Chương 1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác đầu tiên khi cậu tỉnh dậy là đầu đau như búa bổ. Ánh sáng chói lòa kèm theo những tiếng ồn khó chịu.

Khoan đã, mình đang ở đâu đây? Cậu cảm thấy chiếc giường đang nằm quá thoải mái và dễ chịu để có thể là chiếc giường cũ kĩ ọp ẹp của mình. Mùi hương trong căn phòng này cũng chẳng giống ở phòng cậu. Furihata chẳng bao giờ dùng xịt phòng mùi hoa oải hương, vì cậu là đàn ông mà.

Ánh sáng khỉ gió khiến cậu chói mắt kinh khủng, Furihata định kéo cổ áo sơ mi lên che mặt nhưng nhanh chóng nhận ra cậu đang không mặc chiếc áo sơ mi nào cả. Rờ tay lên khắp ngực, cậu cảm nhận được thứ mềm mềm như vải lông... Cái gì? Furihata nheo mắt nhìn xuống và phát hiện bản thân đang mặc áo choàng tắm. Cậu không khi nào xài áo choàng tắm, ở nhà cậu chỉ xài khăn tắm, loại mỏng và thô ráp. Được rồi, chuyện quái gì đây? Cậu dần tỉnh táo lên được một chút. Cậu cố gắng phớt lờ những tiếng ong ong trong đầu, thề sẽ không bao giờ đụng đến rượu bia thêm lần nào nữa. Chật vật chui ra khỏi chăn và ngồi bên mép giường, cậu cúi gằm mặt xuống. Cậu ghét những ánh đèn. Tại sao đèn lại tồn tại? Tại sao Furihata lại tồn tại? Đầu óc cậu có lẽ đã bị mụ mị vì say rượu mất rồi.

Chợt, Furihata nghe tiếng cửa mở ở đâu đó bên kia góc phòng.

"A! Chào buổi sáng. Có vẻ như cậu đã tỉnh táo rồi nhỉ?"

Chết rồi, cậu thầm nghĩ khi nghe thấy âm thanh quen thuộc thoáng qua bên tai, không dám ngước mắt nhìn lên.

Oreshi Akashi bước vào phòng với một tách cà phê trên tay. Nhận ra mình đang ở trong một phòng khách sạn nhìn có vẻ khá đắt tiền, Furihata cảm thấy bộ não của cậu như ngừng hoạt động.

"Tôi...tôi...gì...ưm...làm thế nào..."

Cậu cố động não nhớ lại việc gì đã xảy ra nhưng rút cuộc chẳng được gì cả. Tối qua, điều cuối cùng mà cậu nhớ là mình đang đi ăn tối với Kuroko và Kagami, rồi cảm giác tức giận với Bokushi Akashi. Về sau thì cậu không nhớ nhiều lắm.

Oreshi Akashi mỉm cười giải thích, "Kuroko gọi cho tôi đêm qua, hình như cậu uống nhiều quá, cậu ấy khá lo lắng cho cậu."

Furihata há hốc miệng. Cậu không nhớ gì cả. Mình đã làm gì khi uống say? Có phải đã vô tình nói cho Kuroko hoặc Kagami biết về mối quan hệ giữa họ rồi không? Mình có kể lể gì với Akashi không? Furihata cảm thấy hoang mang cực độ.

Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cậu, Akashi dường như đã hiểu lầm sang ý khác, anh liền nói, "Đừng lo, toàn bộ vật dụng cá nhân của cậu đều để ở trong tủ quần áo. Lúc đó, người cậu toàn mùi rượu nên tôi phải thay đồ cho cậu, thứ lỗi cho tôi vì đã không xin phép trước. Cậu ngủ khá say."

Furihata cựa quậy người, cậu thực sự thấy không quen lắm với Akashi này - tốt bụng và khéo ăn nói, đặc biệt là không dính dáng đến chuyện tình dục. Bokushi Akashi ắt hẳn sẽ chở cậu về thẳng nhà chứ không bao giờ chịu trả tiền cho một phòng khách sạn như thế này... Thôi xong. Đây chẳng phải là phòng V.I.P sao? Không có lí do nào Furihata lại đủ khả năng chi trả cho thứ xa xỉ như vậy. Mấy tháng lương của cậu sẽ không cánh mà bay chỉ sau một đêm.

"À ừm, Akashi-san, tiền phòng khách sạn..." Cậu nói, đôi môi run rẩy, mặt tái nhợt.

Akashi trông có vẻ ngạc nhiên, "À, về chuyện này, đây là phòng cho vệ sĩ của tôi ở, nhưng tối qua tôi đã bảo họ ngủ chỗ khác rồi. Cậu không cần phải trả tiền hay gì đâu, Furihata. Tôi chỉ giúp giùm Kuroko thôi mà."

