹ xin người ta nhận mày làm đô đệ, theo người ta bán quan tài, tương lại còn cho tao nhờ."

Trần Đấu hơi nhức đầu, vô mạnh vào trán nói:"Mẹ, người đang nói gì vậy........"

"Cái thằng chết tiệt, mày biết tao đang dạy mày hay không mà dám cắt ngang lời tao, xem ra lâu rồi tao không đánh mày nên ngứa đít rồi phải không?” Nói xong, người phụ nữ liền tiến đến.đánh mạnh vào đùi Trần Ðấu.....

Một trận đau nhức truyền đến não hắn, khiến hắn bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, hai mắt kinh ngạc nhìn người phụ nữ nói:" Bà làm gì vậy!!! Bà, bà là ai ?"

Một người phụ nữ xa lạ mặc một bộ trang phục cổ trang giống như diễn viên trên TV, người phụ nữ cầm trong tay một cây chổi lông gà, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Ðấu tức giận nói:" Tốt, cái thằng con mất dạy này, hôm nay ngay cả tao mày cũng không nhân ra à,tao thật sự thất vọng về mày, đáng lẽ tao phải bóp chết máy từ lúc mày mới sinh ra mới đúng" Vừa nói xong người phụ nữ lại vung tay lên chuấn bị đánh Trần Đấu. Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trần Đấu vội vàng nói:" Khoan đã, khoan đã,bà chị à, bà chị có nhận nhầm người không vậy ?”

Vừa nghe Trần Ðắụ nói xong, người phụ nữ càng tức giận hơn trước, liền vung chổi lông gà trong tay lên đánh về phía hắn, miệng quát lớn: “Này thì nhầm..."

Trần Đấu nhanh tay nắm chặt cái chổi lông gà, lửa giận trong lòng hắn bắt đầu nổi lên đùng đùng.

Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh vô cùng ồn ào, người phụ nữ

hơi sửng sốt một chút liền buông tay, xoay người định ra ngoài xem có chuyện gì. Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, một ngưòi phụ nữ đưa đầu vào nói "Vi Xuân Phương, mau ra đây, có chuyện xảy ra rồi." Nói xong, người phụ nữ liền vội vàng rụt đầu rời đỉ. Thì ra người phụ nữ trước mặt Trần Đấu tên là Vi Xuân Phương.

Vi Xuân Phương nghe vậy liền hả một tiếng, quay đầu nhìn lại Trần Đấu, nói: “Tiểu Bảo, con ở đây đợi mẹ một lát, mẹ ra ngoài xem có chuyện gì.” Nói xong, Vi Xuân Phương không chờ Trần Đấu trả lời liền xoay người rời đi.

Vi Xuân Phương!! Tiểu Bảo!! Sao mà nghe quen thế này. Đầu Trần Đấu điên cuồng tính toán, hắn âm thầm kinh hãi nói trong lòng: “Chẳng lẽ ta xuyên việt vào trong Lộc Đỉnh Ký? Ta biến thành Vi Tiểu Bảo sao?”

Nghĩ tới đây Trần Đấu bắt đầu nhìn xung quanh, đây là một gian phòng mười mấy thước vuông, tường trắng cánh cửa bằng gỗ, hoa văn điêu khắc không tồi, trên cửa còn dán giấy, cái bàn, cái ghế trong phòng đều bằng gỗ, nhìn thế nào cũng giống như đang trong một bộ phim cổ trang vậy.

Trần Đấu tự nói trong lòng: “Ta đang nằm mơ, ta nhất định là đang nằm mơ.”

Trước kia Trần Đấu cũng đã từng có giấc mộng giống như vậy, bất quá trong mộng diễn viên chính đều là Song Nhi. Nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ hắn cảm thấy giấc mơ chân thật như thế này, ngay cả Vi Xuân Phương cũng xuất hiện, thật là thú vị.

Trần Đấu vừa cười vừa lắc đầu tự nói một mình: “Để xem lát nữa còn có chuyện gì xảy ra.”

Trần Đấu đang định đứng dậy, đột nhiên trên đùi truyền đến một trận đau nhói, hắn mới nhớ là vừa rồi mới bị Vi Xuân Phương đánh cho một trận. Hắn liền lắc đầu cười khổ không thôi, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vết bầm một chút, lập tức hắn liền cảm thấy đau buốt, đang định mở miệng nói gì đó bỗng dưng hắn sực nhớ: “Đúng rồi, nằm mơ thì làm sao biết đau, vậy là ta thực sự trở thành Vi Tiểu Bảo rồi, ha ha ha Song Nhi, A Kha ta đến đây.”

