Chương 08: Uống sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Trình Quận Nam và Duệ Duệ ngủ ngon lành, người mà bọn họ nhớ nhung da diết nhưng chẳng thấy xuất hiện trong mơ của hai cha con vừa kết thúc hội nghị với ban quản lý cấp cao. Chủ tịch Đái trở lại văn phòng, ngả người dựa vào ghế day day ấn đường, vô cùng mệt mỏi.  

Ảnh gia đình ba người nhà họ đặt bên trái bàn làm việc, Đái Chinh liếc mắt nhìn qua là thấy ngay hai "bạn nhỏ" cười toe toét giơ tay chữ V chói sáng cả khung hình. Lúc này trên gương mặt nghiêm nghị của hắn mới xuất hiện nụ cười dịu dàng, không biết ngày đầu tiên hai cha con ở chương trình đã trải qua thế nào rồi đây. 

Hắn biết tổ chương trình đã tịch thu điện thoại của hai cha con rồi, giờ muốn liên hệ cũng chẳng được. Thế nhưng Đái Chinh tin tưởng Trình Quận Nam có thể chăm sóc tốt cho con trai. Tuy bình thường Duệ Duệ bám dính hắn nhưng người có tuyệt chiêu dỗ dành mỗi khi bé giận dỗi thì Trình Quận Nam là số một. Bản thân Trình Quận Nam không biết điều đó, nhưng là Đái Chinh thì thấy rõ ràng, chẳng qua hắn vẫn luôn không nói ra. Thôi thì cũng xem như một loại tình thú. 

Tắt đèn bàn, Đái Chinh tháo kính mắt ra, không có một lớn một nhỏ kia ở nhà ồn ào nhốn nháo đúng là không quen.

 
Hắn không ngừng lo lắng cho hai cha con, lo bọn họ ăn không ngon, ngủ không tốt, Đái Chinh thấy mình càng ngày càng có tiềm năng trở thành bà mẹ già. Không đúng, hẳn là từ khi gặp được Trình Quận Nam hắn đã khai quật ra tiềm năng mẹ già của mình. Sau khi Duệ Duệ ra đời, công năng mẹ già của hắn lại càng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, càng thêm thuận buồm xuôi gió, so với người thuần thục nhất còn có thể thuần thục hơn. Nếu có tổ chức cuộc thi không chừng hắn còn có thể đoạt giải nhất.  

Đái Chinh là người cầm lái tập đoàn Hoàng Vũ. Gia tộc họ Đái trong giới kinh doanh trước giờ luôn có địa vị khá cao, có gốc gác lâu đời, thậm chí từ mấy trăm năm về trước đã nổi danh. Hiện tại Đái Chinh chính là Chủ tịch tập đoàn Hoàng Vũ của gia tộc họ Đái, chủ tịch hàng thật giá thật, nguyên chất hơn cả nước cất. Từ lúc chưa tốt nghiệp đại học Đái Chinh đã dốc sức lăn lộn ở chi nhánh của Hoàng Vũ, không hề đi cửa sau, ngay cả việc vào công ty thực tập cũng nhờ thực lực của chính mình đậu phỏng vấn.

Làm con cháu nhà họ Đái, thứ họ am hiểu nhất chính là khiêm tốn, đó là gia quy tổ tiên lưu lại vẫn luôn được con cháu đời sau gìn giữ đến tận bây giờ. Nhà họ răn dạy rằng các cụ đã nói là phải nghe, không đúng cũng nghe, nếu ai có thể phân tích được đúng sai thì đó là bản lĩnh của người đó. Nếu không có bản lĩnh, miễn các cô các cậu không làm chuyện táng tận lương tâm, không vi phạm luật pháp thì chỉ cần nhà họ Đái còn có năng lực thì sẽ che chở các cô các cậu bình an sống đến ngày cuối cuộc đời.  

