Chương 25: Là Anh Hay Em Sai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt hôm đó, Tường cứ gục mặt nằm dài trên bàn mà thút thít khóc. Cô chẳng màng tới chuyện phải lên lớp nghe giảng buổi chiều nữa. Tất cả mọi thứ như sụp đổ trước mắt cô, cảm giác thua cuộc ùa về vây lấy tấm thân bé nhỏ ấy.
Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của Tường có lẽ chỉ có mẹ cô và Thịnh. Nhưng giờ đây, bản thân mình đang xa mẹ, và người cô luôn trân trọng cũng đâm sau lưng cô một vố quá đau, đến nỗi gắng gượng ngồi dậy cũng khó lòng.
Một cô gái bé nhỏ nhưng đầy mạnh mẽ thường ngày, nay đã ngã quỵ trước thứ gọi là tình yêu. Cô ghen. Đúng! Ai yêu mà không ghen! Nhưng trong tình huống này, làm sao tỉnh táo được khi trong tiềm thức Tường luôn nghĩ mình đã bị cắm sừng. Chuyện này có lẽ quá đột ngột xảy đến với cô, không thể nào trở tay kịp.
Đôi mắt nhuốm màu buồn bã, khuôn miệng kia không còn cười được dù chỉ một nụ cười gượng gạo. Đau quá! Đau ở trong tim đây này!
*Reengggg...* *Reeengggg....*
"Là anh gọi sao?"
Tường bật dậy, nghĩ là Thịnh gọi cho mình, lập tức bắt máy mà không nhìn tên.
_ Anh Thịnh...? - giọng mếu máo.
_ Em đang chờ điện thoại của bạn trai à? - giọng của một người con trai vang lên nhưng không phải Thịnh, làm cho đôi vai của cô chùn xuống, thất vọng.
_ Ủa... anh Nhân... tìm em? - ấp úng, Tường phớt lờ câu hỏi kia của Trúc Nhân.
_ Ừ... chẳng qua là anh muốn cám ơn em vì bài hát, nó xuất sắc lắm!
_ Em cám ơn anh... Em mừng vì anh và mọi người thích nó. - mặt cô vẫn không có một tí cảm xúc nào.
_ Hay vậy mà sao không thích được. - Nhân cười lớn, rồi nói tiếp. - Không những ekip anh với anh thích nó, mà người ngoài cũng thích nữa...
_ Chưa có bản thu chính thức kia mà anh? - Tường ngạc nhiên nhưng vẫn giữ nguyên một cảm xúc.
_ Không phải khán giả. - Nhân phủ nhận, kể. - Hôm trước tổng duyệt, Noo Phước Thịnh có rãnh chút ghé ngang xem mọi người hát, Noo bảo thích nhất bài Đông đó, còn bảo là sau này anh nhớ ra bản thu để mỗi ngày Noo nghe nữa. Haha.
Nghe đến tên Noo Phước Thịnh kia, máu nóng của Tường lại sôi sùng sục, nhưng cô vẫn cố kiềm chế, giữ bình tĩnh để tiếp chuyện.
_ Em rất vui vì có nhiều người thích Đông... nhưng anh đừng nhắc tên anh ta khi nói chuyện với em nữa...
_ Có chuyện gì với Noo hả em? ... - sau một hồi im lặng, Nhân như nhận ra được điều gì đó. - À... Thịnh... người em nhắc tới lúc đầu khi bắt điện thoại lên là Noo Phước Thịnh. Giữa em với Noo có biết nhau hả?
_ Haiz... - Tường thở dài một cái, suy nghĩ không biết có nên nói với Trúc Nhân không. - Anh đừng nói ai biết được không?
_ Anh giữ bí mật cho em. - Nhân cam đoan.
_ Anh Noo là người yêu của em...
_ Tui đã đoán ra mà cô nương... - Nhân đắc chí, vui vẻ chọc Tường.
_ Nhưng...
_ Em đang buồn vì bài báo đó của nó, đúng không? - Nhân như thần, đoán được ý nghĩ của cô. - Anh có biết tin đó, mà em có biết cái đó là báo lá cải câu view không?
_ Báo lá cải? Câu view? Có chuyện này nữa hả anh? - ngạc nhiên, Tường hỏi lại.
_ Lạ lắm hả? Mấy báo đó không tin được đâu. Báo lớn còn không đăng tin đó, mắc gì em phải bị lao đao vì ba cái tin nhảm nhí vậy? Họ chụp được hình gì mà dễ bị lầm tưởng một tí là y như rằng hôm sau có một bài báo thêu dệt, bịa đặt để câu view.
_ Đáng sợ vậy anh!
_ Anh giải thích hết cho hiểu tình hình rồi đó. Trường hợp thằng Noo là xui đó, dính toàn chuyện nhảm. Em liệu mà vui vẻ lại. Noo nó bên này mà gặp em không tin nó thì nó không làm việc được đâu. Không phải đàn ông với nhau mà anh bênh nó, nhưng lần này nó vì công việc nên mới dính chưởng này thôi. Không đáng đâu nha cô!
_ Em hiểu rồi. Em cám ơn anh Nhân. Chúc anh thi tốt nha! Em sẽ ủng hộ anh.

