Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đầu tiên, Tằng Như Quốc chết.

Điều kiện cấm kỵ vẫn chưa tìm ra, nhưng thi thể đã xuất hiện trước mặt bọn họ, người đàn ông nói đặc giọng Bắc nằm đó trừng mắt đờ đẫn, nước da xám xịt, chết đến không thể chết hơn được nữa.

Điều này khiến trong lòng mọi người càng thêm phần u ám.

Vào bữa sáng, người đàn ông trung niên tươi cười chuẩn bị một bàn "đồ ăn", như thể hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của những vị khách ngồi đó.

Cả mâm đồ ăn đều là món thịt, mặc dù đã được sơ chế sạch sẽ, không còn một vết máu, nhưng lại thoang thoảng toả ra mùi thối rữa vô cùng khó chịu.

Bọn họ vừa mới nhìn thấy tình trạng bi thảm của thi thể, không khỏi liên tưởng đến một điều đáng sợ. Ngay tức khắc, trong phòng ăn vang lên tiếng nôn thốc nôn tháo.

Rõ ràng hôm qua vẫn còn sống sờ sờ, thậm chí còn gây gổ với bọn họ, vậy mà hôm nay đã trở thành đồ ăn trên mâm cơm, số phận đúng là nực cười mà. Lăng Cửu Thời không đành lòng nhìn những mảnh tứ chi bị cắt vụn trên bàn ăn, im lặng cụp mi xuống, cắn môi dưới.

Sống chết có số.

Anh không phải kiểu người thánh mẫu não tàn gì cả, chỉ là chứng kiến một sinh mệnh cứ thế rời đi nên cảm tiếc thương, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi. Ưu tiên hàng đầu là phải mau chóng trở nên mạnh hơn, ít nhất cũng phải đủ năng lực để bảo vệ những người bên cạnh mình.

Chỉ khi bản thân mạnh hơn, mới có thể ngăn chặn nhiều bi kịch xảy ra.

Sự việc phát triển quá nhanh, đầu tiên là phù thủy giết người, từ đó họ suy ra điều kiện cấm kỵ là trứng gà bị vỡ; sau đó họ bị nhốt trong phòng 702 khi đang tra xét tầng 7, phải đợi đến khi Hứa Hiểu Chanh mang chìa khoá đến mới được cứu ra.

Lăng Cửu Thời mệt mỏi ngã xuống giường, vùi mặt vào chăn.

Qua cửa thật sự rất mệt mỏi.

Cảm giác như cơ thể bị vắt kiệt vậy.

Anh lấy quả trứng gà ra nhìn một lúc, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, anh cau mày trầm tư, xem xét kỹ lưỡng quả trứng nhẵn nhụi trong tay.

Đây không phải trứng của anh.

Nếu muốn đánh tráo thì chỉ có thể là ở phòng 702. Không có chuyện Nguyễn Lan Chúc bất cẩn đưa nhầm trứng cho anh được, khả năng cao là quả trứng ban đầu của anh lành ít dữ nhiều, nếu không Nguyễn Lan Chúc sẽ không âm thầm đánh tráo.

Nhưng tại sao Nguyễn Lan Chúc lại giúp anh đến mức này cơ chứ?

"Có chuyện gì vậy?" Thấy Lăng Cửu Thời yên lặng hồi lâu, người nọ nghiêng người nhìn sang, hỏi với giọng điệu bình thản.

Lăng Cửu Thời đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt anh có chút phức tạp, nhìn Nguyễn Lan Chúc bên cạnh vẫn rất bình tĩnh, tức giận nhét quả trứng vào tay hắn.

『Cất đồ của cậu đi này.』

Nguyễn Lan Chúc không nói nên lời, ánh mắt nhìn Lăng Cửu Thời hiện lên sự bất lực. Người này thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực ra lại rất thông minh.

"Thật ra, lúc ở phòng 702 quả trứng của anh chỉ bị nứt chút thôi." Sau khi bị vạch trần, Nguyễn Lan Chúc vẫn duy trì bộ dạng điềm tĩnh, nhưng thấy sắc mặt Lăng Cửu Thời vẫn khó coi như cũ, bèn nói thêm: "Phù thuỷ chưa chắc sẽ đến giết đâu."

『Nếu hắn đến, chẳng lẽ cậu còn định chết thay tôi luôn à?』 Lăng Cửu Thời tức giận đến mức khóe mắt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Xong đời, tức giận thật rồi.