Đái gia khiêm tốn nhưng rất bảo vệ người nhà, nếu không sự nghiệp của bọn họ cũng sẽ không thể càng ngày càng lớn mạnh. Đến giờ chưa ai tính ra được tổng gia sản của nhà họ Đái là bao nhiêu. Công ty kia cũng chỉ là một bộ phận tài sản của cả dòng họ mà thôi. Sự nghiệp càng lớn, người chèo chống cũng phải có tầm cỡ, có mắt nhìn xa trông rộng, khôn khéo trong mỗi bước đi, lời ăn tiếng nói. Mỗi thế hệ hoặc cách thế hệ, trong dòng họ Đái sẽ xuất hiện một nhân vật xuất sắc, dòng họ sẽ hết lòng tạo điều kiện ủng hộ, đào tạo người đó.

Đời ông cha của dòng họ Đái đã trải qua rất nhiều lục đục, cũng đã chứng kiến nhiều gia tộc tranh chấp đấu đá nội bộ. Kết quả của những gia tộc kia như thế nào? Tất nhiên đều không hưng thịnh quá ba đời, mỗi thế hệ sau lại thua thế hệ trước. Các bậc tiền bối nhà họ đã đúc kết những kinh nghiệm xương máu đó để răn dạy, hun đúc nên thế hệ trẻ trưởng thành của gia tộc họ Đái hôm nay. 

Muốn kế thừa gia tộc này vậy thì hãy trổ tài của anh chị cho chúng tôi xem. Không muốn kế thừa gia sản, muốn theo đuổi đam mê khác cũng chẳng sao, yên tâm không ai dám nói anh chị không có chí tiến thủ. Nhà họ Đái có tiền, chỉ cần là con cháu họ Đái đều được ăn học đàng hoàng, nếu học giỏi thì cho xuất ngoại nghiên cứu chuyên sâu luôn. Gì cơ? Anh chị không muốn đi du học, anh chị muốn gây dựng sự nghiệp á? Cũng được luôn. Anh chị muốn phát triển lĩnh vực nào? Chờ bộ phận đầu tư của gia tộc nghiên cứu xem, nếu có tiềm năng thì cho anh chị ngay một quỹ phát triển sự nghiệp luôn. Nếu thất bại thì phải làm sao à? Không làm sao cả. Bộ phận đầu tư gia tộc chỉ cho mỗi người một cơ hội, dùng hết rồi thì tự thân vận động đi. Tài chính của gia tộc tài không thể tùy tiện lãng phí. Đằng sau anh chị còn bao nhiêu người xếp hàng chờ đến lượt kìa thấy không? Anh chị cứ không biết xấu hổ mà tùy tiện chiếm lấy quỹ phát triển của người khác sao?

Nỗ lực lên hỡi các thiếu niên!

Sống trong môi trường năng lượng tích cực ngập tràn từng phút từng giây như vậy, cho dù là trẻ nhỏ hay người lớn đều luôn tươi tắn rạng rỡ. Nếu ủ ê chán đời chắc chắn sẽ bị cha mẹ nhéo lỗ tai tụng kinh gõ mõ ba ngày ba đêm. Người nhà họ Đái chẳng có gì ngoài kiên nhẫn. Ơ kìa ấy chết, sao hôm nay anh chị buồn bã u sầu thế? Để cô/ dì/ chú/ bác kể anh chị nghe chút chuyện xưa của ông bà nhà ta nhé?  

Mấy người trẻ chưa từng trải thì cảm thấy người lớn trong nhà đều thân thiết hòa ái, dễ gần. Nhưng dần dà bọn họ sẽ nhận ra, má ơi, sao ai cũng suốt ngày lảm nhảm thế này? Hỡi các vị anh hùng, xin hãy buông tha cho kẻ hèn này đi, kẻ hèn này sẽ không bao giờ oán giận công việc vất vả, không dám trốn học, cũng không dám đi làm muộn, nhất định kẻ hèn này sẽ học hành đàng hoàng, mỗi ngày càng tiến bộ hơn. Trân trọng cúi chào!

Trong bầu không khí ai nấy nỗ lực phấn đấu của cả gia tộc, ý thức cạnh tranh của người này càng phải mạnh hơn người kia. Đái Chinh trưởng thành trong môi trường như thế, hắn khiêm tốn nhưng không mất đi sự kiêu hãnh của bản thân. Đái Chinh là truyền nhân đời thứ 50, cha hắn là con trưởng nhà họ Đái, tuy ông không phải là người xuất chúng đến mức được kế thừa phần sự nghiệp quan trọng nhất của gia tộc, nhưng ông cũng là bậc doanh nhân thành công hiếm có. Danh vọng và địa vị của cha Đái Chinh trong thương giới rất cao. 

