TANNNV - Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khoảng thời gian Nguyễn Trạch bắt đầu không nói chuyện kia, Lâm Lập vẫn chưa hề nhận ra, như cũ theo thói quen mà sợ Nguyễn Trạch, theo thói quen đi sau lưng Nguyễn Trach, dù cho Nguyễn Trạch đã rất ít khi chủ động làm ra hành động gì nữa, càng sẽ không vung cặp lên hét to: "Không muốn đi học!"

Lâm Kiều đeo cặp lên cho cậu, dắt tay cậu ra cửa, cậu đều đi theo, không có bất cứ biểu cảm hay lời nói nào. Có một đêm, Lâm Lập lén lẻn vào phòng Nguyễn Trạch, nhìn thấy Nguyễn Trạch vẫn đang mở to mắt, vô thức hơi sợ, nhưng vẫn dịch đến gần Nguyễn Trạch, nhỏ giọng xin lỗi cậu, cơ mà Nguyễn Trạch cũng chẳng quay lại đánh cậu như tưởng tượng, bấy giờ Lâm Lập mới hiểu, Nguyễn Trạch thật sự không còn cần cái thế giới gây bao tổn thương cho cậu nữa rồi, cậu giấu mình đi, chẳng cho ai tìm thấy.

Một tuần cứ vậy trôi qua, đến Lâm Kiều cũng nhìn ra vấn đề rồi, đã chẳng đơn giản chỉ là nỗi buồn hay giận hơn của trẻ nhỏ nữa, Nguyễn Trạch bệnh thật rồi.

Thế là ngay sau đó, Nguyễn Trạch nhanh chóng bị cho nghỉ học, Lâm Kiều thuê một bảo mẫu ở nhà chuyên trông nom cậu, chỉ cần có thời gian, liền cùng Dư Vi Vi đưa cậu đi điều trị tâm lý.

Sau biết cảnh ngộ của cậu, bác sĩ tâm lý cũng buồn cho cậu, nhưng trị liệu thì nhất định phải làm. Qua mấy đợt, bác sĩ nói với Lâm Kiều rằng Nguyễn Trạch từ chối phối hợp, phải đổi nơi trị liệu khác, kiến nghị họ tìm phòng khám tư nhân chuyên về tâm lý, đến nơi không có dấu vết bệnh viện.

Lâm Lập thấy lạ, rõ ràng Nguyễn Trạch rât ngoan mà, chỗ nào không hợp tác chứ?

Đợt trị liệu này kết thúc, Dư Vi Vi mang Nguyễn Trạch ra ngoài đợi, bác sĩ mới nói với ông: "Mùi bệnh viện cùng áo blouse trắng bác sĩ mặc trên người, chắc đã khiến thằng bé nhớ về ngày bố mẹ qua đời, anh xem từ lúc nó bước vào tới giờ, trên đầu đổ rất nhiều mồ hôi, tay thì nắm chặt trong lòng, là tư thế cực kì bất an, chỉ là thằng bé không hề nói ra, nhưng nỗi buồn trong lòng đã hành hạ nó quá nhiều rồi, vậy nên tôi kiến nghị, trong khoảng thời gian này, đừng để thằng bé đến gần bệnh viện."

Lâm Lập đành phải cảm ơn bác sĩ, sau đó tới cửa ôm cậu ra khỏi bệnh viện, phát hiện sau khi lái xe một lúc, những triệu chứng trên người Nguyễn Trạch mà bác sĩ vừa nói, quả nhiên cải thiện rất nhiều. hai tay nắm hờ tự nhiên đặt lên đùi, trên đầu cũng không còn mồ hôi lạnh nữa.

Thế là bọn họ bắt đầu hỏi thăm các bác sĩ tâm lý gia đình, nghề này mới vừa xuất hiện, ở đây, một thành phố hạng hai của Trung Quốc, đã ít lại càng ít, Lâm Kiều từ bỏ, trả rất nhiều tiền mời bác sĩ bệnh viện về điều trị cho Nguyễn Trạch.

