3.1. Đại náo cuộc sống thường ngày của Phó Thi Kỳ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Liên Hoa cãi nhau với Địch Phi Thanh, hai người bọn họ không thể dùng lý lẽ để thấu hiểu nhau, vậy nên trong một buổi hừng đông vừa ló dạng liền mang Bi Phong Bạch Dương và Tương Di Thái Kiếm ra đánh một trận kinh thiên động địa, kết quả chẳng biết đã hiểu nhau hay chưa nhưng cả hai sau khi đối chưởng liền ầm ầm lăn đi, mọi thứ quay cuồng hỗn độn, đến lúc mở mắt ra đã thấy bản thân đang nằm ở một nơi cực kì xa lạ.

"Đây là đâu vậy?" Lý Liên Hoa có chút choáng đầu, cau mày nhìn ngó xung quanh.

"Không biết, ngươi cẩn thận." mặc dù cãi nhau dữ dội rồi lại đánh nhau nhưng chung quy Địch Phi Thanh vẫn rất quan tâm người nọ, thấy y trượt chân suýt ngã liền vươn tay đỡ lấy.

Khung cảnh quá mức kì quái này khiến họ tạm thời quên đi mâu thuẫn tối qua. Bờ biển này hình như không giống Đông Hải lắm, rốt cuộc đây là đâu chứ?

"Bên kia có người." Lý Liên Hoa đảo mắt về phía mõm đá xa xa, nhìn thấy vài 'cô nương' ăn mặc không đúng lắm.

Địch Phi Thanh trợn mắt đem cả người Lý Liên Hoa úp vào ngực mình, nhất là cái đầu nhỏ, nhất quyết không cho y nhìn thêm. Con mẹ đó, kia có được gọi là mặc y phục không vậy? Tại sao cả người chỉ có hai mảnh vải một trên một dưới? Còn mong manh thế kia...

Mà người nào đó đã tiếp thu hình ảnh không nên tiếp thu, hai má đỏ bừng, vành tai cũng ửng hồng nóng hổi.

"Ta không thấy gì hết!" y vô thức vùi mặt vào ngực hắn, lắc đầu điên cuồng.

Mẹ nó, mới đánh nhau một trận còn chưa phân thắng bại lại gặp phải chuyện điên rồ gì thế này?

Ngay cả Địch minh chủ vốn không quan tâm bất kì kẻ nào - đối với hắn thiên hạ này chỉ chia thành hai loại: Lý Tương Di/ Lý Liên Hoa và phần còn lại - nhìn thấy mấy thân ảnh kia cũng thoáng chốc giật mình, ánh mắt chan chứa sự ghét bỏ khinh thường.

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi tạm đã." hắn điềm tĩnh nhìn quanh một vòng, vừa vỗ vỗ lưng Lý Liên Hoa vừa hướng mắt về phía bóng cây râm mát cách đó không xa.

Hai người ngồi sóng vai dưới bóng râm mát mẻ, có chút không biết phải làm sao. Thân thể bọn họ đã đến nơi này nhưng đao kiếm lại không đi cùng, thậm chí nội lực cũng chẳng còn nữa rồi. Bây giờ bọn họ thân cô thế cô ở một nơi không rõ địa hình, chậc, quả thật rất bất lực.

Nhìn quanh một vòng không có ai ăn mặc giống họ cả.

"Sao lại mặc lý y đi lại giữa thanh thiên bạch nhật thế kia?" Lý Liên Hoa nhíu mày nhìn một đám thiếu niên chỉ mặc quần cọc và áo thun không tay, dấu hỏi hiện đầy ắp trên đầu.

Địch Phi Thanh nhìn theo, nhíu mày đẩy vai y một cái "Mắt họ có xanh có vàng, người Tây Vực sao? Dị biệt như vậy."

Lý Liên Hoa thở dài lắc đầu "Không biết, chỗ này quá kì lạ. Nhưng chúng ta làm sao bây giờ? Nội lực không còn nhỡ bọn họ động thủ thì biết làm thế nào?"

Hai chiếc nam nhân đang ngơ ngác không hiểu gì đột nhiên bị một đám người đầu tóc ngắn củn y phục kì quặc lao tới bao vây, miệng liên tục la hét "Thành Nghị! Mẹ ơi Thành Nghị đến rồi! Cả Tiêu Thuận Nghiêu nữa!"