Nguyễn Lan Chúc thầm kêu không ổn.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên giọng nói của Hứa Hiểu Chanh, nói dù thế nào cũng không muốn ở cùng phòng với Điền Yên nữa, thà ngủ trên sàn nhà còn hơn ngủ cùng cô ta.

Lăng Cửu Thời trực tiếp mở cửa cho người vào, Nguyễn Lan Chúc không dám hé răng, chỉ nằm trên giường giả chết.

Vì biết trước đêm nay rất có thể phù thuỷ sẽ ra tay, nên thay vì ra ngoài chạy lung tung, tốt hơn hết là nên ở yên trong phòng, nghĩ cách né tránh sự tấn công của phù thuỷ, đợi gã rời đi thì tiếp tục tìm manh mối.

Bé Quýt bây giờ đang rất sợ hãi.

Cô chỉ đến cọ sàn thôi, ai biết lại đúng lúc hai người đang cãi nhau chứ, bây giờ đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ Nguyễn Lan Chúc ngứa mắt lại ném ra ngoài.

"Cũng không biết sao anh Nguyễn tự dưng lại chọc giận anh Lăng Lăng nữa." Cô nghĩ thầm rồi ôm chăn đắp kín người. Còn nguyên nhân tại sao cô lại chắc chắn đó là lỗi của Nguyễn Lan Chúc, Bé Quýt tự tin cho hay, vẻ mặt của anh Nguyễn đã tố cáo tất cả rồi.

Đến tận lúc rời khỏi cửa, bầu không khí giữa hai người vẫn ngột ngạt như cũ.

Thật ra Lăng Cửu Thời không có lý do gì để tức giận, dù sao Nguyễn Lan Chúc cũng là vì giúp anh. Anh chỉ đang bối rối vì thái độ của Nguyễn Lan Chúc đối với mình. Người này đột ngột xông vào cuộc sống của anh, thái độ cương quyết mang theo thăm dò, nhưng lại không mảy may cảm thấy chút ác ý gì.

Người như Nguyễn Lan Chúc sẽ không bao giờ hành động theo hứng thú nhất thời cả, nếu cậu ấy thực sự có vấn đề về đầu óc thì Hắc Diệu Thạch đã sớm phá sản rồi. Lời giải thích hợp lý duy nhất chính là cậu ấy biết về quá khứ của mình.

Lăng Cửu Thời lấy cớ về nhà thu dọn đồ đạc, nhưng thực ra là đang cuộn mình trên ghế sô pha trầm tư suy nghĩ.

Trong những ngày không có quá khứ, cũng không thấy rõ tương lai, anh không dám tin tưởng vào thiện ý của bất kỳ ai.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Nói là chuyển đi, nhưng thực ra anh cũng chỉ mang theo vài ba bộ quần áo, cộng thêm chính bản thân Lăng Cửu Thời. Anh lau chùi vài đồ vật lấy tượng trưng rồi để lại tờ giấy nhắn cho Ngô Kỳ, đại khái nói sẽ chuyển ra ngoài ở, dặn cậu ấy đừng lo lắng.

Nguyễn Lan Chúc nhắn tin nói một lát nữa sẽ qua đón anh, trước mắt không có việc gì làm, Lăng Cửu Thời lại bắt đầu trồng nấm, rúc vào một góc khuất sáng trên sô pha ngồi ngẩn người.

Nấm thì có ý nghĩ xấu xa gì được chứ?

Lăng Cửu Thời tận tâm sắm vai một cây nấm đến mức còn không nghe thấy tiếng gõ cửa, dẫn đến việc thủ lĩnh Hắc Diệu Thạch phải giả bộ tuyệt vọng đứng cạy khoá cửa ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước ánh mắt soi mói của người qua đường.

Cũng may hắn có tố chất tâm lý vững vàng cùng kỹ năng bẻ khóa siêu việt.

Tóm lại là không bị người ta đưa đến đồn cảnh sát.

Hắn nhìn quanh một vòng, phòng trọ gần như không có gì thay đổi, đồ đạc của Lăng Cửu Thời ít ỏi đến đáng thương, chỉ gói gọn trong một chiếc túi.

Trong phòng không bật đèn, rèm cũng kéo kín, Nguyễn Lan Chúc tìm kiếm hình bóng Lăng Cửu Thời, cuối cùng phát hiện một bóng dáng gầy gò đang thất thần ngồi một góc trên ghế sô pha.

