Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Cửu Thời không ngờ Nguyễn Lan Chúc thực sự có ý định đem con bỏ chợ.

Đường đường là ông chủ của tổ chức vượt cửa lớn nhất nhì trong giới, vậy mà bây giờ lại nhàn nhã cả ngày, vừa đi dạo vừa nghe một điệu hát dân gian nào đó, bộ dạng giống hệt một ông bác đã về hưu, chưa kể trông còn vô cùng tận hưởng.

Lăng Cửu Thời: ......

Hằng ngày phải tản bộ cùng một anh chàng đẹp trai mặc quần áo cao cấp trong một khu tập thể rách nát gần như bỏ hoang thật sự rất kỳ cục đó!

Mặc dù nói vậy, nhưng Lăng Cửu Thời cũng hiểu vì sao Nguyễn Lan Chúc lại làm như thế, hắn chỉ đang lo lắng anh suốt ngày ở trong nhà sẽ buồn chán đến phát ốm nên mới nghĩ ra biện pháp này. Có lẽ việc đi dạo thực sự có hiệu quả, hiện tại anh đã có thể thả lỏng tinh thần, tiếp tục thực hiện mục tiêu "nằm ườn" của mình.

Cũng coi như là đã làm quen được với cảm giác bị mất đi cảm xúc.

Đây là chuyện tốt, vậy nên anh quyết định sẽ đích thân xuống bếp nấu một bữa thật thịnh soạn đãi vị "thần y" nào đó coi như lời cảm ơn. Hai người đi đến một khu chợ gần đó mua nguyên liệu, khi đi ngang qua một sạp rau còn được bà chủ nhiệt tình nhét vào tay một hộp cà chua bi nhà trồng.

Nhìn đi, chỉ cần đẹp trai thì đi chợ lúc nào cũng được hời.

Cà chua thoạt nhìn có vẻ rất ngon mắt, vỏ ngoài đỏ tươi hấp dẫn, cộng với mùi thơm thoang thoảng khiến Lăng Cửu Thời không nhịn được phải ăn vụng một quả trên đường về nhà, hương vị ngọt thanh, mới ăn một quả đã thấy sảng khoái cả người.

Vậy nên Lăng Cửu Thời cũng nhét một quả vào miệng Nguyễn Lan Chúc, đôi mắt anh cong cong, mong chờ nhìn hắn.

"Ừm, ngọt lắm," Người nọ nghiêm túc nhận xét, "Cái gì Lăng Lăng đút cũng đều ngon hết."

Không cẩn thận lại bị trêu chọc, Lăng Cửu Thời cảm thấy hai má mình đã nóng bừng, quyết định giả điếc làm như không có chuyện gì, chỉ là không biết rằng tai mình đã đỏ lựng, mà tất cả những điều đó đều được người bên cạnh thu hết vào tầm mắt.

Nguyễn Lan Chúc không khỏi bật cười, Lăng Lăng nhà hắn cái gì cũng giỏi, chỉ là quá ngây thơ, mới trêu vài câu đã ngượng ngùng đỏ mặt. Nhưng hắn thích Lăng Lăng như vậy, hay nói cách khác, Lăng Lăng như thế nào hắn cũng đều thích.

Hai người sóng vai đi dưới ánh hoàng hôn, hai cái bóng phía sau kéo dài ra, tựa như cũng kéo dài cả thời gian, để có thể lưu lại khoảnh khắc bình yên tốt đẹp này.

...

『Cửa của em sắp đến rồi phải không?』 Trên bàn ăn, Lăng Cửu Thời nhấp một ngụm nước cam, ra vẻ lơ đãng hỏi.

Thực ra hắn biết anh cố ý, nhưng dù sao đây cũng là cánh cửa thứ mười một, không thể trốn tránh mãi được, thà rằng nói rõ ngay từ đầu để tránh rắc rối về sau.

"Trong vòng một tuần nữa," Nguyễn Lan Chúc đặt đũa xuống, "Tờ giấy em nhận được rất kỳ lạ, không có manh mối cụ thể nào cả."

Vậy khả năng cao là đổi mới ngẫu nhiên, Lăng Cửu Thời thầm đưa ra phán đoán, bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền muộn. Độ khó của cửa tăng lên theo cấp số nhân, cho đến nay anh mới chỉ thấy hai người thành công vượt qua cánh cửa thứ mười, còn hai cánh cửa cuối cùng, căn bản chưa từng có ai vượt qua.

Nguyên nhân cũng không phải do anh, bởi chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi là đủ khiến người ta một đi không trở lại rồi.

