Chương 4: Cặp đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Hứa Nhiên không thay đổi tiếp tục đứng trước cửa nhà Lưu Thiệu Uy chờ cậu đi học. Lưu Thiệu Uy lần này nhanh nhẹn hơn, không để Hứa Nhiên chờ lâu, cậu dậy sớm hơn bình thường, ăn sáng xong lập tức xách cặp bước ra cửa.

Hứa Nhiên cũng rất cẩn trọng, dặn Lưu Thiệu Uy khi tới trường chú ý đi cách cô vài bước chân, Lưu Thiệu Uy càng không muốn ngây khó dễ cả hai, ngoan ngoãn nghe theo.

Tiết đầu hôm nay là học Thể dục, thầy Trương dạy môn Thể dục trường cô bảo sắp tới sẽ có hội thao, cả lớp cần phải tập vài trò để tuyển người tham gia. Lớp cô chắc chắn đã chọn được người, là những nam sinh năng nổ khỏe mạnh nhất lớp, song thầy Trương vẫn muốn cả lớp hôm nay cùng tập, trò đầu tiên trong hội thao sẽ là 'chạy ba chân'.

Lớp Hứa Nhiên ai cũng muốn cặp với 'crush' của mình cùng chạy, nhưng mọi người lại ngại không dám tỏ ý rủ, và cũng vì sẽ phát sinh một số vấn đề khác, thầy Trương quyết định sẽ cho bốc thăm, nhưng bị đông đảo học sinh trong lớp phản đối, vì nếu bốc thăm mà trúng phải 'khắc tinh' của mình, buổi thể dục hôm nay không mấy suông sẻ. Cuối cùng, vẫn là tự chọn cặp.

Hứa Nhiên không thích để tự các bạn chọn người cùng mình luyện tập, trong lớp cô dù có bạn nhưng là để hợp tác cho việc học không mấy thân thiết. Mà lớp cô sỉ số nữ cũng là con số lẻ, rốt cuộc Hứa Nhiên là bị dư ra, mà các bạn nam lại vừa đủ người để bắt cặp, căn bản không còn thừa lại ai để cặp với cô.

Vậy nên, HưáNhoên từ đầu đến cuối đứng yên một chỗ, nhìn những người bạn cùng lớp chọn cặp với nhau, dù đã quen, cư nhiên cô vẫn cảm thấy tủi thân một chút.

"N... Này. Muốn cặp với mình không?" Hứa Nhiên nghe có người gọi cô, mí mắt ngẩn lên, bắt gặp thân ảnh cao ráo của Lưu Thiệu Uy.

Hứa Nhiên ngớ người.

Lưu Thiệu Uy ấp úng biện minh: "Cậu... Cậu xem, ai cũng có cặp hết rồi, mình thấy cậu lại chưa cặp được với ai, mà... mình là học sinh mới nên cũng không có ai rủ nên... Mà nếu cậu có chọn được người khác rồi... thì..."

Ừ nhỉ. Hứa Nhiên bất cẩn quên mất, học kỳ hai năm nay có thêm Lưu Thiệu Uy nhập học, thành ra sỉ số nam lớp cô cũng bị dư ra một người.

Nghe những lời giải thích vụng về của Lưu Thiệu Uy, đáy lòng Hứa Nhiên đột nhiên dâng trào một loại cảm xúc ấm áp, cô cười cười: "Được mà. Mình còn lo sẽ lại cô đơn lần nữa nè!"

Trên khuôn mặt của Lưu Thiệu Uy thoáng lộ ra vui mừng, vội vã noí: "Vậy, để mình đi lấy dây buộc."

Sau khi đã lấy được dây, Lưu Thiệu Uy cẩn thận cột chân phải của cô và chân trái của cậu lại với nhau.

"Xong rồi. Có chặt quá hay không?"

"Không sao, vậy được rồi."

"Ừm. Bắt đầu nhé?"

"Ok."

Hứa Nhiên trả lời, cánh tay của Lưu Thiệu Uy cũng quàng qua ôm lấy bả vai cô hòng giữ cho chặt, Hứa Nhiên cũng chậm rãi đưa tay bấu nhẹ vào lưng cậu, cả hai làm động tác này một cách không mấy tự nhiên.

