Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Lan Chúc bây giờ đang rất buồn bực.

Còn nhớ hồi đó, mỗi sáng khi thức dậy, hắn sẽ thừa dịp Lăng Cửu Thời vẫn đang ngái ngủ mà đè trên giường hôn đến mức anh không thở nổi. Người này da mặt mỏng, lại trắng trẻo, hôn một hồi là từ hai má đến vành tai đều đỏ bừng, trông vô cùng thích mắt.

Bé câm không có sức chống trả, tức giận muốn mắng chửi cũng chẳng được, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn hắn, sau đó chui vào trong chăn hờn dỗi...

Đệt, càng nghĩ càng buồn bực.

Nguyễn Lan Chúc thở dài đầy u oán, có chút ghen tị với chính mình trong quá khứ, dù sao trước mặt người ngoài thì thủ lĩnh Hắc Diệu Thạch luôn mang hình tượng chính nhân quân tử, làm gì có chuyện chim chuột với thành viên mới như thế được?

Khi Lăng Cửu Thời tỉnh dậy, Nguyễn Lan Chúc đã đi ra ngoài. Cửa phòng hơi hé, với thính giác cực tốt của mình, Lăng Cửu Thời mơ hồ nghe thấy tiếng Nguyễn Lan Chúc đang tranh cãi với ai đó, giọng điệu có vẻ khá nghiêm trọng.

Anh cũng không tập trung nghe, thứ nhất là không muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, thứ hai là anh tin tưởng Nguyễn Lan Chúc có lý do riêng của hắn.

Mấu chốt nhất chính là anh có hơi đói.

Nghe lén người khác sao quan trọng bằng ăn cơm được.

Ăn một miếng bánh mì, uống một cốc sữa bò, Lăng Cửu Thời hài lòng thở ra một hơi, híp mắt đầy thoả mãn. Anh giúp thu dọn bát đĩa, sau đó bị Trình Thiên Lý rủ rê xem phim kinh dị, cảm thấy cuộc sống này thật yên bình làm sao.

Thật ra anh vẫn chưa quên lời Nguyễn Lan Chúc đã nói với anh ngày hôm qua, hôm nay là cánh cửa thứ năm của Trình Thiên Lý, anh có thể nhân cơ hội này để ké cửa.

Có rủi ro nhưng cũng đáng để thử.

Lăng Cửu Thời không hề ngạc nhiên khi biết Nguyễn Lan Chúc sẽ đích thân đưa họ qua cửa, chỉ là anh có chút lo lắng cho thân thể của hắn. Vừa mới hôm trước vượt qua cửa cấp mười đầy nguy hiểm, dù có thể chất mạnh mẽ như Nguyễn Lan Chúc thì cũng khó tránh khỏi sẽ suy yếu một khoảng thời gian.

Loại người này nếu được vào công ty chắc chắn sẽ rất được lòng lãnh đạo, dù sao thời nay chiến sĩ thi đua kiểu mẫu như này khó kiếm lắm. Lăng Cửu Thời cảm thán trong lòng.

Ngay cả máy móc cũng cần nghỉ ngơi, vậy mà thủ lĩnh Hắc Diệu Thạch vẫn chịu thương chịu khó dẫn các thành viên qua cửa, đúng là cảm động muốn rớt nước mắt.

Không có nước mắt? Không sao, bị đập một nhát là có ngay.

Lăng Cửu Thời vừa vào cửa đã ăn ngay một gậy, đau đến mức nước mắt lưng tròng, chỉ muốn đào ngay một cái hố rồi nằm xuống.

Nằm đâu không quan trọng, thoải mái là được.

Nhưng mà hiện tại anh đang nằm rất không thoải mái.

Thấy cô gái mặc váy trắng chuẩn bị giơ cây gậy trong tay lên lần nữa, anh vội vàng lấy điện thoại ra gõ một hàng chữ: 『Đừng đánh, tôi không có ý xấu.』

Đôi khi làm người câm thực sự rất bất tiện.

Sau một hồi nói chuyện, Lăng Cửu Thời biết được cô gái đó tên là Từ Cẩn, là một người mới. Dù sao đối phương cũng là con gái, lần đầu đến đây cảm thấy bất an là chuyện bình thường. Lăng Cửu Thời không hẹp hòi đến mức chấp nhặt chuyện ban nãy, xuất phát từ thiện ý còn giải thích một vài quy tắc trong cửa cho cô.

...

Lăng Cửu Thời không nói nên lời.

Tại sao tất cả những điều tồi tệ luôn tìm đến anh vậy?

