2. Lý Tương Di hắc hoá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười năm trôi qua, vốn dĩ Lý Tương Di đã buông bỏ mọi thứ, dự định phó thác số mệnh của mình mặc cho lão thiên gia muốn tước đoạt lúc nào cũng chẳng buồn quan tâm, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, càng là lúc thời gian ngắn ngủi thì sự thật năm xưa lại dần được phơi bày, bức ép y lần nữa dùng Tương Di thái kiếm đứng trên đỉnh giang hồ, hồi sóng gió máu tanh bắt đầu cơn ác mộng trần gian.

"Lý Tương Di! Uổng công bọn ta tôn sùng ngươi một đời, mười năm lưu luyến lại đổi thành một tên ma đầu đại khai sát giới!"

"Ngươi như vậy xứng đáng với Tứ Cố Môn sao? Xứng đáng với những huynh đệ năm xưa vì ngươi mà bỏ mạng sao?"

"Thiếu Sư uy chấn giang hồ, chính là biểu tượng chính nghĩa trừ giang diệt bạo, hiện tại ngươi nhẫn tâm giết người không chớp mắt, còn xứng đáng cầm Thiếu Sư trong tay sao?"

"Lý Tương Di! Hôm nay bọn ta liên thủ chính là muốn lấy mạng ngươi, đỡ cho giang hồ một mối hiểm hoạ thiên địa bất dung!"

"Nói nhiều vô ích, hắn đã không còn là Lý Tương Di nữa rồi, giết hắn mới là cách duy nhất lấy lại bình yên cho giang hồ."

Hồng y nam tử hiên ngang đứng ở nơi cao nhất Tứ Cố Môn, tay cầm Thiếu Sư toả ra sát khí nhìn xuống đám người tự xưng danh môn chính phái bên dưới, khoé môi không nhịn được mà nhếch lên cao, thanh âm ma mị có chút thê lương.

"Ta không còn là Lý Tương Di? Trên người ta là chiến bào uy phong năm xưa, Tương Di thái kiếm vẫn còn đây, Bà Sa Bộ đạp lên đỉnh đầu từng người, Vẫn Cảnh mềm dẻo cũng chưa hề biến mất, các ngươi nói xem ta chỗ nào không còn là Lý Tương Di?"

"Muốn giết ta? Đám người giả nhân giả nghĩa các ngươi thật tự đánh giá cao bản thân." nói đến đây, Lý Tương Di liền chậm rãi rút Thiếu Sư ra ngoài, lưỡi kiếm sáng chói dưới ánh mặt trời càng khiến cho lòng người run sợ "Cẩn thận chết đi rồi cũng không kịp nói lời trăn trối."

"Không hổ là Lý môn chủ, sắp bỏ mạng vẫn có thể kiêu ngạo như vậy. Được, hôm nay để đám người giả nhân giả nghĩa này tiễn ngươi một đoạn, kết liễu ngay tại Tứ Cố Môn này cũng xem như ân huệ bọn ta dành cho ngươi."

"Ân huệ?" đuôi chân mày y nhướng cao, cười khẩy "Vậy phải xem là ta hay các ngươi có phước phần nhận lấy."

"E rằng ân huệ này phải đổi thành các ngươi nhận rồi."

Lý Tương Di xoay kiếm một vòng, còn chưa kịp ra tay đã nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc vang bên tai, y thầm cảm thán, đây mới là khí thế ma đầu thật sự.

Xa xa vẫn là một hồng y nam tử, nhưng người này nhìn qua bá khí hơn Lý Tương Di rất nhiều, không cần đao kiếm cũng có thể lấn át đám người dưới kia.

"Địch Phi Thanh?" đám danh môn chính phái bên dưới lập tức rùng mình điêu đứng, cau mày nhìn đoàn người cùng vũ khí dị biệt đang bao vây bên ngoài "Kim Uyên Minh muốn chống lưng cho Lý Tương Di?"

"Năm xưa Lý Tương Di làm bao nhiêu chuyện vì các ngươi hình như chưa từng nhận lại câu đa tạ, nếu đám ô hợp các người không thể đền đáp ân nghĩa cho xứng đáng vậy để Kim Uyên Minh trở thành hậu thuẫn cho hắn." Địch Phi Thanh nói xong liền đáp xuống bên cạnh người nọ, hồng y song nam tử sóng vai nhau thật khiến cho người khác khiếp sợ "Viên bảo ngọc quý báu như hắn lại bị các ngươi vùi dập, ta chính là không nỡ nhìn nó lu mờ đấy."

