Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí ẩm ướt trộn lẫn với một mùi tanh hôi kỳ lạ, mang theo cảm giác ớn lạnh thấm sâu vào tận xương tủy, khiến cả người đều cảm thấy khó chịu.

Đi trên con đường rộng rãi sạch sẽ đến rợn người, Lăng Cửu Thời khẽ cau mày, xung quanh hầu như đều là khu dân cư, nhưng tại sao lại không hề có một chút dấu vết sinh hoạt nào? Nguyễn Lan Chúc hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này, hai người trao đổi ánh mắt, đều trở nên đề phòng.

Màn đêm âm u giống như một lớp sương mù dày đặc, lặng lẽ chờ đợi con mồi sa vào bẫy. Ánh đèn đường hướng về phía trước, vẽ ra những bóng đen vặn vẹo trên mặt đất.

"Kính chào các vị, chào mừng trở lại với 'Ngôi nhà hạnh phúc'!"

Một người đàn ông gầy còm niềm nở bước tới, gương mặt co giật một cách quỷ dị, khóe miệng cong lên đầy cứng ngắc. Đôi mắt gã âm hiểm như rắn độc, tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ, Lăng Cửu đột nhiên nổi da gà khắp người, vô thức nép sang một bên.

Nguyễn Lan Chúc nắm chặt bàn tay anh, sau đó tiến lên chặn tầm mắt của người đàn ông quái dị trước mặt, Lăng Cửu Thời như được sưởi ấm, phần lớn cảm giác khó chịu trước đó đều bị xua tan.

Nhìn lại gã NPC tự xưng là quản lý chung cư, anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không phù hợp. Quần áo rất lịch sự, nhưng trên tóc lại dính một thứ nhớp nháp gì đó, và thứ đó vẫn đang nhỏ giọt chảy xuống mặt và quần áo gã ta.

Lăng Cửu Thời âm thầm suy đoán, có lẽ anh chàng này đang gội đầu dở thì phải vội vàng chạy ra tiếp đón bọn họ, đúng là quá tận tâm với nghề rồi.

Ngại quá, nửa đêm còn bắt đằng ấy phải tăng ca.

Chậc, làm người ta mệt đến nỗi tim còn ngừng đập rồi kìa.

Những lần trước, NPC bên trong cửa ít nhất cũng giả vờ là người sống, nhưng lần này thì hay rồi, không những không có nhịp tim, thậm chí đến đầu cũng lắp ngược luôn. Anh nhìn chằm chằm cái đầu bị vặn 180 độ của NPC, đột nhiên có thôi thúc muốn xoay nó về đúng hướng.

Thôi, bất lịch sự lắm.

Rốt cuộc thì gu thẩm mỹ mỗi người khác nhau, anh tự an ủi chính mình.

"Quý khách, vui lòng đọc kỹ tài liệu này trước khi nhận phòng," NPC quay sang nói với Nguyễn Lan Chúc, "Những nội dung được viết trong đây sẽ đảm bảo an toàn cho hai vị."

Trước mặt xuất hiện một sấp giấy dày cộp, Nguyễn Lan Chúc nhận lấy rồi lật mấy trang xem thử, sắc mặt ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.

"Tôi sẽ trở lại vào ngày mai, hy vọng hai vị sẽ có một buổi tối vui vẻ." NPC mỉm cười đưa hai chiếc chìa khóa cho bọn họ, sau đó quay người biến mất trong màn đêm.

"Vào nhà trước đi," Nguyễn Lan Chúc trầm giọng nói, "Chỉ sợ sự việc còn rắc rối hơn chúng ta nghĩ."

Ngôi nhà được thiết kế theo phong cách châu Âu đơn giản với một vài hoa văn chạm khắc, dù vậy nội thất bên trong vẫn đầy đủ tiện nghi. Tầng hai chỉ có một phòng ngủ, Nguyễn Lan Chúc thấy vậy thì nhướng mày, thản nhiên nói một câu: "Cửa này cũng khá có tâm đấy chứ."

Lăng Cửu Thời phớt lờ hắn, mở tập tài liệu ra xem, nhưng ngay lập tức phải thay đổi sắc mặt.

