vợ và chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mụ cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi trào mãnh liệt, mụ có thể dễ dàng tưởng tượng ra cái đám khói lơ lửng đang xì ra từ trên đỉnh đầu. Mụ phải cố gắng lắm mới giữ cho bản thân không bị ngất đi vì tức giận. Mụ những muốn gào lên, muốn bỏ mặc tất cả mọi thứ, không thèm để ý đến hậu quả mà buông thả bản thân. Nhưng tất nhiên, mụ không thể bởi mụ đã qua cái thời vô lo vô nghĩ, qua cái thời chỉ cần sống cho bản thân mình. Bây giờ có nhiều thứ trói buộc mụ, chúng vô tình mài mòn những góc sắc bén nhất, chúng biến mụ thành người đàn bà của gia đình. Hít thở thật sâu vài lần, càng nghĩ mụ lại càng thấy uất ức, thấy tiếc rẻ cho bản thân. Dẫu rằng mụ chẳng còn trẻ, còn đẹp, còn dịu dàng e ấp như cái thời con gái nhưng đó cũng không đủ làm lý do để gã chồng mụ được phép đi bồ bịch được. Ấy thế mà bấy lâu nay mụ vẫn tự cho rằng cuộc sống của mình hạnh phúc, thì bề ngoài đúng thế thật.

Mụ năm nay ngoài 30 tuổi, nghề nghiệp ổn định và lương cao chót vót, hơn thế nữa mụ lại có hai mụn con trai đứa nào đứa nấy học hành chăm chỉ cả. Người ngoài nhìn vào ai cũng suýt xoa ngưỡng mộ, ghen tỵ với mụ. Thậm chí chính mụ cũng chìm đắm trong cái cảm giác ưu việt ấy, nó khiến mụ cảm thấy hãnh diện và lắm lúc tự cao. Mụ đâm ra lại thích khoe khoang sự hạnh phúc của mình với thiên hạ, để được nghe những câu khen đầy sáo rỗng, để được chứng kiến cái nhìn thèm thuồng của mọi người. Mụ chẳng thể nào lại ngờ rằng có một ngày vì chính cái tính thích khoe mẽ ấy mà chính mụ đã giới thiệu cho chồng mình và cô tình nhân quen biết nhau. Thật trớ trêu!

Nếu không phải trong lúc vô tình mụ tận mắt được đọc những dòng tin nhắn tình cảm ấy, thì hẳn giờ đây mụ vẫn ngu ngốc tin tưởng chồng. Ai có thể ngờ rằng, một gã đàn ông ở vào độ tuổi 40, có một gia đình hoàn hảo, đầu đã hai thứ tóc, cái gã mà từ trước đến giờ vẫn mang tiếng "nhát gái" lại có cái gan ấy cơ chứ. Mụ tự nhận thấy đây là cái sai lầm của mình. Mụ sai vì đã quá chủ quan, khinh địch. Mụ sai vì bấy lâu nay mụ chẳng hề đoái hoài đến chồng mình. Mụ sai vì đã không chịu tin tưởng giác quan thứ sáu của một người phụ nữ. Bởi lúc trước mụ đã lờ tịt đi hồi chuông cảnh báo về cuộc hôn nhân của mình mà chạy theo những ồn ào của cuộc sống.

Mặc dù vậy nhưng mụ không đáng bị đối xử như thế, không đáng bị phản bội, bị lừa dối. Lại càng không đáng phải sống trong nỗi thấp thỏm lo âu không biết ngày mai khi thức dậy, liệu chồng mụ có đưa ra tờ đơn ly dị đã được ký sẵn hay không. Thế rồi mụ lại nghĩ đến cảnh hai đứa con trai của mụ không biết phải lựa chọn thế nào trên tòa: theo bố hay theo mẹ? Mụ cảm thấy thật nhẫn tâm biết bao nếu phải chứng kiến cảnh đó, sự lựa chọn đó quá nhẫn tâm với bất kỳ một đứa trẻ nào. Mụ đã trưởng thành, mụ có thể tự nuôi sống bản thân mình thế nên mụ chẳng sợ sẽ gục ngã trước búa rìu dư luận. Thế nhưng còn những đứa trẻ, chúng sẽ ra sao khi phải đối mặt với những lời nói ác ý và cay độc. Liệu chúng có bị gục ngã, bị tổn thương và thậm chí bị hủy hoại?