Đái Chinh được di truyền từ ông nội sự quyết đoán, ý chí mạnh mẽ, tầm nhìn tinh tế thâm sâu, tác phong xử lý công việc rất táo bạo. Lúc mới vào công ty, vừa mới tiếp nhận một dự án sắp bị đào thải, Đái Chinh ngăn cơn sóng dữ, hủy bỏ toàn bộ kế hoạch ban đầu, hai tháng sau làm cho hạng mục khởi tử hồi sinh mang về hiệu quả và lợi ích tốt nhất. Hắn quyết đoán như vậy, đúng là nhân tài quan trọng cần được gia tộc họ Đái bồi dưỡng vun đắp. Còn việc xử lý những anh em khác trong gia tộc đánh lén thì phải dựa vào thực lực của bản thân. Muốn áp đảo người khác phải dùng thực lực tự nói chuyện với những kẻ trơ trẽn hèn hạ đó. 

Đái Chinh tốn gần mười năm mới có được sự ủng hộ và công nhận của tiền bối trong gia tộc cũng như các quản lý cấp cao của Hoàng Vũ. Bọn họ đều già rồi, nên giao công ty cho người trẻ tuổi. Với tâm thái đó các bậc cha chú đều nhất trí đồng ý giao lại cơ nghiệp cho Đái Chinh. Đái Chinh rất đau đầu với các vị cha chú trong nhà, bọn họ cứ như trẻ con nghịch ngợm, hôm qua vì bàn bạc chuyện đi du lịch vòng quanh thế giới không thống nhất được điểm đến tiếp theo mà đi đường quyền với nhau. Quá đáng hơn nữa là nhờ trợ lý mua vé xem World Cup còn giành chỗ với nhau nữa.*

Có các bậc cha chú như vậy, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh của nhà họ Đái đây. 

Bị người lớn trong nhà cưỡng chế tiếp nhận sự nghiệp không chỉ có Đái Chinh mà còn có một số người khác cùng thế hệ vẫn còn ham chơi, quả thực khiến bọn họ sống không bằng chết. Ngày nào cũng vùi đầu ở công ty tăng ca đến nửa đêm, bạn gái thì đến cả hai tháng cũng không gặp, đến lúc rảnh rỗi muốn hẹn bạn gái ra uống cà phê mới phát hiện ra một tuần trước người ta đã gửi tin nhắn chia tay. "Đồ chết bầm kia, anh cưới luôn công việc của anh đi. Bà đây không chịu nổi nữa. Biến!" 

Là con cháu nhà họ Đái, đặc biệt là những người có tài năng thật khổ quá đi à, khổ hơn trái khổ qua nữa.**

So với những người khác cùng thế hệ oán than cực nhọc vất vả, Đái Chinh chưa bao giờ phàn nàn một tiếng. Người lớn trong nhà vui vẻ đi chơi, thậm chí du lịch vòng quanh thế giới, người trẻ ở nhà làm việc oán giận người lớn à? Ta bàn chuyện nhân sinh chút nhá?

Quả nhiên, chỉ có người tài giỏi mới có thể ngồi ở nơi cao lạnh lẽo cô độc. 

Trong lúc Đái Chinh thấy cuộc đời mình lạnh lẽo đơn điệu như giữa trời băng tuyết, hắn gặp được Trình Quận Nam. Trên gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng của chủ tịch Đái dần xuất hiện mùa xuân, đương nhiên, cuối cùng phải ôm được mỹ nhân về, còn có một bé trai đáng yêu lanh lợi. Cuộc sống gia đình phải nói là hạnh phúc mỹ mãn. 

Bao nhiêu người hâm mộ khôn tả, nhưng đó là may mắn của hắn, người khác dù hâm mộ cũng không có được. 

Mệt mỏi suốt một ngày, Đái Chinh nằm trên chiếc giường của hai người họ, mùi hương của Trình Quận Nam và con trai vấn vương nơi đầu mũi dỗ hắn vào giấc ngủ say. 