Lý Tương Di khẽ liếc mắt một cái, quả nhiên ma đầu thật khó làm, phải có tố chất mới có thể xưng bá như họ Địch này được. Xem ra bản thân muốn trở thành ác nhân còn phải học hỏi hắn rất nhiều.

"Thế nào, cảm động sao?" Địch Phi Thanh nhận được ánh mắt sùng bái của người nọ liền cao hứng, gót chân xê dịch tới gần y hơn một chút, nhỏ giọng hỏi.

"Chuyện này không liên quan đến Kim Uyên Minh, bây giờ ngươi rút lui vẫn còn kịp." Lý Tương Di rất muốn đánh đầu hắn một cái, nhưng lại không thể ở chốn đông người làm chuyện mất mặt đành phải giả vờ vừa chỉnh trang y phục vừa nói.

"Được."

"..."

Ngươi còn có thể dứt khoát hơn hay không?

"Kim Uyên Minh có thể rút, nhưng Địch Phi Thanh thì không. Ngươi còn nợ ta một trận chiến, cũng nợ ta một câu trả lời."

Nói xong liền bước lên một bước, dõng dạc hô to "Hôm nay Địch Phi Thanh này tuỳ ý Lý Tương Di sai khiến, kẻ nào muốn giết hắn, bước qua ải của ta."

Lời vừa dứt, cả đám người ỷ đông hiếp yếu bên dưới đều cả kinh không nói được lời nào. Đến lúc này mà kẻ đứng đầu còn chưa xuất hiện, tép riu như bọn họ làm sao có gan đối đầu với hai người kia?

"Vạn Thánh Đạo lại dễ dàng để các ngươi hô phong hoán vũ vậy sao?"

Cuối cùng cũng chờ được người này, hai mắt Lý Tương Di đỏ ngầu gợn lên từng tia máu đỏ, tay càng siết chặt Thiếu Sư. Bao nhiêu kí ức thay nhau công tạc, những hồi ức tốt đẹp về vị sư huynh mà y kính trọng nhất hoàn toàn tan đi mất, nay chỉ còn lại những góc khuất uất hận đang quanh quẩn trong đầu.

"Sư huynh, ta tìm huynh mười năm rồi." Lý Tương Di cay đắng nghiến răng, giọt lệ chua xót vẫn không nhịn được mà tràn qua khoé mi "Mười năm rồi, ta tìm huynh mười năm rồi."

"Thật nhọc lòng sư đệ, thế nào? Mất mười năm tìm kiếm đổi lại sư huynh vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt đệ, không uổng phí đúng không?" Thiện Cô Đao cười lớn, sự thoả mãn hiện rõ trên nét mặt đã tàn phai theo năm tháng.

"Ngươi tính kế chiếm lấy công lực cả đời của sư phụ, khiến cho sư nương bao năm qua lao tâm khổ tứ, bây giờ còn dám ngạo mạn như vậy? Ngươi không thấy có lỗi với sư phụ sao?" Lý Tương Di nhúng chân đáp trước mặt hắn, trong mắt ngoài căm phẫn oán hận còn có chút tuyệt vọng đau khổ.

"Có gì lại không dám?" Thiện Cô Đao lớn tiếng quát "Ngươi từ nhỏ đã được sư phụ cưng chiều, lớn lên lập nên Tứ Cố Môn tự mình làm môn chủ, oai phong oai vệ hành hiệp trượng nghĩa, ngươi đều tự cho mình là đúng, hoàn toàn không xem sư huynh này của ngươi tồn tại. Tất cả mọi người đều nghe lệnh của ngươi, chưa từng để mắt đến kẻ được gọi là nhị môn chủ này, chỉ cần ngươi còn sống, hết thảy những thứ ta muốn đều không thể có được!"

"Sư huynh!"

"Câm miệng!"

Hoá ra những việc tày trời hắn làm ra đều bởi vì hai từ đố kỵ. Hắn đố kỵ sư đệ sinh ra đã có thiên bẩm, đố kỵ sư đệ vì tư chất hơn người mà được sư phụ yêu thương, đố kỵ sư đệ nghĩa hiệp chính trực được mọi người tôn trọng sùng bái, đố kỵ đệ ấy có mọi thứ còn mình thì không. Âu cũng là lòng người, khó trách lại có tư niệm ganh tị.