Nhưng Nguyễn Trạch không chậm dãi khá hơn như mong đợi, cậu chẳng may mảy tốt lên. Trước Tết, cô Nguyễn Trạch đến nhà Lâm Kiều thăm cậu, ở với cậu một đêm, hôm sau trước khi đi, cũng không hề nhắc tới chuyện đón Nguyễn Trạch về nhà cô đón Tết nữa, chỉ để một bọc tiền trên giường Nguyễn Trạch. Khi Dư Vi Vi chịu không nổi, cũng khóc lóc kể lể với bác sĩ, Nguyễn của chúng tôi ngày trước đâu phải như này, cực kì hoạt bát, sao lại không tốt hơn được chứ?

Nguyễn Trạch vẫn luôn ngoan ngoãn, bộ dạng trầm lặng làm người ta không dám nhìn nhiều, cậu ngồi một mình trên tatami ngoài ban công, chẳng ai gọi liền ngồi đấy cả ngày. Khi tình trạng tốt hơn, sẽ ngẩng đầu nhìn lên chim nhạn kết bạn bay qua giữa không trung, nhưng cậu ngẩng đầu lâu quá, Dư Vi Vi không chắc cuối cùng có nhìn nhạn hay không nữa, dù sao những con chim nhạn trên bầu trời ấy chỉ vụt qua tầm mắt cậu có mười giây thôi, mà động tác ngẩng đầu của Nguyễn Trạch có thể duy trì suốt hai tiếng đồng hồ.

Điều mà Nguyễn Trạch có thể an ủi Dư Vi Vi và Lâm Kiều, cũng là điều làm họ đau khổ hơn hết thảy, chính là mỗi khi ra ngoài hay về nhà, nhìn thấy cánh cửa đối diện, đều đứng lại rất lâu, mắt đăm đăm nhìn cánh cửa sẽ chẳng bao giờ ra lần nữa. Dù cho trên mặt cậu không có biểu cảm gì, cũng không có bất cứ hành động dư thừa nào, nhưng họ đều tin rằng, Nguyễn Trạch cảm nhận được, ít nhất, vẫn có chút cảm giác đau đớn.

Nhiều người khuyên Lâm Lập đưa Nguyễn Trạch vào viện điều dưỡng, nơi đó có người có chuyên môn chăm sóc cậu, có thể sẽ sớm khỏi hơn, nhưng Lâm Kiều không nỡ, hết lần này đến lần khác nói với Dư Vi Vi một câu: "Nguyễn Trạch của chúng ta không phải trời sinh ra như vậy, chỉ là tạm thời phục hồi hơi chậm, chúng ta ở bên cạnh con nhiều hơn, nó sẽ dần dần tốt lên thôi."

Người hiểu chuyện sẽ nói thẳng Lâm Kiều bao che khuyết điểm, Lâm Kiều kiên trì, khám biết bao nhiêu rồi đều có tốt đâu, ông đưa ra một quyết định táo bạo, sau khi khai giảng năm học mới, ông để Lâm Lập học lại một lớp, cùng đi học với Nguyễn Trạch.

Trưởng thành rồi, Nguyễn Trạch mỗi lần nhớ lại đều cực kì cảm kích việc làm của Lâm Kiều năm ấy, không hề coi cậu là bệnh nhân, nếu ban đầu đi vào viện điều dưỡng, có lẽ cậu sẽ ở lại đó cả đời này.

Lâm Lập là học sinh lưu ban, không hiểu tại sao, các bạn trong lớp dần truyền tai nhau, vì đánh nhau với giáo viên nên hắn mới bị đúp lớp, nên đứa nào đứa nấy đều sợ cậu, gặp cũng chẳng dám chào hỏi, sau lưng lại toàn bàn tán về hắn. Mà Nguyễn Trạch hiển nhiên là anh em của hắn, dù cả ngày chẳng nói chẳng rằng, giáo viên cũng không gọi cậu trả lời, nhưng không ai dám đùa với cậu.

Chủ nhiệm lớp ba kiêm giáo viên dạy toán là một cô gái mặt tròn mập mạp, họ Lưu. Cô mới tốt nghiệp chưa lâu, trong lớp đã có nhiều học sinh như vậy rồi, ban đầu cũng rất đau đầu, nhưng dáng vẻ Nguyễn Trạch, bất cứ người lớn nào nhìn thấy cũng không nhẫn tâm nói gì, hơn nữa Lâm Kiều đã ký thỏa thuận với nhà trường, do bệnh tình của Nguyễn Trạch, nên trong suốt học kỳ, trường học không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, cô vì thế nên cũng yên tâm phần nào.