Khoảng cách giữa Hứa Nhiên và Lưu Thiệu Uy được rút ngắn, bây giờ hai người như dính chặt vào nhau, khiến bầu không khí không khỏi trở nên gượng gạo.

Nhìn xem bạn học xung quanh đều làm nam với nam nữ với nữ, còn bọn họ lại là nam với nữ, sao có thể không cảm thấy xấu hổ chứ?

Hứa Nhiên nghe được hơi thở ấm nóng của Lưu Thiệu Uy phả vào tai mình. Tai cô đỏ một mảng, tim cô cũng đập nhanh hơn bình thường.

Hứa Nhiên khẽ liếc nhìn người con trai bên cạnh, lập tức bị thu hút. Ai mà ngờ được tiểu mỹ thụ như cậu lại đẹp trai đến thế chứ! Mái tóc xanh lạnh cùng đôi mắt xanh lam sắc xảo, mũi cao thanh tú, khuôn mặt từng đường từng nét đẹp như tạc. Nước da của Lưu Thiệu Uy, không phải laf màu lúa mạch khỏe khoắn như các nam sinh trong lớp cô mà trắng nõn hồng hào, hừm hừm, nhìn như thế nào cũng thấy đó là một tiểu mĩ thụ, thiết nghĩ, đây đích thị là vẻ đẹp "đẹp trai không rám nắng" mà người người đồn đại a.

"Cậu sao vậy? Tập thôi."

Giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh khiến Hứa Nhiên hơi giật mình, cô khẽ gật đầu, nhỏ giọng: "Ừm."

Thế rồi chân hai người bắt đầu động, Lưu Thiệu Uy cẩn thận nhắc Hứa Nhiên cần tập trung để phối hợp cho đều, cô cũng tỏ ý mình đã biết.

Nào ngờ chạy được vào bước, đầu óc Hứa Nhiên lại như thế nào trở nên sao nhãn, cô mất thăng bằng, chới với ngã nhào về phía trước.

"Aa!"

"Cẩn thận!"

Vòng tay chắc chắn ôm chặt eo Hứa Nhiên giữ cô lại, may mà Lưu Thiệu Uy phản ứng nhanh nhạy, nếu không lát nữa người nằm dưới đất bị trặc chân sẽ không chỉ có mình cô.

"Không sao chứ?" Lưu Thiệu Uy lo lắng hỏi.

"Không... Không sao." Hứa Nhiên trả lời, nhanh chóng bật dậy, tách bản thân ra khỏi vòng tay ôm eo mình của Lưu Thiệu Uy, quay mặt qua cậu cười yếu ớt. "Nào, cùng tập tiếp."

"Ừ."

...

Buổi chiều, Hứa Nhiên không chịu được cảm giác đống chất lỏng toát ra đầy người do vận động quá nhiều làm cơ thể cô nóng nực khó chịu, về đến nhà liền muốn đi tắm.

Bước vào phòng tắm, dòng nước mát dội ào xuống cả cơ thể Hứa Nhiên, mang đến một cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Lúc này, Hứa Nhiên lại nhớ đến cảnh sáng nay, khi mà cô cùng Lưu Thiệu Uy ôm ôm...

Aaaaaaaa, không thể nói là ôm ôm được, rõ ràng chỉ là tai nạn, là tai nạn thôi! - Hứa Nhiên tự trấn tĩnh bản thân. - Cơ mà... vòng tay cùng bờ ngực săn chắc của Lưu Thiệu Uy khi chạm vào người cô... là cực kỳ mạnh mẽ nha~

Hứa Nhiên ngượng chín mặt, cô sao lại nghĩ đến ba cái thứ đó chứ? Mau tắm, mau tắm đi!

Hứa Nhiên nhắm mắt, để vòi sen cứ thế ào ạt nước vào mặt, gấp gáp chảy xuống toàn bộ cơ thể, cô cần bình tĩnh lại.

Hứa Nhiên nhận ra, cô nếu cùng Lưu Thiêụ Uy tiếp xúc 'thân mật', bản thân trở nên vô cùng kì lạ nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net