Nguyễn Lan Chúc đến gần, cũng không lập tức bật đèn mà chỉ khẽ hỏi: "Sao vậy, tiết kiệm tiền điện hả?"

Người đang ngồi bần thần kia bị hắn làm cho giật mình, vội quay đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh. Trong bóng tối, trên mặt đối phương hiện lên một nụ cười như ẩn như hiện, nương theo ánh sáng xuyên qua khe hở từ rèm cửa, Lăng Cửu Thời có thể mơ hồ nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên một thứ cảm xúc không tên.

Anh không trả lời mà từ từ đứng dậy, đi về phía cửa.

"Tối nay tôi phải đi qua cánh cửa cấp mười." Nguyễn Lan Chúc chợt lên tiếng khi đang lái xe rời khỏi khu tập thể cũ, "Đợi tôi ra ngoài, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Hàng mi dài khẽ nhúc nhích, nhưng anh cũng chỉ gật đầu.

Cuối cùng cuộc trò chuyện giữa bọn họ vẫn không thể diễn ra.

Nguyễn Lan Chúc bị thương ở trong cửa, vừa ra ngoài đã ngất xỉu, Hắc Diệu Thạch nhất thời trở nên hỗn loạn. Trần Phi bắt mạch cho hắn, sau khi xác nhận không có gì nghiêm trọng thì mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Suy xét đến việc Nguyễn Lan Chúc cần người chăm sóc, Lăng Cửu Thời rất tự nhiên đồng ý đảm nhận trọng trách này. Sau khi mọi người rời đi, anh lặng lẽ dựa vào tường, suy tư cắn môi dưới. Nhớ lại khoảnh khắc hắn ngã vào lòng anh với khuôn mặt trắng bệnh không còn giọt máu, thứ cảm xúc thầm kín được chôn sâu dưới đáy lòng dường như bị kích thích, khiến anh có chút hoảng hốt.

Người nọ đã gọi tên anh trước khi ngất đi.

Mảnh ký ức mà anh đã lạc mất kia bỗng nhiên bị một khe hở xé toạc ra, Lăng Cửu Thời cảm thấy đầu đau âm ỉ, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.

Giữa những tiếng thở dồn dập, một vài giọt nước mắt vô thức chảy xuống, lăn dài trên má anh.

Anh sợ.

Ba giờ sáng. Nguyễn Lan Chúc tỉnh lại, nhìn thấy Lăng Cửu Thời đang ngủ gật bên mép giường. Vài sợi tóc mềm mại rũ xuống, che khuất gương mặt thanh tú của anh.

Nguyễn Lan Chúc không nhịn được bật cười thành tiếng, thể lực của hắn vẫn chưa hồi phục, muốn đưa người nọ lên giường thật sự rất khó khăn, đành phải nhẹ giọng gọi anh thức dậy. Lăng Cửu Thời buồn ngủ đến mức đầu óc tạm thời chết máy, cứ mơ mơ màng màng, kết quả tứ chi mất đi khả năng không chế, cả người ngã vào trong ngực Nguyễn Lan Chúc.

Nguyễn Lan Chúc: ?

Hắn không cố ý đâu, thực sự là hắn không hề cố ý đâu.

Hắn đường đường là thủ lĩnh của Hắc Diệu Thạch, tính cách còn vô cùng rộng lượng, chẳng lẽ lại hẹp hòi với một người mới chắc?

Tìm được lí do tưởng chừng như rất chính đáng nhưng thực ra chẳng hề thuyết phục, Nguyễn Lan Chúc yên tâm đắp chăn cho anh, tâm trạng rất vui vẻ tiếp tục ôm anh ngủ.

Còn việc hắn có ngủ được hay không thì ai biết được.

—————

*Tác giả có điều muốn nói:

Ly hôn ba năm rồi mà anh Nguyễn vẫn sợ nóc nhà.

Thực ra 00 rất thông minh, tác giả cũng không có ý định xây dựng anh ấy là kiểu nhân vật "ngốc bạch ngọt" yếu đuối gì cả. Tất nhiên tuỳ từng người lại có những cách lý giải khác nhau về nhân vật, mỗi người mỗi ý mà (cúi đầu).

*Mẩu chuyện nhỏ:

Lăng Lăng: Cậu ấy đang định làm gì vậy?

Anh Nguyễn: Nhìn đi, vợ tui đó!(kiêu ngạo) (chống nạnh)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net