"Vậy thì, ừm, cảm ơn rất nhiều." Furihata nói.

Akashi không những biết tên mình mà còn thay đồ cho mình nữa, cậu đỏ mặt với ý nghĩ chợt thoáng qua, không thể nào, dù gì cũng không phải với Akashi này. Cậu gạt phăng những hình ảnh đen tối ra khỏi trí óc.

"Xin lỗi, có thể cho tôi hỏi bây giờ là mấy giờ rồi không?" Cậu nói với Akashi, cảm thấy như có cục gì đó mắc kẹt ở cổ họng.

"9h35..."

Ôi không. Không không không không. Hôm nay là thứ Hai và cậu sẽ trễ giờ làm mất. Mà muộn rồi còn gì. Tất cả cũng chỉ bởi cậu đã ngu ngốc mà chọn say xỉn vào tối Chủ Nhật.

Furihata đứng bật dậy rồi lao vào phòng tắm. Ngay khi vừa tắm xong, cậu nhanh chóng mặc lại quần áo, thu gom vật dụng cá nhân rồi cúi đầu trước Akashi tỏ lòng biết ơn.

"Không có gì đâu." Akashi nói một cách ân cần.

Sau đó, cậu vội vã rời khỏi khách sạn. Cậu đến văn phòng vào lúc 11h hơn, vốn nghĩ sẽ bị khiển trách, nhưng bà sếp đã bỏ qua cho cậu vì Akashi Seijuurou đích thân gọi điện cho phép Furihata nghỉ đến buổi trưa. Cậu có thể hình dung được vẻ mặt ngất ngây của bà sếp khi được Tổng giám đốc Akashi gọi.

Furihata không thể quên nổi Oreshi Akashi đã tuyệt vời với cậu như thế nào, dù cho trăm sự đều nhờ vào Kuroko.

--------------------

Cậu nghe thấy tiếng bắt máy ở đầu dây bên kia.

"Furihata-kun, có chuyện gì không?"

"Kuroko, tối qua tớ đã làm những gì, sau khi xỉn á?"

Chợt có một khoảng lặng.

"Tớ gọi cho Akashi-kun nhờ giúp đỡ. Tớ nhớ cậu ấy nói mình ở khách sạn gần đấy. Kagami-kun và tớ không biết cậu sống ở đâu hết. Với lại, Akashi-kun có xe hơi."

"Tớ biết rồi, nhưng chính xác thì tớ đã làm gì? Có phải...có phải tớ đã nói điều gì kỳ quặc hoặc làm gì đó bất thường đúng không?

Lại là một khoảng lặng, nhưng lần này lâu hơn khiến cho Furihata không khỏi bồn chồn.

"Ừm thì, Furihata-kun..." Kuroko cất lời, "Cậu có...ôm Akashi-kun."

"Tớ làm sao?"

"Tớ không chắc, nhưng lúc đó cậu say khướt. Khi Akashi-kun đến nơi, cậu đã tỏ ra rất...thân thiết. Cậu vòng tay qua cổ Akashi-kun rồi ôm cậu ấy. Tớ biết nói sao nhỉ, thường thì cậu không hay ôm người lạ khi say. Akashi-kun đã rất ngạc nhiên."

Ôi thánh thần thiên địa ơi! Ôi thần linh ơi!

"Tớ có...tớ có nhắc đến chuyện gì không?"

"Cậu có gọi Akashi-kun bằng tên, rồi sau đó..."

Furihata đột ngột cúp máy. Cậu sẽ xin lỗi Kuroko sau, nhưng giờ đây, cậu muốn đào một cái hố để chui xuống dưới và chết luôn ở trong đó.

--------------------

Kể từ bữa ấy, Akashi luôn dành cho Furihata một cái gật đầu chào và mỉm cười mỗi khi họ gặp nhau ở đại sảnh. Điều này dẫn đến những ánh mắt ghen tị từ các nhân viên nữ trong công ty.

Mặc dù vậy, Furihata vẫn hy vọng Akashi sẽ mau chóng quên đi cái lần say rượu tệ hại của cậu.

--------------------

Vào một đêm thứ Năm, Bokushi Akashi đến thăm cậu.

Điều này không bình thường chút nào, bởi "thói quen" của họ thường rơi vào ngày thứ Bảy, đây có thể nói là một thông lệ bất thành văn giữa hai người.

"Kouki."

Akashi đứng trước cửa căn hộ của cậu. Đó là một buổi tối lạnh lẽo và theo như dự báo thời tiết thì sẽ có bão. Furihata không hiểu nổi, Akashi đáng lẽ không nên có mặt ở đây. Anh sẽ không thể trở về nhà nếu còn dành thời gian ở đây.