Tường tắt máy, cảm thấy trong lòng mình yên tâm được phần nào vì biết Thịnh bị hại. Ở trong phòng hoài cũng thấy ngột ngạt, cô quyết định bước ra ngoài, đi dạo hứng gió cho khoay khoả đầu óc.
Lê đôi chân bơ vơ bước nhẹ trên đường phố về đêm vắng người, bất chợt những hạt nước rơi xuống trên làn da mỏng manh ấy. "Mưa sao?" Cô ngạc nhiên, ngước mắt lên trời, thầm nghĩ. Mưa càng lúc càng nặng hạt, nhưng bóng dáng nhỏ bé ấy vẫn cứ bước đi dưới màn mưa. Đã lâu lắm rồi, miền đất California này chưa có những trận mưa lớn như vậy, có lẽ Tường cũng muốn cảm nhận được mùi hương của đất và nước khi hoà cùng nhau ở một nơi xa lạ như thế này.
Vừa dầm mưa, cô vừa suy nghĩ đến bản thân mình và Thịnh. Cô không biết là do mình thiếu lòng tin hay là do cuộc đời đưa đẩy, thử thách mình nữa. Gương mặt Tường trở nên thẫn thờ, tiếp tục đi dưới cơn mưa ấy.
Sau tất cả, cô quyết định gọi cho Thịnh. Một lần để quyết định hết mọi chuyện.

Thịnh trở về sau chuyến công tác xa để quay show thực tế. Tuần qua, đã có quá nhiều chuyện xảy đến với anh. Sự nghiệp của anh không bị ảnh hưởng nhiều nhưng anh cứ lo cho Tường sẽ bị tác động. Những ngày vừa rồi anh bận đầu tắt mặt tối, không có một chút thời gian thảnh thơi, mà cũng vì trái múi giờ nên cũng chẳng tiện gọi được cho cô mà giải thích, an ủi. Sau đó Thịnh cũng nhận được tin nhắn của Trúc Nhân bảo yên tâm vì Trúc Nhân đã cố trấn tĩnh Tường giúp Thịnh trước một bước rồi. Anh cũng phần nào yên tâm là Tường không hoảng loạn nữa. Dù gì cô cũng chỉ có một thân một mình đối mặt với chuyện này nên anh không thể không lo lắng được.
Toan định lấy điện thoại gọi cho Tường, Thịnh lại nhận được một cuộc gọi khác từ Annie bảo là có chuyện gấp cần gặp anh nên anh đành phải chạy đến chỗ hẹn trước.
Vì shot quay cuối có vấn đề nên Annie cùng người đại diện ekip show đó phải trực tiếp đến bàn chuyện với Thịnh. Mọi thứ đã tiến triển thuận lợi, công việc đã được bàn xong. Chị đi cùng với Annie phải về trước vì có cuộc họp, để lại Thịnh với cô vì cô đang đợi trợ lý quay lại đón mình. Tranh thủ thời gian, cô mời Thịnh uống nước với cả thảo luận về show vừa rồi.
Cả hai cũng rất thoải mái, xem nhau như hai người bạn vì cô người mẫu này cũng đã có người yêu rồi nên nghi vấn hẹn hò là không thể. Bất chợt Thịnh phải chạy đi toilet, xả nước cứu thân. Tình cờ, anh bỏ quên lại điện thoại ngay đúng lúc Tường gọi tới.

