Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ Hai hôm sau, tại nơi làm việc, Akashi lại phớt lờ cậu. Hai con ngươi của anh đã trở về màu đỏ nguyên thủy, không còn là hai màu đỏ-vàng nữa. Furihata chợt nhận ra điều gì đó, thế là cậu bấm máy gọi cho Kuroko.

Thì ra có đến hai Akashi Seijuurou. Một người là Oreshi Akashi - hòa nhã, hoàn hảo và không biết đến sự tồn tại của cậu. Người kia là Bokushi Akashi - kiêu ngạo, tàn bạo, tính cách phức tạp và cũng chính là người cùng cậu trải qua những cuộc ái ân mặn nồng.

Chính vì vậy, Furihata phần nào cảm thấy bớt lo sợ khi nhận được tin nhắn ẩn danh nói rằng sẽ đến chỗ cậu vào tối nay. Thánh sex Akashi lại ghé thăm cậu cho một đêm cuồng dại.

Furihata nằm ngửa với hai chân dang rộng, hai tay bị trói vào đầu giường bằng một chiếc khăn lụa. Không giống với những lần quan hệ trước - dứt khoác và mạnh mẽ, lần này Akashi lại thong thả trêu chọc Furihata khiến cậu như muốn phát cuồng.

"Làm ơn đi mà, em muốn anh!" Cậu bất giác buông lời nài nỉ.

Những ngón tay điêu luyện của anh liên tục mơn trớn chỗ nhạy cảm bên trong cậu, nhưng thứ Furihata cần là thứ gì đó bự hơn và nóng hơn. Phần thân dưới cậu đã hoàn toàn cứng ngắc và tinh dịch không ngừng chảy ra từ đỉnh đầu, cậu không thể tự chạm vào mình với hai cổ tay bị trói giữ. Akashi nhếch miệng cười thỏa mãn, hai bày tay mân mê khắp cơ thể run rẩy của Furihata.

"Kiên nhẫn nào..." Anh áp miệng lên cổ cậu, để lại một dấu hôn và thì thầm, "Rồi tôi sẽ thưởng cho em, Kouki."

Furihata không hề nghĩ bản thân lại cảm thấy vô cùng hứng thú khi bị trói như vậy. Cậu biết điều này thật sai trái, một cách nghiêm túc mà nói thì họ đang lừa dối Oreshi Akashi để làm những chuyện như thế này, nhưng cũng không hẳn là sai khi Bokushi Akashi cũng chính là Akashi... Furihata quyết định sẽ ngừng suy nghĩ về điều này bởi vì nó quá rối rắm, và quan trọng hơn, cậu chỉ muốn Akashi ở trong mình ngay bây giờ.

"Thôi nào, Akashi-kun." Cậu cố uốn éo phần hông, cong lưng lại và ưỡn mông lên, tiểu huyệt cậu chà sát phần quy đầu của anh như một lời mời gọi, "Làm ơn, chơi em đi mà."

Vẻ tự mãn trên mặt Akashi liền biến mất, thay vào đó là nét dã thú cực kì quyến rũ. Anh thúc sâu vào trong cậu, sau đó bắt đầu di chuyển với nhịp độ vừa phải nhưng đủ để làm cho Furihata cảm thấy đê mê.

--------------------

Chuyện ấy trở nên thường xuyên hơn giữa Furihata và Bokushi Akashi. Họ làm tình khoảng một lần một tuần tại nhà cậu.

Đến bây giờ nghĩ lại, Furihata vẫn chẳng thể hiểu nổi lí do vì sao Bokushi Akashi đến với cậu. Dẫu sao thì cháo đã thành cơm, cậu cũng không muốn quan trọng hóa vấn đề. Furihata rất biết chỗ đứng của mình. Cậu chỉ là một sự thuận tiện, một người bạn tình không hơn không kém, và Akashi sẽ không hài lòng nếu cậu cư xử như một tình nhân đau khổ đáng khinh miệt.

Furihata ra sức tận hưởng những đêm tình ái cuồng nhiệt với Bokushi Akashi, dù sao cậu cũng chỉ là một chàng thanh niên trẻ tràn đầy sức sống và có nhu cầu cần được thỏa mãn.

Cho đến một ngày, cậu bắt đầu cảm thấy có lỗi với Oreshi Akashi mỗi khi nhìn thấy anh ở đại sảnh.