"Nếu ngươi đã không hối hận vì những gì đã làm, vậy hôm nay ta cũng không cần niệm tình xưa." Lý Tương Di thoáng chốc lại bừng bừng sát khí, tình cảm gì đó sư huynh đã không màn tới, y còn chấp niệm để làm gì?

Thiện Cô Đao siết chặt tay vận công, đắc ý khinh bỉ "Lý Tương Di ơi Lý Tương Di, mười năm qua ngươi chật vật vì độc Bích Trà bao nhiêu, ta lại thoả mãn tu luyện gia tăng công lực bấy nhiêu, cho dù hiện tại Bích Trà đã giải, nhưng ngươi cũng đừng mơ có thể đánh bại ta!"

"Vậy sao?" Lý Tương Di khẽ nghiêng đầu, trên môi nở ra một nụ cười quỷ dị "Vậy ta cũng muốn tặng cho sư huynh một câu, ngươi tu luyện cả đời cũng không bao giờ hạ gục được ta, đừng phí công vô ích."

Thiện Cô Đao bị sỉ nhục liền hoá giận, một đao đánh tới khơi mào cuộc đại chiến.

"A Phi, lần này nhờ ngươi." y để lại một câu ngắn gọn, tra Thiếu Sư vào vỏ sau đó rút ra Vẫn Cảnh đã lâu không dùng tới nghênh đón vị sư huynh đáng kính của mình.

Địch Phi Thanh gật đầu, ân oán của ai người nấy trả, thôi thì giúp y dọn sạch đám rác rưởi vô dụng kia trước.

Đại chiến Tứ Cố Môn diễn ra chỉ hơn nửa ngày mà máu đã đổ thành sông nhuốm đỏ một vùng trời. Đám ô hợp một nửa bỏ mạng, nửa còn lại e sợ mà chạy trốn, chẳng có kẻ nào dám ở lại vỗ ngực tự xưng anh hùng đòi giết Lý Tương Di nữa. Hỗn chiến xung quanh đã yên ổn, hiện tại chỉ còn lại Lý Tương Di và Thiện Cô Đao đang vung đao múa kiếm đánh không ngừng nghỉ.

Quả thật công lực của Thiện Cô Đao đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng điều này không làm cho Lý Tương Di ngao ngán. Tiến bộ thì sao? Ngươi dùng công lực cả đời của sư phụ để đối phó ta chứ không phải bản lĩnh thực thụ, há có gì để ta kinh sợ?

Y càng đánh càng ác liệt, từng chiêu từng thức đều như muốn lấy mạng Thiện Cô Đao, thiếu niên nhiệt huyết ngày nào sớm đã đi theo sư phụ xuống cửu tuyền bồi người an nghỉ, giờ đây chỉ còn Lý Tương Di mang trong mình trăm ngàn nỗi thất vọng cay đắng tột cùng mà thôi. Vẫn Cảnh là sư huynh tặng y, mấy năm qua y vẫn nhất mực mang theo bên mình, chờ đợi một ngày tìm được sư huynh sẽ mang huynh ấy về tạ lỗi với sư phụ, mộ phần của sư huynh bên phải, mộ phần của sư đệ bên trái, hảo hảo phụng bồi sư phụ.

Vậy mà...

Thì ra bấy lâu là bản thân ngây ngô bị lừa chẳng biết gì, lâu như vậy vẫn cho rằng năm xưa chính mình bồng bột mới xảy ra cớ sự đáng tiếc kia, hoàn toàn không ngờ tới đây đều là âm mưu quỷ kế của người y luôn miệng gọi là sư huynh.

Càng nghĩ càng cảm thấy nực cười, hay cho câu hành hiệp trượng nghĩa thống nhất giang hồ, cuối cùng kẻ không biết gì lại là bản thân y.

Lý Tương Di liên tục đánh tới, đem Thiện Cô Đao áp đảo dưới thân không cho hắn cơ hội lật ngược thế cờ.

"Mười năm tu luyện thì sao? Công lực của sư phụ thì sao? Trừ phi Lý Tương Di này không muốn thắng, nếu không cho dù ngươi có luyện thêm năm mươi năm nữa cũng không bao giờ đánh bại được ta!"