Bị Từ Cẩn bóp cổ nhấc lên giữa không trung, mặc dù đang vô cùng đau đớn, nhưng Lăng Cửu Thời vẫn còn tâm trạng cười nhạo số phận như dính phải bả của mình. Cửa đã ở ngay trước mặt, vậy mà bị bóp chết thì ít nhiều cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Nhưng cuộc đời là vậy mà, chẳng phải là sinh ra rồi chết đi sao? Lăng Cửu Thời lặng lẽ an ủi chính mình, bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Khác với cửa Thôn Tuyết, lần này con quái vật rõ ràng muốn giết người.

Đây là phiên bản Pro Max của "ngoảnh đầu gặp được tình yêu"[1] đúng không?

[1] Đọc lại chú thích [2] ở chương 2

Lăng Cửu Thời nhất thời câm nín vì sự hài hước của chính mình.

Đột nhiên, con quái vật buông lỏng tay, miệng lẩm bẩm nói gì đó như thể bị quỷ ám.

Không khí lạnh lẽo mang theo mùi hôi hám đột ngột tràn vào phổi, kích thích những cơn ho dữ dội không ngừng. Thanh niên gầy gò quỳ trên mặt đất hơi run rẩy, mùi máu tanh trong cổ họng càng lúc càng nồng, nước mắt sinh lý chảy vào miệng, nhưng lại không thể nếm được vị mặn.

Mãi đến khi có người đỡ dậy, Lăng Cửu Thời mới phát hiện tình trạng của mình hình như không được ổn lắm.

"Lăng Lăng, mau tỉnh lại." Sắc mặt Nguyễn Lan Chúc tái nhợt, giọng run run gọi anh.

Lăng Cửu Thời nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của người nọ rồi lắc nhẹ, ra hiệu mình không sao. Anh thấy hơi khó hiểu, rõ ràng người bị bóp cổ là anh mà, sao Nguyễn Lan Chúc lại trông khổ sở như vậy?

Anh đưa tay lên sờ trán Nguyễn Lan Chúc, càng cảm thấy kỳ quái, người này đã hạ sốt từ ngày hôm qua, nhưng sao sắc mặt vẫn kém như vậy?

『Cậu bị ốm à?』 Lăng Cửu Thời cẩn thận quan sát hắn, nhưng vẫn không phát hiện được điểm bất thường trên người Nguyễn Lan Chúc.

"..." Cảm xúc trong mắt hắn cuồn cuộn như sóng dữ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, hồi lâu mới thốt ra được hai chữ: "Không phải."

Một tiếng gào đầy đau đớn truyền đến. Từ Cẩn hét lên dữ dội, tuyệt vọng tìm cách né tránh bàn tay trần trụi không da của chị gái đang vươn tới, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn lớp da không thuộc về mình bị lột ra từng chút một.

Cô ấy giống như một đứa trẻ đã phạm sai lầm, trong đôi mắt kia vẫn không thấy được sự tỉnh ngộ, chỉ có ác độc và oán hận vô tận. Cô cố gắng níu kéo người không thuộc về mình bằng thứ tình yêu vặn vẹo, cuối cùng lại mất đi tất cả.

Chờ đợi cô ấy phía trước chính là địa ngục vô tận.

Môn thần cuối cùng đã lấy lại được lớp da của mình, về phần chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo giữa hai chị em, người ngoài như bọn họ không thể can thiệp được.

Nhưng cuộc sống luôn khiến người ta phải kinh ngạc.

Không ai có thể ngờ được, Từ Cẩn gần như đã mất hết sức lực vẫn mưu toan muốn giữ anh lại. Lưng anh bị giáng một đòn nặng nề, vốn đã có chút loạng choạng, hiện tại anh trực tiếp ngã ra đất.

"Vào cửa bị đánh một gậy, ra cửa lại bị đánh phát nữa, phương thức tấn công này đúng là ác quá..."

Một giây trước khi bất tỉnh, Lăng Cửu Thời vẫn không quên than thở một câu.

Khi tỉnh lại, anh nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc ngồi bên cạnh.

"Tỉnh rồi à?" Giọng nói trầm thấp, nhưng ánh mắt lại rất đỗi dịu dàng.

Lăng Cửu Thời ngơ ngác gật đầu, chợt nhớ ra gì đó, anh vội vàng hỏi: 『Cơ thể cậu đã bình phục chưa?』

"Quan tâm tôi thật đấy." Nguyễn Lan Chúc âm thầm nở nụ cười, "Không sao, tôi khỏi lâu rồi."

"Phải nói anh kìa, suýt chút nữa vào ICU[2] đấy."

[2] ICU (Intensive Care Unit) tạm dịch là đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc tích cực hoặc chăm sóc đặc biệt. Đây là nơi điều trị cho những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, đe dọa đến tính mạng.