--------------------

Bokushi Akashi thích xen kẽ giữa việc làm tình cuồng nhiệt với màn dạo đầu chậm rãi đến tra tấn.

Bốn tháng làm bạn tình với nhau, Furihata biết được những điều thực sự khiến cho Akashi cảm thấy hưng phấn. Một lần, cậu khẩu giao cho anh, Akashi ngồi trên ghế trường kỉ còn Furihata thì quỳ dưới sàn. Tay anh luồn qua mái tóc cậu siết chặt, từ trong miệng khẽ bật ra những tiếng rên rỉ, đối với lỗ tai của Furihata mà nói thì nó nghe thật du dương. Khi sắp đạt đến khoái cảm, anh đẩy cậu ra rồi bắn hết tinh dịch lên mặt cậu. Akashi nhếch một nụ cười nửa miệng đầy quyến rũ, nhìn xuống cậu với vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn. Furihata cực kì thích biểu cảm này của anh. Lần quan hệ đêm đó trên ghế trường kỉ phải nói là thô bạo và dữ dội hơn so với bình thường.

Ngoài ra, Akashi cũng rất thích đánh vào bờ mông tròn trịa của Furihata. Anh bắt cậu quỳ trên hai chân với hai cánh tay trói vào thành giường, Furihata không ngừng rên rỉ khi bị Akashi tét vào mông đến ửng đỏ rồi sau đó làm cậu một cách chậm rãi. Anh rút dương vật của mình ra cho đến khi chỉ còn lại phần đầu nằm trong động huyệt của cậu, rồi thúc thật sâu vào trở lại.

Có đôi lần, Akashi đem đến cho cậu những trải nghiệm bất ngờ và vô cùng thú vị. Furihata không hề biết rằng ngay cả lưỡi Akashi cũng tài năng như những phần còn lại của anh vậy. Hai người thực hiện tư thế 69, cậu hăm hở mút lấy dương vật anh, cho đến khi anh bắt đầu dùng lưỡi liếm láp tiểu huyệt cậu thì Furihata không còn biết gì ngoài việc cất tiếng rền rỉ không ngừng.

Mặc dù vậy, có những lúc chuyện trở nên khá khó chịu. Một lần, Furihata cảm thấy chán chường với một vài chuyện tồi tệ xảy ra ở chỗ làm. Như thường lệ, họ vừa thực hiện xong "thói quen" hàng tuần, Akashi liền mặc lại quần áo trước khi rời đi như anh vẫn hay làm sau khi ân ái. Anh không bao giờ ở lại. Furihata nằm sấp trên giường, mắt dõi theo Akashi thì bất chợt trong thâm tâm cậu có một sự thôi thúc không thể lí giải được.

Phải, điều đó khá ngu xuẩn. Có thể nói là cực kì, cực kì ngu xuẩn. Cái miệng và cái thân cậu, cả hai đều tệ hại như nhau, bởi vì vẻ mặt của Akashi lúc ấy...phải diễn tả như thế nào nhỉ? Thất vọng? Kinh hoàng? Ghê tởm? Nó khiến cho Furihata đang nói giữa chừng cũng phải ngừng lại. Cậu nhận ra mình đã mắc sai lầm. Sau đó, cậu liền cải thiện tình hình bằng cách chống chế là không có gì cả. Cậu có thể cảm nhận được trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Akashi có nói gì đó, nhưng Furihata lại đang quá bận rộn với việc thầm chửi rủa sự ngu dốt của bản thân nên không nghe rõ, có lẽ là một lời không mấy hứa hẹn, trước khi anh chào tạm biệt cậu và rời khỏi căn hộ.

Bokushi Akashi giống Oreshi Akashi về tất cả mọi thứ - xinh đẹp, hoàn hảo, tất cả trừ sự thấu hiểu và cảm thông. Còn Furihata là một đứa khờ dại đã hoàn toàn quên mất vị trí của mình.

--------------------

Rõ ràng, họ không phải là người yêu của nhau, ngay cả quan hệ bạn bè hay người quen cũng chẳng phải. Theo tính chất công việc, Furihata chỉ là một nhân viên quèn làm ở lầu ba. Cậu cần phải thăng chức gần cả chục bậc mới có thể được làm việc dưới trướng Akashi, ở mức gọi là thân cận.