Trang giấy trắng tinh, đến một dấu chấm cũng không có. Anh ngờ vực, bèn lật từ đầu tới cuối xem thử, kết quả vẫn không tìm được bất cứ thứ gì.

"Em nghĩ..." Nguyễn Lan Chúc trầm ngâm một lát rồi nói: "Thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu."

Lăng Cửu Thời: ?

Nghĩ ngợi cả buổi rồi cuối cùng chốt lại một câu như thế đó hả?

Cũng may năng lực tiếp thu của anh cao, nếu cánh cửa này đã nhất quyết không cho manh mối, vậy thì cứ ngủ một giấc thật ngon trước đã.

Tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên bên tai, như thể đang gõ từng nhịp trống vui nhộn. Chiếc đồng hồ để sàn trong góc nhà phản chiếu ánh sáng mờ đục, con lắc chợt dừng lại trong một tích tắc, ngay sau đó đổi sang hướng ngược lại. Kim đồng hồ xoay chuyển, thời gian lại một lần nữa chỉ mười hai giờ đêm, căn phòng lại trở về yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Vẫn nên kéo rèm lại thì hơn," Nguyễn Lan Chúc tặc lưỡi, "Bên ngoài sáng quá không ngủ được."

Thật ra trên trời không có trăng, dưới đất cũng chẳng có đèn đường, bởi tất cả chúng đều đã tắt khi thời gian được đảo ngược, ngoài trời tối đen như mực đến mức không thể nhìn được gì, chứ đừng nói đến việc bị chói mắt.

Chỉ là Nguyễn Lan Chúc có trực giác, có thứ gì đó đang theo dõi bọn họ.

Một đêm trôi qua.

Tiếng gõ cửa đánh thức hai người đang say ngủ, Nguyễn Lan Chúc cáu kỉnh mở mắt ra, lại phát hiện Lăng Cửu Thời vẫn chưa tỉnh dậy. Người nọ mơ màng rúc vào trong chăn, hiển nhiên không muốn thức dậy.

Có một chuyện mà Nguyễn Lan Chúc không biết, chính là Lăng Cửu Thời đã phải thức trắng đêm.

Ai rảnh rỗi nửa đêm còn đi huýt sáo vậy? Đã vậy còn huýt sáo suốt một đêm?!

Còn nữa, tại sao Nguyễn Lan Chúc có thể ngủ ngon lành như thế?!

Vô duyên vô cớ phải đứng mũi chịu sào, bây giờ anh không muốn nói chuyện với người này một chút nào. Bởi vì cảm xúc đã bị tước đoạt, anh muốn tức giận cũng không thể tức giận nổi, cuối cùng anh cũng hiểu được thể nào là tâm lặng như nước.

Có những người thoạt nhìn như đã được một giấc, nhưng thực ra là mất ngủ cả đêm.

Mắt vẫn nhắm, nhưng tay đã sờ soạng tìm đến eo người nằm bên cạnh, Lăng Cửu Thời bực bội nhéo một cái, cảm thấy chưa đủ, lại cắn thêm một miếng nữa.

Cấm thắc mắc, người ta đang mơ ngủ thôi.

Lăng Cửu Thời thành công kích hoạt bộ não thức dậy, đi ra mở cửa với hai quầng thâm dưới mắt, bỏ lại Nguyễn Lan Chúc cứng đờ trên giường, động không được mà không động cũng không xong.

Sáng sớm dễ cáu chút thôi, không sao.

"Chào buổi sáng, anh Lăng." Người đàn ông ốm nhom ở tầng một nhiệt tình chào hỏi, "Cầu chúc quy tắc sẽ ở bên anh."

Hai câu hoàn toàn không ăn khớp với nhau, giống như đang xem tivi thì đột nhiên nhảy ra một đoạn quảng cáo lạc quẻ, hoặc có thể ví như những câu trọng điểm được giáo viên nhấn mạnh trước khi thi, tóm lại là lạc đề.

Điều đáng khen duy nhất có lẽ là NPC tận tâm với nghề này cuối cùng cũng biết xoay đầu mình về đúng hướng rồi.