Trẻ con nhìn chung sẽ vì một vài lí do vớ vẩn mà sinh ra tâm lí bài xích, ghét bỏ bạn cùng trang lứa. Cô giáo Lưu để cho Nguyễn Trạch không lộ ra gì đăc biệt, lịch trực nhật đều viết tên Nguyễn Trạch, là Lâm Lập làm thay. Cô cũng chưa từng dặn đại diện môn đừng thu vở bài tập của Nguyễn Trạch, thế nên cả lớp chẳng ai biết. Mỗi ngày, Lâm Lập đều lấy vở bài tập trắng trơn từ cặp Nguyễn Trạch, giúp cậu giao cho đại diện môn, thầy cô giáo nhìn thấy vở đề tên Nguyễn Trạch cũng sẽ không mở ra, phê bài xong kẹp cùng vở Nguyễn Trạch phát lại là được.

Quyết định đường đột của Lâm Kiều xem ra rất đúng đắn, bởi vì qua nửa học kỳ, tinh thần của Nguyễn Trạch tuy mắt thường chưa thể nhìn được là tốt hay không, nhưng do mỗi ngày đi học – về nhà, có vận động, cậu lại cao thêm rồi, cơ thể so với khi nghỉ học một năm ở nhà rõ ràng đã khỏe mạnh hơn nhiều.

Một ngày trước khi thi học kỳ, các bạn học sinh đều phải thu dọn, đem toàn bộ sách vở trong lớp về nhà, Lâm Lập giúp cậu dọn ngăn bàn, lấy ra mấy quyển vở bài tập vốn chỉ mang cho có lệ, chuẩn bị vứt đi. Nguyễn Trạch đột nhiên có phản ứng, cậu nắm chặt cổ tay Lâm Lập, dù không nói gì, nhưng ánh mắt lo lắng nhìn hắn là lần đầu tiên xuất hiện, Lâm Lập sững sờ luôn rồi, suýt nữa thì khóc òa. Hắn luống cuống đưa vở bài tập cho Nguyễn Trạch, nhìn Nguyễn Trạch khôi phục lại dáng vẻ "bình thường" trước kia, đặt vở lên bàn rồi ngồi yên. Hắn thử lật ngược vở lại, Nguyễn Trạch cũng không phản ứng, mấy quyển trước trống không, nhưng tới vở toán, Lâm Lập phát hiện cả học kỳ, trên trang giấy đều chi chít đầy chữ. Là trực tiếp dùng bút đỏ cô thường sửa bài viết lên, mỗi một nét đều được viết rất nghiêm túc.

----Nguyễn Trạch, chúc em ngày đầu đi học vui vẻ, hôm nay có vui không em?. Bồn hoa trước cửa lớp đang sửa, em có thể hứa với cô đừng tới đó chơi không?

----Hôm nay lúc lên lớp, cô thấy em luôn nhìn ra phía đối diện, sau khi hết tiết, cô đi ngó xem, chỗ đó có tổ chim, đáng yêu quá, em làm sao phát hiện được vậy?

......

----Nguyễn Trạch, hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ rồi, hi vọng em đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Cảm ơn em học kỳ này đã cố gắng kiên trì, Nguyễn Trạch thật sự là một bạn nhỏ ngoan ngoãn, cô mong rằng học kỳ sau vẫn có thể nhìn thấy em trong lớp mình, có được không?

Lâm Lập tay cầm vở bài tập, run rẩy kịch liệt, bởi vì dưới câu này, có người dùng bút chì viết xiêu xiêu vẹo vẹo hai chữ: Được ạ.

Hắn không hề biết Nguyễn Trạch sẽ xem vở bài tập của mình, nhớ lại, mỗi lần phát vở xong, bạn học bên cạnh đều hỏi han nhau: hôm nay cô phê gì cho mày đấy?, tao được điểm A!, cô giáo bảo tao viết không hẳn hoi!.

