Chương 2: Phát hiện tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông cuối cùng báo hiệu tan học vang lên, Hứa Nhiên nhanh chóng đứng dậy, thu dọn sách vở chuẩn bị ra về.

Nhà của Hứa Nhiên nằm trong một con hẻm lớn, trên đường đi, cô sẽ luôn đi ngang qua một cây cầu nhỏ bắc ngang sông. Cây đào trồng ven sông bên kia cầu đã đến mùa trổ bông, cánh hoa đào theo gió nhẹ nhàng bay lơ lửng rồi đáp xuống mặt đất, tạo nên một bức tranh thơ mộng xinh đẹp.

Hứa Nhiên yêu thích cảnh sắc nơi đây, vào mùa này mỗi lần đi học về, cô thường dừng chân lại bên gốc đào nhìn ngắm một chút, nghe tiếng gió xào xạc của những cành cây va vào nhau, không khí trong lành đẹp đẽ giúp tâm hồn Hứa Nhiên trở nên thư giản thoải mái.

Hứa Nhiên không có nhiều bạn, hầu như trên lớp phần lớn là cô thích ở một mình. Thế nên hôm nay cũng như bao ngày khác, một mình Hứa Nhiên dạo bước về nhà. Thật ra không có người đồng hành, Hứa Nhiên cũng không có cảm thấy tủi thân, cô đã quen được sống độc lập.

Nhưng hôm nay, Hứa Nhiên cảm nhận rõ điều khác biệt, trên con đường quen thuộc của cô, xuất hiện bóng dáng một người con trai, là người bạn cùng bàn mà cô mới quen: Lưu Thiệu Uy.

Tiếng bước chân vang lên ngay sau lưng Hứa Nhiên, mọi ngày đi một mình đã quen với cái âm thanh trong trẻo của thiên nhiên, hôm nay lại bỗng dưng có tiếng động từ con người tác động khiến Hứa Nhiên cảm thấy không thoải mái. Cô cố tình đi ngày một nhanh đến cây cầu, cách đối phương một quãng, sau đó cố tình quay phắt lại kêu lên:

"Nè!"

Hành động đột ngột của cô khiến đối phương giật mình. Lưu Thiệu Uy không hiểu vì sao Hứa Nhiên lại làm vậy, cậu dè dặt hỏi: "Có... Có chuyện gì vậy?"

"Cậu đi theo mình đấy à? Cậu muốn làm gì đấy?" Hứa Nhiên nửa đùa nửa thật hỏi xoáy Lưu Thiệu Uy, khiến cậu trở nên lúng túng.

"Không.. Không phải! Mình cũng đang trên đường về nhà..."

"Về nhà? Nhà cậu ở đâu?"

Lưu Thiệu Uy chỉ tay vào một căn nhà lớn ngay đầu một con hẻm, nói: "À... Ngay đằng kia..."Hứa Nhiên nhìn theo hướng tay cậu, không khỏi ngạc nhiên, cô cất tiếng cảm thán: "Ồ! Ở đằng đó thật sao? Nhà mình lại nằm trong con hẻm gần nhà cậu đấy!"

Lưu Thiệu Uy ngơ ngẩn: "Sao?"

"Chính là, nhà mình ở gần nhà cậu đó! Lưu Thiệu Uy, từ nay chũng ta có thể gọi là hàng xóm rồi!" Hứa Nhiên cười nhắc lại ý mình. Cô hôm nay lại tự nhiên phát hiện người bạn cùng lớp ở gần nhà mình, có hên không chứ?

"H... Hàng xóm gì chứ... Nhà cậu ít nhất cũng cách nhà mình cả một con hẻm, sao có thể gọi là hàng xóm..."

"Nhà mình cùng lắm chỉ cách nhà cậu vài căn thôi, nằm ngay giữa hẻm mà!"

"Nhưng..."

"Mặc kệ cậu, mình cứ thích xem cậu là hàng xóm của mình, từ nay có gì cậu cần giúp cứ sang hỏi mình. Vậy nhé!" Hứa Nhiên lè lưỡi, quay gót tung tăng bước nhanh về nhà, chưa bao giờ cô thấy phấn khích như hôm nay.

Lưu Thiệu Uy nhìn bóng lưng năng động ấy xa dần, cậu thầm thở dài nhưng cũng không cảm thấy phiền phức.

Lưu Thiệu Uy chính là từ lúc gặp gỡ Hứa Nhiên, trong lòng cậu đã dấy lên một loại cảm xúc khó tả. Không giống như các bạn nữ trước đây, Hứa Nhiên đối với cậu dường như đã trở nên đặc biệt. Bây giờ lại có thể cùng cô bạn này trở thành hàng xóm, có phải là có thể gặp mặt nhiều hơn rồi đúng không?

Lưu Thiệu Uy khẽ cười, bước tiếp về nhà.

...

Tối, Hứa Nhiên tắm rửa xong xuôi, ngồi lên bàn làm bài tập. Do cả sáng hôm nay đầu óc cô không để ỷ đến bài giảng của giáo viên, nên bây giờ có muốn làm cũng rất khó. Kết quả, cô phải cầm sách vở đi hỏi thăm anh trai mình, nhờ anh giảng lại kiến thức hôm nay.

Sau hơn ba mưới phút đồng hồ nghe giảng, chắc chắn mình có thể hiểu bài, Hứa Nhiên siêng năng cầm sách vở trở về phòng, cặm cụi giải bài tập. Hứa Nhiên cũng cảm thấy lạ, đây là lần đầu tiên cô trở nên lơ đễnh như vậy trong lớp học.

"Aaaaaa! Sao lại có thể nhiều bài như thế chứ!" Hứa Nhiên than thở, không thể tin được là suốt một tiếng rưỡi, cô chỉ mới giải được một nửa số bài tập.

Hứa Nhiên vươn vai ưỡn mình ra sau vài cái lấy lại tinh thần. Đột nhiên, như nghĩ được điều gì đó, cơ thể cô dừng lại mọi hoạt động, môi mấp máy, khẽ thốt lên một cái tên

"Lưu Thiệu Uy."

Cái tên thoát ra khỏi miệng Hứa Nhiên một cách thật thanh thản, cô cũng không hiểu vì sao mình lại gọi cái tên này.

Chậm rãi, khóe miệng Hứa Nhiên nhếch nhếch lên. Lưu Thiệu Uy, cô chẳng nhẽ có hứng thú với cậu bạn mới này, hay chính là trong lòng đã nảy sinh một loại cảm giác không tên nào khác?Từ lần gặp đầu tiên đó, từ buổi học kỳ mới ngày hôm nay...

Hứa Nhiên tất nhiên không rõ loại cảm giác không tên đó là gì, nhưng cô biết rồi mình cũng sẽ hiểu ra thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net