Cửa là một sự tồn tại không thuộc về thế giới này, nó có những năng lực kỳ lạ mà con người không thể lý giải được, điều duy nhất có thể khẳng định, đó chính là nó chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp. Với tư cách là một môn thần gà mờ quanh năm treo máy offline, Lăng Cửu Thời biết rất ít về các cánh cửa, nhưng nếu nó có thể đưa các thời đại khác nhau và thậm chí cả những nhân vật giả tưởng vào trong đó, thì hẳn là nó phải có một mục đích nào đó.

Nhưng anh không phải truyền thuyết đô thị gì cả, tại sao anh cũng trở thành nhân viên trong cánh cửa? Lăng Cửu Thời cau mày cẩn thận suy nghĩ, luôn cảm thấy mình đã bỏ sót manh mối quan trọng nào đó.

Bởi vì quá mải mê suy nghĩ nên anh không chú ý đến vẻ mặt có phần trầm xuống của Nguyễn Lan Chúc, một lúc sau mới nhớ ra hỏi: 『Có cần thông báo cho mọi người bên Hắc Diệu Thạch không?』

"Không cần đâu, Trần Phi tự biết nên làm gì." Nguyễn Lan Chúc nói đùa, "Hắc Diệu Thạch còn có cả dịch vụ tang lễ nữa cơ."

Lăng Cửu Thời híp mắt, chọn quả to nhất nhét vào miệng người nọ, chặn cái miệng lúc nào cũng nói mấy lời quái gở của hắn.

『Đừng nói mấy lời nản lòng như thế,』 Ánh mắt anh đầy kiên định, 『Em sẽ bình an ra ngoài.』

『Đoạn đường về sau, chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau.』

Nguyễn Lan Chúc im lặng hồi lâu, cuối cùng đồng ý.

Giữa những người thông minh không cần nhiều lời, có một vài lời Lăng Cửu Thời không nói ra, nhưng không có nghĩa là Nguyễn Lan Chúc không cảm nhận được. Nếu đã không thể ngăn cản, vậy thì sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ đối phương, từ trước đến nay anh ấy vẫn luôn như vậy.

"Lăng Lăng, em muốn hôn anh." Nguyễn Lan Chúc đột nhiên tiến lại gần, trong giọng nói mang theo vài phần dụ dỗ.

Chủ đề cuộc trò chuyện thay đổi quá đột ngột khiến Lăng Cửu Thời trở tay không kịp, cả khuôn mặt đỏ lựng như quả cà chua chín. Không đợi anh kịp phản ứng, một nụ hôn nhẹ nhàng đã đáp xuống môi anh, tham lam cướp lấy hơi thở ấm áp. Đầu lưỡi mạnh mẽ lướt qua từng ngóc ngách, Nguyễn Lan Chúc toát ra dục vọng chiếm hữu đầy ngang tàn, tựa như muốn nuốt người kia vào trong bụng.

Đôi môi bị gặm cắn đến sưng đỏ, Lăng Cửu Thời thuận theo đón lấy trận cuồng phong vũ bão này, cố gắng trấn an người yêu đang bất an của mình.

Trên con đường dài đằng đẵng, được có, mất có, và những gì đau đớn nhất bị bỏ lại phía sau.

E là không thể ăn hết bữa cơm này rồi, anh nghĩ.

Đêm nay nhất định sẽ mất ngủ.

...

Qua cửa không phải chuyện dễ dàng, trở về Hắc Diệu Thạch chắc chắn là phương án an toàn nhất, dù sao ở đó có bác sĩ, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì còn có thể kịp thời cứu chữa. Nhưng tình trạng hiện tại của Lăng Cửu Thời không thích hợp để tiếp xúc với quá nhiều người, vậy là Nguyễn Lan Chúc dứt khoát cho những thành viên sắp tới không phải qua cửa một kỳ nghỉ, thích đi đâu thì đi, chi phí ăn ở hắn sẽ chi trả toàn bộ.

Kết quả là biệt thự chỉ còn lại Lư Diễm Tuyết đang chuẩn bị vào cửa thứ tám, và Trần Phi bị ông chủ vô lương tâm giam giữ không cho đi đâu.

Bác sĩ Trần bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình đã vô tình đắc tội Nguyễn Lan Chúc hay không.

...

Chiếc xe hơi màu đen phóng như bay ra khỏi khu chung cư, một nhà ba người trong xe đều trông vô cùng mệt mỏi. Người cha không nói một lời, người mẹ ôm mặt khóc, trong khi cậu con trai sợ hãi rúc vào trong đống vali, bịt chặt tai lại và lẩm bẩm điều gì đó.

Quản lý chung cư tiễn gia đình bất hạnh này rời đi với vẻ mặt tiếc nuối, nhìn chiếc xe dần biến tan vào màn đêm, người quản lý chỉ biết lặng lẽ thở dài.