Nếu hỏi hắn có mệt hay không? Với cường độ công việc mỗi ngày như thế, đương nhiên là có. Mệt chết đi được. Thế nhưng nghĩ đến bản thân nỗ lực làm việc để nuôi gia đình, mệt cũng đáng giá. Đúng vậy đấy. Hắn cảm thấy mình thật hạnh phúc. Hóa ra gần ba mươi năm nỗ lực đều là vì hạnh phúc nửa đời sau này.

Một đêm vô mộng.

Tỉnh lại khi đã là sáng ngày thứ hai. Sáng sớm nắng mai rực rỡ, Trình Quận Nam nhìn đồng hồ, vừa đến 7 giờ, bên cạnh chỉ có con trai không có chồng yêu, anh bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, lại tiếp tục nằm lười thêm mười phút nữa.

Thời gian tập hợp của họ là 8 giờ sáng. Nhìn Duệ Duệ còn đang ngủ say, Trình Quận Nam thật sự không đành lòng đánh thức bé. Anh lặng lẽ xuống giường, rửa mặt xong lại trở về đánh thức Duệ Duệ.

Trình Quận Nam nhéo nhéo mũi bé con, ghé vào bên Duệ Duệ vừa thơm má bé vừa gọi:

- Duệ Duệ, dậy thôi, mặt trời chiếu đến mông rồi!

Duệ Duệ còn muốn ngủ tiếp, bé nhắm tít mắt, thật sự không muốn rời giường tí nào. Bé con lăn lăn trốn xa tiếng gọi của daddy, trở mình một cái lại tiếp tục ngủ. Trình Quận Nam đã thay quần áo. Người quay phim rất chuyên nghiệp, đã chạy đến gõ cửa từ sớm. 

- Thầy Trình ơi, làm phiền thầy chút, tôi có thể vào quay cảnh Duệ Duệ thức được không? 

Trình Quận Nam mở cửa cho anh chàng kia, ôn hòa cười: 

- Được chứ, thằng bé còn chưa chịu thức kia kìa.   

Người quay phim hơi béo thầm nghĩ: vậy thì vừa khéo nha, nhất định phải quay cảnh cục cưng đáng yêu mới thức nhiều một chút, nhất định sẽ dễ thương chấn động các fan luôn. Tất cả đều là công lao của cậu ta đấy nhá!

Người quay phim không cần Trình Quận Nam tiếp đón, tự cậu ta có thể tìm được góc quay, cũng không ngại Trình Quận Nam đi tới đi lui.

Trở lại phòng, Duệ Duệ tiếp tục bị daddy không ngừng gọi thức giấc. Dù không muốn tí nào bé cũng phải rời giường. Thế nhưng trẻ con ấy mà, đứa nào mà không có lúc gắt ngủ, khó dỗ. Duệ Duệ ngáp một cái, lại duỗi duỗi người, bé chun mũi ủn ủn người vào lòng daddy, người ta chưa muốn dậy đâu, còn muốn ngủ mà.

Ôm lấy Duệ Duệ mềm nhũn đang làm nũng trong lòng mình, Trình Quận Nam bất đắc dĩ thay giày giúp bé rồi dẫn Duệ Duệ đi rửa mặt. Anh cũng chẳng biết người quay phim đã bị dáng vẻ lười biếng lãm nũng ban nãy của Duệ Duệ đánh gục cạn máu. Huhu dễ thương muốn khóc luôn á!

Rửa mặt xong lúc sau Duệ Duệ mới tỉnh táo lại, đôi mắt to tròn chớp chớp, bé ngồi trên ghế dụi dụi mắt gọi:

- Daddy.

Trình Quận Nam đang thử độ ấm của sữa, nghe Duệ Duệ gọi liền ngẩng đầu nhìn bé:

- Hửm? Sao thế?

Độ ấm vừa phải, anh đi đến để bình sữa vào tay Duệ Duệ.

Duệ Duệ nhìn daddy chớp mắt, sau đó ngậm núm vú cao su, bắt đầu rột rột hút sữa. Chắc là ban nãy đói, muốn uống sữa nên mới gọi anh. 

Cách thời gian tập trung chỉ còn 40 phút, bọn họ còn phải đi ăn sáng nữa.