"Bọn họ đến bãi biển nhân tạo thư giãn trước khi dự sự kiện hả?"

"Nhưng mặc quần áo thế này cũng quá đặc biệt rồi a! Lý thần y và Địch minh chủ đây mà!!"

"Oa, thích quá đi, phúc lợi này lớn quá rồi, tôi sắp không chịu nổi rồi!!"

Lý Liên Hoa bị đám dị nhân này doạ rùng mình, không nói không rằng kéo tay Địch Phi Thanh đang muốn đánh người "Đi thôi, đừng day dưa với họ."

Sau đó liền nhanh chân chạy đến chỗ khác, trên đường lại có không ít người bị thu hút, thế nên càng chạy càng nhiều người đuổi theo. Khó khăn lắm mới cắt đuôi được bọn ho, nhưng ý trời đã định, hai người họ vừa rẽ vào một con hẻm nhỏ đã vừa vặn chạm mặt một nam nhân khác, nhưng người này...

Phó Thi Kỳ vừa đáp xuống sân bay, hiện tại đang trên đường trở về khách sạn nghỉ ngơi. Anh chớp chớp mắt nhìn người nọ, tay nhanh chóng lục lọi trong túi lấy ra một chiếc gương nhỏ tự soi vào mặt mình, tiếp đến lại soi vào mặt người đối diện.

"Kính chiếu yêu à?" Lý Liên Hoa thản nhiên nhìn vào nhân ảnh soái khí trước mặt, tặc lưỡi nói "Ta không phải yêu quái, chiếu gì chứ?"

Địch Phi Thanh thấy tên dị nhân hành động kì lạ liền chắn ngang trước mặt Lý Liên Hoa, nắm tay siết chặt như muốn đấm người "Ngươi là ai? Tại sao gương mặt lại giống Hoa Hoa như vậy?"

Phó Thi Kỳ nhìn thấy nắm tay đầy gân guốc có chút đáng sợ, vội vàng dẹp gương, run đến nổi nói lắp "Địch... Địch Phi Thanh, quân tử động khẩu không động thủ, ở đây đánh người sẽ... sẽ bị bắt đó!"

"Ngươi biết ta?" Địch Phi Thanh cau mày ngờ vực, nét mặt lại thêm hung dữ.

Dạo này Phó Thi Kỳ đang có chút thời gian rảnh liền tìm đọc một bộ truyện đề tài xuyên không, vậy nên hiện tại cậu xem như vẫn chưa thoát được tình tiết trong truyện, vừa thấy hai người này lập tức nghĩ ngay tới câu chuyện mà mình đang đọc. Nếu không với tốc độ xử lý thông tin nhanh như GPRPs của cậu làm sao nhận ra nhanh như vậy?

Chậc, cả thế giới đều biết Phó Thi Kỳ đáng yêu như em bé ba tuổi, thậm chí có người còn nói rằng cậu ta giống như mới đẻ hôm qua vậy, cái gì đối với cậu cũng mới lạ hết sức. Chuyện thường tình thôi, ha ha ha.

"Đương... Đương nhiên biết..." cậu ngập ngừng đáp "Tôi còn quen biết một người... một... một một người giống hệt anh."

"Có người giống hệt ta?" Địch minh chủ lại nhíu mày, cảm thấy tam quan của mình sắp méo mó con mẹ nó rồi "Ngươi là ai?"

"Người này ngoại trừ tóc ngắn còn ăn mặc kì lạ ra hình như tất cả đều giống ta." Lý Liên Hoa khoanh tay đánh giá một lượt "Nhưng bộ dạng này có khờ quá không?"

"..." Phó Thi Kỳ cảm thấy bị sỉ nhục quá đáng, hai tay ôm lấy chiếc túi nhỏ của mình ấm ức nói "Vừa gặp đã chê người ta, dù sao tôi cũng là người diễn ra cậu đó! Tôn trọng tôi chút đi!"

"Diễn?" Lý Liên Hoa nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, tặc lưỡi bình phẩm "Ngươi diễn ta? Mặc dù ta không biết ngươi diễn ta để làm gì nhưng lời ngươi nói hơi phi lý."

