Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tụi nó ngồi xuống thì cũng là lúc các tiết mục ca múa của nhóm mỹ nữ cung đình được vang lên. Điệu múa uyển chuyển, trang điểm hoa lệ, màu sắc sặc sỡ nhìn mà muốn hoa cả mắt. Sau tiết mục múa của bọn họ là đã đến lúc dành cho các danh môn khuê tú quanh năm không ra khỏi khuê phòng của các quan viên triều đình, từng người từng người tranh nhau biểu diễn cứ như sợ sau này không còn cơ hội vậy! Thật là nhàm chán a~

Đến lúc hai đứa tụi nó đã muốn ngủ gục thì đột nhiên nhiên một giọng nói vang lên và câu nói đó đã thành công khơi gợi lên hứng thú của tụi nó.

"Hoàng Thượng, lúc trước huynh muội vi thần vô tình được một vị cao nhân chỉ điểm chơi hai loại nhạc cụ. Thần xin mạng phép được biểu diễn để chúc mừng sinh thần Hoàng Hậu, chúc Hoàng Hậu thân thể an khang!"_Trang Tuấn An, Nhị Hoàng Tử U minh Quốc lên tiếng. Gương mặt hách dịch rất đáng ăn đòn.

"Chuẩn" Thượng Quan Hy Vũ hào sảng đáp.

Sau câu nói của Hoàng Thượng thì từ ngoài điện có mấy binh lính mang theo hai món đồ vật vào điện. Chúng được bao bởi một tấm vải đen, làm cho người ta có cảm giác rất thần bí. Chỉ thấy Trang Tuấn An bước lại gần và giở tấm vải đen ra. Xuất hiện trước tầm mắt mọi người là một đồ vật trong giống hình trái hồ lô, trên đó có mấy sợi dây lằng nhằng nhưng có vẻ sắc bén, còn món đồ còn lại thì có hình một chiếc hộp, màu trắng. Không có dây mà chỉ có những thanh hình chữ nhật đầy màu sắc, trong rất bắt mắt. Toàn bộ mọi người trong điện điều mang vẻ mặt mê man nhìn cái đồ vật kỳ lạ mà tên thái tử hách dịch kia mang đến, ánh mắt không hiểu! Ngoại trừ...

"Tiểu Khải, anh véo em thử xem có phải em đang nằm mơ hông? Hình như em nhìn thấy cái đàn piano với cây đàn gi-ta ở đây a~" Vương Nguyên bảo bối ánh mắt trừng thật to nhìn chằm chằm phía trước, khóe miệng bùm bùm hỏi liên hồi.

Tiểu Khải nhìn vẻ mặt em trai rất tức cười nhưng vẫn làm theo lời Vương Nguyên, đưa bàn tay thon dài lên ngắt nhẹ vào má Vương Nguyên một cái, thành công kéo tên nhóc nào đấy đang mê man trở về hiện tại.

"Có phải mơ không?" Tiểu Khải ánh mắt cưng chiều nhìn Vương Nguyên. Nhưng hình như nghĩ đến cái gì đó ánh mắt ảm đạm đi, có chút nhớ mong...

"Nó......nó......." Vương Nguyên lấp bắp, chỉ tay về phía trước, vẻ mặt không thể tin nổi.

Mọi người ánh mắt vẫn đang dừng trên "vật thể lạ" kia nên không ai để ý đến đoạn hội thoại của hai đứa nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net