Một lần nữa, với phép ẩn dụ Thần Mặt Trời và con chuột chũi, Oreshi Akashi chắc chắn là một người cậu không thể với tới, còn Bokushi Akashi chỉ là một nhân cách lập dị, một nhân cách đã quyết định chọn cậu để chơi cho vui.

Mối quan hệ giữa họ chỉ đơn thuần là quan hệ xác thịt. Nó sẽ chẳng đi đến đâu cả. Ngay đến cả một cuộc trò chuyện thông thường còn không có, chủ yếu chỉ là cậu thốt ra mấy câu rên rỉ trong lúc quan hệ. Furihata biết mình là người khá ồn ào trong chuyện ấy, nhưng cậu không có gì phải xấu hổ cả. Con người thích bạn tình có phản ứng trong lúc làm chuyện ấy mà.

Furihata giống như là một món đồ chơi mới toanh và sáng bóng để Akashi thỏa mãn mỗi tuần một lần, cho đến khi cậu không còn mới mẻ nữa. Có nhiều khả năng Bokushi Akashi sẽ chọn người khác sau khi đã chán ngấy cậu đến tận cổ. Cũng có thể anh chỉ đang muốn trải nghiệm với các chàng trai, khi cảm thấy họ không hợp khẩu vị thì anh sẽ quay trở về với những cô gái. Sau cùng, Furihata chỉ là một gã cực kì bình thường, nhưng cậu vẫn ổn đấy thôi.

"Furihata-kun, cậu không sao chứ? Nhìn cậu...xanh xao quá." Kuroko nói.

Là bữa họp mặt ăn tối với hai người bạn hồi Cao trung Seirin - Kagami và Kuroko, nhưng cậu hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu. Có lẽ là một quán bar Nhật gần nha ga, cậu nghĩ vậy. Cậu chỉ uống vài cốc thôi mà, có gì to tác chứ. Một...hoặc hai cốc...có thể là ba...hay năm nhỉ? Cậu chẳng nhớ nổi.

"...không sao mà. Làm ơn gọi thêm bia cho tớ đi, Kuroko?" Giọng cậu ngắc ngứ.

Cậu biết giờ đây đầu óc của mình đã chẳng còn tỉnh táo nữa. Ai thèm quan tâm chứ. Cậu muốn uống cho thật say. Cái công việc khỉ gió. Tên Akashi chết tiệt. Anh là một tên khốn và cậu ghét anh. Tên Akashi ngốc nghếch, quỷ tha ma bắt cái sự vô tâm ngu xuẩn của hắn ta.

Kuroko trông có vẻ lo âu, cố giúp cậu đứng vững, "Tớ nghĩ cậu uống đủ rồi đấy, Furihata-kun."

Furihata chịu không nổi nữa, bia từ trong bụng như bị đẩy hết ra ngoài. Cậu rền rĩ và hành động như một thằng nhãi ranh cho đến khi Kagami xuất hiện ở cửa phòng vệ sinh. Cậu không nhớ lắm, mọi thứ đều mờ ảo và có màu cầu vồng. Cậu chợt bật cười.

"Cậu ta sao rồi?" Kagami lo lắng hỏi.

Mình thực sự đã say đến vậy sao? Furihata chợt thấy buồn ngủ.

"Em nghĩ Furihata-kun đang buồn chuyện gì đó...cậu ấy thường không bao giờ uống nhiều như vậy. Có lẽ là về vấn đề công việc, hoặc đời sống riêng tư. Em không muốn tọc mạch vào chuyện của người khác nên đã không hỏi."

"Chết tiệt, đưa bia đây!" Furihata lớn giọng. Cậu cần bia để nhấn chìm nổi phiền muộn này.

"Furihata-kun, vậy là đủ rồi. Không uống nữa." Kuroko tỏ ra khó chịu.

Furihata khúc khích cười. Cậu cảm thấy buồn ngủ dữ dội. Đã đến giờ đi ngủ chưa nhỉ?

"Trời đất! Cậu ta... cậu ta đang ngáy đó hả?"

"Furihata-kun? Cậu đứng được không?"

Kuroko và Kagami, mong hai người không bao giờ gặp phải bất cứ tên khốn thô bạo nào. Từ tận đáy lòng, Furihata cầu nguyện cho bạn bè của mình như vậy. Sau đó, cậu ngã nhào xuống đất và chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net