Gã đã làm việc ở đây được mười năm, cũng không còn ngạc nhiên trước những tình huống như thế này nữa. Mỗi khi có hộ gia đình dọn vào ở trong "Ngôi nhà hạnh phúc", ngay ngày đầu tiên ban quản lý sẽ cử người đến phổ biến về điều cấm kỵ duy nhất ở đây – đừng tìm kiếm nguồn gốc của những âm thanh kỳ lạ lúc nửa đêm.

"Trên đời này luôn xảy ra một số chuyện mà ta không thể lý giải được," Người quản lý giải thích, "Chỉ cần tuân thủ quy tắc, những điều tồi tệ sẽ không xảy đến với chúng ta."

"Các vị sẽ sớm yêu nơi này thôi, các cư dân đều rất thân thiện, chỉ cần ở đây vài ngày là các vị sẽ không bao giờ muốn rời đi nữa."

Gia đình vừa mới rời đi kia hiển nhiên đã không nghe theo lời khuyên của bọn họ.

Tò mò không nhất định sẽ hại thân, nhưng từ nay trở về sau, bọn họ sẽ không bao giờ có thể sống như người bình thường được nữa.

Tiếng huýt sáo vui vẻ vang lên, giai điệu là một bài hát đang rất thịnh hành, âm thanh càng ngày càng xa, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó muốn lẻn ra ngoài chơi.

Người quản lý chậm chạp quay người lại với vẻ mặt cứng đờ, nước da trông vô cùng nhợt nhạt dưới ánh trăng mờ ảo, anh ta nhắm mắt lại, lặng lẽ đếm.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút... lẻ một giây.

Người đàn ông gầy gò bắt đầu run rẩy, dùng hết sức lực cũng chỉ có thể phát ra vài tiếng kêu cứu yếu ớt. Ngọn đèn đường cuối cùng trong tầm mắt vụt tắt, tất cả cửa ra vào và cửa sổ của mọi ngôi nhà đều đóng chặt, không một ai trả lời.

Vết mực ướt chưa khô trên tập tài liệu tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo dưới vầng trăng, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, người quản lý run rẩy giơ cây bút trong tay lên, đâm mạnh vào nhãn cầu.

Chất lỏng đục ngầu bắn tung tóe lên tờ giấy trắng, làm mờ đi một cái tên nào đó trên tập tài liệu. Người đàn ông nằm gục trên mặt đất, nghe tiếng huýt sáo vọng từ xa đến gần, đến khi ngay sát bên tai thì lại đột nhiên biến mất.

Quản lý há miệng cười, trong lòng mừng rỡ như điên. Cảm tạ trời đất, gã đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì không nên thấy.

Dưới sự thúc giục của cơn đau, người quản lý bò về phía trước.

Ừng ực.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng nuốt trở nên cực kỳ rõ ràng.

Ừng ực.

Người đàn ông còn chưa kịp kêu lên một tiếng, sinh mệnh ngắn ngủi đã phải kết thúc.

Ngọn đèn đường cuối cùng nhấp nháy chập chờn, phản chiếu một cái bóng mảnh khảnh đang lơ lửng trên đó. Cổ của sinh vật đó duỗi dài ra, nửa thân trên gập xuống, và nó đang cố gắng nuốt chửng một thứ gì đó to tròn.

Đột nhiên, dãy đèn đường đồng loạt sáng lên, để lộ ra hai bóng người một đen một trắng.

Người đàn ông tươi cười đứng trước một tòa nhà mang phong cách phương Tây, niềm nở vẫy tay chào bọn họ, "Chào mừng đến với 'Ngôi nhà hạnh phúc', tôi là quản lý ở đây, sau đây tôi sẽ giới thiệu về quy tắc ở nơi này..."

Mái tóc thưa thớt của gã dường như dính một thứ chất lỏng sền sệt nào đó, nổi bật dưới ánh đèn mờ nhạt.

—————

Tác giả có điều muốn nói:

Ý tưởng về cửa được lấy cảm hứng từ câu chuyện "Người huýt sáo" và "Ác quỷ rừng sâu" trên diễn đàn Reddit.

Nhắc nhở thiện chí: Trân trọng cuộc sống bình yên ở nửa đầu chương này đi nha~

Mẩu chuyện nhỏ:

Anh Nguyễn: Mọi người được nghỉ phép nhé

Trần Phi: Chỉ biết cười thôi chứ sao giờ 🙂

—————

Bồ nào muốn đọc hai bộ trên đít đỏ kia thì vào r/nosleep tìm "The Whistling Man" của u/ThatWoodenCatStatue và series "To all the wannabe cryptid hunters, stay the fuck out of my woods" của u/girl_from_the_cryp nhé, mình sẽ để link trong cmt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net