Chương 1: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học kì hai bắt đầu bằng một ngày nắng đẹp.

Khắp sân trường Viên Thành , tiếng học sinh sinh viên vang lên rôm rả, mọi người đều nhanh chóng đổ dồn về cổng trường tìm vào lớp học của mình.

Hôm nay, lớp 10A2 có một học sinh mới.

Khoảnh khắc cậu bạn trẻ bước vào lớp học, một loạt các âm thanh từ phía dưới bục vang lên, có ngưỡng mộ, có ghen tị. Nhưng phần lớn từ phía các bạn nữ, ai cũng đều đánh giá cậu qua hai từ: là trai đẹp.

"Lưu Thiệu Uy"

Dòng chữ màu trắng bằng phấn hiện rõ trên bảng, một cái tên đẹp.

"Được rồi, em xuống bàn cuối kia ngồi nhé." Cô giáo tươi cười hướng dẫn cậu học sinh mới. Lưu Thiệu Uy gật đầu lễ phép, từ tốn bước đến chỗ ngồi của mình.

"Nhìn kìa nhìn kìa, mái tóc màu xanh lạnh, cậu ấy là người nước ngoài à?"

"Đôi mắt xanh biếc, thật đặc biệt!"

Khắp lớp học, vô số lời bàn tán vang lên sôi nổi, nhưng cũng chẳng lọt vào tai Lưu Thiệu Uy được chữ nào.

Bởi vì tầm mắt của cậu, sớm đã hướng đến cô gái ngồi ở gần cửa sổ kia. Cô ấy từ lúc cậu bước vào lớp học, chẳng để cho cậu lấy một cái liếc nhìn mà chỉ đăm chiêu nhìn về phía cửa sổ, động tác đó làm cô trở nên đặc biệt trong mắt Lưu Thiệu Uy.

Lưu Thiệu Uy cười ôn nhu, bước chân dừng lại ngay bàn học cô gái nọ, cất tiếng chào: "Bạn học, mình là Lưu Thiệu Uy, rất vui được làm quen."

Giọng nói trầm ấm truyền vào tai Hứa Nhiên, khiến cô không tự chủ mà quay mặt lại. Ban nãy mơ màng lo ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ nên cô cũng chú ý nhiều đến cậu học sinh mới này. Lúc này bắt gặp nụ cười ấm áp của Lưu Thiệu Uy, cô hơi sững người, nhẹ giọng tiếp nhận: "Ừm. Chào cậu."

Lưu Thiệu Uy thản nhiên ngồi xuống chiếc bàn trống ngay cạnh Hứa Nhiên, không để ý mọi ánh mắt trong lớp học đã bắt đầu đổ dồn về phía hai người, thân thiện nói: "Sau này chúng ta là bạn cùng bàn rồi. Cậu giới thiệu một chút về mình đi."

Hứa Nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu trước mọi ánh mắt ghen tị và sự trầm trồ của bạn bè, cô ngập ngừng một lúc rồi miễn cưỡng khai báo: "Mình là Hứa Nhiên."

Lưu Thiệu Uy nhận thấy cô bạn cùng bàn đang khó chịu, cũng không hỏi gì thêm, im lặng để giáo viên bắt đầu bài giảng của mình.

Lưu Thiệu Uy thong thả là thế, nhưng còn Hứa Nhiên, suốt buổi học hôm đó, cô chẳng nghe lọt chữ nào. Cô cảm thấy mình như thế này là vô cùng bối rối, nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình thản.

Lần đầu tiên Hứa Nhiên gặp Lưu Thiệu Uy không phải là trên lớp học hôm nay, mà là vào một ngày khác.

Hôm ấy, một buổi chiều tà ngập nắng, Hứa Nhiên nhìn vào chàng trai cao ráo đứng bên cầu, tim không biết từ lúc nào hẫng một nhịp.

Cậu trai ấy có đôi mắt màu xanh biên biếc, mái tóc màu xanh lạnh bay nhẹ nhàng theo từng lọn gió chiều, cảnh tượng khi ấy đẹp như một bức tranh.

Cậu trai ấy lúc đó chưa nhìn thấy Hứa Nhiên, nên cô càng tò mò muốn nhìn rõ gương mặt cậu. Hứa Nhiên từ từ bước gần đến cầu, ánh mắt ngơ ngẩn dán chặt vào khuôn mặt điển trai ấy.

Bất chợt, cậu xoay người lại, mắt hai người giao nhau, Hứa Nhiên như bừng tỉnh, ngập ngừng lùi về sau rồi quay gót bỏ chạy.

"Này!? Đợi đã!"

Thấp thoáng, Hứa Nhiên nghe được giọng nói trầm ấm ấy gọi cô, nhưng lúc đó hoảng quá, cô chẳng có can đảm đáp lại cậu.

Ai đó lay nhẹ tay Hứa Nhiên kéo cô về phía thực tại, cô quay sang nhìn người đã động vào tay mình, là Lưu Thiệu Uy.

"Ừm... Cậu làm sao đấy? Chuông giờ ra chơi đã reo rồi kìa." Lưu Thiệu Uy cảm thấy như mình đang lo chuyện bao đồng, song vẫn nhẹ giọng hỏi han.

Khóe môi Hứa Nhiên cong lên tỏ ý cười, cô cũng không hề có ác cảm với người bạn cùng bàn này.

"Ừm. Cảm ơn đã nhắc mình."

Hứa Nhiên cười thật tươi với Lưu Thiệu Uy, nụ cười như hoa khiến mặt cậu bỗng chốc đỏ lên, Lưu Thiệu Uy nhanh chóng xoay sang hướng khác, tránh nhìn vào đôi mắt trong trẻo đầy trìu mến của cô.

Rất nhanh, nhiều bạn nữ đến làm quen hỏi han Lưu Thiệu Uy đủ điều, chốc chốc còn có một vài bạn nam đến bắt chuyện. Thế là chỉ trong một buổi học, Lưu Thiệu Uy đã có bạn mới.

Hứa Nhiên ngồi bên cạnh chứng kiến vẻ mặt ái ngại của Lưu Thiệu Uy, có vẻ như cậu không thích bị làm phiền như thế này. Nhưng mà đáng tiếc, cô lại không có tư cách gì để nói đỡ cho cậu. Cô còn chẳng biết, Lưu Thiệu Uy có nhận ra người con gái chiều hôm ấy là cô hay không.

Hứa Nhiên phì cười, làm Lưu Thiệu Uy đã ngại còn ngại hơn. Gì chứ lần đầu gặp mặt lại gây ấn tượng xấu thế này, trong mắt cô sẽ không coi cậu là công tử đào hoa đấy chứ?

Càng nghĩ càng lo, rốt cuộc Lưu Thiệu Uy chọn cách làm lơ, ai có hỏi gì, cậu chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.

Học kì hai năm đó, Hứa Nhiên có người bạn cùng bàn mới, hay ngại ngùng, thích tươi cười, thích quan tâm cô, người đó chính là Lưu Thiệu Uy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net