Thế nên Nguyễn Trạch cũng muốn nhìn xem cô giáo đã viết gì, là như vậy sao?

Hắn sắp xếp cặp cả hai xong, sau rồi kéo tay Nguyễn Trạch đi ra cổng trường, tuyết vừa rơi, trời rất lạnh, hai người đều mặc áo bông dày, mọi sư chú ý của hắn đều đặt trên người Nguyễn Trạch, thường xuyên nhắc cậu chú ý dưới chân. Cứ đi cứ đi, bất ngờ dẫm phải viên đá, thế là ngã sấp mặt, lúc đứng dậy cười toe toét, nhìn thấy trên mặt Nguyễn Trạch có nét cười mờ nhạt, Lâm Lập vui vẻ như điên, lại giữa chốn công cộng biểu diễn cảnh ngã thêm mấy lần nữa, tiếc rằng giống lúc nãy cầm vở bài tập, Nguyễn Trạch không phản ứng lại hắn nữa.

Nhưng thế này cũng đủ làm cả nhà Lâm Kiều vui vẻ một trận rồi, họ quây quần bên bàn ăn, mặt mày rạng rỡ trước nay chưa từng có, cùng ăn một bữa cơm. Nhân dịp này, Lâm Kiều uống hai chén rượu, phấn khởi hẳn ra, cứ nói mãi, thậm chí còn nói cứ tiếp tục thế này, một hai năm nữa là Nguyễn Trạch có thể hoàn toàn bình phục rồi: "Bình phục rồi, cũng sẽ như con người ta, thoải mái thi Thanh Hoa, Bắc Đại!". Lâm Kiều nói như thế, Nguyễn Trạch liền nhẹ nhàng cười, lần này cả Lâm Kiều lẫn Dư Vi Vi đều nhìn thấy, tay cầm đũa bất động hồi lâu.

Qua một năm rưỡi, từ ngày hôm nay Nguyễn Trạch đã có dấu hiệu khỏe lại, mặc dù vẫn chẳng nói năng gì, nhưng ít nhất không phải ngày nào cũng như vậy, cho mọi người nhìn thấy một tia hy vọng.

Năm lên lớp năm, Nguyễn Trạch bắt đầu tự làm bài tập. Cậu dễ bị mất tập trung, nên mỗi môn chỉ có thể làm hai câu, hơn nữa chủ yếu đều sai hết, nhưng như vậy cũng là một tiến bộ lớn rồi, chứng minh trên lớp cậu có nghe cô giáo nói, chứng minh rằng cậu bắt đầu tiếp nhận tín hiệu của thế giới bên ngoài rồi.

Lần đầu tiên khi cậu cùng Lâm Lập ngồi cạnh nhau trước bàn học làm bài tập, Dư Vi Vi bưng sữa đi vào, bên cạnh hai đứa nhỏ đang cầm bút đặt một ly. Bà đứng sau lưng Nguyễn Trạch, nhìn cậu cầm bút khó khăn, viết từng chữ từng chữ xuống trang giấy đã bị thấm mấy vết mực, liền không cầm nổi đỏ hoe vàng mắt.

Thành tích cấp hai của Nguyễn Trạch vô cùng thê thảm, nhưng cuối cùng Lâm Kiều vẫn nghĩ cách để cậu cùng lớp cùng trường với Lâm Lập, mỗi ngày cùng đi học tan học, sau khi về nhà thì cùng làm bài tập, Lâm Lập viết xong sẽ sát lại giảng bài cho cậu, thỉnh thoảng kéo kéo tay áo cậu, gọi cậu hoàn hồn: "Nguyễn, cậu có đang nghe không đấy?. Đây là câu cuối rồi đó."

Vận số của Nguyễn Trạch không biết là tốt hay xấu, bảo tốt thì, từ bé đã chẳng còn bố mẹ, cả người biến thành thế này. Nhưng nếu nói là xấu, những năm này đều gặp được thầy hiền bạn tốt, bộ dạng này của cậu, trong lớp lại chưa từng có bạn nào bắt nạt hay mắng cậu bị thần kinh.