Sau câu nói đầy phẫn uất này chính là thời khắc bi thảm nhất cuộc đời Thiện Cô Đao, hắn bị một chưởng dùng cả thảy mười phần công lực của Lý Tương Di đánh bay vào đại sảnh Tứ Cố Môn, cửa lớn ầm ầm đổ xuống, trụ gỗ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo không còn vững chắc. Hắn chưa kịp nhìn xem tình hình thì Vẫn Cảnh đã ở ngay trên cổ, đối diện chính là gương mặt lãnh đạm của sư đệ.

"Năm xưa sư huynh tặng ta Vẫn Cảnh, hiện tại ta dùng nó trả lại những gì sư huynh đã làm."

Địch Phi Thanh đứng phía xa yên lặng nhìn theo bóng lưng cô đơn buồn tủi của người nọ, bị lừa suốt mười năm qua, đổi lại là hắn cũng sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Lý Tương Di, sau ngày hôm nay ta sẽ không để ngươi phải chịu đau thương nữa, những ngày tháng còn lại ngươi chỉ cần tiếp tục cuộc sống của Lý Liên Hoa, an tĩnh làm những việc ngươi muốn.

Rốt cuộc Lý Tương Di cũng đã xuống tay, Vẫn Cảnh sắc bén dứt khoát xuyên qua lồng ngực Thiện Cô Đao, máu tươi bắn tung toé lên gương mặt bị thời gian nhẫn tâm bào mòn. Từng giọt máu tanh hoà lẫn nước mắt chảy dọc trên gò má trắng trẻo, trượt dài qua xương hàm rồi lặng lẽ rơi xuống vỡ tan trên bàn tay gân guốc đang nắm chặt đuôi kiếm.

"Thiện Cô Đao, ngày tháng sau này, tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi."

Y nghiến răng cảnh cáo, nói xong liền đứng dậy, tuyệt tình rút Vẫn Cảnh ra khỏi người hắn, động tác linh hoạt cắt đứt gân tay gân chân khiến hắn nửa đời sau phải sống trong tật nguyền, cả đời không thể ngẩng cao đầu nữa.

Vừa rồi y không đâm vào huyệt tử.

Đây là sự khác biệt giữa Lý Tương Di và Địch Phi Thanh, muốn y chính tay giết chết sư huynh của mình sao? Y không làm được. Vẫn là quá mềm lòng rồi.

Tối đến, Địch Phi Thanh mang Lý Tương Di quay về Kim Uyên Minh, giúp y điều tức nội lực.

"Ngươi chỉ mới giải độc ba ngày đã cầm Thiếu Sư đến Tứ Cố Môn thanh lý, may mà không tổn thương kinh mạch." hắn thở dài thu lại cánh tay đang truyền nội lực sau lưng người nọ, đẩy bát thuốc đen kịt tới trước mặt y "Dưỡng thương trước, từ từ hồi phục."

"Đa tạ." Lý Tương Di nhận lấy, một ngụm đã uống cạn.

"Phương Đa Bệnh xem trọng ngươi như vậy, hôm nay hạ mê dược ngăn cản hắn tới Tứ Cố Môn không sợ hắn sẽ trở mặt với ngươi sao?" Địch Phi Thanh thừa biết y quan tâm đứa nhỏ kia thế nào, thấy người phiền muộn liền muốn giúp giải toả một chút.

"Trở mặt thì trở mặt, dù sao hôm nay cũng chẳng phải trận chiến vẻ vang gì. Tiểu Bảo bản tính lương thiện, vẫn là không nên để nó xen vào chuyện này thì hơn." Lý Tương Di nhấp một ngụm trà, mi mắt rũ xuống "Hiện tại trong mắt thiên hạ ta là một tên ma đầu giết người không gớm tay, Tiểu Bảo còn trẻ, tương lai còn dài, tốt nhất không nên dính dáng đến hai chúng ta, hơn nữa..."

Địch Phi Thanh khoanh tay, nhướng mày chờ y nói tiếp.

"Ta không muốn Tiểu Bảo nhìn thấy sư phụ chính tay hạ sát cha ruột của mình."

"Nhưng ngươi đã lấy mạng hắn đâu? Phương Đa Bệnh cũng không muốn nhận người cha như hắn."