Nói xong, Trần Đấu bỏ mặc đau đớn, vội vàng đứng dậy tìm quần áo, hắn ngẩng đầu lên nhìn bộ quần áo vắt trên thành giường: “Ta kháo, quần áo nhỏ như vậy sao mà vừa.” Trần Đấu đảo mắt nhìn lại cơ thể, thì ra là lúc này Vi Tiểu Bảo mới chỉ 12, 13 tuổi mà thôi, cho nên bộ quần áo này vô cùng vừa vặn.

Mặc xong quần áo, Trần Đấu kiểm tra một chút cơ thể của Vi Tiểu Bảo, hắn liền phát hiện tiểu tử này tuy còn nhỏ nhưng phát dục cũng không tệ lắm, tiểu kê kê xem ra đã to hơn những đứa trẻ khác cùng tuổi rồi, mặc dù so với bản thân trước đây của Trần Đấu còn kém một chút, nhưng đây là cơ thể của tiểu hài tử a, sau này còn có thể lớn lên mà.

Nghĩ đến đây Trần Đấu liền hoạt động tay chân một chút kiểm tra xem có vấn đề gì không, hắn cảm thấy ngoại trừ sợi đai lưng có chút không thoải mái, căn bản là mọi thứ vẫn còn tốt chán.

Trần Đấu tiến đến tấm gương đồng nhìn khuôn mặt hiện nay của hắn, một khuôn mặt tròn trĩnh, hai mắt toát ra vẻ cơ trí hiện ra trong gương, xem ra Vi Tiểu Bảo so với tưởng tượng của hắn cũng không sai biệt lắm.

Lúc Trần Đấu còn bận xem xét khuôn mặt hiện nay của hắn thì ngoài cửa truyền đến thanh âm vô cùng ồn ào, hỗn độn. Hắn lập tức đi ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.

Trong đại sảnh đang bày 4,5 bàn tiệc, mọi người đang quây quần trong đó, vẻ mặt mọi người dường như có chút không đúng. Trần Đấu liền đảo mắt nhìn xung quanh, liền phát hiện có một đám người cầm gươm, cầm giáo, vẻ mặt đằng đằng sát khí đang đứng ở giữa sân nhìn về phía cửa ra vào.

Một người đàn ông, trầm giọng quát lớn: “Cổ lão lục, ngươi lăn ra đây cho đại gia.”

Vừa nghe đến Cổ Lão Lục một người trong Thiên Địa Hội, Trần Đấu lại càng thêm vững tin vào phán đoán là hắn xuyên việt đến đây.

Trong phòng có người cười ha ha nói: “Chỉ bằng các ngươi cũng dám uy hiếp, lão tử mặc dù không phải là người trong Thiên Địa Hội, nhưng các ngươi đã dám vô lễ với ta thì lão từ dùng thanh ma đao này chém chết các ngươi.”

Người nói chuyện chắc chắn là Mao Thập Bát, dựa vào sự quen thuộc của Trần Đấu với truyện Lộc Đỉnh Ký, thoáng cái đã nhận ra thân phận người nói chuyện, ông trời thật sự là đối đãi với hắn không tệ, tự nhiên cho hắn xuyên việt đến đây. Trần Đấu vội vàng nói trong lòng: “Cảm tạ trời cao, cảm tạ Thượng Đế, cảm tạ cha mẹ của ta, ta còn muốn cảm giác cám ơn người sản xuất, đạo diễn.” Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Một thanh âm vang lên, kéo Trần Đấu về thực tế, chỉ thấy ba gã đại hán trong tay cầm cương đao, oa oa kêu lên một tiếng, một cước đá văng cửa phòng, vọt vào.

“Bồng bồng..!”

Một vài thanh âm thanh thúy vang lên, ba gã đại hán liền bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, ngay sau đó lại có sáu gã đại hán chạy vào phòng, binh binh bang bang một trận, sáu gã đại hán cũng liền bị đá bay ra ngoài, ngã trước mặt ba gã đại hán lúc nãy, trong đại sảnh vang lên một tiếng kêu la.

Đến khi không còn người nào dám đi vào, một người đàn ông tóc bạc phơ đi đến cửa đại sảnh, lớn tiếng hỏi: “Các hạ người phương nào, có gan thì báo danh tánh ra.

Mao Thập Bát mắng: “Ngươi cũng khong phải con ta, ta cũng không chơi con gái của ngươi, lão tử là người phương nào, liên can cái chim gì đến ngươi.”

Đột nhiên có người bật cười, Trần Đấu liền quay đầu nhìn lại, đúng là Vi Xuân Phương, hắn liền sửng sốt, nhớ ra hình như là sắp phát sinh chuyện gì đó.

Quả nhiên một gã tiến lên, tát vào miệng Vi Xuân Phương khiến bà ọc ra một ngụm máu, mắng: “Miệng thối, câm miệng ngươi lại.”

