Chương 3: Cạm bẫy tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều năm sau, Nham Khi Hòa Nhân hoàn toàn xứng đáng trở thành nhân vật đứng đầu trong giới ngoại giao Nhật Bản, dĩ nhiên Lăng Tiểu Lộ Vị Lai cũng trở thành phu nhân bậc nhất, Lăng Tiểu Lộ Vị Lai trong tương lai đã chia sẻ kinh nghiệm yêu đương lúc còn trẻ của mình cho con gái nghe :"Nói thế này, bé con, dù có quá thông minh, quá ưu tú hay quá độc lập, quá mạnh mẽ, cũng tuyệt đối không được làm nhân vật nữ chính trong shoujou manga , bởi vì, trên thế giới này đầy rẫy thứ đàn ông ngu muội, còn loại đàn ông tốt mắt sáng như ba ba của con thật sự rất ít." Lúc đó, Nham Khi Hòa Nhân đang ngồi xem báo bên cạnh bàn ăn cũng chỉ để tờ báo xuống, nhíu mày trông rất ưu nhã :"Mặc dù rất vui vì lời khích lệ của em dành cho anh, chẳng qua, bản thân anh rất hiếu kỳ sự tự tin và thông minh của em là từ đâu ra." 

Nham Khi Hòa Nhân từ đó đến giờ luôn nghĩ Lăng Tiểu Lộ Vị Lai là một đứa ngốc tiêu chuẩn. 

Hắn thấy, nếu như Lăng Tiểu Lộ Vị lai không nói những lời ngu ngốc kia..., thì tuyệt đối hắn sẽ không mơ mơ màng màng mà một bước tiến vào cái bẫy mà cô đã giăng sẵn, từ dấu chân thưở ấy đã mang cô từ một đàn em bình thường trở thành thư kí riêng, rồi từ thư kí riêng trở thành vợ. 

Lăng Tiểu Lộ Vị Lai vẫn chủ quan nghĩ rằng Nham Khi Hòa Nhân chọn trúng mình giữa ngàn ngàn vạn vạn người, nguyên nhân chủ yếu là vào ngày xế chiều, cô nằm sấp trên người đối phương đang ngã trên mặt đất rồi khóc loạn một mạch. 

Thế nên, sự thật là cô nghĩ lệch đi rất nhiều. Nham Khi Hòa Nhân trả lời :"Nước mắt nữ sinh rất đẹp, hơn nữa về sau anh cũng cho là nước mắt của em còn đẹp hơn thế, nhưng mà cho anh xin đi, xế chiều hôm đó anh hoàn toàn không thấy được nước mắt của em, chỉ thấy nước miếng của em dính trên áo của anh khi anh ẵm em lên thôi." 

Lăng Tiểu Lộ Vị Lai đại khái không biết Nham Khi Hòa Nhân bắt đầu thích mình từ khi nào, hơn nữa còn không biết phân nửa lý do vì sao hắn thích mình. Mặc dù có một số người rất nhạy cảm, nhưng trong những tình cảnh như vậy cần phải sử dụng tình thương để cảm nhận, Lăng Tiểu Lộ Vị Lai từ trước đến giờ luôn chậm chạp làm người khác muốn trực tiếp bóp cổ giết cô chết.

Dĩ nhiên số mệnh cả đời của Nham Khi Hòa Nhân kia không bị mê hoặc ngay trong tình huống gặp nhau lần đầu đầy ngớ ngẩn của bọn họ tại hồ bơi thành phố , sau đó là màn đả thương lẫn nhau oanh oanh liệt liệt trên sân khấu hội trường. 

Trước sự kiện ở hội trường một chút xíu. 

Nham Khi Hòa Nhân yêu cô bé, ngay tại thời điểm cô chăm chú vẽ tranh, nhìn thấy gương mặt ở góc độ nghiêng đẹp nhất trên thế giới. Gương mặt nghiêng này đủ để cho máu cố chấp di truyền từ đời cha đời chú hoàn toàn sôi trào. 

Kia là một đóa hoa bát tiên trong ánh hoàng hôn, từng mảng màu đỏ pha chút vàng óng ánh nơi chân trời như đang quay cuồng mãnh liệt. Lăng Tiểu Lộ Vị Lai mặc áo sơ mi trắng với quần cụt ca rô, tai trái cầm đút vào túi quần, tay phải thuần thục cầm bút chì, mắt híp lại rồi nhìn tới nhìn lui để đo tỉ lệ của cây thông già nằm phía sau hồ nước đối diện, cơn gió nóng ẩm chậm rãi cước bộ qua khiến mặt hồ gợn lên những làn nước lăn tăn, ánh sáng và cảnh vật như rượt đuổi, thay đổi trong nháy mắt. Tokyo vào mùa hạ, Nham Khi Hòa Nhân cảm thấy, cảnh trí kia không chỉ là xinh đẹp; nhưng, từng cánh từng cánh hoa bát tiên phía sau lưng bị nhuộm vàng bởi ánh sáng mặt trời, Lăng Tiểu Lộ Vị Lai cầm trong tay cây bút chì không dài đến một tấc, so với cảnh sắc càng thêm xinh đẹp. 

