Chương 15: Cố Lên Chàng Trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, ánh nắng len lỏi qua từng khung cửa sổ sáng bừng cả phòng, Huy và Thịnh vẫn còn chìm đắm trong giấc ngủ, còn hai cô gái đã dậy từ sớm rủ nhau đi dạo rồi mua đồ ăn sáng cho mọi người.
Lý do chính là do tối qua khi nghe xong cái sự-thật-mà-ai-cũng-muốn-nghe đó, có một con người cứ lăn qua lăn lại không ngủ được. Không phải vì lạ chỗ, không phải vì mơ gặp ác mộng, cũng chẳng phải vì bị rệp cắn hay bọ tấn công, mà bởi vì điều anh chưa từng nghĩ tới bấy lâu nay lại là sự thật mà mọi người ngoài ai cũng đã nghi ngờ.
Nói đi cũng phải nói lại, anh luôn làm tổn thương cô, vậy cớ gì mà cô lại thương anh hết lòng như thế? Một câu hỏi mà anh chưa hề hiểu và tìm được câu trả lời cho riêng mình, nhưng một câu hỏi khác dành cho trái tim anh đã được giải đáp.

Có lẽ khi một người yêu ai đó, họ cho người ta cái quyền làm mình đau, và cô cũng vậy. Cho dù Thịnh có làm tổn thương mình tới mức quá đáng, điển hình như 3 năm trước, thì một lòng cô vẫn không trách anh.
Trằn trọc cả đêm suy nghĩ, anh không biết liệu mình có xứng đáng với tình cảm đó hay không nữa? Ai cũng có thể thấy, kể cả chính anh, là tình cảm đó của Tường lớn tới mức nào. Và anh thừa biết Tường trong lòng anh chiếm vị trí như thế nào. Nếu như lúc này đây anh không nắm bắt cơ hội, thì chắc là hai con người này sẽ như người dưng ngược lối.

*Kính koong* *Kính koong* *Kính koong*
Tiếng chuông cửa cứ réo liên tục cố ý đánh thức hai người này dậy. Sau một hồi nằm vật vã bịt tai, trùm mền thì Thịnh cũng đành phải đứng dậy đi xuống mở cửa. Huy cũng bị làm cho tỉnh giấc.
Là Nhi và Tường. Hai cô không có chìa khoá để mang theo thế là bị nhốt ở ngoài. Không biết làm sao nên đành phải đánh thức hai người này dậy luôn.
_ Sao mày không đem theo chìa khoá, báo hại tao mất giấc ngủ. - Thịnh ngáp ngắn ngáp dài, lên tiếng trách móc trước khi hai cô kịp nói gì.
_ Trời sáng tới cháy mặt rồi mà tụi bây vẫn chưa chịu dậy. - Nhi đáp lại, rồi hỏi - Thằng mập kia đâu? Đừng nói tao ồn vậy mà nó vẫn ngủ...
_ Nó bị mày lôi dậy luôn rồi. Chắc nó đang đánh răng đó, để tao lên đánh răng rồi xuống nhà. - Thịnh chỉ chỉ trên lầu, đứng dậy chạy một mạch lên phòng.
_ Cái thằng... - Nhi nói vọng lại.

Ba chân bốn cẳng Thịnh chạy lên phòng để né không nghe Nhi chửi. Vừa tới, anh bắt gặp Huy đang đứng xếp mền của lại ngay ngắn.
_ Con Nhi hả? Về sớm vậy, nó chả cho ai ngủ... - Huy bỉu môi, trách.
_ Nó với Tường đi từ sớm rồi, tại mày ngủ như heo chả biết trời đất gì hết. - Thịnh chọc Huy.
_ Tại ai mà tao thiếu ngủ? Tối qua gần sáng mới ngủ được với mày. Thằng khỉ, mày liệu làm sao làm đi. Khi nào hai đứa bây đến với nhau rồi tao sẽ đòi đền bù.
_ Đền bù cái đầu mày. Mày với con Nhi đòi giúp tao chứ ai nhờ đâu. - Thịnh đánh đầu Huy một cái rõ to, lớn giọng.
_ Ừ đổ thừa đi. Tao hy sinh cả sắc đẹp này để giúp một đứa khờ như mày, mày còn không cảm kích, ở đó mà đánh tao.
_ Rồi rồi... Tao khổ với mày ghê. Tao ráng, được chưa? - Thịnh phải bó tay đầu hàng trước con người vừa nhây vừa lầy này.