Lăng Cửu Thời nghe được lời này liền sửng sốt, chớp mắt tỏ vẻ không hiểu. Lúc đi ra cửa, anh vẫn chưa cảm thấy cơ thể có gì quá bất thường cả, chỉ là phần lưng có cảm giác đau rát, vậy mà hoá ra anh đã lượn một chuyến qua quỷ môn quan rồi.

Cô gái Từ Cẩn này nhìn có vẻ yếu ớt, không ngờ lực tay lại khoẻ như vậy, đánh anh trọng thương luôn – Lăng Cửu Thời trầm ngâm.

Nhìn bộ dáng lại bắt đầu lạc vào cõi tiên của Lăng Cửu Thời, Nguyễn Lan Chúc quả thực không hiểu nổi trong đầu người này đang nghĩ gì, bị thương nặng như vậy mà chính mình lại tỏ ra như không có việc gì.

"Đừng suy nghĩ nữa, cứ nghỉ ngơi thật tốt đi đã." Lạnh nhạt bỏ lại một câu xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài, tiện tay lôi cả Trình Thiên Lý đang định vào thăm bệnh rời đi.

Lăng Cửu Thời: ?

Sao Nguyễn Lan Chúc nắng mưa thất thường vậy?

Thôi kệ, ngủ quan trọng hơn.

Muốn hồi phục cơ thể thì trước tiên cần phải ngủ đủ giấc, Lăng Cửu Thời hoàn toàn đồng ý với điều này. Anh vùi đầu vào chăn hít một hơi thật sâu, mùi hương quen thuộc làm cơ thể và tinh thần anh đều thả lỏng, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Cứ thế ngủ một giấc đến tận lúc chạng vạng, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, anh mơ mơ màng màng rời giường, lấy điện thoại ra xem giờ.

Còn chưa xem được giờ, đã thấy 99+ thông báo từ Ngô Kỳ.

Lăng Cửu Thời: ......

Người bạn này của anh cái gì cũng tốt, chỉ là hơi lắm mồm.

Phần thông báo WeChat gần như bùng nổ, tin nhắn chữ cũng có mà tin nhắn thoại cũng có, thậm chí còn có cả một đoạn văn dài 500 chữ. Lăng Cửu Thời nhìn mà choáng váng đầu óc, bèn gửi một emoji "sợ hãi" cho đối phương.

Chưa đến năm giây, Ngô Kỳ đã gọi video đến. Lăng Cửu Thời có linh cảm không lành, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng ấn nghe.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, điện thoại liền truyền đến tiếng gào thét chói tai của Ngô Kỳ.

"LĂNG – CỬU – THỜI! Cậu bị người ta lừa đến chỗ nào rồi hả? Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời, có biết tớ suýt nữa định báo cảnh sát không?!"

Lăng Cửu Thời nhìn người bạn vẫn đang gầm lên đầy giận dữ trên màn hình, cảm thấy có chút áy náy. Chuyện này đúng là anh đã không suy xét chu toàn, không nói một lời đã dọn đi, chỉ để lại đúng một tờ giấy. Ngô Kỳ lại là người hay lo xa, hai ngày nay không liên lạc được với anh, phỏng chừng đã lo lắng đến mức sốt hết cả ruột gan rồi.

"Cậu đang ở đâu? Tớ phải đến gặp cậu ngay mới được."

Không thể để Ngô Kỳ biết anh đang bị thương được, nếu không giải thích rõ ràng sợ lại càng rắc rối thêm. Lăng Cửu Thời đang định tìm cớ để lừa bạn, điện thoại bỗng nhiên bị lấy đi.

Nguyễn Lan Chúc nhướng mày nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Lăng Cửu Thời, quay lại nhìn vào màn hình điện thoại nói: "Xin lỗi, trong nhà đang có việc, không thể tiếp khách được."

Trên màn hình bất ngờ xuất hiện một anh chàng đẹp trai như minh tinh, Ngô Kỳ nhất thời sốc đến mức quên sạch mình đang định nói gì.

Đúng như Lăng Cửu Thời mong đợi, Ngô Kỳ thực sự bị thuyết phục, không ồn ào đòi đến tìm anh ngay nữa.

Nửa đêm.

Người mẹ già Ngô Kỳ nằm trằn trọc trên giường không ngủ được, nhìn căn phòng trống trải mà tức giận hét lên:

"Đcm, vậy là thằng nhóc nhà mình chạy đi với thằng ất ơ nào thật à?!"

—————

*Tác giả có điều muốn nói:

Lăng Lăng hôm nay vẫn rất nghiêm túc nằm ườn nha. Đoán xem tình tiết ngược tâm của chương này ở đâu nào?

*Mẩu chuyện nhỏ:

Anh Nguyễn: Muốn ôm ôm chơm chơm vợ cơ (giãy đành đạch) (khóc lóc om sòm)

Lăng Lăng: (Sợ hãi) (bỏ chạy)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net