KHÔNG! Điều đó nhất quyết không thể xảy ra! Mụ bắt đầu đắn đo suy nghĩ, mụ cần phải lập ra một kế hoạch thật hoàn hảo. Mụ vờ như không hề biết điều gì, mụ nhận ra điều đó khiến chồng mụ cảm thấy tội lỗi và cũng dễ dàng đồng ý với ý kiến của mụ hơn. Thế rồi, dần dà, những thời gian trống của chồng được mụ thay thế bằng những buổi đưa đón con đi học, bằng những việc vụn vặt không tên trong gia đình. Mà cũng nhờ đây mụ mới nhận ra "công năng" tiềm ẩn của chồng, biết vậy trước đây mụ đã đỡ vất vả ngược xuôi " giỏi việc nước đảm việc nhà". Giờ đây, khi có thêm thời gian rảnh rỗi mụ quyết tâm đầu tư cải thiện nhan sắc. Mụ muốn chồng mụ phải thấy choáng váng, say mê, mê đắm, để cho tâm hồn gã ngập tràn hình ảnh của mụ.

Mọi việc đang dần diễn ra theo kế hoạch của mụ, thế nhưng mụ biết thi thoảng gã vẫn nhắn tin với tình nhân. Mụ không biết bản thân còn có thể nhẫn lại bao lâu nữa, lòng kiên nhẫn và sức chịu đựng của mụ đang cạn kiệt dần. Mụ chán nản đến mức đã nghĩ đến cả trường hợp xấu nhất, mụ không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Chân tay mụ lóng ngóng, đầu óc thì ỳ ạch và cảm giác đè nén đến mức ngực mụ muốn nổ tung.

Ngày hôm đó thật bất thường, hai đứa con trai đã ngủ say mà chồng mụ vẫn chưa về. Mụ thấy lo lắng quá, từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra việc này, dù sao chồng mụ luôn thông báo nếu về muộn kia mà. Mụ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, những mong có một thông báo hay một tin nhắn từ chồng. Cuối cùng mụ nhất quyết cầm điện thoại lên và gọi cho chồng, dù có đi ăn với khách hàng thì cũng nên kết thúc cả rồi. Nhạc chờ điện thoại quen thuộc vang lên, đây là bài hát mà mụ cài đặt cho chồng, nó quen thuộc đến mức mụ lẩm nhẩm hát theo, thoáng thư giãn. Thế rồi một giọng phụ nữ bắt máy, ngay khi giọng ấy vang lên mụ đã nhận ra rồi, chính là người phụ nữ đó, người phụ nữ chen chân vào hạnh phúc gia đình mụ. Người phụ nữ mụ căm ghét đến tận xương tủy, người phụ nữ đang cố tình khoe khoang việc chăm sóc gã chồng say khướt của mụ. Đến đây thì mụ tức giận thực sự, mụ vớ vội ngay lấy chùm chìa khóa, mụ lấy xe và lao ngay ra đường. Mụ đến "đón" chồng về!

Đường phố lúc này vắng hoe, cả con đường thênh thang rộng lớn chỉ có mình mụ, trên chiếc xe lead bạc trắng. Mụ phóng vù vù, lá gan của mụ đang trướng phềnh lên bằng một tốc độ mà mụ có thể cảm nhận được. Mụ nghiến răng kèn kẹt, mụ thấy mình đang đứng hiên ngang trước mặt chồng và cô tình nhân, mụ thấy gương mặt bất ngờ và bối rối của chồng. Mụ thấy mình hoàn toàn phát điên lên mà nhiếc móc, mà nhục mạ, mà đay nghiến hai kẻ xấu xa đó. Gương mặt mụ biến dạng vì sự giận dữ, vì sự điên rồ, vì sự đau đớn và sự tuyệt vọng. Chưa bao giờ mụ biết rằng gương mặt mụ có thể trở lên xấu xí đến vậy.

