Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm sau người tỉnh dậy đầu tiên là Trường Giang, vì anh cảm nhận được cơ thể mình nóng rực, nhưng dần lấy lại tỉnh táo mới biết được là người dưới thân mình nóng rực tức là Trấn Thành. Anh hoảng hốt đưa tay sờ lấy trán Trấn Thành thì càng hoảng sợ hơn khi người Trấn Thành nóng như lửa đốt.

 
-"Trấn Thành, Trấn Thành, tỉnh..tỉnh lại..cậu nghe tôi nói gì không?" Trường Giang một bên lật đật ngồi dậy lay cậu tỉnh, một bên cất tiếng gọi cậu

  -"Để tôi ngủ một chút là ổn, em đừng lo". Trấn Thành trong cơn mê sản vẫn biết người ở cạnh mình là ai, nên lên tiếng trấn an.

-"Cái gì mà ổn, cậu chờ một chút, tôi đi gọi bác sĩ". Trường Giang nói rồi chạy xuống lầu báo cho mọi người biết, cùng với gọi điện nhờ bác sĩ riêng của Huỳnh Gia tới.

Mọi người cùng Trường Giang chờ bác sĩ đến, khi đó Trường Giang chuẩn bị khăn ấm đắp lên trán cậu để mong hạ sốt, nhưng Trấn Thành càng sốt càng cao không những không có dấu hiệu hạ sốt mà càng lúc Trấn Thành càng mê man.

15 phút sau bác sĩ cũng tới, ông khám sơ lược thì báo rằng vết thương bị nhiễm trùng nhưng mọi người điều thắc mắc là cậu làm gì bị thương đâu cũng thấy hôm qua cậu rất bình thường mà.

Khi bác sĩ bảo cởi áo kiểm tra thì mọi người mới hoảng hốt khi nhìn thấy một bên eo của Trấn Thành quấn băng gạc tuy vậy nhưng băng gạc đã thấm máu. Lúc này bác sĩ mới kể lại rằng

-"Thằng nhóc này bị thương hôm qua, lúc nó đến tìm tôi thì tôi bảo nó vào bệnh viện đi, nó nói là vết thương không nghiêm trọng chờ nó về nhà mừng sinh nhật cho ông rồi đi sau, tôi cản nó không được đành phải băng bó cẩn thận cho nó rồi cho nó đi".

  -"Sao anh ấy lại bị thương nặng vậy chú Từ". Chú Từ là bác sĩ riêng của Huỳnh Gia nên khá nhiều chuyện của Trấn Thành ông cũng biết rõ kể cả chuyện hai người không còn bên nhau.

  -"Chỉ là nó giành được hợp đồng lớn nào đó, rồi bị ganh ghét nên bị bọn giang hồ đâm thuê chém mướn chặn đường". Mọi người nghe xong điều rợn người, cũng may phát hiện sớm nếu không thì không biết kết quả ra sao.

Bác sĩ Từ đã tiêm cho cậu một liều thuốc, và hiện giờ đang chuẩn bị di chuyển cậu tới viện thôi. Mà người diều cậu đi không ai khác là Trường Giang và ba cậu. Hai người phối hợp đưa cậu lên xe đi tới bệnh viên vì ở bệnh viện tiện theo dõi hơn cũng dễ trở tay hơn nếu cậu xảy ra chuyện gì.

Trường Giang luôn túc trực bên cạnh Trấn Thành liên tục lau nước nóng cho cậu, đến độ tay cũng bong da lên nhưng Trấn Thành vẫn chưa có dấu hiệu hạ sốt. Đến khi cậu hạ sốt cũng là chuyện của 4 tiếng sau đó. Anh thở phào nhẹ nhõm cả người, vì bác sĩ nói nếu Trấn Thành sốt mãi không hạ đi được rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nên mọi người điều trong trạng thái căng thẳng. Đến chiều nay khi điện về nhà báo là Trấn Thành hạ sốt thì ai cũng vui mừng.

Tuy hạ sốt nhưng Trấn Thành vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, đến giờ uống thuốc rồi mà cậu chưa tỉnh thì làm sao uống? Trường Giang thử lay lay tay cậu nhưng vẫn không tỉnh đút thuốc vào thì lại tràn ra bên mép miệng. Trường Giang đã thử lần này lần thứ ba rồi vẫn không vào miệng cậu được chút nào.

