Đơn 26: Will

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi thì có em, đời ta hy vọng...
Tác giả: Zhang Jang
Thể loại: Tản văn, lãng mạn
Reviewer: xxillguy

Chào các cậu, lại là Will đây. Nói sao nhỉ, mình thấy khá ít người review tản văn ấy, mà mình đây cũng mới là lần đầu, lại thêm tác giả có đặt yêu cầu thêm là chú ý đến cảm nhận sau khi đọc, nên chắc nay mình sẽ không chia phần như mọi khi nữa vậy, và có lẽ nội dung bên dưới sẽ có những nội dung nhảm nhí bên lề ._.

I. Ấn tượng đầu về tác giả, tác phẩm
Được rồi, mình biết Jang qua cái nghề review đầy trớ trêu này, và tác phẩm của Jang cũng là bộ đầu tiên mình review luôn. Nhớ thời mình thực sự hoạt động thì chắc có thể coi Jang là người dẫn dắt mình luôn, vì hành trình đi review, tham khảo review, bước chập chững trên con đường review cũng đa số liên quan đến Jang. Giờ mình đọc lại bài review đầu thấy hơi xấu hổ nhưng mà, yeah, Jang vẫn là một người có lực bút tốt trong mắt mình.

Về tác phẩm, như đã nói bên trên, mình không biết gì về review tản văn, và lại thế rồi Jang ạ, anh lại là người dẫn em đi qua một khía cạnh khác của review. Mình vẫn phải nói rằng bìa truyện khiến mình bị thu hút và mang đúng chất tản văn nhẹ nhàng, và đây cũng chính là một trong những điểm ấn tượng lớn nhất.

Thôi thì có em, đời ta hy vọng..., nếu được chọn giữa các nhan đề mình từng thấy, đây chắc chắn sẽ là một trong những thứ tốt nhất.

[từ phần sau mình xin được phép đổi sang xưng tôi, vì bài review hôm nay sẽ nói về cảm nhận của mình là chính]

II. Tổng quan tác phẩm
Cho đến lúc tôi đọc thì truyện có ba chương, lần lượt là soju; ngày nắng, mây trắng và em; mưa. Cũng như những cuốn tản văn vào những buổi chiều mưa tôi thường đọc, Thôi thì có em, đời ta hy vọng... quả là một cái tên đẹp mà đượm buồn. Có thể là một cuộc tình chóng vánh chẳng còn mai sau, cũng có thể là một thời nồng ấm rồi chia xa. Tôi thích cái cách anh thả vào hồn tôi một loại xúc cảm bơ vơ, rồi đến khi tâm lý đã chín, tôi mới bắt đầu đọc.

Tôi sẽ nói rằng tôi thích cách Jang dùng lowercase đối với tựa đề chương, viết ngày và tách từng đoạn khá thông thoáng, bởi nó phù hợp với cái chất của truyện.

Mất mát, tôi nghĩ thế.

III. Chi tiết các chương
| Soju |
Thú thật tôi là một kẻ mê rượu, nên tôi lập tức bị cuốn vào từng dòng chữ của chương soju.

Trong tất cả các loại rượu, tôi sẽ không lựa chọn soju cho một câu chuyện tình, chí ít là trong hoàn cảnh này. Nhưng thôi được, tôi sẽ chấp nhận sự thật rằng phần lớn giới trẻ hiện giờ chỉ mua được bia hoặc soju thôi. Mấy chai Cognac thì có lẽ hơi nặng đô và choáng váng quá, nhưng rượu vang thượng hạng thì cũng đắt thật...

Bỏ qua bỏ qua, suy nghĩ bên lề của con người hay lảm nhảm này.

Tản văn viết vội, nên tôi vẫn mịt mờ với nội dung trong phần này, và chỉ đoán được về một cuộc tình phai phôi.

Tôi không biết Jang suy nghĩ về điều này như thế nào, nhưng tôi thì không thích cách anh sử dụng nhiều âm trắc cuối câu như thế. Tôi thích cách anh điệp lại Một ly soju em nhé?, nhưng câu văn giữa chúng cần phải trầm hơn, cô đọng hơn, rồi khi câu hỏi tiếp theo được cất lên, ta mới có thể bừng tỉnh giữa men rượu say nhàn nhạt.

Tôi hơi gượng giữa hai dòng tiếp theo, khi anh sử dụng quá nhiều lần một ly nữa, nó như khiến ý câu loãng hơn, và tôi ước gì nó được thu gọn lại thêm chút nữa.

Soju à, tôi chìm vào trong những ảo mộng tâm hồn trong quá khứ, dưới hương rượu mê mẩn mà anh tạo ra, có mà không, không mà có. Thứ gì rồi cũng phải kết thúc, tương hợp rồi cũng phải chia ly. Triết lý cuộc đời, nào có thể chạy thoát đây?

| ngày nắng, mây trắng và em |
Tôi sẽ nói chương này đem đến cho tôi nhiều suy nghĩ, nhiều đến nỗi không diễn tả sao cho hết. Chỉ biết sau khi đọc, tôi thấy trống trải.

