Chương 321: Hãm hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nơi phát hiện thi thể của Lang Vương có mùi của Kha Đế Tư, trên người lang vương lại có hai vết thương do rắn cắn, viên vương nói là trúng độc mà chết." Vinson trầm mặt giải thích.

Viên vương! Nhất định là hắn hãm hại Kha Đế Tư!

Bạch Tinh Tinh tức đến thở hổn hển, kéo tay Vinson đi, "Mau đưa em đi xem xem thi thể của lang vương."

Tay Vinson lập tức cứng đờ như một khúc gỗ, hoàn toàn mất đi phản ứng, ngốc ngốc mà bị Bạch Tinh Tinh dắt đi.

Chúng thú liền tránh ra một con đường, Kha Đế Tư cũng lắc lư đuôi rắn theo bọn họ, lập tức các thú nhân càng giãn rộng ra. Kha Đế Tư kéo Bạch Tinh Tinh vào lòng mình, đi song song với Vinson, Parker cũng đuổi theo sau.

Thi thể của Lang Vương nằm ở viện trước của lang vương bảo, một giống cái đang quỳ rạp bên người hắn khóc, nàng cùng bạn lữ của nàng nhìn thấy đoàn người của Bạch Tinh Tinh, không những không có những phẫn nộ cừu hận như những thú nhân khác, mà ánh mắt lại có chút nghi hoặc.

"Có thể cho ta nhìn hắn một chút không?"

Ngữ khí của nàng vô cùng cẩn thận, giọng nói cố gắng nhẹ hết sức, thái độ thương hại như vậy càng làm bạn lữ của lang vương khóc càng đau khổ, nhưng nàng không có từ chối.

Bạch Tinh Tinh đang chuẩn bị đi qua, lại bị Kha Đế Tư ngăn cản, Parker biết hắn lo Bạch Tinh Tinh bị tấn công, giành một bước lên kiểm tra thi thể của lang vương.

Miệng vết thương ở cổ, hiện ra hai lỗ máu sâu hoắm.

Màu đỏ lộ ra ngoài, giống cái ở bên cạnh càng khóc hung hơn.

Kha Đế Tư vừa thấy liền cười, chỉ là trong mắt tràn đầy trào phúng, "Không tưởng tượng được thú nhân bị ta cắn ở cổ còn có thể toàn thây."

Lập tức nhóm lang thú đồng thời trừng mắt nhìn Kha Đế Tư, hận không thể nhào tới. Bạch Tinh Tinh cũng trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: "Anh an tĩnh chút đi!"

Không trung truyền đến tiếng đập cánh "phạch phạch phạch", Kha Đế Tư đối với tiếng động này vô cùng nhạy cảm, lập tức giương mắt liếc qua.

Moore hóa thành hình người ở góc tường, nói: "Đây tuyệt đối không phải là vết cắn của Kha Đế Tư, ta đã bị hắn cắn bị thương, đây là sẹo."

Moore ưỡn ngực, để thú nhân có thể thấy rõ ràng hơn, một vết sẹo mờ kéo từ ngực trái tới eo sườn, giống như bị lưỡi dao sắc bén liếm qua.

"Nếu ta không trốn mau, hôm nay liền không thể đứng ở chỗ này." Moore nói.

Bạch Tinh Tinh quay đầu cho hắn một ánh mắt cảm kích, Moore nhạy bén bắt được ánh mắt ấy, trong lòng liền chảy qua một dòng nước ấm.

Kha Đế Tư lại nghẹn một cục tức trong lòng, lúc trước hắn cắn một ngụm, bây giờ ngược lại lại thành lợi thế để hắn lấy lòng Tiểu Bạch.

Các thú nhân hoài nghi mà suy nghĩ chốc lát, có một tiếng nói vang lên: "Nhưng đây chỉ là vết cắn của nửa thú hóa, miệng cũng không to như vậy, chỉ cắn ra hai vết cũng rất bình thường."

Moore nhớ về hồi ức lúc ấy, vẻ mặt bình tĩnh kể về lúc cửu tử nhất sinh, "Sau khi bị cắn, miệng vết thương của ta trở nên xanh tím, nếu không phải có giải dược xà thú để lại, ta cũng không sống tới bây giờ."

"Ta lấy danh dự của ưng tộc bảo đảm, những câu trên không có nửa câu giả dối, những báo tộc cùng đi cứu Bạch Tinh Tinh ngày đó cũng có thể làm chứng."

Ưng tộc coi trọng danh dự nhất, bọn họ sau khi nở ra ở hải thiên nhai, thành niên rồi mới có thể xuống đất đi tìm bạn lữ. Vì không tiếp xúc với giống cái nhiều, bọn họ gần như không có chút kĩ xảo lấy lòng giống cái nào, danh dự coi như là ưu điểm lớn nhất của họ.

Moore vừa nói như vậy, không ít thú nhân đều đã tin, ưng tộc ở đây càng là tin tưởng vô điều kiện, chỉ có chính bọn họ mới biết bọn họ để ý danh dự biết bao nhiêu.

Không chỉ là chưa kết lữ, cả những thú nhân đã kết lữ, vì con cháu, cũng sẽ tiếp tục giữ lại ưu điểm tốt nhất này. Nhiều thế hệ truyền thừa, danh dự đã trở thành ấn ký khắc sâu vào xương cốt của ưng tộc.

************************************

22.5.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net