Thế rồi mọi người ùa vào vây quanh cả ba người, những người xa lạ, những người quen thuộc, không ai là không cười, nụ cười chứa đựng sự khinh miệt. Đúng lúc này, bỗng một tiếng phanh xe chói tai vang lên, ánh đèn chiếu lóa mắt, mụ giật thót mình khi thấy hình ảnh chiếc ô tô đỗ sát cạnh mình. Rồi đến tiếng chửi rủa thô tục của chủ nhân chiếc xe và sau khi xả hết nỗi bực dọc, chiếc xe ấy lại lăn bánh trên đường. Đến tận lúc đó mụ mới kịp hoàn hồn, suýt chút nữa thì cuộc đời mụ có thể chấm dứt tại đây. Cơn kinh hoảng cùng với những tiếng chửi rủa đã giúp mụ tỉnh táo lại, giúp mụ lấy lại bản lĩnh của mình.

Lúc đến nơi, mụ phải cố gắng hít thở sâu vài lần để kìm chế cơn máu nóng trực dâng trào trong mụ. Mụ không chắc cảnh mụ sắp sửa được chứng kiến sẽ kinh khủng cỡ nào, nhưng mụ biết bây giờ bản thân cần làm gì.

Mụ gặp được gã chồng mình đang ngủ say tít mù ở trên ghế sofa tại sảnh khách sạn và đương nhiên cả cô ta nữa. Cô ta vẫn còn mặc bộ quần áo công sở từ chiều, mặt được trang điểm kỹ lưỡng, mặc dù vậy vẫn có thể dễ dàng thấy được lớp trang điểm đó đã bị biến dạng sau cả một ngày mệt mỏi. Ngay lập tức, như một bản năng của người phụ nữ, mụ cúi xuống nhìn bản thân. Mụ chẳng lỡ nói thêm thì người ta cũng đã biết. Mụ lại cần những lần hít thật sâu, để không khí trong lành và tươi mới tràn ngập trong lồng ngực giúp xua tan đi cái cảm giác mặc cảm trong lòng. Ngẩng cao đầu, lưng thẳng, mỉm cười thật thân thiết, mụ tiến tới và rối rít cảm ơn cô ta. Mụ liên tục nhắc đi nhắc lại một cách đắc ý rằng đó là chồng mụ, rồi không hề biến sắc mà cảm ơn cô ta bằng một cách chân thành nhất. Mụ cảm thấy thật thỏa mãn khi ngắm nhìn gương mặt cứng ngắc đó, gương mặt mà dẫu trong lòng có bất mãn bao nhiêu thì vẫn phải cố gắng tỏ ra thật vui vẻ. Bởi đơn giản, mụ là vợ còn cô ta chỉ là kẻ thứ ba!

Sau cả quá trình vất vả lôi lôi kéo kéo, mụ đã thành công "vứt" gã đàn ông xấu xí đang ngáy khò khò mà mụ gọi là chồng lên giường. Mụ thở hổn hển, càng nhìn càng thấy bực, trong khi mụ chật vật bao nhiêu thì chồng mụ thoải mái bấy nhiêu. Tiếng ngáy khò khò vang vọng khắp phòng, đều đều, chẳng quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, hệt như chủ nhân của nó. Mụ không cam chịu như thế, mụ lay lay gã, mụ muốn gã cũng phải cảm nhận được cảm xúc của mụ. Mụ muốn phá tan giấc ngủ đáng ghét của gã, phá tan sự vô tâm của gã. Nhưng một lần nữa, mụ lại vô vọng, gã chẳng mảy may tỉnh giấc, gã chỉ kịp chép miệng một tiếng trước khi tiếp tục ngủ say. Thế là mụ đứng phắt dậy, mụ mặc kệ gã trên chiếc giường đôi rộng lớn, mụ sang ngủ cùng hai đứa con.