"Các hộ dân khác đều nóng lòng muốn gặp hai vị lắm." Gã ta trầm giọng nói: "À, ngoại trừ nhà Wright, họ mới rời đi vào tuần trước rồi, nghe nói là bị suy nhược thần kinh vì tiếng mèo hoang kêu."

"Quanh đây có mèo hoang à?" Nguyễn Lan Chúc khoanh tay dựa vào cửa, hứng thú hỏi.

Người quản lý cười gượng gạo, giải thích qua loa: "Bọn chúng đã lâu không xuất hiện rồi, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày đâu."

"Nhưng tôi khó ngủ lắm, nếu bị làm phiền thì sẽ rất tức giận đấy."

"Vậy... Anh cũng có thể thử đi tìm những con mèo hoang đó," Gã ta nhếch miệng cười nham hiểm, "Đương nhiên, nếu không giải quyết được tiếng ồn thì cũng có thể tự giải quyết chính mình."

Dứt lời, người quản lý giơ tay nhìn đồng hồ, lại quay sang rối rít xin lỗi hai người: "Thực lòng xin lỗi, đến giờ tôi phải đi làm rồi, hẹn gặp lại hai vị sau."

"Chờ một chút," Nguyễn Lan Chúc bỗng nhiên gọi gã ta lại, "Cho hỏi nhân viên ở đây thường ngày làm những gì vậy? Có lẽ chúng tôi có thể hỗ trợ."

Không tìm thấy bất kỳ manh mối nào trong nhà, họ buộc phải chủ động.

Nghe vậy, người đàn ông quay đầu lại, cười đáp: "Đều là những công việc rất đơn giản, chẳng hạn như dọn dẹp vệ sinh, chăm sóc những cụ già sống một mình, cho chó mèo hoang ăn, chỉ vậy thôi."

Nguyễn Lan Chúc gật đầu trầm tư, sau đó đóng cửa lại, kết thúc cuộc trò chuyện.

『Nếu là chung cư thì sẽ có hồ sơ của cư dân đúng không?』 Sau khi NPC rời đi, Lăng Cửu Thời đột nhiên hỏi một câu.

"Em cũng không chắc, để lát nữa đến phòng lưu trữ hồ sơ xem thử." Nguyễn Lan Chúc nói: "Hình như NPC đó biết tên thật của anh, cũng có thể do đây là cửa cấp cao, tạm thời không thể phán đoán chính xác được."

Lăng Cửu Thời gật đầu đồng tình, anh đã cảm thấy có gì đó không đúng khi NPC thản nhiên nói ra họ thật của mình, kết hợp với thái độ của NPC đêm qua...

『Ăn sáng trước đã, ăn xong thì đi tìm manh mối.』

Nguyên liệu hạn chế, hai người chỉ đơn giản ăn vài cái bánh rán kèm trứng ốp la rồi vội vàng ra ngoài, dọc đường đi không thấy bóng dáng bất kỳ người "hàng xóm" nào như trong lời kể của gã quản lý, kế hoạch đi lân la dò hỏi cũng vì thế mà không thể thực hiện được.

Cửa phòng lưu trữ bị khóa, Lăng Cửu Thời rất tự nhiên đứng dịch sang một bên, nhường chỗ cho vị chuyên gia nào đó tác nghiệp. Quả nhiên, có cao thủ Nguyễn Lan Chúc với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề bẻ khóa ở đây thì không có ổ khóa nào là không mở được.

Phấn đấu đến năm 20XX, mỗi hộ gia đình có một Thần Khí Cạy Cửa.

Anh vỗ vai Nguyễn Lan Chúc, nhận được ánh mắt khó hiểu từ đối phương.

"Sao vậy?" Người nọ dịu dàng hỏi.

『Không có gì, chỉ là muốn khen em thôi.』

Lăng Cửu Thời mỉm cười đáp lại.

—————

Tác giả có điều muốn nói:

Nội dung trong cửa đều có liên quan đến cốt truyện chính đó!

Mẩu chuyện nhỏ:

Anh Nguyễn: *Show skill*

Lăng Lăng: *Vỗ tay*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net