Chương 4: Thư tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà khi đó, hắn thật sự thẳng thắn như vậy, còn rất chín chắn, giọng tỉnh bơ, nói ra lời kia. Mặc dù hắn vừa mới giăng bẫy cẩn thận, cứ do do dự dự, dáo dác ngó nghiêng rồi lại nghĩ phải ngụy trang.  

Nước mưa nện "bang bang" lên cửa sổ pha lê, nước mang theo bùn đất nhỏ giọt xuống bệ cửa sổ, khiến bùn đất vỡ ra, lúc lâu sau, từng mảng từng mảng lớn ẩn giấu một hơi thở vô cùng lo lắng.  

Sâm Trạch Huân chống tay phải lên trán, giống như hoàn toàn không hiểu được lời phát ngôn vô cùng bình tĩnh của Nham Khi Hòa Nhân khi nãy :"Cậu nói là..."  

"Sau này người trở thành vợ của tôi, bất kể bây giờ có lôi thôi lề mề đến cỡ nào, ít nhất phải biết làm việc chăm chỉ tỉ mỉ. Hiện tại Vị Lai không có tố chất này, tôi liền bồi dưỡng cho cô ấy, có vấn đề gì à?"  

"Vợ... vợ sao?"  

Nham Khi Hòa Nhân có chút buồn cười, tháo mắt kính xuống, đặt trên bàn gỗ trước mặt Sâm Trạch Huân, đèn huỳnh quang trắng tỏa ra ánh sáng nhu hòa lên gương mặt an tĩnh của hắn :"Đúng, vợ. Không thể không nói, Vị Lai kia dù có ngu ngốc, chẳng qua, cậu đánh mất cô ấy, xem ra không được thông minh cho lắm. Nhưng mà, làm tình địch, nếu như cậu lựa chọn cái này, tự đáy lòng tôi cảm thấy rất hứng thú."  

Khi đó, Sâm Trạch Huân cho rằng chẳng qua là Nham Khi Hòa Nhân đang nói đùa: dù lý trí chững chạc đến mức nào, Nham Khi Hòa Nhân khi đó, cũng chỉ mới có mười tám tuổi mà thôi. Mười tám tuổi, đối với đại đa số người mà nói, đây là cái tuổi có thể dễ dàng nói ra lời hứa trăm năm nhưng không thực tế. Nhưng mà, bốn năm sau, Lăng Tiểu Lộ Vị Lai thật sự trở thành vợ Nham Khi Hòa Nhân.  

Đối với hôn lễ của Nham Khi Hòa Nhân cùng Lăng Tiểu Lộ Vị Lai, tin tức truyền thông đã đánh giá như sau :đây quả thực là một kỳ tích.  

Nó chính xác là một kỳ tích.  

Nham Khi Hòa Nhân một tay vẽ nên kỳ tích.  

Nếu như bạn không muốn tuổi tác quyết định hai người có xứng đôi vừa lứa, ít nhất người không hợp tuổi phải có tài năng tương đương nhau.  

Song, cải tạo Lăng Tiểu Lộ Vị Lai là một chuyện quá khó. Đại khái là một cô bé có tố chất nghệ thuật, mang tính tình bé trai, cơ thể bị thiếu hụt tế bào tỉ mỉ và quy củ, chuyện này trực tiếp đưa đến hệ quả tỷ lệ số lần Nham Khi Hòa Nhân ban thưởng chuyến vệ sinh mắt cho Lăng Tiểu Lộ Vị Lai ngày càng tăng cao.  

"Nếu như thật sự không vừa mắt thì... đổi thư ký đi." Lúc đầu Lăng Tiểu Lộ Vị Lai căm phẫn dâng trào ném lại mấy câu oán trách. Bất quá càng về sau, thói quen đó từ từ chết lặng.  

Có lẽ bản thân Lăng Tiểu Lộ Vị Lai cũng không ý thức được, thói quen vệ sinh mắt của Nham Khi Hoàn Nhân là đại biểu cho việc gì, cô đã quen vào mỗi ngày, bất cứ lúc nào sau khi tan học cũng thấy Nham Khi Hòa Nhân lắc lư trước mặt mình rồi.  

Thiện cảm cũng bắt đầu từ thói quen.  

Tình yêu cũng bắt đầu từ thiện cảm.  

Cuốn sống vốn nên trôi qua một cách bình bình đạm đạm hoặc là có chút chuyện rối mù nhưng cũng xuôi chèo. Hơn nữa, Lăng Tiểu Lộ Vị Lai không để ý, bình bình đạm đạm như vậy nhưng đã làm thư kí của Nham Khi Hòa Nhân hơn nửa năm rồi.  

Chuyện xưa bắt đầu khi Nham Khi Hòa Nhân đi thi đại học tại Tokyo.  

Nếu như vẫn còn ở tuổi thanh xuân, đại khái sẽ nói Nham Khi Hòa Nhân bị tai nạn trên đường đi thi, sau đó bị liệt nửa người, nhưng mà hắn dù thân tàn nhưng chí kiên cho nên sau một năm nghỉ ngơi dưỡng sức, rốt cuộc năm thứ hai đã đạt giải quán quân; nếu như nói theo phong cách của tiểu thuyết trinh thám thì... đại khái là trên đường đi thi, Nham Khi Hòa Nhân vô tình phát hiện một thi thể, hắn phát huy trí thông minh và tài trí, trải qua sự tìm hiểu về mọi mặt, cuối cùng giúp cảnh sát địa phương điều tra phá án. Nhưng mà xin lỗi, cái này không phải là tiểu thuyết lệ chí, cũng không phải là tiểu thuyết trinh thám, mà là tiểu thuyết tình yêu thanh xuân vườn trường dành cho con gái, thế nên, tất nhiên là những đạo xuất hiện tại đây không thể là xe lăn hay thi thể; mà là thứ hồng hơn, tốt đẹp hơn, chính là, ừ, thư tình.  

Một phong thư viết cho Nham Khi Hòa Nhân.  

Mặc dù nói rất lâu trước đây, khi Lăng Tiểu Lộ Vị lai vừa tiếp nhận công việc thư ký hội trưởng hội học sinh, từng phát biểu một nghi vấn như sau :"Cậu nói tại sao BOSS của tôi bây giờ và BOSS cũ của tôi đều là nhân vật có đẳng cấp trong Minh Cao, nhưng mà tại sao không có ai viết thư tình cho anh ta?"  

Lúc ấy Lăng Tiểu Lộ Vị Lai đã phân tích như vậy :"Bởi vì BOSS đương nhiệm hoàn toàn rất giống thần thánh, cậu nhìn xem, có con người nào lại viết thư tình cho Thượng Đế bao giờ?"  

Mặc dù nói những lời phân tích kia hơi bị cường điệu hóa, nhưng, trong đó còn biểu đạt "Thổ lộ yêu đương với Nham Khi Hòa Nhân nhất định sẽ bị từ chối", ý này, vẫn là lời nhắn nhủ rất đúng chỗ.  

Cho nên, vào thời điểm mùa xuân ngập tràn hơi thở ấm áp, thư ký Lăng Tiểu Lộ Vị cầm một bức thư, hơi ngỡ ngàng, lại loáng thoáng cảm giác muốn trả lại, ừ, hơi không thích  

Cô nhìn Lăng Tiểu Lộ Chân Lý ngồi ở băng ghế đối diện mình, nói lắp bắp :"Thành thật mà nói, em không muốn đưa thứ này cho học trưởng Nham Khi."  

"Tại sao?"   

Lăng Tiểu Lộ Vị Lai giữ bình tĩnh nhìn phong thư trong tay :"Đại khái là tham muốn chiếm hữu, không chừng em thích tên Nham Khi xấu xa kia rồi."  

Dưới mặt trời to lớn, hai con bướm đuổi nhau trên nền cỏ xanh mượt. Đôi cánh trắng phản xạ bảy sắc màu lấp lánh dưới ánh mặt trời.  

Không phải chuyện tình nào cũng nhất định oanh oanh liệt liệt.  Đông đảo giáo viên hối hả bước ra cửa, Lăng Tiểu Lộ Vị Lai tay phải cầm phong thư hồng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Mới vừa thi xong, trong đôi mắt Nham Khi Hòa Nhân lộ ra thần thái mệt mỏi khác thường.  

Lăng Tiểu Lộ Vị Lai thấy chết không sờn, ngón tay bên bàn tay phải vò vò quần áo :"Có hai chuyện này muốn nói cho anh biết, một là, à ừ, có nữ sinh gửi thư tình cho anh, này, chính là điều này; chuyện còn lại chính là, à thì, chuyện này, nói đúng là, em thích anh." 

Nụ cười bắt đầu nhuộm nơi khóe mắt.  

Lăng Tiểu Lộ Vị Lai cảm thấy tim bắt đầu đập thình thịch không bình thường.  

Khí trời rất lạnh.  

Nham Khi Hòa Nhân chẳng qua chỉ cuối đầu xuống, nhẹ nhàng giúp Lăng Tiểu Lộ Vị Lai sửa sang khăn quàng màu xanh đậm trên cổ :"Hai năm sau, nếu thi rớt đại học, anh sẽ làm thịt em."   

Con thỏ nhỏ đáng thương, rốt cục bước từng bước, đầu óc không hay biết, mình đang đi vào bẫy của thợ săn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net