***-***
Hôm qua gã đã uống quá nhiều rượu để bây giờ đầu gã đau như muốn nổ tung. Gã chẳng nhớ gì ngoài những ly rượu chúc nhau tới tấp của đồng nghiệp, họ uống rượu như thể đây là một thức uống thần kỳ có thể chữa bách bệnh. Gã không thể từ chối nổi những lời mời nhiệt tình đó và hậu quả tất yếu, gã say, không phải say rượu thông thường, gã say đến mức bất tỉnh. Khoan đã, gã say và không nhớ điều gì cả ư? Gạt phăng cảm giác khó chịu như muốn nứt đôi đầu, gã mở choàng mắt, một cảm giác sợ hãi dâng tràn trong gã. Gã sợ, đúng vậy, gã vẫn nhớ như in cái lần gần đây nhất khi tình trạng này xảy ra với gã. Quả là một việc động trời đấy, gã không muốn mắc một sai lầm hai lần.

Mở mắt ra, những đồ vật quen thuộc khiến gã thấy hân hoan, nhìn chiếc bàn bừa bội nằm kế bên giá sách bầy đủ các thể loại truyện gã có cảm giác thân thuộc. Gã thở phào một hơi, đây đúng là căn phòng mà gã đã ngủ suốt mười một năm qua. Trời đã sáng hẳn, những tia nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ dừng lại ở chỗ nằm cạnh gã, sưởi ấm nó. Gã lắng tai nghe, bên ngoài tiếng vợ gã nhắc nhở hai đứa con chuẩn bị đi học, tiếng hai anh em trêu chọc nhau chí chóe, những âm thanh tưởng chừng như bình thường lại khiến gã bật cười hạnh phúc. Đúng vậy, bởi đó là gia đình của gã.

Nỗi lo lắng biến mất khiến sự mệt mỏi tăng cao, cả người gã bải hoải và đau nhức. Không biết từ khi nào mà gã trở nên yếu đuối đến vậy, chỉ một cơn say rượu cũng đủ vật ngã gã. Cả người gã nóng bừng bừng như đang ở trong lò, mặt gã đỏ lựng lên, mồ hôi thấm ướt đầy áo. Gã thấy miệng khô khốc, cổ họng bỏng rát, đến mức muốn nuốt nước bọt cũng khó khăn. Gã những muốn nói gì đó, muốn báo cho vợ con hay gã đang khó chịu lắm, thế mà tất cả như trêu tức gã, giọng gã thều thào chẳng nên lời. Cả người gã như vừa trải qua một trận chiến ác liệt vậy, đau nhức khắp nơi. Đầu óc gã càng thêm mụ mị, quay cuồng mặc dù men rượu đã hết. Thật là tai hại, gã chỉ muốn ngủ và gã thiếp đi lúc nào không hay.

Gã bị lay tỉnh bởi tiếng gọi lo lắng của vợ, gã cố mở đôi mắt bỏng rát của gã ra để nhìn xem chuyện gì xảy ra. Gã nhìn thấy vợ, đã mặc quần áo như thể chuẩn bị đi làm, bộ quần áo công sở làm tôn lên những nét hấp dẫn trên cơ thể đẫy đà của vợ. Thế rồi, một bàn tay mát lạnh sờ lên trán gã, gã thấy thật dễ chịu như một người đi trên sa mạc được uống nước mát. Rồi tiếp đó là tiếng lầm bầm của vợ, gã chẳng nghe rõ nữa, tai gã đang lùng bùng cả, nhưng gã có thể đoán ra đó là những tiếng trách móc vì gã chẳng biết giữ gìn. Thế rồi một chiếc khăn mặt được đắp lên trán giúp gã thấy thoải mái ngủ tiếp.