*Reenggg...* *Rengggg...*
_ Alo, xin hỏi ai đầu dây ạ? - theo quán tính, Annie đành nghe máy giúp Thịnh để có việc gì gấp còn bảo anh kịp.
_ Xin lỗi, có phải đây là điện thoại của anh Thịnh? - Tường ngạc nhiên sau khi nghe giọng nữ bắt máy.
_ Đúng rồi, nhưng giờ anh ấy không có ở đây, chị cần gì để ảnh quay lại tôi nhắn ảnh cho. - Annie vẫn bình thản, không nghĩ đến hậu quả gì, mà trả lời.
_ À không. Tôi chỉ muốn gặp ảnh có chút chuyện thôi, nhưng nếu ảnh không rãnh ... thì thôi vậy. Phiền cô... nói với Thịnh... là có Vũ Cát Tường gọi đến tìm. Cám ơn.

Cổ họng Tường nghẹn ứ, không thể nói thành lời, chỉ biết ấp úng nói câu tạm biệt rồi cúp máy.
"Cô ta là ai mà lại giữ máy của anh Thịnh?" - Tường nghĩ thầm.
"Anh có người yêu mới trong showbiz thật sao?" - tiếp tục nghĩ lung tung.

Lúc này đây, cô chỉ muốn hét toáng lên cho hả giận, nhưng có lẽ do bản chất quá hiền nên không thể nào hét lớn được. Và tất cả mọi sự kiềm nén, chịu đựng cả ngày hôm nay đã đạt tới đỉnh điểm. Nước mắt đua nhau rơi hoà cùng nước mưa ướt cả gương mặt bầu bĩnh kia. Từ đầu cho tới cuối cũng là vì cô vô dụng hay sao? Vì mình không có khả năng bảo vệ hạnh phúc của chính mình hay là vì bản thân anh không cưỡng lại được sức hút của phụ nữ?

Càng lúc Tường khóc càng lớn, đường phố vắng tanh không có một bóng xe, thích hợp cho cô xả những bực tức giấu trong lòng. Khi đi dưới mưa không ai có thể nhận ra cô yếu đuối. Cuộc điện thoại định mệnh đó đã quyết định tất cả. Ngay giờ đây cô chỉ muốn bản thân mình thanh thản thôi. Chuyện cần biết cũng đã biết, chuyện phải hiểu cô cũng đã hiểu tất. Anh đã sai vì anh vướng vào nghi vấn có người khác hay là cô sai vì chính lúc này cô mất lòng tin nơi người mình yêu, bản thân Tường cũng không biết nữa, nhưng cô biết chắc là khi yêu anh, cô mạo hiểm quá nhiều. Showbiz rất phức tạp, cô chưa hề tin điều đó... cho tới bây giờ.

"Thứ ánh sáng đang chiếu thẳng vào mắt mình là gì đây? Sao nó càng lúc càng đến gần hơn vậy? Không lẽ mới dầm mưa một lúc đã lên thiên đàng?" - Tường nghĩ thầm... chưa kịp bước thêm đã...

*RẦM!!!*

Theo sau tiếng động lớn đã phát ra, là cả trời đất tối sầm lại trước mắt Tường. Cô có cảm giác cả thân thể mình bị đập vô đâu đó rồi văng ra, rơi ầm xuống đất. Sau đó, không có sau đó...
Tường đã mất đi nhận thức, ngất lịm dưới mặt đường ướt nhẹp....
... Trên tay cô vẫn giữ khư khư chiếc điện thoại của mình với lòng tin là Thịnh sẽ gọi điện cho cô ...

Quả thật điện thoại cô có cuộc gọi đến từ anh.

Sau khi trở ra, anh nghe Annie nhắn có Tường gọi, anh đã biết chắc chuyện này đã bị cô hiểu lầm càng lúc càng sâu đậm hơn rồi. Hấp ta hấp tấp, anh gọi lại liền cho cô....

*Reenggggg..* *Reengggg...* *Reengggg...*

Chuông thì cứ đổ, màn hình điện thoại cứ hiện lên tên người gọi đến "Anh❤️"

... nhưng đã trễ mất rồi...

_______________________________
Tg: ngược ạ... 😭
Mọi người đọc truyện thấy hay nhớ vote cho em nha.
Chúc mọi người một ngày vui vẻ ❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net