Bế Duệ Duệ đang uống sữa ra ngoài, Trình Quận Nam gặp ngay bố con Trang Anh Tuấn. Thấy cục u to đùng trên trán Trang Nhạc Thanh, anh bật cười: 

- Chào hai bố con. Trán Nhạc Thanh bị làm sao thế? 

Trang Anh Tuấn chỉ biết trưng ra biểu cảm cạn lời:

- Haizzz, chào buổi sáng thầy Trình. Thôi đừng nói nữa. Thằng gấu con này hôm qua ngủ không yên, nhảy lên đập muỗi. Ai ngờ hụt chân ở mép giường nên ngã u đầu vậy đó.  

Trang Nhạc Thanh nghe bố mình kể chuyện xấu hổ nên đứng lắc tới lắc lui, thằng nhóc nhìn thấy Duệ Duệ vừa uống sữa vừa nhìn mình thì bắt đầu chảy nước miếng. Trang Nhạc Thanh nuốt nước miếng, quay đầu nói với bố mình:

- Bố ơi, con cũng muốn uống sữa bò.

Trang Anh Tuấn: 

- Con lớn tướng vậy rồi còn uống sữa. Lát nữa bố lấy sữa đậu nành cho, cũng không khác sữa bò lắm đâu. 

Trang Nhạc Thanh: 

- Không giống mà. 

Trang Anh Tuấn: 

- Em trai còn nhỏ mới uống sữa bò, con đã 6 tuổi rồi, không uống.

Trang Nhạc Thanh: 

- Bố! Bố xem như con mới ba tuổi đi!  

Trang Anh Tuấn: 

- ...

Duệ Duệ ngưng hút sữa, đưa bình cho anh Nhạc Thanh: 

- Anh ơi, cho anh uống nè! 

Trang Nhạc Thanh vừa muốn chìa tay ra lấy thì bị bố nhóc túm chạy đi mất. Thằng gấu con này muốn làm cậu ta tức chết mà. Mất mặt quá thể. Người ta là nam thần Quận đấy trời ạ. 

Trình Quận Nam bế Duệ Duệ theo sau dở khóc dở cười, bố con nhà này hài hước thật.

Duệ Duệ lại ngơ ngác không biết daddy đang cười cái gì. Bé lại ngậm vú cao su tiếp tục uống sữa sữa thôi. ***

*** Bé Duệ hay nói từ láy như "sữa sữa", "cá cá" vậy chứ không bị dư chữ đâu nha.

* Không hiểu, đoán ý.

Wiki: Còn tưởng tiếp tục nhiều ở tầng dưới chót rất cao hai năm Đái Chinh rất là đau đầu, các trưởng bối cũng thật là quá nghịch ngợm, giống như bọn tiểu bối không biết bọn họ ngày hôm qua còn vì thương lượng hoàn du thế giới nhân đi quốc gia không hợp lý mà vung tay đánh nhau, càng sâu chính là, còn tìm trợ lý mua World Cup bóng đá tái vé vào cửa, vị trí còn phải dựa trước!

Gốc: 还想继续多在底层多高两年的戴征很是头疼,长辈们也真是太调皮了,好像小辈们不知道他们昨天还为商量着环游世界因去的国家不合理而大打出手,更甚的是,还找助理买世界杯足球赛的门票,位置还得靠前!

** Editor tự thay thế cho phù hợp với tiếng Việt.

Wiki: khổ hơn cả cải thìa.

Gốc: không tìm được, đã bị cắt mất.

Nhớ hồi xưa Super Junior- M tham gia Happy Camp, có đoạn Henry kéo đàn Violin bài gì buồn bã lắm xong MC nói là đáng thương còn hơn bắp cải nhỏ. Hình như có bài hát bắp cải nhỏ gì gì đấy mà bắp cải nó thảm lắm. Bộ não cá vàng của mình nhớ mang máng thế.

13.5.22

Hết chương 08

Mang truỵn đi pr mà hăm được duyệt bài, pùn nhẹ 😅 thui thì nhà cửa vắng vẻ nên bạn nào khách quen để lại vài cái cmt cho mình có tí động lực edit tiếp nhá. Chứ không có ai cũng hơi chán với lười í, kiểu edit có mỗi mình đọc nên chả siêng mấy 😂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net