Không còn cách khác đành làm liều, dùng miệng đút cho cậu vậy, Trường Giang uống vào một ngụm thuốc cuối đầu hôn lên môi Trấn Thành đẩy thuốc vào miệng cậu, tạm thời thì thuốc đã thuận lợi vào miệng cậu. Đến lần hai vừa đưa sát gần cậu thì Trấn Thành đột ngột mở to mắt nhìn anh, khiến thuốc trong miệng Trường Giang phun ra không được nuốt vào không xong, chết trân tại chỗ nhìn cậu, Trấn Thành một tay câu lấy cổ anh kéo xuống, hôn lên môi anh để truyền thuốc vào miệng mình sẵn tiện chiếm tiện nghi một lát đấy mà. Đến khi tách ra Trường Giang vẫn còn giữ nguyên tư thế cũ đến khi Trấn Thành bảo muốn uống nước anh mới ngượng ngùng, vụng về đi rót cho cậu ly nước, cũng rót cho mình một ly, vì thuốc cũng không phải dễ chịu.

-"Cậu..cậu.....vừa xa tôi một năm em liền quên mất cách xưng hô à?". Chưa nói hết câu đã bị Trấn Thành cướp mất lời, lúc trước thì cho dù cậu nhỏ hơn nhưng anh vẫn kêu Trấn Thành bằng anh, do lâu quá không còn gặp cậu nên bây giờ mới xưng hô bằng cậu  tôi.

-"Em...emm muốn hỏi là..anh ..anh đã đỡ chưa, hông còn đau không, sao anh bị thương mà còn gán chịu, đến đêm lại uống rượu". Trường Giang hỏi được lại hỏi một tràng dài, nhớ lại cậu có chút tức giận vì cậu không biết lo cho mình, đã biết mình bị thương như vậy còn uống nhiều rượu.

-"Vết thương nhỏ thôi, không nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu, tôi quen rồi". Một năm nay cậu thường hay bị vậy, vì lúc thanh tẩy bên New York kia để thoát vài tên, cũng tay to mặt lớn, theo cậu về tận đây, gần đây lại vì chuyện công ty nên cậu thường xuyên bị ám sát, như cơm bữa luôn rồi đấy chứ.

-"Cái gì mà nhỏ, anh bị thương nặng lắm anh có biết không, sao anh không biết tự lo cho bản thân gì cả, anh có một đám vệ sĩ làm gì để bị ám sát, anh nếu không quản được anh thì để em quản anh". Trường Giang tức giận, lớn tiếng với cậu, Trấn Thành ngẩng người khi nghe anh mắng mình, cảm thấy tức cười rõ ràng biết anh là đang lo cho mình nhưng vẫn buồn cười.

-"Anh cười cái gì, em nói anh đấy, anh tốt nhất lo tốt cho bản thân mình". Trường Giang thấy cậu cười thì càng bốc hỏa hơn. Trấn Thành thấy vậy dùng lực nắm tay anh kéo lên giường, sau đó lại đem anh ôm vào lòng

-"Tôi cười vì em nói đúng thôi". Trường Giang cũng bất ngờ vì hành động của cậu, muốn vùng vẫy ra nhưng vẫn còn biết cậu đang bị thương, không muốn động chạm đến vết thương của cậu nên mới phối hợp tìm một tư thế thoải mái cho cậu.

-"Anh không biết tự lo cho mình gì cả, lúc nào cũng để mình bị thương". Trường Giang cất giọng nặng nề, anh sợ lúc nào đó lại nghe tin Trấn Thành vào viện nữa. Thật sự anh rất sợ anh biết công việc của Trấn Thành rata nguy hiểm, cũng rất rõ Trấn Thành sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng.

  -"Về nhà với tôi được không, không có em tôi không muốn trở về nhà đó nữa, tôi toàn ở công ty, cũng toàn ăn cơm ở ngoài". Trấn Thành tựa cằm vào đầu vai anh nói khẽ vào tai anh, khiến Trường Giang đột nhiên cứng ngắc cả người, sau một hồi liền quay lại nhìn chằm chằm vào anh

-"Anh..Trấn Thành... Anh..anh nói gì ?". Trường Giang run cả người khi nghe cậu kêu mình về nhà, về nhà nhà của ai? Nhà của hai người sao, nó còn sao, Trấn Thành không bán phải bán đi rồi sao, không phải Trấn Thành đã có nhà mới sao.

-"Tôi nói em về nhà với tôi, tôi nhớ em". Trường Giang lúc này nghe xong đã cuối mặt xuống không muốn đối diện với cậu, cũng là không dám đối diện với cậu.

Trấn Thành thấy vậy liền dùng một tay nâng cằm anh lên để anh ngước mặt lên, một tay lau đi nước mắt đang rơi của anh lại tiếp tục đánh đòn chí mạng vào tâm lý anh.

