Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác bị tước đoạt cảm xúc thật kỳ lạ, không hề đau đớn, cũng chẳng thấy khó chịu, nhưng lại khiến trái tim một người trở nên trống rỗng cùng cực, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt bỗng chốc biến thành một cốc nước nguội lạnh vô vị, thậm chí cho dù bỏ đá vào đó, cũng không hề bắn ra chút bọt nước nào.

Đây là điều kiện mà Rương Nữ đã đưa ra.

Đó thực sự không phải là một trải nghiệm tuyệt vời gì. Lăng Cửu Thời đã quen với cảm giác bị phong bế này, như thể anh bị thế giới loại bỏ, tê liệt trải qua cuộc sống như một cái xác không hồn ngày này qua tháng khác. Khi đó anh đắm chìm trong đau khổ vô tận, và chỉ có thuốc mới có thể tạm thời đè nén những nỗi đau.

Nhưng hiện tại, anh thậm chí còn không có tư cách để đau khổ.

Cuối hành lang, một bóng dáng tuấn tú trong bộ âu phục gọn gàng đang đứng lặng lẽ ở đó, dáng người mảnh khảnh, phong thái tao nhã. Nhịp tim Lăng Cửu Thời đột nhiên tăng nhanh, trong đôi mắt phẳng lặng tựa hồ sâu lại chợt hiện lên tầng tầng gợn sóng.

Bước chân dần tăng tốc, Lăng Cửu Thời loạng choạng tiến về phía trước, cho đến khi thân hình ấy gần ngay trước mắt anh. Ngay sau đó, anh nhào vào lồng ngực Nguyễn Lan Chúc, dang tay ôm thật chặt vòng eo thon gọn mà săn chắc của người nọ.

Ánh đèn phía sau nhấp nháy vài lần, cuối cùng hoàn toàn vụt tắt. Trong một góc khuất không ai biết, một người phụ nữ mặc váy đen, đầu đội mũ rộng vành nhìn về phía cô gái có cơ thể vặn vẹo, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt.

"Cô không lấy đi 'Ái'," Giọng nói lạnh lùng vang lên, "Ngài ấy đã trao đổi gì với cô?"

Cô gái kia cười khúc khích, giọng điệu có chút chán ghét: "Cái cơ thể đó của ngài ấy sắp nát tươm rồi, tôi cũng đâu phải đi nhặt đồng nát, đành phải tặng không thôi."

Không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng đang cong đến tận mang tai của cô đột nhiên hạ xuống, thân hình vặn vẹo từ từ duỗi ra, phát ra âm thanh răng rắc chói tai. Rương Nữ trợn trừng đôi mắt xám trắng, nhìn người phụ nữ cao gầy trước mặt đầy dữ tợn.

"Chậc, sao sao bà vẫn chưa chịu cút vậy?" Cô nói với giọng độc địa: "Thảo nào chỉ có thể ở cửa cấp thấp, đúng là thiếu chuyên nghiệp."

"...Tôi thất nghiệp rồi," Người phụ nữ bình thản đáp, "Ngài ấy phá khóa cửa nên người qua cửa không vào được nữa."

Hai vị môn thần lặng thinh nhìn nhau, cuối cùng Rương Nữ không chịu nổi hét lên: "Ngứa cả mắt! Cái thứ không cần đi làm kia khiến bà đây tức chết!"

Bản thân thất bại đương nhiên đáng sợ, nhưng đồng nghiệp thành công còn đáng sợ hơn.

Ngày nào cũng phải đi làm, cô sắp không chịu nổi rồi.

...

Cái ôm đột ngột khiến Nguyễn Lan Chúc bối rối trong giây lát, hắn chỉ có thể vuốt ve tấm lưng gầy gò của người trong lòng, tựa như an ủi một chú mèo đang sợ hãi.

Trong bóng tối, hô hấp hai người hoà quyện vào nhau, anh tựa cằm lên cổ Nguyễn Lan Chúc, để hơi thở ấm áp kia bao trùm toàn thân, chắp nối những mảnh linh hồn rời rạc của anh.

Sự bình tĩnh khác thường của người thương khiến hắn cảm thấy hoảng loạn. Nguyễn Lan Chúc nhìn sâu vào đôi mắt trống rỗng mờ mịt của Lăng Cửu Thời, luôn cảm thấy đôi mắt trong veo đó ẩn chứa những giọt nước mắt mà hắn không thể nhìn thấy.

