Chương 5: Thân thiết tiễn đưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, Hứa Nhiên không có việc gì làm, vừa hay có nhỏ bạn cũ Tiểu Trân hẹn qua nhà chơi, cô háo hức chuẩn bị sang đó.

Hứa Nhiên ra khỏi nhà, đi đến trạm xe buýt, nhà bạn cũ của cô cách đây không xa, song vẫn cần có phương tiện giao thông để qua lại, nhà Hứa Nhiên không có sắm xe vì không cần thiết, nên giờ cũng không có ai đưa đón cô, cô chỉ có thể đi đi về về bằng xe buýt.

Chạy gần đến bến xe, Hứa Nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, thiếu niên đeo một chiếc balo đen, đang cúi đầu bấm bấm điện thọai.

"Lưu Thiệu Uy!"

Nghe Hứa Nhiên gọi, Lưu Thiệu Uy dần ngẩng mặt lên, lúc đầu cậu hơi ngẩn người một chút, nhưng sau đó điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thắc mắc: "Hứa Nhiên? Sao cậu..."

Chưa đợi Lưu Thiệu Uy nói xong, Hứa Nhiên đã nhanh nhảu cắt lời: "Mình định qua nhà bạn chơi, không ngờ lại gặp được cậu ở đây. Cậu đi đâu xa à?"

"À. Mình... về nhà ba mẹ." Lưu Thiệu Uy chần chừ một lúc mới nói.

"Về nhà? Chẳng phải nhà cậu ở đây sao?"

"Đó là nhà của cô chú mình, mình chuyển trường tới thành phố này nên đến ở tạm thôi."

Ồ ồ.

Hóa ra cậu bạn mới này lại không phải dân ở đây, cô rốt cuộc còn chưa biết gì về cậu chứ...

Thấy Hứa Nhiên cứ nhìn chằm chằm vào mình, Lưu Thiệu Uy bất giác đỏ mặt, cậu định lên tiếng hỏi, nhưng lại quyết định im lặng.

"Vậy nhà ba mẹ cậu cần đi xe buýt đến?" Hứa Nhiên chưa hết tò mò, cô không nghĩ là sẽ gần như vậy.

Lưu Thiệu Uy lắc đầu: "Không, bây giờ mình đi xe buýt ra trạm xe lửa, nhà ba mẹ mình ở thành phố B, phải mất hơn ba tiếng mới tới nơi được."

"Ở tận thành phố B à... Xa như vậy... Cậu lâu lâu mới về sao?"

"Mỗi thứ bảy mình về một lần. Đến chủ nhật sẽ về lại thành phố L."

Gì, mỗi tuần Lưu Thiệu Uy phải dành ba tiếng ngồi tàu lửa đến thành phố B, sau đó chủ nhật liền phải ngồu thêm ba tiếng nữa để về lại thành phố L? Mất nhiều thời gian như vậy?

"Cậu không cảm thấy khó chịu hả? Như việc bị say xe..." Hứa Nhiên ghét nhất việc phải ngồi xe lửa, cô thật không quen cái cảm giác bị rung lắc mạnh trên đường ray, mỗi lần như vậy rất không thoải mái, cô nhiều lúc còn ói lên ói xuống mấy lần.

"Chuyện đó... thật ra từ nhỏ mình đã ngồi xe nhiều lần, đến giờ đã quen, cũng không cảm thấy gì..."

"Là như vậy sao..."

Hứa Nhiên rũ mắt xuống im im một hồi, sau lại cất giọng: "Vậy mình tới ga tàu tiễn cậu!"

Lưu Thiệu Uy nghe lời đó không khỏi kinh ngạc, cậu lúng túng nói nhanh: "Sao... Sao lại làm phiền cậu chứ? Cậu còn phải tới nhà bạn chơi..."

"Uầy, bọn mình hẹn nhau lúc mười một giờ, bây giờ chỉ mới hơn mười giờ, làm sao cần nhiều thời gian đến đó vậy chứ? Cũng chỉ là ở nhà bạn mình thôi mà, đến muộn một chút cũng không mất mát gì. Không bằng để mình tiễn cậu, lâu rồi mình không ra trạm xe lửa, bây giờ rảnh rỗi lại muốn ngắm lại nó như thế nào a." Hứa Nhiên cảm thấy mình bây giờ là tùy hứng đến hư hỏng rồi, xem ra phải xin lỗi Tiểu Trân rồi đển bù cho nhỏ một chút để tạ lỗi.

"Nhưng..."

