13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng vào ngày cuối tuần, nơi đầu tiên bọn họ cùng đến không phải là biệt thự của Phác Xán Liệt, mà là khu thể thao cho giới thượng lưu. Cũng vì tính hiếu thắng của cả Phác Xác Liệt và Vương Nhất Bác, nên mới có chuyện kì lạ ở đây. Hai tên đó hẹn nhau thách đấu gì thì hẹn mình đi, còn bắt tất cả mọi người được mời trong buổi tiệc đến xem làm gì, thật sự ấu trĩ vô cùng.
Tiêu Chiến hằn học ngồi cạnh Mã Tư Phong và Uông Trác Thành, miệng lẩm bẩm thầm chửi Vương Nhất Bác và Phác Xán Liệt, trong khi mọi người có mặt ở đó đều vô cùng hứng thú, ngay cả Mã Tư Phong cùng Uông Trác Thành cũng sẵn sàng tham gia vào cuộc chơi cùng mọi người.

Ngô Thế Huân không quan tâm đến thế sự, một mình nằm dài ra ghế, lấy chiếc mũ nhỏ che kín mặt mình cho ánh nắng không chiếu vào được, ung dung gác chân ngủ ngon lành, mặc kệ bọn họ đang ồn ào náo nhiệt cỡ nào.

"Nghe nói Nhất Bác giỏi nhất là lái motor, cũng từng tham gia nhiều giải đua lớn nhỏ, mong được chỉ giáo."

"Không dám, Phác tổng đã có lời, tôi cũng không dám từ chối."

Vương Nhất Bác nhếch môi cười, ném mũ bảo hiểm cho Phác Xán Liệt, sau đó ngước lên phía khán đài:

"Có ai muốn thử sức một chút không?"

Tiêu Chiến vừa nhìn xuống gặp ánh mắt đắc ý của Vương Nhất Bác, khẽ lườm một cái rồi đẩy luôn Uông Trác Thành xuống:

"Cậu chẳng phải thích mô tô lắm sao? Xuống mà vui vẻ với bọn họ đi."

"Nhưng trình độ của em còn non nớt, em sợ không theo kịp anh Xán Liệt.."

"Xuống đi, vui thôi mà, em cũng xuống, anh Chiến cũng muốn thử một chút không?"

Mã Tư Phong từ đằng sau vỗ vai Uông Trác Thành, vui vẻ đề nghị Tiêu Chiến.

"Tư Phong, cậu cũng biết hai tên ấu trĩ đó giỏi lái mô tô thế nào, muốn tôi xuống làm trò cười sao?"

Tiêu Chiến khẽ đấm Mã Tư Phong. Vậy nhưng Mã Tư Phong vẫn luôn kiên quyết kéo anh xuống bằng được, vừa đi vừa lèo nhèo:

"Đợt trước anh cũng đến trường đua cùng anh Xán Liệt mà, em thấy biểu hiện không hề tồi."

Tất nhiên Mã Tư Phong không hiểu rõ cũng không quá quan tâm mối quan hệ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngày trước, nên mới vô tình đưa anh vào tình huống khó xử này. Vương Nhất Bác cùng Phác Xán Liệt đang chuẩn bị đồ, lúc này Tiêu Chiến cùng Mã Tư Phong và Uông Trác Thành cũng xuống đến nơi. Thoáng chút kinh ngạc, Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói gì Mã Tư Phong đã tiếp lời:

" Bọn em và anh Chiến đều muốn tham gia, mong hai cao thủ chiếu cố nhé."

"Để tôi giúp mọi người chuẩn bị."

Vương Nhất Bác nói rồi tiến về phía dãy xe đằng sau. Bởi họ không đến đây bằng motor nên bắt buộc phải cùng kĩ thuật kiểm tra xe ở đây một cách kĩ lưỡng, bởi nếu xe không phải của bản thân mà không chuẩn bị kiểm tra kĩ, khi gặp sự cố rất khó xử lý.

Thế nhưng Uông Trác Thành và Mã Tư Phong đâu có thể để Vương Nhất Bác tỏ ra ga lăng như vậy trước mặt Phác Xác Liệt. Hai ca ca của bọn họ chính là tuyệt mỹ, Vương Nhất Bác tốt nhất chỉ nên giúp bọn họ thôi. Nói rồi mỗi người kéo một tay của Vương Nhất Bác, ánh mắt sáng lên:

"Tiểu đệ đệ có kinh nghiệm thì kiểm tra cho bọn anh một chiếc xe tốt nhé, tay lái bọn anh có hạn."