"Dù Tiểu Bảo không muốn nhận nhưng hẳn là hắn cũng không nỡ nhìn cha mình bị người khác đánh đến thảm hại như vậy."

"Cũng đúng, chuyện cũng đã xảy ra, không bàn đến nữa. Bây giờ nói chuyện giữa chúng ta." Địch Phi Thanh tặc lưỡi nhìn y, nghiêm túc nói "Ngươi còn nợ ta một trận chiến."

Hai mắt Lý Tương Di đột nhiên mờ nhạt vội vả nhìn sang nơi khác, bàn tay đầy vết thương hấp tấp ôm ngực tỏ vẻ đau đớn "Ta trọng thương rồi, không còn sức đánh nữa."

"Ngươi nhìn cho kĩ, ta không phải Phương Đa Bệnh, dựa vào mấy câu ba hoa này của ngươi muốn lừa ta?" Địch Phi Thanh vươn đến áp lên hai gò má hốc hác của người nọ, cưỡng ép quay đầu y về phía mình.

"Địch minh chủ đại nhân đại lượng tha cho ta đi, ta thực sự đánh không nổi nữa!" miệng nhỏ của Lý Tương Di bị hắn áp chu ra ngoài, bất lực cầu xin.

"Không đánh nổi?"

Lý Tương Di vội gật đầu.

"Vậy đổi cách đánh."

Đầu Lý Tương Di đầy dấu chấm hỏi. Tên ma đầu này ngoại trừ việc động tay động chân ra còn có thể thương lượng bằng cách khác sao?

Nói liền làm, Địch Phi Thanh không cho người nọ có thời gian suy nghĩ liền bước đến nhấc bổng y lên, hai ba bước đã đặt người ngay ngắn trên giường, sau đó tự mình đè lên người y.

"Này! Ngươi muốn làm gì?" Lý Tương Di hoảng hốt đẩy hắn ra, hoang mang cực độ.

"Ngươi trọng thương rồi, không đủ sức đánh với ta nữa, vậy chúng ta đổi thành chuyện khác." Địch Phi Thanh vừa nói vừa cởi bỏ thắt lưng của người nọ, động tác nhanh gọn không chút chần chừ.

"Địch Phi Thanh!" Lý Tương Di trợn tròn hai mắt bắt lấy tay hắn, trong lòng kinh hãi tột độ "Không được làm bậy."

"Ngoài ra ngươi còn nợ ta một câu trả lời." hắn không quan tâm lời y nói, vẫn một mực cúi người áp sát "Hoa Hoa, làm người không nên nợ dai dẳng như vậy."

"Ngươi đứng dậy trước, ta trả lời ngay."

"Ngươi trả lời trước."

Mắt thấy không thể lay chuyển tên ma đầu này, Lý Tương Di đành phải cắn răng xuống nước trước "Chúng ta còn chưa thành thân, ta không muốn bị nhốt lòng heo."

"Nói vậy... ngươi đồng ý thành thân cùng ta rồi?" khoé môi Địch Phi Thanh kéo cao, hài lòng mỉm cười.

Lý Tương Di vì muốn thoát nạn liền gật đầu như gà bổ thóc, thầm nghĩ Địch Phi Thanh trước nay cưng chiều mình như vậy có lẽ sẽ không cương quyết làm chuyện y không muốn đâu.

Nhưng sai rồi, câu nói này khiến y đến hối hận cũng không kịp, bên tai chỉ kịp nghe thấy một câu "Tiểu lang quân, ngươi là ma đầu, lại có Địch Phi Thanh này hậu thuẫn, kẻ nào dám mang ngươi nhốt lòng heo?"

Sau đó... Chính là không có sau đó nữa, ánh nến lập loè trong phòng bị cái phất tay uy vũ của Địch minh chủ quạt tắt lịm, y phục nhanh chóng bị hắn ném đầy xuống sàn.

Màn đêm tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng thở dốc nỉ non cùng hai tấm da thịt trần trụi nóng bỏng.

#28.09.2023

Địch Phi Thanh không còn xem Lý Tương Di là đối thủ truyền kiếp nữa, năm tháng sau này, người ấy mãi mãi là Lý Liên Hoa lười biếng lại đanh đá mà hắn một lòng bảo hộ. Vậy nên hắn vẫn luôn gọi người ấy là Hoa Hoa, đoá Liên Hoa thuần khiết xinh đẹp nhất trong lòng Địch minh chủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net