12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến thoáng nghe tiếng động, sợ rằng có người đến, vội vã đẩy Vương Nhất Bác ra. Vương Nhất Bác đắc ý nhìn biểu tình hợp tác vừa rồi của Tiêu Chiến, đưa tay lên khoé miệng:

"Nhìn xem, phản ứng cơ thể của anh phản bội lại lời anh nói rồi."

"Bớt nói bừa đi, đi ra trước khi có người khác vào, tôi không muốn bất kì điều gì làm ảnh hưởng đến hình ảnh của tôi."

Hai người một gương mặt cáu kính, một gương mặt đắc ý vừa ra đến hành lang, lại gặp đúng cảnh Ngô Thế Huân ngã đè lên người Phác Xác Liệt. Nguyên nhân do thời điểm trước, hắn kéo cậu quay lại để không thấy cảnh khó coi vừa rồi, người cậu gọn gàng trong cánh tay hắn, cậu lại mắng hắn là tên ngốc khi thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác như vậy lại vẫn bình tĩnh đến lạ thường, kết quả vùng vằng rồi không biết sao lại có thể ngã đè lên hắn như vậy. Bây giờ câu chuyện lại bị lật ngược, trong mắt Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bây giờ, cậu và Phác Xác Liệt đang vô cùng khả nghi.

Ngô Thế Huân hốt hoảng đứng dậy, sau đó lắp bắp nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác phân trần:

"Chỉ là không may ngã phải."

Tiêu Chiến coi như không quan tâm, bỏ lại cả ba người để trở về bàn ăn, khi lí trí thức tỉnh cũng là lúc từng câu nói của ba anh văng vẳng trong đầu: "nếu con thật sự thương thằng nhóc, thì tốt nhất hai đứa đừng liên quan gì đến nhau nữa, Ngô gia và Vương gia đã phải trả giá bằng những gì, nếu con đã biết thì cũng nên nghĩ nếu con còn bên cạnh nó Phác Lôi Hạo có thể làm những gì, tự con nên biết cân nhắc."

Phác Xán Liệt và Vương Nhất Bác cũng nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn khiến Ngô Thế Huân vô cùng hoang mang. Dù Ngô Thế Huân biết rằng trong chuyện này người sai là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nhưng đệ ấy cũng là người thân duy nhất của cậu, dù thế nào đi nữa, cậu tự nhủ sẽ luôn đứng về phía Vương Nhất Bác.

Với Ngô Thế Huân lúc này, Phác Xán Liệt cùng Vương Nhất Bác chính là hai tên ngốc chưa lớn đang dùng ánh mắt để thách thức nhau, thật sự rất buồn cười.

"Anh cứ định đứng ở hành lang mãi sao, về đi."

"Không thích."

Phác Xán Liệt không quan tâm đến lời Ngô Thế Huân nói, khiến cậu vô cùng tức giận.

"Vương Nhất Bác, trở lại bàn ăn ngay, còn có Cố Trạch đang đợi em, hai người muốn anh tức chết sao?"

Nói rồi Ngô Thế Huân khổ sở lôi lôi kéo kéo Vương Nhất Bác ra khỏi hành lang, mà Phác Xác Liệt lại ung dung thích thú đi đằng sau.

Phác Xác Liệt chỉ thấy hành động khiêu khích mình của Vương Nhất Bác có chút trẻ con, dù biết hai người còn tình cảm nhưng cũng lắc đầu ngán ngẩm, bởi hai người họ cứ thế này mãi, người khổ tâm chắc chắn là hắn rồi. Diễn trước mặt gia đình hắn và anh, trước mặt báo giới là đủ rồi, đằng này cứ phải hợp tác với anh diễn trước mặt anh em họ, không hiểu sao Phác Xán Liệt lại có chút khó chịu, có phải hắn sợ, Ngô Thế Huân thật sự nghĩ hắn và Tiêu Chiến là thanh mai trúc mã, tình sâu ý đậm sao? Chẳng phải hắn nói, mình không có ý gì với Ngô Thế Huân sao? Chắc hẳn là hắn quá tự tin rồi, vì những điều nhỏ nhặt hắn làm bao nhiêu năm nay, những sự quan tâm vụn vặt của hắn, đã thật sự tố cáo hắn.

Hắn quan tâm Ngô Thế Huân thế nào, chứng kiến đứa nhỏ Vương Nhất Bác trưởng thành ra sao, tất nhiên chỉ một mình hắn biết. Còn với họ, hắn chỉ là một người xa lạ, bất đắc dĩ mới phát sinh quan hệ gần đây. Bình thường đã vì mối quan hệ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mà mọi người ghét hắn thế nào, nếu sau này, khi mọi chuyện dần được phơi bày, có phải sẽ hận hắn tận xương tuỷ chứ?