Phác Xác Liệt khẽ mỉm cười, ánh mắt khiêu khích nhìn Vương Nhất Bác đang bị Uông Trác Thành cùng Mã Tư Phong bao vây. Hắn dịu dàng tiến đến cạnh Tiêu Chiến:

"Để em giúp anh chuẩn bị."

Điều này càng khiến Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Phác Xác Liệt em cũng vừa lắm."

"Đúng ý anh còn gì. Một cảm giác cực kì đẹp đôi còn gì? Hay anh muốn em làm gì khác?"

"Tốt nhất em nên im miệng đi, đừng có chọc anh nổi điên."

"Thôi được rồi, ra sân vài vòng cho quen xe đi, cẩn thận nhé, không ai đó họ Vương sẽ đấm em chết mất."

Phác Xác Liệt nhí nhảnh nháy mắt.

"Cậu ta chưa đấm, anh đấm em trước đấy."

Ngô Thế Huân vừa tỉnh dậy, đã thấy bên cạnh một phen náo nhiệt. Thì ra là mọi người đang hò hét cổ vũ cho đám người đua xe bên dưới đang thử sân. Không ngờ rằng Tiêu Chiến anh ta cũng có hứng thú tham gia, không biết anh ta lại muốn giở trò gì nữa đây. Ngô Thế Huân thầm nghĩ, ngáp ngắn ngáp dài, bất đắc dĩ theo dõi cuộc đua.

Tiếng súng hiệu lệnh vừa dứt, xe đua của Vương Nhất Bác đã bon bon dẫn đầu. Với bản tính hiếu thắng của mình, Vương Nhất Bác nhất định không thể thua, đặc biệt là thua Phác Xác Liệt. Phác Xác Liệt vẫn vô cùng bình tĩnh theo sát phía sau, có thể nói, hắn còn tự tin hơn Vương Nhất Bác. Mã Tư Phong cũng vừa nói, tốc độ chính là sở trường của hắn. Vương Nhất Bác vì hiếu thắng mà quên mất hắn đã từng đuổi theo tốc độ khủng khiếp của cậu để ngăn chặn sự bốc đồng của cậu, không chỉ là dòng ô tô thể thao, Phác Xác Liệt còn rất thành thạo mô tô.

Tiêu Chiến nhìn hai tên ấu trĩ đang theo sát nhau mà chán không muốn nói gì. Duy trì tốc độ bám sát theo Phác Xán Liệt. Ngô Thế Huân lúc này cũng bắt đầu thấy căng thẳng theo, bởi tên Phác Xác Liệt còn có thời gian quay lại ra dấu like với Tiêu Chiến, chắc hẳn còn chưa dùng hết sức mình, cứ như vậy Vương Nhất Bác sẽ thua hắn mất.

"Vương Nhất Bác em là tuyệt nhất, cố lên."

Ngô Thế Huân hét lớn, vừa nghe thấy tiếng cậu, Phác Xác Liệt đã thích thú tăng tốc, bây giờ đã chạy gần như song song với Vương Nhất Bác rồi. Vương Nhất Bác nhận ra mình đã xem thường hắn, còn bị dáng vẻ khiêu khích của hắn làm cho mất tập trung, chút nữa thôi đã bị hắn vượt mất.

"Đừng để tâm đến hắn, em phải tập trung cao độ như mọi lần, trên đường đua chỉ có tốc độ, nhớ lấy Vương Nhất Bác."

Ngô Thế Huân chạy xuống bám sát vào rào sắt, tiếp tục hét lớn thức tỉnh Vương Nhất Bác. Phải, ca của cậu nói đúng, trên đường đua chỉ có tốc độ mà thôi, bất cứ điều gì cũng không thể khiến Vương Nhất Bác mất tập trung được.

"Cảm ơn anh, Thế Huân."

Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, tiếng ma sát của bánh xe xuống đường đua càng thêm rõ rệt, cậu nắm chặt tay ga, đẩy nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã bỏ lại mọi người ở phía sau, ung dung về đích.