"Akashi, anh đang làm gì vậy? Tối nay..." Furihata cảm thấy trong lòng chợt dâng lên một cơn hoảng loạn nhẹ.

"Tôi biết. Nhưng tôi đã đến đây rồi, đúng không?" Akashi nở một nụ cười nửa miệng khiến cậu bối rối. "Em không định mời tôi vào nhà như mọi lần sao, Kouki?"

"Nhưng...nhưng...tại sao?"

Sự bực bội dành cho anh vẫn còn vấn vương trong tâm trí cậu nhưng cậu đành gạt bỏ nó đi. Cậu không nỡ từ chối anh khi bên ngoài đang sắp có bão ập tới.

Akashi lưỡng lự một chút, đưa đôi mắt hai màu nhìn cậu. Furihata có thể thấy được những xúc cảm của anh mà trước đây cậu chưa từng nhìn thấy.

"Bởi vì tôi muốn gặp em. Tôi đến vì em, Kouki."

Furihata sững sờ khi Akashi vòng tay ôm lấy cậu.

Lần làm tình này có thể nói là hoàn toàn khác biệt. Thong thả và không hề vội vã. Nếu như những lần quan hệ trước là để họ có thể thỏa mãn dục vọng, thì lần này quá đỗi bình thường và ngọt ngào. Hai chân cậu quấn lấy eo của Akashi. Dương vật hai người cọ xát vào nhau. Họ chuyển động một cách chậm rãi, cùng nhau tận hưởng từng hơi ấm và sẻ chia sự thoải mái.

Và họ đã thực sự hôn nhau. Trước đó, hai người chưa bao giờ hôn nhau cả. Furihata đã nghĩ là vì Akashi không thích hoặc là do anh kém trong việc hôn. Rõ ràng là những nụ hôn của Akashi quá đỗi nồng cháy và hoàn hảo. Nó khiến cậu si mê và đắm chìm trong giấc mộng.

"Ưm, em thích được anh hôn." Furihata thì thầm qua bờ môi mềm mại của Akashi.

Akashi khẽ cười, "Anh sẽ hôn em nhiều hơn, Kouki. Em muốn bao nhiêu cũng được." Giọng anh dịu dàng và tràn đầy yêu thương.

Anh vuốt sợi tóc con ra khỏi mặt cậu. Đôi mắt hai màu của anh nhìn cậu như thể Furihata là người quan trọng nhất thế gian này.

Hai thân xác cọ vào nhau, nhàn nhã tận hưởng khoái lạc, từng chút một. Không nhanh và thô bạo, không có chút đam mê mãnh liệt nào nhưng Furihata thích điều này. Cậu thích cái khoảnh khắc cơ thể hoàn mỹ đẫm mồ hôi của anh ở trên thân thể cậu, giống như họ sinh ra là để dành cho nhau vậy. Cậu biết, chỉ là tâm trí cậu đang bị mê muội bởi những nụ hôn và ái ân dịu dàng.

Cơn bão bên ngoài kéo theo tiếng sấm chớp đùng đùng, mưa trút như thác đổ. Cái lạnh của bầu không khí lúc này cũng không làm hai người để tâm lắm, vì giờ đây, họ đang cùng chia sẻ thân nhiệt ấm áp cho nhau.

"Kouki, anh xin lỗi về chuyện hôm trước." Akashi ôn nhu nói, ánh mắt đỗi dịu dàng, "Em buồn lắm có phải không? Anh rất xin lỗi. Đáng lẽ ra anh cần chu đáo với em hơn. Đêm đó, anh nên ôm em như thế này mới phải."

Cậu chợt bật khóc.

Furihata dụi trán vào ngực Akashi để anh không nhìn thấy những giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt cậu. Vòng tay qua người anh, cậu nhích lại gần anh hơn.

"Không sao đâu." Giọng cậu nghẹn ngào, "Anh ở đây rồi, vậy nên không sao cả. Em ổn mà."

Thật kì lạ khi cậu lại trở nên quá thành thật, và thậm chí còn kinh ngạc hơn khi cậu biết mình đã phụ thuộc vào Akashi nhiều đến thế nào. Cậu biết mình không nên như thế, cậu phải dừng lại ngay, nhưng cậu không thể, đúng hơn là cậu không muốn. Trái tim của Furihata giờ đây đã ngập tràn hình bóng của Akashi. Cậu chỉ muốn tận hưởng những gì họ đang có.

Thế giới bên ngoài bị đọa đày. Trong căn phòng này là một vũ trụ thu nhỏ, nơi chỉ có hai người họ tồn tại. Một thế giới mà Thần Mặt Trời sẽ nhìn vào con chuột chũi nhỏ bé, yếu ớt và đem lòng yêu nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net