"Hoa Hoa thông minh nhạy bén như vậy, một tên khờ như ngươi có thể diễn ra?" Địch Phi Thanh tiện thể bồi thêm một câu.

Má!

Lòng tự trọng của Phó Thi Kỳ bị tổn thương sâu sắc, đầu nấm tròn ủm liêu xiêu vài sợi nghiêng ngã vì bị gió thổi, đôi má trắng trắng mềm mềm phồng lên đầy giận dỗi.

"Kỳ Kỳ, cậu đang nói chuyện với ai vậy?" trợ lý vừa quay lưng nghe điện thoại xong, xoay người lại đã thấy trước mặt đại tổ tông nhà mình xuất hiện thêm hai cái bóng trông rất quen thuộc liền bước đến hỏi "Là fan hả? Ây dô dáng người này cũng giống cậu và Thuận Nghiêu ghê."

Phó Thi Kỳ sờ mũi mấy cái, ấp úng tìm lý do "Ừm... Hai người bọn họ hoá trang cũng thật giỏi, anh nhìn xem giống hệt bọn em."

Trợ lý bước đến nhìn hai người họ một lượt, há hốc mồm kinh ngạc "WTF đây có phải người thật không thế? Sao lại có thể giống đến từng chi tiết như vậy? Ôi trời tôi phải chụp hình lại mới được, fan của cậu quá V.I.P rồi!"

"Chậc, Địch Phi Thanh này diễn đạt ghê, hầm hố không khác Thuận Nghiêu tí nào luôn Kỳ Kỳ nhỉ?"

"..." Phó Thi Kỳ chớp chớp mắt nhìn bộ dạng sắp vung tay đánh người của Địch minh chủ, vội ôm túi chạy vào đứng giữa "Đúng là rất giống, nhưng mà ca, anh đừng chụp nữa, chúng ta sắp trễ giờ rồi không phải sao? Mau đi thôi!"

"Đúng đúng đúng, fan của cậu đỉnh quá làm tôi suýt quên mất, đi thôi đi thôi."

Mà người duy nhất nhận ra mình phải đi rồi, Địch Phi Thanh và Lý Liên Hoa ngơ ngác nhìn nhau, quyết định bám theo tên nam nhân không rõ lai lịch này.

Kết quả chiều hôm ấy, hot search no.1 bùng nổ với tiêu đề 'Địch Phi Thanh và Lý Liên Hoa xuyên không đến Paris gặp Phó Thi Kỳ rồi!', kèm theo đó là một loạt ảnh chụp hai người bọn họ đu bám trên bờ tường dõi theo bóng lưng siêu đẹp trai của Thành Nghị.

Hai vị nào đó nào biết bản thân đã gây nên bão tố, mặc kệ đám người dở hơi đang quay thứ đồ kì dị vào mặt mình liên tục 'tách tách tách' đến tận khi sự kiện kết thúc vẫn lẽo đẽo theo sau xe của Thành Nghị.

"Kỳ Kỳ, cậu đến đây dự tuần lễ thời trang mà người leo lên hot search ngồi lại là fan của cậu, nghĩ cũng buồn cười thật đó." trợ lý vừa nói vừa đưa điện thoại đang hiển thị loạt bình luận bùng nổ bên dưới no.1 bảng xếp hạng tìm kiếm hôm nay, miệng cười không khép lại được.

Phó Thi Kỳ nhìn chầm chầm vào đống bình luận trôi nhanh như gió thoảng, vuốt mặt quan ngại vô cùng.

"Ca, hay là tôi mời họ đến khách sạn được không?"

"Mời đến làm gì? Cậu đừng quên hiện tại cậu là minh tinh, không thể tuỳ tiện để người khác đến gần."

"Nhưng họ cũng đâu có ác ý, anh nhìn xem, hai người họ đi theo tôi rất lâu rồi, nói không chừng là không có nơi nghỉ chân thật đó."