Sau một bát cháo nóng hổi và vài viên thuốc thần kỳ của vợ, gã khỏe lên nhanh chóng. Lần nào cũng vậy, cứ mỗi khi gã ốm, đó là thời gian vừa thống khổ vừa tuyệt vời. Dù vợ có giận dỗi cỡ nào thì chỉ cần gã ốm mọi chuyện sẽ được giải quyết. Lần này cũng vậy, một kẻ thô kệch như gã cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng của vợ gã. Quả thực từ hồi lấy nhau đến giờ gã chưa bao giờ phải quá phiền lòng về vợ.

Chuông điện thoại reo vang, lại là dãy số đó, dãy số quen thuộc đến đáng sợ. Đó là số điện thoại nhắn tin qua lại với gã trong suốt vài tháng gần đây, số điện thoại của người tình bí mật của gã. Thật mệt mỏi biết bao, đó là sai lầm mà gã luôn luôn hối hận. Gã thậm chí còn chẳng nhớ rõ nữa, chỉ biết rằng cho đến lúc hoàn toàn tỉnh táo thì thấy cảnh hai người trần truồng trên cùng một chiếc giường. Sau đó là cảnh cô ta khóc lóc, cô ta muốn chết, chẳng còn thiết sống gì nữa. Một gã đàn ông như gã thì còn làm sao được trong hoàn cảnh này, gã bất ngờ và hoang mang, gã sợ hãi, gã vội vã an ủi cô ta, làm theo mọi điều mà cô ta yêu cầu.

Thế là mọi việc cứ tiếp diễn trong vài tháng vừa qua, gã bị kẹp trong cảm giác tội lỗi đến nỗi chẳng thở nổi. Một mặt, gã thấy bản thân thật tệ hại khi lừa gạt vợ con, những người mà đáng nhẽ gã phải trân trọng yêu thương. Mặt khác gã thấy mệt mỏi khi phải giấu diếm vợ, phải nói dối, phải lừa gạt vợ. Đã có những khi gã muốn thay đổi, chẳng có gã đàn ông nào có thể chịu nổi khi bị kìm hảm bởi một người đàn bà. Thế nhưng, gã là con người, mà con người luôn luôn có lòng trắc ẩn, gã chẳng thể chịu nổi những lời van xin, những giọt nước mắt của người con gái đó. Gã mắc kẹt trong ngõ cụt mà chẳng có lối thoát.

***-***

Sau trận rượu tai hại đó, gã thay đổi rất nhiều. Luôn luôn đi về đúng giờ, thậm chí thỉnh thoảng gã còn đưa con đi chơi. Mụ cũng thấy mừng thầm vì điều đó, và đáng nhẽ ra cuộc sống của mụ sẽ cứ tuyệt vời thế nếu không có những tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu vào ban đêm. Điều đó nhắc mụ không được quên về sự hiện diện của vết nứt xấu xí trong cuộc sống gia đình của mụ. Mỗi lần như vậy, mụ có cảm giác hạnh phúc mà mụ cố gắng vun vén, chăm chút bấy lâu lại bị giáng một quyền mạnh mẽ. Tình cảnh gia đình mụ lúc bấy giờ có thể ví như một quả bom đã sẵn sàng, chỉ cần một nút nhấn là có thể nổ tung.