  -"Em không có ở nhà tôi ăn cơm không có mùi vị, sáng đi làm tối lại ngủ ở công ty, tôi như là người không có nhà, tôi rất tội nghiệp, đến lúc bị thương như này lại không ai quan tâm, không ai để tôi nói ra hết đành phải chịu một mình, nếu em không về có khi sau này tôi bị bắn chết mà không ai hay biết".

-"Được được em về em về, chúng ta cùng về sau này anh phải cẩn thận không được để bản thân gặp nguy hiểm em rất là lo lắng". Lần này là cú đánh cực mạnh vào tâm lý Trường Giang, chỉ cần nói tới sự nguy hiểm của cậu thì anh liền đồng ý. Trấn Thành lập tức tươi cười kéo anh ôm vào lòng. Trong lòng thầm nghĩ thật là xin lỗi em tôi cũng hết cách rồi đành chơi chiêu tiểu nhân dùng miệng lưỡi hù dọa này với em, chỉ cần em chịu về, còn lại tôi chẳng quan tâm.

Trường Giang ở trong ngực Trấn Thành mà cười không khép miệng được vẫn không biết mình bị gạt về thật là hết cách với anh. Nằm trong lòng ngực cậu, Trường Giang cứ ngây thơ mà sờ sờ lòng ngực cậu, khiến Trấn Thành bắt đầu không chịu nổi, ai đâu nằm gần vợ mình mà không ăn được, còn bị sờ đến ngứa ngáy cả lên.

   -"Trường Giang nếu em không quản được cái tay em thì em nên để chỗ khác". Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn của Trấn Thành, khiến Trường Giang nhớ ra điều gì đó thì cảm cũng cảm nhận được đùi mình chạm phải vật gì rồi.

  -"Để...để...ở chỗ khác là chỗ nào". Trường Giang lắp bắp hỏi lại cậu, khiến Trấn Thành bật lên tiếng cười, nắm lấy tay anh kéo xuống đặt ngay hạ thân mình, chạm vào thứ đang ngẩng đầu kia. Làm cho Trường Giang ngượng chín mặt, tay là lần đầu tiên chạm vào vật kia cảm giác nó to quá sau này làm sao anh chịu nổi....ế anh đang nghĩ bậy bạ gì vậy.....Trường Giang ơi là Trường Giang.

  -"Em định ám sát chồng em sao". Trường Giang nắm chặt lấy thứ trong quần của cậu kia, khiến Trấn Thành càng thở dốc ồ ồ hơn. Cậu một tay nắm lấy tay Trường Giang đặt vào hạ thân mình di chuyển, càng làm cho thứ đó ngẩng cao đầu.

-"Trấn Thành... Trấn Thành anh..anh". Trường Giang run hết cả người Trấn Thành là đang mượn tay anh..làm..làm cái đó sao...awwww ngượng chết anh rồi.

-"Nào ngoan cho chồng em mượn tay một chút". Vừa nói thì bàn tay của cậu bao bọc lấy bàn tay của anh đang nắm thứ kia bắt đầu di chuyển, trên đỉnh đầu lại phát ra tiếng thở dốc của Trấn Thành càng lúc càng nặng nề hơn, Trường Giang hai tay nắm lấy dục vọng của Trấn Thành xoa nắn di chuyển lên xuống trong tay mình, khiến cái kia không có dấu hiệu mềm đi lại còn to thêm một vòng, làm người da mặt dầy như Trường Giang còn phải ngượng đỏ mắt.

Đến lúc Trấn Thành bắn ra đầy tay Trường Giang liền nắm lấy áo anh kéo lại gần hôn lên môi anh, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm của anh, tiến sâu vào trong khoang miệng anh cuốn lấy đầu lưỡi của Trường Giang mà trêu đùa, khiến Trường Giang không kịp nuốt xuống hết nước bọt liền chảy ra một bên khóe miệng, Trấn Thành càng quét trong khoang miệng anh khiến Trường Giang chỉ bị động đáp lại. Đến khi hai người dứt ra thì hai mắt Trấn Thành đã đỏ ngầu nhìn anh.

-"Thật muốn làm em ngay bây giờ". Cũng tại cái vết thương khốn này mà cậu phải nhịn thêm vài ngày nữa., xa vợ một năm nay gặp lại không làm được gì đúng là Trấn Thành cậu quá thất bại rồi.

____
Chắc tuôi chết, tuôi viết H tệ lắm nên chắc hông có H đâu hén mọi người ơi.

#Kiing

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net