Chương 224: Lạnh lẽo hỏng người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tinh Tinh ngủ ngọt đến mặt nhỏ cũng đỏ bừng, khóe miệng còn dính một cái lá nhỏ, tư thế ngủ rất ngoan. Parker lấy phiến lá trên miệng nàng xuống, sửa lại da thú cho nàng, cúi đầu liếm liếm bên miệng nàng: "Thật ngoan."

Lúc Bạch Tinh Tinh tỉnh dậy, cảm thấy có một hơi thở nóng hổi gần sát, lại tựa như có cái lông chim quét trên mặt, ngứa. Nàng lẩm bẩm một tiếng, duỗi tay đẩy một cái, lập tức cảm giác được một đầu lưỡi đầy gai ngược nóng ấm liếm trên mặt nàng.

"Ngô~" Bạch Tinh Tinh rụt rụt đầu, đôi mắt hé mở một chút, "Parker?"

Thế giới trước mắt như đầy sương mù, Bạch Tinh Tinh mờ mịt trong chốc lát, mới nhớ tới mình đang vào trong núi với Parker.

Parker không quản Bạch Tinh Tinh vẫn đang tránh, liên tục liếm lên mặt nàng, đương nhiên, lực đạo vô cùng nhẹ. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên liếm mặt nàng đến đỏ đấy.

"Làm gì vậy?" Bạch Tinh Tinh duỗi cái eo lười.

"Ngao ô~" Parker càng liếm càng nghiện.

Lúc hắn đào được đầy một rổ măng, phát hiện khuôn mặt vốn đỏ bừng của Bạch Tinh Tinh đã trắng như tuyết, thậm chí còn phủ thêm một tầng tuyết sương. Lúc đó hắn bị dọa tới hỏng rồi, nhanh chóng biến lại thành hình thú liếm a liếm mặt Bạch Tinh Tinh, một hồi lâu sau mới làm cho nàng lại ấm lại, sau đó lại dùng bụng ủ ấm cái mặt bị lạnh cóng của nàng.

Lông tơ mà Bạch Tinh Tinh cảm giác được lúc dậy, đó là lông mềm trên bụng của Parker.

"Măng đào đã xong chưa? Sao không gọi em dậy?" Bạch Tinh Tinh nhăn mặt lại, cảm giác được làn da bị khô, gió thổi đến làm làn da đau nhói, vội dùng da thú che mặt lại.

Parker biến về hình người, ôm Bạch Tinh Tinh vào trong lòng, "Đáng lẽ không nên mang nàng ra ngoài trong mùa lạnh, vừa rồi nàng còn kết băng."

"Không thể nào, sao em lại không có cảm giác?" Bạch Tinh Tinh mờ mịt sờ sờ mặt, chỉ cảm thấy mặt có chút đau, nhưng nàng cũng cảm thấy mình không hợp ra ngoài vào mùa này. Không có bộ lông bảo hộ, làn da không chịu được giá lạnh này.

Xem ra làn da của giống cái nơi này thô ráp cũng là có lý do, giống loài yếu ớt có thể sống sót trong hoàn cảnh ác liệt này mới là kỳ dị.

"Chúng ta mau quay về đi." Bạch Tinh Tinh chống tay đứng dậy, xương cốt cả người đều có chút cứng rồi.

"Ân."

Vì phải mang theo măng, lúc trở về Parker không biến thành hình thú, trên lưng đeo sọt, trong lồng ngực ôm Bạch Tinh Tinh, đi từ từ trở về.

Đường đi trong thành đã được dọn dẹp sạch sẽ, về đến nhà, Vinson cũng đang dọn dẹp băng tuyết trước cửa.

Vinson nhìn thấy Parker cùng Bạch Tinh Tinh, vội đẩy đám băng tích tụ lâu ngày sang ven đường, "Thời gian không còn sớm, ta đi săn."

Parker gật đầu với Vinson, ôm Bạch Tinh Tinh vào phòng.

Đồ ăn của Bạch Tinh Tinh ở trong nhà còn rất nhiều, Parker làm món đoản cánh điểu hầm măng, lá măng hái ké cũng bỏ vào trong nồi hầm coi như thêm rau xanh, còn bỏ thêm mộc nhĩ và trứng chim, mùi thơm trong nồi vô cùng phong phú.

Ngoài trời mưa tuyết, một nồi lẩu nóng hầm hập, Bạch Tinh Tinh ăn rất thỏa mãn.

Nhiệt độ càng ngày càng thấp, đảo mắt liền qua một tháng, trên mặt sông cũng đã kết một lớp băng dày đến không phá được.

Bây giờ Bạch Tinh Tinh đến phòng ngủ cũng không dám ra, trên cửa sổ treo hai lớp da thú, trên cửa phòng ngủ cũng treo một lớp da thú làm rèm cửa, chỉ cần đốt một đống lửa trong phòng thì sẽ ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.

Bạch Tinh Tinh đã hoàn toàn khôi phục, những nơi gầy đi trong lúc mang thai đã béo lại, những nơi béo lên đã gầy trở về. Nàng ngồi bên cạnh cối xay đá, cố gắng nhìn vào trong động.

"Tinh Tinh." Parker bưng đồ ăn vào, thấy Bạch Tinh Tinh lại ngồi bên cạnh khối đá, không vui mà lắc lắc cái đuôi.

Bạch Tinh Tinh đứng thẳng eo lên, quay đầu nói với Parker: "Ta thật nhớ đám trứng a." 

*************************************

19.8.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net