"Cậu ngây thơ quá rồi đó. Bọn họ vừa nhìn đã biết là người Trung Quốc, theo được đến đây lý nào lại không có chỗ nghỉ chân? Thiên a đại tổ tông của tôi ơi, cẩn thận bọn họ bắt cóc cậu đi thì tôi có mười cái mạng cũng không đủ đền cho ba mẹ và mấy trạm fan của cậu đâu."

Phó Thi Kỳ mím môi, đắn đo mãi mới đem chuyện họ không phải fan của mình nói cho trợ lý biết. Sau đó là một tràn cười giòn tan như bánh snack phả vào mặt cậu.

"Cậu đọc truyện đến lú rồi hả? Đừng đùa nữa tôi cười chết mất đấy."

"Tôi nói thật mà! Không tin anh có thể xuống nói chuyện với họ, Địch Phi Thanh kia không đánh anh thành đầu heo tôi sẽ ở đây cho anh ngồi lên đầu luôn."

Thấy đại tổ tông nghiêm túc quá mức, trợ lý cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cho tài xế tấp xe vào lề đường rồi cùng cậu đến gặp hai người kia.

Giữa đêm tĩnh mịch, Địch Phi Thanh khoanh tay theo sau Lý Liên Hoa và Phó Thi Kỳ, xem ra hai người bọn họ có rất nhiều chuyện để nói. Hắn buồn chán nhìn ngó xung quanh, nơi này quả thật khác rất nhiều so với Trung Nguyên mà hắn tung hoành ngang dọc. Chậc, chẳng lẽ lại xuyên không thật?

Hoang đường chết đi được.

Bất quá hắn cũng không thể giải thích được vấn đề bí ẩn này, mặc kệ vậy, trước xem tình hình đã, sau đó từ từ tìm cách quay về.

Đi song song với họ Địch còn có trợ lý oái ăm của cậu, bốn người bọn họ đi dọc theo công viên cạnh bờ sông, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu rọi lên người khiến Địch Phi Thanh khó chịu, cũng không biết vì lí do gì lại như vậy, nhưng hai người nào đó vẫn mải mê trò chuyện không hề để tâm đến người phía sau, thế nên hắn chỉ đành thở dài tự mình nép sang một bên nơi ánh đèn không chiếu tới được.

"Cậu là ma cà rồng hả? Còn ghét ánh sáng như vậy?" trợ lý liếc mắt nhìn Địch Phi Thanh.

Địch minh chủ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng tiến đẩy trợ lý một cái. Phó Thi Kỳ và Lý Liên Hoa nghe thấy động tĩnh phía sau liền quay đầu nhìn thử, ngờ đâu lại chỉ còn mỗi mình Địch Phi Thanh.

"Này, trợ lý của tôi đâu?" Phó Thi Kỳ trợn mắt hoảng hốt, sao chỉ mới mấy phút đã biến mất rồi?

Không phải họ Địch này bị trợ lý của mình trêu vài câu đã cáu bẩn ra tay thủ tiêu rồi chứ? Mẹ ơi cứu mạng!!!!

"Tôi ở đây..." là tiếng của trợ lý, nhưng lại chẳng thấy người đâu.

Phó Thi Kỳ nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy xa xa có đôi chân đang vắt lủng lẳng trên bụi cây thấp ven bìa công viên.

"Đó không phải giày của anh ấy sao?" cậu tròn mắt há mồm, vội chạy đến kéo người dậy "Ca, anh làm sao vậy? Sao lại nằm ở đây thế?"

Trợ lý đầu bù tóc rối bất mãn bò dậy, hung hăng chỉ tay về phía người nào đó đang ung dung như không có chuyện gì xảy ra "Cậu ta đẩy tôi! Mẹ nó Địch Phi Thanh xuyên không thật hả?"

Đẩy một cái suýt nữa thì bay qua bên kia đường luôn. Còn nữa, tôi chỉ mới nói có một câu thôi, có cần cục súc như vậy không?

Lý Liên Hoa một tay chống hông, tay còn lại bất lực xoa cằm, nghiêng đầu nói nhỏ "A Phi, ngươi mạnh bạo như vậy làm gì? Họ đâu có khả năng phản kháng."

"Dị nhân lắm lời."

"..."

#14.10.2023

Tu bi còn nữa nha 😂 còn khúc về quậy sập phòng anh Phó nựa 😂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net