Hoặc có lẽ đây là hồi ức, nên những ký ức về nó càng thêm nặng sâu.

Tuy tôi không quá ưa cái cách Jang nhắc lại từ mù, một từ hơi mạnh để dùng nhiều lần cho một chương như thế này, nhưng nó cũng là hiện thực, nên tôi cũng chẳng có ý kiến gì thêm.

Mây và nắng, gần và xa, nụ cười và tâm hồn...

Tôi đã nghĩ khá nhiều về những thứ này sau khi đọc, và tôi chỉ có thể nói hai chữ đồng cảm. Không phải chỉ có khi con người rơi vào cùng một hoàn cảnh mới có thể đồng cảm, tôi nghĩ thế, mà khi người ta cảm thấy cùng một loại cảm xúc qua cách này hay cách khác, đó cũng là đồng cảm.

Về những điều chẳng thể nói ra, hay về những câu chuyện vẫn còn dang dở mãi, tôi yêu cách câu chuyện để lại những ấn tượng khó phai trong lòng mình.

Anh chẳng quá ưa nắng hay mưa, tôi đã nghĩ vậy, nhưng anh mến em.

Tôi hơi chững trước cái từ thích, vì nó khiến cho toàn bộ chương nghe như thể nó chỉ là một sự bồng bột, và có lẽ tôi muốn nhiều hơn thế, một sự cảm mến, một sự trưởng thành, một nỗi buồn man mác đến về sau.

| mưa |
Trời Hà Nội xám như tro vào một ngày mưa ngâu ấy hả, phải, tôi bật cười, một hình ảnh tôi không nghĩ sẽ có trong một cuốn tản văn nhẹ nhàng thế này đây. Không phải không hay, chỉ là tôi chưa từng nghĩ đến cái cách so sánh thực như thế.

Tôi yêu mưa, theo một cách nói nào đó, tôi yêu sự cô quạnh của mưa, và yêu cách mưa đồng cảm với tôi, một sự lạnh lẽo từ từ thấm đẫm tâm can, giống như cuộc đời tôi vậy.

Trong những ngày mưa, người ta thường ở nhà hoặc đi đâu đó cùng nhau ôn lại chuyện xưa, và đúng như tôi đoán, một cuộc tình cùng mưa dẫn lối, một cuộc chia tay phai mờ chẳng quá khổ đau.

Tôi thích cách mưa đi liền với cái không, vì nó khiến ta hoặc xót xa, hoặc cũng như một trận mưa mà thôi, nắng lên rồi tất cả lại khô mau. Quá khứ cũng chỉ còn phía xa, nơi tôi buồn buồn nhớ về những ký ức nhưng lại chẳng còn chút ân tình. Đôi mắt hoài niệm ấy vẫn vậy, chỉ có tấm lòng nay không còn lại gì ngoài trầm vụn hương phai.

Không, em ạ, không. Sự buông bỏ xen lẫn chút mệt nhoài, một sự man mác những cùng đầy chất thơ.

Cũng như cơn mưa qua đi, ngày mai nắng sẽ lại chiếu xuống, quên tôi và quên em. Tìm nắng, cũng phải chăng là hy vọng...

Thôi được rồi, lại một cú twist bất ngờ đây, tôi thực sự không ngờ được, khi đang ở trong những nốt trầm đáy lòng. Ừ thì, cũng là một cách kết thúc vẹn toàn, một sự hài hước châm biếm đến với người đã bỏ ta. Trời ạ, thật sự luôn ấy hả... tôi thì từng thực sự nghĩ chương này sẽ gắn kết nhất với tựa đề Thôi thì có em, đời ta hy vọng... đấy.

IV. Lời cuối
Đó là tất cả những gì mình đã cảm nhận về bộ tản văn này, bao gồm cả những suy nghĩ chẳng đến nơi đến chốn gì của mình. Và cũng thành thật xin lỗi anh Jang, nếu em đã đã biến luôn bộ tản văn của anh thành một bài văn khác nữa, mong bài cảm nhận này sẽ giúp anh hiểu hơn về suy nghĩ của em, một độc giả vô danh tiểu tốt nào đó. Mình nhìn chung thì khá thích tản văn này, hy vọng tác giả sẽ viết nhiều hơn và thành công hơn trong tương lai.

Vậy nhé, Will của các cậu từ nay sẽ rest tập trung thi cử, xin hẹn gặp lại vào một thời gian sau.

-

Cảm ơn vì đã đặt đơn tại Cooking_Team, mong cậu sẽ góp ý cho mình và đừng ngại bày tỏ ý kiến nhé.

|Payments|
- Follow Cooking_Team và xxillguy
- Vote cho chap đặt đơn và chap trả đơn
- Để lại cmt đánh giá và cảm ơn reviewer

#Will

@Cooking_Team

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC