TẬP 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ này những người khác đều đã say giấc, nếu cứ thế này tiến vào lều nam cũng cho là được đi nhưng mà quá mất lịch sự rồi. Xưa nay Trương Khải Liên này không bao giờ làm việc thiếu lễ độ như vậy, phòng ngủ là cấm địa và riêng tư không ai được xâm phạm nếu chưa có sự cho phép. Sự việc này mà đổ bể ra thì còn ai xem Khải Liên này ra cái gì nữa. Tuyệt đối không được. Thế thì chỉ có cách khiến hắn ra ngoài thôi, nhưng làm cách nào đây, đêm đã khuya, nếu không có việc gì thì không ai ra khỏi lều đâu. Trừ phi...


Đúng, chính là cái "trừ phi... " này. Đàn ông là giống loài rất hay cảnh giác, nếu tạo cho họ cảm giác bất an hay kích thích tò mò thì họ nhất định sẽ tiến ra ngoài xem xét. Mà đặc biệt hành động phải khẽ, chỉ đủ cho người còn thức nghe thôi, còn người đã ngủ say thì ngủ như chết chẳng biết mô tê gì.


Vậy là tôi phải thu hút sự chú ý của hắn thôi. Nhất định phải thử nghiệm thành công mới được, không thôi thì tương lai ngày mai tôi sẽ chết không nhắm mắt mất. Quyết định ngày hôm nay dù có ngu ngốc đến thế nào cũng không thể thất bại, dù có là cưỡng chế, dù có bị khép tội quấy rối tình dục cũng phải làm. Lương tâm của tôi lúc này bị chó tha ra bãi rác, trí thông minh thì đã bốc hơi luôn rồi.


Tôi đá chân vòng qua chỗ đèn còn sáng, đánh bạo lấy bốn cái móng tay mèo của mình cào cào cào vách tạo âm thanh "sột soạt, sột soạt" liên hồi. Được một lúc lâu, hình như không chịu nổi cái âm thanh kì quặc này nên người trong lều gập quyển sách trên tay lại. Tôi còn nghe cả tiếng hai trang sách đập vào nhau và tiếng mặc quần áo. Ta nói quái thật, lũ con trai ban đêm ngủ có lẽ chỉ vận mỗi cái quần cộc thôi nhờ, chỉ vận đồ ngoài với xỏ dép thôi mà rõ lâu. Tôi đứng đó núp ló một thôi một hồi mới thấy hắn bước ra, vừa đi vừa ngó nghiêng xem xét bên vách lều xem có con gì đang cào cấu không. Thế là rõ như ban ngày, suy đoán của tôi không sai một li nào, chính là hắn, địch đã vào tròng.


Tên Bất Lương từ trong lều cẩn thận bước ra, đầu tóc vẫn còn bù xù trông rõ tức cười. Thế là trong bóng tối đen như cái tiền đồ hiện tại của tôi, Khải Liên này phi như người dơi bay đến chụp lấy tay hắn, kéo đi không do dự gì cả. Lúc vừa mới bị tôi chụp lấy hắn hơi giật mình, chắc mẩm định giũ tay tôi ra rồi nhưng có lẽ hắn đã nhận ra tôi nên cũng được thế mà bị tôi lôi đi. Cũng may tên này khá là hợp tác nên không tạo ra âm thanh gì, bằng không cả dãy lều này mà phát giác ra việc tôi đêm khuya đến tìm hắn thì có mà nhảy xuống sông Cửu Long chín nhánh cũng không rửa nổi mối nhục này.


Kéo hắn chạy được quãng khá xa rồi, chắc đã đến vách núi đá bên suối tôi mới dừng lại hì hục thở. Hắn từ phía sau cất tiếng hỏi:


"Khải Liên, cô kéo tôi ra đây làm gì? Khuya rồi, mai còn phải quay sớm mà, sao không nghỉ ngơi đi?"


Tôi quay sang nhìn hắn nhưng ngặt nỗi đêm tối đến nỗi mặt hắn tôi còn không thấy được, chỉ nghe tiếng thôi. Tôi quờ quạng, sau khi nắm được hắn rồi mới trả lời rành mạch:


"Anh không được hỏi bất cứ điều gì hết! Việc hôm nay tôi làm là có nỗi khổ của mình, cũng không mong anh hiểu cho. Tôi chỉ mong anh bỏ qua cho nếu như tôi có gì quá đáng với anh."


Hắn đáp:


"Cô nói gì tôi vẫn chưa hiểu!"


"Anh không cần hiểu, chỉ cần giúp tôi thôi. Nhưng trước đó tôi phải xin phép anh giúp tôi cái đã, anh đồng ý thì tôi mới làm."


"Cô nói lung tung gì vậy? Là giúp cái gì, cô phải nói tôi mới có thể giúp chứ!"


"Thì anh đồng ý đi!!!"


"Nhưng đồng ý cái gì mới được?"


Tôi gằn giọng:


"Thì anh cứ ừ đi!"


"Ừ cái gì mới được?"


"Tôi bảo anh ừ đi mà!"


"Cô lạ thật đấy, ừ là ừ cái gì?"


"Tôi bảo ừ thì cứ ừ đi!"


"Thì là... ừ... nhưng... cô phải... "


Đấy, hắn ta đã dính vào mê hồn kế của tôi như thế đấy! Tôi chỉ cần hắn "ừ" một tiếng đồng ý thôi thì mọi hậu quả tôi gây ra đêm nay sẽ đều có thể được tha thứ. Tôi xem như hắn đã đồng ý rồi, thế là không ngần ngại gì nữa, tôi quờ quạng vớ được áo của hắn, lấy hết sức bình sinh mà đẩy hắn vào vách đá sau lưng. Hắn có lẽ chưa kịp chuẩn bị tôi sẽ làm những gì nên bị mất đà ngã về sau, người tựa hẳn vào đá. Trong tiếng nói của hắn có vẻ hơi tức giận:


"Khải Liên, cô làm gì vậy!"