"Lăng Lăng, em lấy được chìa khóa rồi," Hắn dịu dàng nói: "Chúng ta về nhà thôi."

Cảm giác như lỗ tai bị chèn ép, Lăng Cửu Thời chỉ mơ hồ nghe được hai chữ "về nhà", chậm chạp gật đầu đáp lại. Tay phải được hắn nắm lấy, anh đi theo Nguyễn Lan Chúc xuyên qua hành lang dài, xuyên qua đám đông la hét ầm ĩ, biến mất trong ánh sáng trắng trước cái nhìn chăm chú của mọi người.

Hạt Dẻ nhanh chóng chạy tới thân mật cọ lên người Lăng Cửu Thời, cái đuôi bông xù quấn quanh mắt cá chân anh, cảm giác ngứa ngáy không ngừng lan lên phía trên. Lăng Cửu Thời ngồi xổm xuống xoa cái bụng mềm mại của nó, vẻ mặt dần dịu đi.

Anh của hiện tại, chắc không còn bị coi là một con quái vật vô cảm nữa.

Chú đà điểu nọ bối rối vùi đầu vào trong cát suy nghĩ về nhân sinh, cuối cùng đi đến một kết luận: Trốn tránh là một hành động đáng xấu hổ, và cũng rất vô ích.

Tuy nhiên, gặp chuyện khó thì co giò chạy trốn lại là tác phong từ trước đến nay của Lăng Cửu Thời.

Nghĩ là làm, Lăng Cửu Thời chạy trốn suốt đêm về căn phòng trọ trước kia, dù đã buồn ngủ đến mức díu cả hai mắt, anh vẫn bướng bỉnh gắp nửa sợi mì vào miệng.

"Muốn ăn thì để ngày mai tớ nấu cho cậu, giờ thì về phòng ngủ một giấc đi." Ngô Kỳ lo lắng không thôi, nửa ôm nửa kéo người nọ vào phòng ngủ, miệng vẫn lải nhải không ngừng.

Cậu không thể chịu đựng được ánh mắt xa cách và lãnh đạm của bạn mình, nhưng khi nói ra miệng lại trở thành những lời quan tâm thường ngày, cũng may là Lăng Cửu Thời rất nghe lời, bảo nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, bị nhét vào trong chăn cũng không hề phản kháng.

Ngô Kỳ vừa đau lòng nhưng cũng vừa thấy may mắn, may mắn vì Lăng Cửu Thời khi bận lòng vẫn nhớ đến người bạn này, vẫn còn biết trở về tìm cậu.

Mưa rơi lộp bộp tựa như những nốt nhạc không có trật tự, Ngô Kỳ như cảm nhận được điều gì đó, liếc mắt nhìn xuống dưới tầng, quả nhiên trông thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc. Cho đến nay họ mới chỉ gặp nhau hai lần, một lần qua cuộc gọi video, và một lần là bây giờ.

Anh lập trình viên làm việc mệt mỏi cả ngày trời không biết lấy đâu ra dũng khí lao thẳng xuống tầng, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ kiệt sức của Nguyễn Lan Chúc, tất cả chỉ hoá thành một câu.

Cậu nói, xin hãy cứu Cửu Thời.

Mưa rơi như thác đổ, nhưng Nguyễn Lan Chúc vẫn nghe rất rõ ràng.

...

Lăng Cửu Thời nhìn chằm chằm hai vết nứt trên trần nhà, nhìn mãi nhìn mãi, nhìn lâu đến mức cơn mưa đã rời đi, ngay cả tiếng tí tách cũng không còn.

Nguyễn Lan Chúc chờ ngoài cửa cả đêm, đến tờ mờ sáng, điện thoại của hắn nhận được một tin nhắn, chỉ vỏn vẹn ba chữ: Anh xin lỗi.

Trái tim Nguyễn Lan Chúc như hẫng một nhịp, hắn lập tức đạp cửa xông vào, chỉ thấy người nọ đang ngồi im lặng bên mép giường, thấy hắn bước vào, anh nở một nụ cười đầy gượng gạo.

Khoảnh khắc ôm anh vào lòng, Nguyễn Lan Chúc mới cảm giác hết thảy đều trở nên chân thực.

"Lăng Lăng," Hắn thì thầm bên tai anh, "Đừng bỏ rơi em..."