Cho nên, trong mười tám năm qua chúng ta và Nham Khí Hòa Nhân kia chưa bao giờ nhìn chính diện cô bé xinh đẹp này, cứ như vậy, rõ ràng đã chịu sự luân hãm rồi. 

Thế nên, buổi hoàng hôn kia đã tạo nên một cái bẫy, tên của cái bẫy này, là vận mệnh. 

Sự kiện tại hội trường, bất quá chỉ là bước thăng hoa của vận mệnh này thôi. 

Song trên thực thế, coi như đã có tiếp xúc vô cùng thân mật với Nham Khi Hòa Nhân, khi đó, bạn học Lăng Tiểu Lộ Vị Lai thần kinh kém phát triển của chúng ta, không biết là do may mắn hay sao mà đã hai lần được "bóc tem" bé trai, chính là con trưởng của gia tộc Nham Khi trong truyền thuyết. 

Cho đến khi cô đang ở ban thông tin rất yên lành thì đột nhiên bị điều đi làm thư ký của hội trưởng hội học sinh đại nhân kia. 

Phó hội trưởng đại nhân Anh Tỉnh Thái Nhất Lang, anh trai của Anh Tỉnh Tiểu Bách Hợp đã khuyên răng Lăng Tiểu Lộ Vị Lai :"Mặc dù nói sở trường của Vị Lai là hội  họa, khá thích hợp làm việc trong ban thông tin, nhưng mà hội trưởng Sâm Trạch Huân đã bỏ rơi em, ngày ngày ở cùng chỗ với cậu ta và bạn gái hiện tại, không cảm thấy đau khổ sao? Huống chi mỗi tháng hội trưởng Nham Khi căn bản chỉ xuất hiện ở trường hai ba lần, càng có ít thời gian đến phòng hội học sinh, có thể hai ba tháng mới đến một lần. Như vậy có thể nói..., cho dù em chỉ có một mình hay là bi thương chất chồng nơi tâm linh, thì công việc thư ký hội trưởng thật sự rất nhẹ nhàng." 

Anh Tỉnh Thái Nhất Lang đoạt giải nhất cuộc thi văn học lớn ra sức phân tích và khuyên giải dài loằng ngoằng, khiến Lăng Tiểu Lộ Vị Lai trong cơn bực bội dâng tràn đã nói lời cự tuyệt với thái độ rất ư là kiên quyết :"Em không có lẻ loi một mình, cũng không có vết thương nặng trĩu trong tim, ở trong phòng câu lạc bộ, chỉ cần coi bọn người A Huân là rơm cỏ mà giẫm đạp, sẽ khiến tâm trạng của em cảm thấy rất khoái trá rồi, cho nên ý tốt của anh em không muốn nhận." 

Anh Tỉnh Thái Nhất Lang sửng sốt thật lâu, cuối cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà tặng lại một câu :"Vậy em cứ tự đi giải thích với hội trưởng, dù sao cũng là do cậu ta bổ nhiệm em." 

Về sau khi Lăng Tiểu Lộ Vị Lai uể oải đi đến phòng hội trưởng đã sợ hãi phát hiện ra Nham Khi này chính là tên Nham Khi Hòa Nhân mà mình bất khuất bất phục kia, từ đó mở ra con đường đấu tranh gian khổ, vượt muôn trùng khó khăn... Vân vân và vân vân,... hoàn toàn không cần thiết kể tiếp những chuyện đó. Bởi vì... những chuyện vụn vặt này không quan trọng, thứ trọng yếu nhất chỉ có kết quả. Kết quả chính là Lăng Tiểu Lộ Vị Lai vẫn phải cúi đầu thỏa hiệp với vận mệnh vô hình kia, trở thành thư ký của Nham Khi Hòa Nhân. 

Tin tức này cơ hồ truyền khắp cả Minh Cao chỉ trong một đêm, thậm chí còn có khuynh hướng tràn lan ra Minh Trung. Trên Forum BBS của trường cao đẳng Minh Tú, topic "Giải phẫu con người Lăng Tiểu Lộ Vị Lai" đã đạt lượng click view và lượng reply kỉ lục. Mặc tên topic rất máu me, nhưng ngoài thực tế cũng không có chút xíu liên quan tới đèn chiếu, thuốc tê, dao giải phẩu, vân vân.., chẳng qua chỉ là trình độ học văn của chủ topic không được tốt lắm, ý mà hắn muốn biểu đạt vốn là từ "Phân Tích"... chính là nó. 