Như đã nói từ trước, từ lúc quyết định làm việc đáng xấu hổ này tôi đã xác định thân bại danh liệt trước mặt hắn rồi. Chuyện đã đến nước này, không còn đường hối hận nữa, tôi đáp tỉnh queo:


"Tôi thích anh! Tôi muốn hôn anh!"


Dứt lời, tôi nghe tiếng hắn co đạp một chân vào thành đá, lưng hắn tựa vào đó, vẻ suy tư mất vài giây. Trong bóng tối, tôi không biết hắn có nhìn chòng chọc vào mình không, chỉ cảm nhận được có một ánh nhìn sắc bén mơ hồ nào đó xẹt ngang qua vỏ não. Vốn tôi là kẻ chủ động mà, nên không thể để hắn tận dụng sơ hở lật ngược thế cờ mà phó thác được nên tôi liều mình phi thẳng vào người hắn, một tay chộp được vai, tay còn lại thì chống vào vách đá sau lưng hắn hệt như tư thế "kabe-don" (tư thế bị ép vào tường) trong mấy "manga shoujo" (truyện tranh thiếu nữ của Nhật Bản) mà Flag vẫn hay để gối đầu giường. Cơ mà vị trí của tôi đáng ra phải là của chàng trai mới đúng, chàng trai ép cô gái vào tường và nhẹ nhàng đặt lên môi cô ấy nụ hôn. Nhưng đằng này thì khác, tôi ép người hắn vào vách đá nhưng không ép sâu được nữa vì một chân hắn đã co lên đạp vào tường đá phía sau giữ thế. Lực của đàn ông thì sao phụ nữ như tôi có thể phá được, cho dù có ba năm luyện karatedo đi nữa thì giữa nam nữ sự chênh lệch sức lực vẫn khá lớn.


Hắn vẫn đứng tựa vào đá và giữ nguyên tư thế đó như khiêu khích tôi, miệng vẫn không nói lời nào khiến tôi phát tiết lên. Ác nỗi hắn ta cao quá, tôi thì chỉ đứng đến ngang vai nên giờ đầu tôi đang ngang ngực hắn thôi, chẳng thể nào phi lên mà hôn một phát cho bõ ghét được. Cơ mà trời sinh Trương Khải Liên này thông minh, mưu mẹo, xưa nay chẳng có ai khuất phục được tôi và hắn cũng chẳng ngoại lệ. Dựa vào tình hình hiện tại nếu muốn môi chạm tới môi thì tôi cần phải cao thêm gần "30 cm" nữa. Với tình hình này lấy đâu ra ghế hay đá mà đứng lên đó? Nếu trường hợp nhảy lên thì cơ may hôn trúng là một phần hai, nhưng thời gian thì còn chưa đến một giây. Như vậy thì sao được tính là hôn? Hơn nữa cái tên này cà chớn quá, đã "ừ" với mình giờ lại trở chứng đứng thừ ra đó. Nếu không cho hắn biết mặt thì sao xứng danh anh hùng. Khải Liên này một khi đã làm thì phải làm cho bằng được.


Nghĩ gì làm đó, tôi dụng ngay cái óc quan sát và suy đoán tính tường của mình ước lượng địa hình. Hắn vẫn đứng yên, chân vẫn chống vào tường đá, điều này chứng tỏ chân trụ rất vững. Từ cái chân trụ là hắn, tôi phải dùng cách để môi có thể chạm tới môi. Tôi dùng lực tay phải của một đai đen karatedo bấu vào vai hắn lấy đà, một chân phải nhảy phốc lên tì vào thành đá sau lưng hắn. Chân trái co lại tì vào bụng hắn còn tay trái thì đặt sau gáy hắn để giữ mình trên không trung khỏi ngã. Nói thì nói dông dài thế thôi chứ hành động của tôi nhanh lắm, nhanh đến mức hắn chẳng ngờ được. Hắn giật nảy người khi tôi đột nhiên nhảy lên người, hắn đành bung hai tay ôm chặt thấy eo tôi, chắc có lẽ là sợ tôi ngã xuống đất. Xem ra tên này cũng không đến nỗi nào cư xử tồi với phụ nữ. Nếu không có hai tay hắn giữ người tôi lại thì chắc với tư thế kì quái vậy đến mười giây cũng trụ không nổi.


Ở tư thế đó tôi đã cao hơn hắn đến nửa cái đầu. Trong màn đêm đen lạnh lẽo chẳng thấy được gì, tôi cúi đầu xuống hôn lên môi hắn, một tay còn không quên giữ chặt gáy hắn để hắn khỏi quay linh tinh mà né tôi.


Nhưng không, tay tôi dù không cần giữ chặt cũng thấy được hắn không hề cử động. Mặt tôi tiến gần mặt hắn, hơi thở ấm nóng phả ra trong đêm tôi hoàn toàn có thể nhận thức được. Và đó là lần đầu tiên trong đời tôi chạm mặt một người đàn ông gần đến như vậy. Đem vẫn đen đặc không chút ánh sáng, gương mặt hắn chỉ là một mảng tối đen, nhưng theo giác quan vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn hoà với hơi thở nhè nhẹ của tôi. Và môi chúng tôi chạm nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net