Chuyện gì tới cũng tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày biết điểm

Apo

Sáng hôm nay tôi dậy khá sớm, vì được báo là hôm nay biết điểm

Tôi mở mắt thức dậy, chụp cái điện thoại của mình, mở lên gõ số báo danh của mình vào. Cảm giác nó cứ hồi hợp, tim nó đập bình bịch bình bịch

Điểm dần được hé ra

Nattawin Wattanagitiphat : 45.6 Đ

Trái tim Apo lúc ấy muốn rớt ra ngoài

Apo : Aaaaaaaaaa ba mẹ ơi, con đậu rồiii

Mẹ Apo đang nấu ăn cùng ba cũng phải giật mình. Apo chạy phắt ra ngoài la lên, ôm chầm lấy mẹ mình

Apo: con đậu rồi mẹ ơiii

Mẹ Apo: mẹ tin con làm được mà

Ba Apo đứng đó cười mất con mắt luôn

Hạnh phúc của những người ba mẹ là khi nhìn thấy con mình vui vẻ.

Apo thì thế, còn Mile thì lại khác, anh cũng không quan tâm về điểm, vì anh đã biết khả năng của mình đến đâu

MILE

Hôm nay là ngày tôi biết điểm thi, tôi cũng chả lo lắng gì cho lắm. Vì ngày thi tôi làm cũng khá tốt.

Đang nằm tôi mới sực nhớ lại việc tra trường học. Tôi tìm kím khu vực trường mà khi xưa tôi và Po hứa với nhau sẽ cùng vào học cấp 3.

Ngôi trường ấy lấy điểm khá ổn, không quá cao như tôi tưởng. Cở 30đ, chắc tôi đủ điểm vào.

Giờ thì tôi vào tra điểm của tôi đạt bao nhiêu,

Phakphum Romsaithong: 50đ

Tôi khá bất ngờ về số điểm này, lúc thi tôi độ tôi khoảng 40đ là cùng, không ngờ tận 50đ.

Xem xong tôi lại muốn đi mua đồ ngoài để ăn, vì khi chuyển qua đây ở tôi cũng chả quen gần gũi ai. Trừ cô gái hàng xóm bằng tuổi tôi. Khá là thích đi theo tôi, nhưng tôi chả thích cô gái đó là mấy.

Tôi thay đồ xuống dưới nhà liền thấy mẹ tôi đang xem phim

Mile: mẹ con đi mua đồ ăn ngoài nha, chút con về

Mẹ : sao không ăn ở nhà nè con

Mile: tự nhiên con thèm đồ ăn ngoài, vậy con đi nha mẹ

Mẹ: vậy đi đi con, đi cẩn thận.

Mile : dạ

Tôi liền lấy chiếc xe đạp của tôi chạy vào cửa hàng tôi hay ghé. Tôi bước vào cánh cửa kêu len ken

- Chị ơi lấy em 2 phần bánh mì mang về

Cô gái ấy liền trả lời với nụ cười trên môi
- Ngồi đợi chị tí

Lúc vào để ngồi, tôi mới để ý có một đám con gái đang nhìn tôi. Tôi cũng chả để ý, ngồi và nhìn vào những đồ trang trí trên kệ. Quán này trang trí theo kiểu gỗ và cổ xưa, rất đẹp, lại rất hợp gu tôi. Lại còn có những chú mèo hay bám người nữa.

Khi nhìn mấy chú mèo này tôi lại nhớ đến Po, cậu ấy giống những chú mèo này đến lạ, rất bám người. Nhớ đến tôi đều bất giác mà cười.

-------------

Chiều hôm nay bố tôi về khá sớm. Tôi mới bảo

Mile: con thi được 50đ, trường là trường XX nha bố

Bố: được con, bố sẽ nộp hồ sơ cho con. Hè này chúng ta vẫn ở đây, chắc trước học chúng ta sẽ về. Tuy hơi trễ một chút.

Mile: dạ sao cũng được

Tôi đi lên thẳng lên phòng, nằm trên chiếc giường suy nghĩ những chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi trở về và gặp cậu. Tôi vẫn còn ấy nấy lúc tôi đi mà không nói cho cậu ấy một lời nào.