Giữa những ngày tháng ngột ngạt không biết phải xoay sở ra sao đó, mẹ chồng ở dưới quê lên chơi. Trước đây, mụ được coi là một kẻ không sợ trời không sợ đất, ấy thế mà từ khi lấy chồng lại đâm ra sợ mẹ chồng. Nghe đến đây các bạn đừng tưởng rằng đó là một người phụ nữ quê mùa và dữ dằn, nếu vậy thì mụ chẳng nể bà đến vậy. Đó là một người phụ nữ, người mẹ tuyệt vời, chính bà đã hy sinh tất cả để nuôi con nên người. Người phụ nữ ấy rất chân chất mộc mạc, bà đối xử với người con dâu như mụ hết sức chân thành và tình cảm. Hiếm có nhà ai mà mẹ chồng lại bênh con dâu đến thế, quả thực lúc mới về làm dâu, mụ thực sự lo lắng rất nhiều. Chính bà đã bảo ban, dạy bảo mụ từ những điều nhỏ nhặt nhất để vun vén cho gia đình.

Hai vợ chồng mụ cố tỏ ra bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, ai cần đi làm thì đi làm, ai cần chăm con thì chăm con. Nếu chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài thì chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng gia đình mụ vẫn hạnh phúc. Ấy thế mà điều đó chẳng qua được con mắt tinh đời của mẹ chồng, vào một buổi tối bình thường đến không thể bình thường hơn, sau khi cho các con học bài hai vợ chồng mụ bị gọi ra nói chuyện với bà. Chưa bao giờ mụ cảm thấy căng thẳng đến vậy, cảm giác như thể mụ vừa phạm vào lỗi lầm gì đó to lớn mặc dù không phải vậy. Lần này hai vợ chồng mụ ăn ý một cách hiếm hoi trong suốt mấy tháng vừa qua. Dù sao đó cũng chẳng phải chuyện hay ho gì cho cam, hơn nữa bà có bệnh tim mãn tính trong người nên chẳng thể mạo hiểm được.

Thế nhưng mọi việc lại tiếp tục đi ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó, mọi việc đi ra mọi quỹ đạo vốn có của nó. Hôm đó là ngày 8/3, một ngày tuyệt vời để bày tỏ tình cảm của người con, người chồng với những người phụ nữ quan trọng của đời mình. Mụ xin sếp cho nghỉ sớm trước một tiếng để về chuẩn bị, hôm nay gia đình mụ sẽ có bữa ăn tối tại một nhà hàng nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Đó chính là lý do mà ngày hôm nay mụ dễ tính lạ thường, lâu lắm rồi mụ chẳng thấy vui như vậy. Tâm trạng mụ cứ lâng lâng như một cô thiếu nữ đang yêu, thậm chí mụ còn bị mấy cô em làm cùng trêu ghẹo cả buổi. Mụ mặc kệ, mụ chỉ biết rằng buổi ăn tối hôm nay có ý nghĩa đặc biệt với gia đình mụ. Và mụ quyết định rồi, nếu chồng mụ biểu hiện tốt mụ sẽ tha thứ cho gã!

Mụ bước đi nhẹ nhàng như một vũ công đắm chìm trong những giai điệu hạnh phúc. Càng đến gần nhà, mụ càng thấy có điều kỳ lạ, có tiếng cãi nhau ở đâu đó vọng lại. Đâu đó gần nhà mụ, là giọng của hai người phụ nữ, có vẻ cãi nhau to. Theo bản năng, mụ nhún vai nhủ thầm, cãi nhau kiểu này thì cứ tránh cho xa không vạ lây thì chết. Thế nhưng, mụ chưa kịp nghĩ ngợi gì thì tiếng cãi cọ im bặt, rồi tiếng một vật nặng rơi xuống đất, một người con gái hớt ha hớt hải chạy ra từ cổng nhà mụ. Quá đỗi bất ngờ, mụ đơ người ngay cạnh cổng nhà, mụ chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt cô gái đó, máu toàn thân lập tức đông lại khi mụ nhìn rõ. Không ai khác, đó là cô ta!