Thấy Lưu Thiệu Uy cứ do dự mãi, Hứa Nhiên bĩu môi, dứt khoát: "Không nhưng nhị gì hết, chúng ta dù sao cũng là bạn, mình tiễn cậu một chút cũng chẳng chết ai."

Lưu Thiệu Uy rốt cuộc chịu thua, đành để Hứa Nhiên leo lên xe buýt cùng cậu đi đến trạm xe lửa.

...

Đến nơi, Hứa Nhiên nhìn ngó quanh trạm một hồi, tấm tắc: "Oa, đúng lâu rồi không đến đây, mọi thứ gần như thay đổi hết rồi! Nhìn còn đẹp hơn lúc trước!"

Lưu Thiệu Uy không nói gì, im lặng đi đến chỗ soát vé. Soát vé xong, nhìn đồng hồ còn năm phút là đến giờ tàu chạy, Hứa Nhiên đi theo cậu ra ga tàu.

Tàu lửa thời này vẫn còn thuộc loại cổ kính từ thời những năm chín mươi, nhìn cũng rất khang trang. Ngay cuối tàu là một cách cửa bắc cầu thang nhỏ đi xuống, khá ít hành khách rảnh rỗi mà bước rận đó, mà có rảnh, cũng chẳng thiết mở cánh cửa đó ra làm gì, ngắm cảnh tàu chạy chăng?

"Mã tàu của cậu là gì? Để mình xác định xem nó nằm ở đâu?" Hứa Nhiên mắt vẫn ngó ngiêng lung tung, thuận miệng hỏi Lưu Thiệu Uy. Đây là trạm xe lửa duy nhất ở thành phố L, tương đối rộng, muốn tìm tàu mà không biết mã tàu, e là đến sáng mai còn chưa xong.

"À, để mình xem. Là số HL95."

Hứa Nhiên gật gù cười, cả hai cùng tìm đến đứng trước ga con tàu số HL95, Lưu Thiệu Uy nhìn lại đồng hồ, nhìn thấy đã gần đến ga tàu chạy, tiếng tiếp viên bên trong cũng vang lên thông báo hành khách phải lên tàu.

"Đến giờ rồi, mình đi."

"Ừm, tạm biệt. Nhớ là đừng có ham chơi ở nhà ba mẹ cậu rồi lại không thèm về đây nữa nha!" Hứa Nhiên tủm tỉm cười, muốn trêu Lưu Thiệu Uy một chút.

"Sẽ không. Mình chắc chắn phải về đây chứ. Cậu còn đợi mình về mà, không phải sao?"

Hứa Nhiên ngẩn ra một lúc, Lưu Thiệu Uy này từ lúc nào lại gan lớn đến vậy, có thể nói được một câu 'tình cởm' như vậy với cô sao?

Cô cảm thấy mặt mình nong nóng, vụng về thoái thác : "N... Nói cái gì? Mình mà thèm chờ cậu, còn khuya nhé! Rõ sến súa!"

"Mình lại cảm thấy rất bình thường nha? Cậu vì sao phải kích động như vậy?" Lưu Thiệu Uy thản nhiên nói lại, cười cười nhìn Hứa Nhiên, đáy mắt mang theo sự dịu dàng đến cực độ.

"Mình... Mình không có! Cậu cười cái gì!" Đối diện với ánh mắt đó, mặt Hứa Nhiên đỏ như quả cà chua, vừa ngại ngùng vừa giận dữ. Rõ ràng cô là người muốn trêu cậu, bây giờ lại thành cô là người bị trêu là sao?!

"Được rồi được rồi, không đùa nữa, mình đi đây. Hẹn gặp lại!" Lưu Thiệu Uy hòa hoãn nói rồi tiến đến cửa tàu đưa vé cho tiếp viên, trực tiếp đi vào khoang tàu, còn không quên nhẹ liếc Hứa Nhiên một cái, khóe môi cong cong lên, ôn nhu cười.

"Đi đi! Đây không tiễn cậu nữa!" Vừa nãy bị trêu xong, Hứa Nhiên vẫn chưa hết bực tức, hờn dỗi xua đuổi.

Thế nhưng là, khi tiếng còi xe lửa hú lên bắt đầu cất bánh, mãi cho đến khi tàu đã chạy xa, đuôi tàu đã khuất khỏi tầm mắt, Hứa Nhiên vẫn yên lặng đứng ở sân ga, phải đến một lúc sau, cô mới dần cất bước ra về.

Hứa Nhiên nhận thấy, cô sao lại bắt đầu trở nên chậm chạp rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net