Hội trưởng hội học sinh thần bí rốt cục cũng muốn có một bà quản gia rồi, chuyện này làm chấn động đến đông đảo học sinh Minh Cao, chẳng khác gì những tín đồ trên địa cầu hay tin Thượng Đế rốt cuộc cũng tuyển thiên sứ ở bên cạnh. Điều khác lạ nhất là, chuyện này hoàn toàn có thể phát triển thành một quan hệ bất chính, nhưng từ đầu đến cuối cùng chỉ dừng lại trong phạm vi "tin tức thất thiệt mang tính chất trường học", không hề có khuynh hướng nhích đến gần "mối quan hệ bất chính". Chị họ thông minh của Lăng Tiểu Lộ Vị Lai đã phân tích một chân lí :"Bởi vì đại đa số đều không có cách nào tưởng tượng ra chuyện Thượng Đế sẽ yêu thương sứ giả của ngài, mấu chốt chính là ở chỗ đó." 

Người duy nhất có vẻ mẫn cảm là Sâm trạch Huân. 

Thế nên, bất kể là loại con trai nào, trong tiềm thức sẽ có tính cố chấp và chiếm hữu mãnh liệt, chỉ cần vật đó là thứ đã từng hoặc đang thuộc về bọn họ. 

Ba ngày sau chuyện Lăng Tiểu Lộ Vị Lai bị điều đi làm thư ký hội trưởng, Nham Khi Hòa Nhân tự mình đến bộ tuyên truyền cùng Lăng Tiểu Lộ Vị Lai đi làm công tác tình nguyện. Thật ra thì cái gọi là công tác tình nguyện căn bản cũng không có ý nghĩ gì, hoàn toàn là do đoàn đội làm cho có hình thức. Nhưng điều gay go ở đây là người hiệu trưởng lại cho rằng những chuyện này rất có giá trị, đáng được phát triển. Cuộc sống vô tình tạo nên một cuộc gặp gỡ Face to face đầy lúng túng giữa Nham Khi Hòa Nhân và Sâm Trạch Huân. Dĩ nhiên, sự lúng túng này chẳng qua là chúng ta tự đánh giá mà thôi, hai người trong cuộc hoàn toàn không có ý thức đối với phương diện này

Khó khăn ở chỗ, có một ngày kia mưa rào sấm chớp. Bởi vì bất cứ ngóc ngách nào của Tokyo cũng chịu khô hạn quá lâu, cho nên trận mưa này giống như cầm cái chậu trên trời trực tiếp đổ xuống trần gian, như lộ ra vẻ "thế này là quý lắm rồi." Thành thử ra, để kỷ niệm sự quý giá của nó, thậm chí Lăng Tiểu Lộ Vị Lai đã ngâm một bài thơ  Ngắm mưa rơi từ xa Ngắm mưa rơi khi gần Nhìn phải hay ngắm mưa Một cơn mưa rào có sấm chớp đẹp đẽ!  Dĩ nhiên, mấy cái này để sau hẵng nói đến.  Nói đúng ra là không khí trong phòng của bộ tuyên truyền lúc đó, thât sự là, vi diệu, vi diệu, rất rất vi diệu.

Cây hoa anh đào cạnh cửa sổ sau khi được tưới nước, lá trở nên xanh tươi tỏa sáng. Sâm Trạch Huân bình thường luôn bày ra vẻ mặt cười hào phóng nay lại lạnh lẽo sống như muốn nói "Tôi thật không hiểu nổi vì sao lại muốn điều Vị Lai đi làm thư kí cho cậu. Thành thật mà nói, tính tình của cô ấy lôi thôi lề mê, tôi cho rằng cô ấy căn bản không thích hợp làm công việc thư kí đầy tính tỉ mỉ, khéo léo này, cho nên yêu cầu cậu cho cô ấy trở về."  Nham Khi Hòa Nhân mặc áo sơ mi vàng nhạt cùng quần dài đen thoạt nhìn rất ung dung thoải mái :"Nguyên nhân khiến tôi phải dùng trăm phương nghìn kế để kéo cô ấy đến bên cạnh, dĩ nhiên là do..." 

Hắn chậm rãi nâng mắt kính...

"Tôi thích cô ấy."  

Chính là câu này, hình như cả đời Nham Khi Hòa Nhân cũng chưa từng trực tiếp thổ lộ trước mặt Lăng Tiểu Lộ Vị Lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net