Phác Xác Liệt cũng đã về đích, theo sau đó là Tiêu Chiến cùng mọi người. Phác Xác Liệt không có chút biểu hiện nào của sự thất vọng, vui vẻ cởi mũ ra, nhìn tên nhóc mồ hôi nhễ nhại đang tràn đầy kiêu hãnh, tiến lên vỗ vai hắn:

" Đúng là danh bất hư truyền, mong có nhiều buổi giao lưu thế này để được học hỏi em nhiều hơn."

Tiêu Chiến ở phía sau khẽ lườm Phác Xác Liệt. Lúc trước còn lo hắn có chút quan tâm đặc biệt với Ngô Thế Huân, thì nay hắn lại vui vẻ khi trêu chọc đùa cợt với Vương Nhất Bác, thật khiến anh tức điên mà, không phải người ta chỉ thích trêu chọc người mình thích hay sao?

"Bực mình!"

Tiêu Chiến không nói không rằng vô duyên vô cớ đạp cho Phác Xác Liệt một cái, sau đó ngúng nguẩy đi thay đồ, không quên ngoái lại nói:

"Chuẩn bị đi, ai muốn thi bắn súng có thể thi với tôi."

"Tôi."

Là giọng của Ngô Thế Huân.

Vương Nhất Bác khẽ kinh ngạc, ngay lập tức chạy lên khán đài:

"Thế Huân ca."

Giọng Vương Nhất Bác trầm lại, cậu vẫn biết, những viên đạn vẫn là một phần trong nỗi đau của cả hai...

"Đừng, đừng bắn chúng cháu, xin chú..."

Mặc kệ lời van xin đến lạc giọng của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, người đàn ông lạ mặt vẫn lạnh lùng giương súng về phía hai người.

"Làm ơn, giết tôi cũng được, làm ơn tha cho em tôi."

Ngô Thế Huân run rẩy ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, lúc này tên mặt lạnh vẫn không chút lưu tình, tay thoăn thoắt lên đạn.

Ngô Thế Huân nhắn chặt mắt lại...

Nhưng người trúng đạn không phải cậu, cũng không phải Vương Nhất Bác. Định thần lại, người trúng đạn lại là người muốn giết hai anh em cậu...

Viên đạn ghim giữ cổ tay gã, khiến súng trong tay gã rơi xuống. Ngô Thế Huân theo phản xạ vội vã nhặt cây súng đã lên nòng, hướng thẳng về gã. Gã rú lên trong đau đớn, ôm cánh tay đau đớn máu chảy ròng ròng, gằn giọng:

"Hai thằng nhãi, chúng mày nghĩ sẽ giết được tao ư?"

Lúc này, người nấp trong góc tối, cũng là người vừa bắn gã cũng ra mặt. Cũng là một thân giáp đen, còn đeo mặt nạ. Ngô Thế Huân cứ ngỡ mình được cứu rồi, nhưng người đó chỉ lạnh lùng chĩa súng vào cậu, ra hiệu cậu bỏ súng xuống.

"Anh... anh rốt cuộc là người tốt hay xấu?"

Người kia không quan tâm đến lời của hai đứa trẻ, chỉ trầm giọng:

"Bỏ súng xuống, tự động ra khỏi đây..."

Ngô Thế Huân lắc lắc đầu, đẩy Vương Nhất Bác ra phía sau, bàn tay còn chưa kịp bóp cò súng đã bị viên đạn từ súng người kia ghim thẳng vào cổ tay.

"Im lặng và rời khỏi đây nếu không muốn chết."

Người kia một lần nữa gằn giọng, nhặt lấy cây súng Ngô Thế Huân vừa làm rơi, dữ tợn ra lệnh. Sau đó hắn dìu tên bị thương ra khỏi nhà kho, để lại hai đứa trẻ ở đó. Ngô Thế Huân đau đớn cắn răng nhất quyết không khóc, còn Vương Nhất Bác không thể giữ được bình tĩnh, vừa đỡ Ngô Thế Huân ra ngoài, vừa khóc nấc lên.

Vết thương ấy đến giờ này vẫn khiến cổ tay trái của Ngô Thế Huân khó hoạt động được như bình thường, dù sao cũng hơn mười năm trôi qua, cũng đã quen làm mọi thứ bằng tay phải, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không hiểu, dũng khí ở đâu để Ngô Thế Huân có thể dũng cảm nói muốn so tài cùng Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net