*Rầm*
Tiếng cửa phòng Thịnh đóng sầm, hai con người đang ồn ào nói chuyện ở trong mặt đơ lại như bị xịt keo, cứng họng im lặng ngay tức khắc. Huy với Thịnh nhìn nhau xanh mặt sợ như kiểu "chết cha nãy giờ không đóng cửa, Tường biết là chết."
Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên.
_ Hai đứa bây muốn chết hả? Kêu xuống nhanh thì trên này đứng cãi lộn, đổ thừa nhau. - là Nhi.
Hai người kia bị la nhưng cơ mặt vẫn chưa có chút gì thay đổi, chưa kịp điều chỉnh lại tinh thần của mình được. Được nước, Nhi nhắc nhở
_ Tụi bây liệu mà nói chuyện khéo khéo, không bé Tường nó nghe cái hỏng việc là tao không có phụ giúp vụ Tường với mày đâu.
_ Tao biết rồi, tại nãy sơ hở thôi. Mốt cẩn thận đây má ơi. - Thịnh bất lực, đành chấp hành những gì Nhi nói.
_ Ừa, tụi bây nhanh đi. Tao đói xỉu rồi...
Nói xong Nhi quay lưng đi xuống nhà, bỏ lại hai con người ngơ ngác, đang cố hoàn hồn.

*Lệ cay khoé vì một người đã ra đi không trở về, nhưng nước mắt đó cũng chỉ làm vết thương thêm đau...*
_ Chị Nhi ơi, có điện thoại. - nghe tiếng điện thoại, Tường chạy ra gọi vọng lên lầu, đúng lúc Nhi đang đi xuống.
_ Tới liền tới liền. - vừa chạy xuống cầu thang, Nhi vừa hét lớn.

_ Em nghe nè anh. - chụp điện thoại từ tay Tường, Nhi lập tức bắt máy.
_....
_ Thiệt hả? À nhưng mà... - ngó nghiêng tới lui để chắc chắn không có ai nghe rồi cô mới tiếp tục, nhưng lần này lại thì thầm - Em kéo đám bạn đi chung được mà đúng không? Tụi em đang giúp thằng Thịnh tỏ tình. Anh đồng ý nha. Giúp nó dù gì mình cũng vui lây...
_.....
_ Ok, yêu anh nhất. Hẹn anh ngày mai.
Nhi vừa tắt máy thì gặp hai ông kia đi xuống kiếm đồ ăn.
_ Hai thằng bây xuống ăn nhanh, tụi tao mua phở. Ăn rồi tao thông báo chuyện quan trọng. - Nhi vẫy vẫy giục hai người nhanh ngồi vào bàn. - Tường...
_ Tường, ăn luôn nè em. Nãy giờ loay hoay gì ở đó vậy. - Thịnh cắt ngang câu của Nhi, hớt tay trên kêu Tường, bị bà Nhi lườm cháy mặt.
_ Dạ. Em ra đây.