Mụ những muốn đuổi theo cô ta để chất vấn xem cô ta làm gì ở nhà mụ. Mụ những muốn biết tại sao cô ta có thể có đủ can đảm để đến tận nhà mụ sau những việc đã làm. Trong một thoáng, mụ muốn đuổi theo người đàn bà đó, đánh đuổi cô ta, để cô ta tránh xa gia đình mụ, tránh xa hạnh phúc của mụ. Thế nhưng xung quanh đâu còn bóng dáng của người đàn bà đó. Mụ lại thất thểu vào nhà, chẳng còn đâu tâm trạng vui vẻ lúc chiều nữa.

Ngay khi mụ vào đến cổng nhà, khung cảnh trước mắt làm mụ choáng váng, đầu mụ chỉ còn lại sự sợ hãi. Mẹ chồng mụ đang nằm sóng soài trong phòng khách, tay chân mụ bủn rủn chạy vội vào nhà. Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, mụ quá hoảng sợ, mụ chỉ biết lay gọi bà, từng giọt nước mắt không hề báo trước mà cứ chảy dài trên khuôn mặt mụ. Có lẽ bản thân mụ cứ vô lực như vậy nếu chồng mụ không về đúng lúc này. Tiếng chồng mụ lay gọi mẹ, tiếng chồng mụ chất vấn, rồi tiếng gọi xe và tất cả chuỗi âm thanh ấy kết thúc bằng tiếng còi xe cấp cứu kêu vang từng hồi.

Mẹ được vào bệnh viện và được chẩn đoán là ngất do cú shock tâm lý. Cả hai người đều thở ra một hơi khi biết bệnh tình của mẹ không hề nghiêm trọng. Rồi cũng đến lúc bà tỉnh, gã chồng mụ vội vàng hỏi han bà xem thế nào. Và rồi, chẳng hề báo trước chút nào, bà giáng cho chồng mụ một cái tát mạnh mẽ, cái tát chứa đựng sự tức giận và sự thất vọng nặng nề của một người mẹ đối với đứa con mà mình kỳ vọng nhất. Rồi như chưa hết bực tức, bà những muốn đánh tiếp, nhưng bệnh tật và cú tát vừa rồi đã lấy hết sức mạnh của bà. Bà cảm thấy bản thân quá thất bại, bản thân bà luôn cho rằng mặc dù thiếu thốn tình cảm của một người cha nhưng bà vẫn dạy dỗ gã lên người. Bà chỉ quay sang con trai mình và nói đúng một câu thôi: "Mẹ đã biết chuyện của anh rồi, anh liệu mà giải quyết cô ta đi nếu không thì tôi cũng chẳng có người con trai như anh".

***-***

Khoảng thời gian này đối với gia đình mụ là một cuộc cải cách, một cuộc cách mạng lớn. Cú shock này đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của gia đình mụ. Cô ta đã biến mất hoàn toàn như chưa hề xuất hiện, có lẽ do quá hoảng sợ, do sự ăn năn, hay vì bất cứ điều gì đi nữa thì mụ cũng chẳng thể biết. Điều duy nhất mụ thấy mừng vì cuộc sống của gia đình mụ đã trở về với quỹ đạo của nó. Mọi vết nứt đã được chắp vá, thậm chí sau cuộc sóng gió này cả mụ và chồng đã trở nên trưởng thành hơn. Sau tất cả, mụ nhận ra điều mà mình cần trân trọng, cần giữ gìn, cần nâng niu đó là tổ ấm gia đình. Mụ quyết định tha thứ cho chồng, không một lời trách mắng, không một lời oán thán bởi lẽ mụ còn nhớ rõ lời dạy của mẹ trước khi xuất giá: "Con ạ, sau này khi con đã có gia đình con hãy cư xử như một người phụ nữ nhân hậu con nhé. Hai chữ "gia đình" nó thiêng liêng lắm con ạ, nó không chỉ đại diện cho những nghĩa tình, mà còn là trách nghiệm mà các con phải gánh vác. Vậy nên hãy trân trọng nó, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa con hãy mở rộng trái tim mình nhé vì mẹ biết hạnh phúc thực sự chỉ đến được với những người biết thứ tha và khoan dung!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net