『Em buông anh ra trước đã,』 Lăng Cửu Thời có chút khó thở vì bị ôm quá chặt, cố gắng đẩy Nguyễn Lan Chúc ra, 『Có chuyện gì thì quay về nói sau.』

"Không trở về Hắc Diệu Thạch nữa," Nguyễn Lan Chúc vẫn ôm chặt anh không buông, "Chúng ta bỏ trốn đi."

...

Trần Phi đang đọc tài liệu trong văn phòng thì bỗng nhiên mí mắt giật giật liên hồi, giây tiếp theo, anh nhận được tin nhắn từ sếp nhà mình, vừa bấm vào xem, Trần Phi suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Nguyễn Lan Chúc: 「Hắc Diệu Thạch giao lại cho anh, có việc gì cũng đừng liên lạc.」

Bác sĩ Trần tức giận đến đau đầu nhức óc, bèn chụp màn hình tin nhắn rồi gửi vào nhóm chat nội bộ, thậm chí còn thêm một câu: 「Sếp chuồn rồi, tôi tuyên bố Hắc Diệu Thạch giải tán từ bây giờ.」

Giấc ngủ vàng ngọc bị quấy rầy, Lư Diễm Tuyết giận dữ trả lời: 「Bệ hạ cớ gì lại mưu phản?」

Nhóm chat nhất thời náo nhiệt hẳn lên, Lăng Cửu Thời nhìn vẻ mặt vô tội của Nguyễn Lan Chúc, lặng lẽ đặt một dấu chấm hỏi lên đỉnh đầu.

Thật sự đấy, hành động dứt khoát quá.

...

Xe chạy đến một khu tập thể cũ ở ngoại ô phía Đông, những tòa nhà cũ kỹ và đổ nát dần hiện ra trước mắt. Nguyễn Lan Chúc quen đường quen nẻo tránh những đám cỏ dại và đá cuội trên đường, mỉm cười lắc chiếc chìa khóa trong tay.

"Cuối cùng cũng về nhà rồi."

Vòng đi vòng lại, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát. Trong nhà đã được dọn dẹp cẩn thận, chẳng có vết máu lau mãi không sạch, cũng không có viên thuốc dính bụi bẩn. Những lời đồn thổi xôn xao một thời đã bị xóa nhoà theo thời gian, chuyện cũ trôi đi theo gió, nơi đây không còn ai do dự.

Lăng Cửu Thời thà rằng bị móc mắt hoặc đâm thủng màng nhĩ, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với bây giờ.

Liệu 'Ái' không chứa bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào khác có thực sự tồn tại? Liệu một phần tình cảm bị biến chất có thực sự cần thiết?

Không có câu trả lời.

Con người mất đi hỉ nộ ái ố sẽ trở nên mờ mịt không có ánh sáng, Lăng Cửu Thời cảm thấy mình không còn là người sống nữa, mà là một con rối đã mất đi linh hồn. Anh từ ba chiều chuyển thành hai chiều, vĩnh viễn bị thế giới vứt bỏ, phong ấn trong một không gian khác, chờ đợi khoảnh khắc mục nát thối rữa.

Hẳn là mình nên cảm thấy đau khổ và sợ hãi, anh nghĩ.

"Lăng Lăng," Nguyễn Lan Chúc bỗng nhiên lên tiếng, "Em ở đây mà."

Tình yêu sẽ lấp đầy khoảng trống.

Lăng Cửu Thời nhận ra, có lẽ hôm nay anh đã đâm vào ngõ cụt rồi.

—————

*Tác giả có điều muốn nói:

Giải thích một chút về đoạn cuối: Anh Nguyễn là "mỏ neo" của Lăng Lăng, chỉ cần "mỏ neo" vẫn còn đó, Lăng Lăng sẽ không bao giờ lạc đường (vậy nên Rương Nữ cũng một phần tốn công vô ích rồi).

Tình tiết dựa theo phim chính thức kết thúc ở chương này, từ chương sau sẽ bắt đầu cốt truyện gốc của chính tác giả~

*Mẩu chuyện nhỏ:

Người đàn bà trong mưa: Sếp đã đạp đổ chén cơm của tôi ngay ngày đầu nhậm chức J

Rương Nữ: Tại sao chuyện tốt như thế lại không xảy ra với tôi?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net