Trong lúc Trần Đấu đang do dự không biết có nên nhảy ra hay không, lão già nọ lại lên tiếng: “Các hạ không phải là người của Thiên Địa Hội, cần gì đến đây tranh chấp. Thanh bang chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc, nếu thức thời thì lưu lại danh tính, chúng ta bỏ qua cho ngươi.”

Mao Thập Bát cười nói: “Các ngươi tìm Thiên Địa Hội trả thù, cũng không liên quan gì đến ta, chỉ là lão tử đang ở đây vui chơi, lại bị các ngươi làm mất hứng, việc này tính thế nào? Chi bằng đem tỷ tỷ muội muội của ngươi gọi đến, theo ta sung sướng một đêm, chúng ta tính huề nhau.”

Trần Đấu vừa nghe Mao Thập Bát nói xong, liền trố mắt tự nói trong lòng: “Mao Thập Bát từ lúc nào lại học được cái câu vô sỉ như thế này… Kim Dung hình như không có đề cập chuyện này nha.”

Lão giả nọ tức đến phát run, vào lúc này, từ ngoài cửa vừa lại đi vào ba người, thì thầm vài câu với lão giả, lão giả rút từ bên hông ra thanh kiếm, bốn người bắt đầu xông vào phòng.

Chỉ nghe thấy tiếng vũ khí chạm vào nhau cùng với thanh âm vỡ nát của đồ vật, sau đó là một tiếng hét thảm, thanh âm không phải của Mao Thập Bát. Chắc là Mao Thập Bát đã đánh gục một gã, trong đầu Trần Đấu liền nhớ lại là Mao Thập Bát nhờ vào Vi Tiểu Bảo mới giết được 4 tên này, nếu như hắn không động thân, tên tiểu Mao sợ rằng sẽ ngủm mất, vậy thì ai mang hắn vào Bắc Kinh? Như thế nào tiến vào hoàng cung? Không vào được Hoàng cung, làm sao gặp được Khang Hi? Làm sao gặp được Kiến Ninh, vậy thì càng không thể gặp được Song Nhi người tình trong mộng của ta. Mặc kệ, vì Song Nhi, lão tử liều mạng.

Nghĩ tới đây, Trần Đấu liền kích động không ngừng, hắn vội vàng cúi người nhặt lên một thanh cương đao, xông vào phòng.

 



15.07.2011

ShopTrumKey

-=[ Kim Ngư Thủy Binh ]=-

 

Ngày gia nhập: 12.01.2009

Bài viết: 1179 / Điểm: 1944

Tâm trạng:

Quyển 1

Chương 3

Thông Đạo

Nguồn: Tu Chân Giới

Đả tự: Lucabarazi - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

 

Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến trong phòng, Trần Đấu liền thấy một gã đại hán đầu đầy băng vải, toàn thân là máu, hai mắt hắn toát ra tia sát khí đang giao đấu cùng 2 gã đại hán khác. Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đảo mắt nhìn xung quanh, Trần Đấu liền cả kinh, có 2,3 gã đại hán đang nằm sấp trên mặt đất, máu chảy lênh láng, hắn hô má ơi một tiếng, ngay cả thanh đao trong tay cũng rớt xuống đất, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đúng vào lúc này Vi Xuân Phương hét to một tiếng: “Tiểu Bảo mau chạy đi!” Vừa dứt lời, một gã đại hán của Thanh bang liền hét thảm một tiếng, ngã quỵ xuống đất.

Tiếng hét này khiến cho hắn bừng tỉnh đại ngộ, Trần Đấu liền tự nói trong lòng: “Đúng rồi, Song Nhi đang đợi ta, ta không thể chết đơn giản như vậy được.”

Nghĩ đến đây, hắn liền nhặt cương đao lên nhìn chằm chằm lão già nọ, hét lớn: “Tao liều mạng với mày !”

Kỳ thật, lúc Trần Đấu vừa vào phòng thì hắn đã bị lão già chú ý đến, chỉ là lão già thấy hắn ta còn nhỏ quá chắc chẳng làm ra tích sự gì, hơn nữa lão còn đang bận đánh nhau dữ dội với Mao Thập Bát cho nên căn bản là không thèm để Trần Đấu vào mắt.

Nhưng ngoài dự kiếng của lão ta là Trần Đấu lại cầm cương đao chém tới, lão già hơi kinh ngạc một chút, liền vung kiếm đỡ một đao của hắn.

“Keng… ư, ư!”

Thừa dịp lão già vừa vung kiếm đỡ một đao của Trần Đấu, Mao Thập Bát vung đoản kiếm trong tay chém vào cổ họng của lão khiến lão không kịp trở tay đành lãnh trọn một nhát chí mạng.

Lão già nhìn chằm chằm Trần Đấu, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc kèm theo sự uất hận, miệng hơi mấp máy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#asdasd