"Vương tổng, bên SC vừa gửi thư mời, cuối tuần này muốn tổ chức một party nhỏ để ăn mừng đôi bên hợp tác thuận lợi, Phác tổng ngỏ lời rất mong anh có thể đến."

Vương Nhất Bác còn đang tức giận vì lời mời mang đầy tính khiêu khích này, thì điện thoại đã vang lên inh ỏi, người gọi không ai khác chính là Phác Xán Liệt.

"Chết tiệt, anh là muốn cái gì?"

"Muốn một bữa tiệc ăn mừng nho nhỏ thôi mà, chẳng lẽ em không muốn gặp Chiến Chiến sao?"

Phác Xác Liệt tự mãn, miệng nhếch lên khiêu khích.

"Phác Xán Liệt anh điên rồi, anh cũng đừng vì ghét tôi mà dâng anh ấy đến miệng tôi, đến lúc hối hận cũng không kịp đâu."

"Bạn nhỏ, lần đầu có người muốn cướp đi một thứ của Phác Xán Liệt này lại dám hiên ngang như vậy đấy, để xem bản lĩnh của cậu đến đâu, tôi thực sự rất mong đợi đấy."

Tất nhiên, người đau khổ nhất khi hai cậu bé này đấu đá lẫn nhau chính là Tiêu Chiến và Phác Xán Liệt. Một người thì bị hắn ta giấu kĩ mọi chuyện, một người hắn cứ hễ gặp ở đâu là ngay lập tức lại lôi vào mà gạ gẫm đi cho bằng được. Ngô Thế Huân tất nhiên đâu có rảnh để xem hai tên ấu trĩ đấu đá nhau vì một người như Tiêu Chiến ( cái này không trách em Huân được vì anh Chiến lỡ diễn để trong mắt em Huân anh là người xấu mất rồi), nhưng cái tên Phác Xán Liệt hồ đồ một mực muốn hắn phải đi, không những vậy đệ đệ ngoan Vương Nhất Bác cũng một mực muốn cậu đi cho bằng được.

"Anh đâu có rảnh rỗi để đến xem mấy người bày trò vui chứ."

"Anh quên là, cậu ta mời chúng ta đến nhà riêng sao? Anh thật sự muốn bỏ lỡ?"

Vương Nhất Bác chậm rãi lắc lắc ly rượu trên tay, nhắm mắt lại cảm nhận vị rượu đắng thấm dần xuống cuống họng, từ từ nói:

"Em vẫn luôn tin rằng, chính Phác Lôi Hạo là người khiến gia đình chúng ta thê thảm như vậy, một số bằng chứng chúng ta thu thập được, không phải không có cơ sở."

"Nhất Bác, có một điều anh luôn muốn hỏi em. Rốt cuộc em muốn anh vào SC là vì điều gì? Vì muốn chúng ta tìm được bằng chứng trả thù, hay vì em chưa buông được Tiêu Chiến."

Vì điều gì ư? Vương Nhất Bác vĩnh viễn không thể trả lời được câu hỏi này.

"Em còn sợ, Tiêu Chiến rời khỏi em bởi vì có liên quan đến chuyện này. Em sợ Phác gia và Tiêu gia cùng một giuộc, em rất sợ, bởi anh thấy rồi đó, em không thể buông được anh ấy. Dù bây giờ có trở thành một kẻ thứ ba đeo bám anh ấy đến đáng ghét, em vẫn chấp nhận."

"Anh ta, có lẽ thật sự đã quên em rồi Vương Nhất Bác. Ngay cả khi anh có chút thân thiết với Phác Xác Liệt, anh ta đã không ngần ngại gặp thẳng anh để nói chuyện."

Ngô Thế Huân khẽ thở dài.

"Hơn nữa, anh thắc mắc câu hỏi đó. Bởi vì em nói em yêu anh ta, nhưng chuyện anh vào SC sau khi em và cậu ta chia tay khiến cậu ta hiểu lầm rằng anh vào đó vì cậu ta, không phải em đang lấy cậu ta ra làm cái cớ cho công cuộc trả thù của mình sao Vương Nhất Bác? Anh không muốn miệng anh chửi anh ta là ảnh đế, mà bản thân anh cũng chẳng bao giờ được sống thật cả."

"Ca, đủ rồi, em muốn yên tĩnh."

Vương Nhất Bác tiếp tục rót rượu ra ly, Ngô Thế Huân lần nữa nhìn bóng lưng cô độc của hắn mà thở dài. Chính cậu cũng đang mông lung vô cùng, đến bao giờ chuyện này mới có thể chấm dứt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net