Đời người phức tạp biết bao, hạnh phúc với bất hạnh, nào có thể phân rạch rõ ràng được chứ. Nguyễn Trạch mở lòng ra một chút, người lớn nói gì với cậu, cậu đều nghe hiểu được, cũng biết tình trạng của mình, thế nên tiếp nhận trị liệu lần nữa thì dễ dàng hơn rất nhiều. Trong tuần đi học, cuối tuần đến gặp bác sĩ tâm lý, năm lớp chín, cậu đã hồi phục được một nửa rồi, không cần uống thuốc, cũng có thể giao lưu với người khác một cách đơn giản, nghe người ta nói chuyện đã không thành vấn đề nữa rồi, im lặng chỉ là do bản thân đã hình thành thói quen từ lâu mà thôi.

Nhưng học tập suy cho cũng vẫn sa sút, thi lên cấp ba không được tốt lắm. Nói không được tốt lắm cũng là dễ nghe chút thôi, cậu thi rất kém, tổng điểm không đat, toán chỉ được ba mươi hai điểm. Lâm Lập với cậu xấp xỉ nhau, hai người bị Lâm Lập mắng một trận, khai giảng khoác cặp vào ngôi trường cấp ba gần nhà, đứng thứ 4 trong bảng xếp hạng trực tuyến các trường cấp ba toàn thành phố. Xét toàn diện, so với trường bình thường đi học lấy kiến thức, thì học trường trọng điểm áp lực rất lớn, cộng thêm tình trạng của Nguyễn Trạch không thể ở trong trường, lựa chọn này không phải tốt lắm, nhưng cũng không tồi.

Ngoài việc lầm lì ít nói, Nguyễn Trạch đã trở thành một học sinh cấp ba bình thường rồi, từ lớp sáu đến lớp mười hai, ngày nào cũng như vậy, đêm trước khi thi đại học, cậu hiếm khi tìm Lâm Lập nói chuyện, hai người nằm trên tầng thượng nhìn lên bầu trời, Nguyễn Trạch nói: "Ngày mai thi rồi, cậu làm bài đúng thực lực của mình đi, đừng làm giống hồi thi cấp ba."

Mặt Lâm Lập hơi trắng, nói: "Cậu không muốn học cùng trường với tớ sao?". Hắn nghĩ, Nguyễn Trạch chắc chắn cực kỳ chán ghét hắn, ngày trước chẳng còn cách nào, bây giờ cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

Mặt Nguyễn Trạch vẫn ngơ ngơ ngốc ngốc, giọng nói không nghe ra vui buồn, cậu nói: "Tớ cũng không có kém như vậy."

Lâm Lập cười nói: "Biết rồi, tự lo thân mình."

Các thầy cô cũng không ngờ Nguyễn Trạch có thể thi tốt đến vậy, phân tích mỗi lần thi thử của cậu, chỉ có thể nói một câu "Phát huy ngoài dự tính"

Sự kích động của Lâm Kiều kéo dài cả kỳ nghỉ hè, ông đặt trước mười mấy bàn ở khách sạn, mời đồng nghiệp cấp dưới ở công ty cùng thân thích ăn cơm, sau đó gặp ai cũng khoe hai đứa con trai mình đã làm bài tốt ra sao. Ông không chú trọng mội Nguyễn Trạch, Lâm Lập ông cũng khen, khen thưởng như nhau, khiến người nghe tưởng thật rằng hai người này đều là con trai ông.

Cuối cùng, Lâm Kiều không còn lo sẽ kích động cậu nữa, mang Nguyễn Trạch đến viếng mộ Nguyễn Phong và Lưu Mộng Dao. Do không phải ngày lễ nên nghĩa trang rất ít người, rất yên tĩnh, Lâm Kiều ngồi trong xe đợi cậu, đợi từ khi trời nắng chói chang đến khi hoàng hôn buông xuống.

Nguyễn Trạch đã trở thành chàng thiếu niên cao lớn thẳng tắp rồi, cơ thể gầy gò bên trong lớp áo T-shirt trông thật khỏe khoắn, bé mập không còn nữa, giờ là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có mấy nét giống với bức ảnh gắn trên bia mộ Nguyễn Phong. Cậu đứng rất lâu trước bia mộ, cuối cùng cũng không khóc nữa. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net