Bốn người đông đủ ngồi xuống bàn ăn, Nhi ra một thông báo mà ai cũng không ngờ tới nhưng chắc chắn là ba người này đều muốn nghe và sẽ đồng ý.
_ Đây đây. Anh Thắng mới gọi điện cho tao, ảnh rủ tụi mình ngày 23 đi Đà Lạt chung. Nguyên đám mình đi tới ngày 26/12, vừa qua Giáng Sinh rồi về lại Sài Gòn. Mọi người thấy sao?
_ Oaaaaaa... đã vậy. Đi chứ đi chứ. Lâu rồi mới có dịp đi chơi Noel ở xa đó. - Thịnh vốn ham vui nên gật đầu lia lịa, đồng ý toàn thân.
_ Ê, tao có được mang Quỳnh theo không? - Huy nhìn Nhi vẻ mặt ngây thơ.
_ Người yêu mày, mày không mang theo thì không lẽ tao mang. Thằng này nói ngộ. Kêu nó đi chung cho vui. - Nhi kêu gọi thêm đồng minh đi cho mỗi đứa có bè có cặp để dễ dàng kéo hai con người kia gần nhau hơn nữa.
Quay qua Tường đang ngồi nhìn mọi người cười nói, Nhi huých tay Tường năn nỉ đi chung vì cô thừa biết Tường sợ tiếp xúc với người lạ, mà trong trường hợp này là Thắng vì cô chưa bao giờ gặp người yêu của Nhi.
_ Đi đi em. Có mọi người ở đây mà, đi chung cho vui nha.
_ Đúng rồi đó nhóc. Anh Thắng hiền queo à, máu nghệ sĩ nữa, nên không có đáng sợ như em nghĩ đâu. Vả lại.... có anh nữa mà. - Thịnh quay qua lay lay tay Tường, năn nỉ cô phụ Nhi, trong lòng chắc chắn rất muốn cô đi với anh.
_ Có chị Dâu với Nhi nữa em, đừng lo. - Huy cũng góp giọng nói giúp vì dường như anh đã hiểu tại sao phải kéo Tường đi bằng được rồi.

Quay qua nhìn gương mặt từng người một đang ngồi xung quanh, cô cũng xiêu lòng vì nghĩ là làm quen bạn mới được là tốt chứ đâu có gì mà phải sợ. Với lại người yêu của Nhi đâu phải ai xa lạ, nên cô cũng chấp nhận đi để cố gắng cởi mở, hoà đồng hơn.
_ Dạ em đi mà. Sao mọi người sợ em không đi vậy? Haha. Lúc đó được nghỉ Giáng Sinh rồi, chắc Đà Lạt đẹp lắm ha mấy anh chị.

Tường cười tươi thật tươi làm mấy con người ngồi đó nhìn nhau nhẹ hẫng lòng như trút được gánh nặng. Vậy là bước một đã thành công. Mọi thứ bây giờ chỉ trông chờ vào bản thân Thịnh thôi. Nhi và Huy chỉ là những con người cố gắng giúp cho mọi việc có thể diễn ra thuận lợi thôi, còn chuyện thành công hay không là tuỳ thuộc tất cả ở anh.

Tất cả đã quyết định xong xuôi, đợi tới thứ 5 là xuất phát lên đường đi chơi thôi. Sau khi đã bàn bạc đâu vào đấy, ai về nhà nấy lo chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi.
Nhi và Huy đã chắc chắn sẽ giúp bạn mình tới cùng nên là hai người cũng cố gắng đẩy mọi thứ đi theo một hướng nhất định để tiện bề mà thực hiện kế hoạch "chiếm đoạt trái tim."

_ Cái gì tụi tao làm được, tụi tao sẽ cố hết sức giúp mày, nhưng thành công hay không là ở mày. Tới lúc đó, mày chắc chắn phải nói ra được.
Thịnh tiễn Huy về, đứng trước cửa, Huy vỗ vai anh mà động viên tinh thần, đồng thời cũng nhắn nhủ anh cố gắng hết sức.

Điều bây giờ Thịnh cần làm là.....

Thôi cứ để thuận theo tự nhiên. Ông này mà lên kế hoạch tới lúc thực hiện lại đổ vỡ lung tung. Ai cũng chỉ mong là người bạn và người em thân thiết của mình nắm chặt tay nhau, cùng bước trên đoạn đường dài phía trước họ.
"Chàng trai này sẽ vượt qua thử thách của chính trái tim anh và giành được cô ấy. Hãy chờ xem."
_______________________________
Tg: đúng hẹn lại lênnnn ❤️❤️
Mai lại có chap kế nhé mọi người.
Yêu yêu ❤️🍃🍃
Vote cho em nhé 💙💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net