- Hay là mình kết bạn zalo nhắn tin cho cậu ấy trước nhỉ?

- Nhưng mà không được, lỡ cậu ấy không chấp nhận, rồi chặn mình luôn rồi sao.

Những câu hỏi cứ quay quanh Mile

APO

Sau khi thi xong thật khoẻ, chắc tôi sẽ đi đâu đó cho khoay khoả một tí mới được. Chắc sẽ tôi đến khu rừng ấy để chơi thôi.

Apo: mẹ ơi mai con đi lên rừng chơi vài ngày nhé mẹ

Mẹ : được thôi con, đi phải cẩn thận và về sớm nhé

Mẹ tôi đồng ý nhanh như thế vì tôi cũng hay đi như vậy đấy, nhưng gần đây thì ít lại rồi. Tôi hay đi một mình, để thật bình yên, như thanh tẩy những bụi trần, nhưng sự lo toang cho  kì thi vừa qua.

Tôi ngồi soạn vài bộ đồ ngắn, thoải mái nhất để đem đi bỏ vào balo.
Một bình nước, sạc dự phòng, điện thoại, tai nghe, một chiếc liều nho nhỏ đủ để ngủ qua đêm của tôi hay đem.

Bình thường tôi không đem điện thoại đâu, vì tôi muốn một mình, không muốn ai phiền cả nhưng mà có lần tôi đi quá lâu, làm ai cũng lo lắng, nên giờ tôi phải đem theo để liên lạc với cả nhà.

Nhà có ba anh chị em chắc có mình tôi thích đi rừng, đi đến những nơi vắng vẻ thiên nhiên đến thế.

_________

Sáng hôm sau tôi liền xuất phát, tôi lấy chiếc xe đạp của ba mua cho tôi khá lâu. Chạy trên con đường mòn, từ những ngôi nhà sát sát nhau đến thưa dần. Một lúc sau là đến nơi chỉ có cây, hoa lá, cánh đồng, không còn là những ngôi nhà cao tầng nữa. Sự bình yên, thanh bình sắp bắt đầu. Ánh sáng của mặt trời mộc lên thật đẹp.

Vừa thả dóc tôi vừa thư giản nhất có thể. Bình yên quá.

15p sau cũng đến nơi. Nơi này là nơi tôi rất quen, đi lên nơi cao nhất, chỉ còn cây cói. Ở đây cũng rất ít người đi lên tới đây, do khá xa và không có ai ở đây cả.

Tôi ở đó 2 ngày một đêm, đi xuyên cánh rừng già, có những bầy chim xanh. Dòng nước suối trong vắt. Tôi đứng đó hứng nước để uống. Quá là bình yên.

Nhà Apo

Mẹ và bố Apo đang ngồi xem TV, thì có cuộc gọi tới. Mẹ Apo đứng lên nghe máy.

Mẹ Apo: Alo nhà Wattanagitiphat xin nghe.

Đầu dây bên kia liền đáp

Alo bà à, tôi nè

Mẹ Apo bất ngờ vì giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia

Mẹ Apo: Là mẹ Mile hả

Mẹ Mile: đúng rồi bà

Mẹ Apo: Sao bà đi mà không liên lạc gì với tôi hết vậy bà. Mẹ Apo vừa mừng vừa quở yêu mẹ Mile

Mẹ Mile: vì chuyện lúc đó nhanh quá, tôi không kịp báo cho bà biết, bao giờ tôi về tôi kể cho bà nghe. Tôi điện báo là tôi sắp về rồi

Mẹ Apo: vậy thì mừng quá, bao giờ bà về đấy.

Mẹ Mile: tui cũng chưa biết, chắc sắp rồi, ông nhà sắp xếp đấy bà.

Mẹ Apo: vậy thì tui chờ bà về đấy.

Mẹ Mile: được rồi, tui liên lạc bà lại sau nhé.

Mẹ Apo : Ừm, tạm biệt

Bố Apo hỏi phải mẹ Mile không, cả hai ngồi kể lại nhau nghè.

Mẹ Po nghĩ nếu nói cho Apo nghe thì nó có vui không nhỉ.

Ba Apo cũng chẳng nói gì, hình như ông đã biết được tại sao gia đình Mile đi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net