Chương 2: Không có lọ lem, chỉ có công chúa kém may mắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Không có lọ lem, chỉ có công chúa kém may mắn.

Tôi là một đứa con gái thất thường, sáng nắng chiều mưa. Mà cũng phải thôi, con gái ai chả thế. Đôi khi quá nghiêm túc hoặc đôi lúc quá ngớ ngẩn, cho tới thời điểm nhất định thì tự mình cũng thấy bản thân nhàm chán. Một mặt tôi nghĩ điều này là chuyện thường tình, mặt khác anh ấy bảo rằng: " Con trai, họ không phải sợ nhất lúc con gái khóc, cũng không phải sợ nhất lúc con gái buồn, họ sợ nhất chính là lúc người con gái ấy thất thường như em, vì như thế... tới bản thân của họ có được người con gái ấy xem trọng hay không cũng chẳng rõ, sáng nói yêu nhau, chiều lại bảo chia tay, tim như thế cứ bị dằn vặt, có ngày tăng huyết áp chết lúc nào không hay. "

...

Một tháng sau khi hai chúng tôi cứ giấu giếm mọi người chơi trò chơi mờ ám.

Tôi không nói rằng tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng không nói rằng anh ấy yêu tôi, chúng tôi cứ giữ trong lòng mình cái cảm giác "thinh thích" nhau như vậy cũng đã tròn một tháng. Nhiều người bảo rằng, một người không thẳng thắn nói yêu mình thì chứng tỏ người đó chỉ đùa bỡn với mình mà thôi. Một thời gian tôi cho rằng câu nói ấy rất có lý, tôi nghĩ yêu nhau thì nên thẳng thắn với nhau, như vậy sẽ không tạo ra khoảng cách giữa hai người. Nhưng bây giờ, tôi không nghĩ câu nói ấy đúng, cá nhân tôi cho rằng ở thời điểm hiện tại, ranh giới là thứ không nên có. Nó giống như một cảm giác thích người ấy rất cuồng nhiệt trong khi bản thân vẫn chưa xác định được vị trí của mình trong tim người ấy, tự cảm nhận mình chiếm bao nhiêu phần trăm, tự cảm nhận những lời hứa hẹn ngầm, tự cảm nhận những lời tỏ tình thầm kín... Tuy có vẻ đều giống như tự tạo tự hưởng, nhưng so với việc hằng ngày nói em yêu anh, hằng ngày nói sẽ mãi bên nhau, hằng ngày đợi nghe nói là tất cả của nhau, tự tạo tự hưởng vẫn chân thực hơn gấp nhiều lần.

Hôm nay là một ngày cuối thu, anh ấy đã bùng tiết vì biết tôi trống giờ, mục đích chỉ để dắt tôi đi ăn phở.

Cùng nhau bước đi trên con đường dài không thấy đích như vậy, chúng tôi không nhìn nhau, cũng không nắm tay, tôi vẫn như mọi khi ung dung đi phía trước. Không phải là tôi thích làm kiêu, tôi chỉ thích mỗi lần anh ấy cất tiếng gọi tôi lại, tôi chỉ muốn hưởng thụ cảm giác anh ấy thi thoảng nắm lấy đuôi tóc tôi và nâng niu chúng trong lòng bàn tay. Xa hơn nữa, tôi cũng giống như bao thiếu nữ khác, muốn thử một lần cảm giác được ôm từ phía sau. Như vậy, đâu gọi là xấu nhỉ?

" Cô gái trên kia tự kỉ đủ chưa? Giờ của giáo sư Vĩnh vỏn vẹn được một giờ thôi cô nhé! "

Tôi hất tóc, xoay đầu nhìn lại.

" Sao cơ? "

" Hôm trước ai bảo thèm phở, hôm nay tôi dắt đi ăn, còn cô thì thong dong đi phía trước tự kỉ. "

Tôi bĩu môi " Thì sao nào, anh muốn thì cứ đi về, em đi một mình cũng đâu có ai thèm bắt cóc. "

Sau khi tôi nói vừa dứt lời, anh ấy liền đi hai bước lớn, mắt nhìn tôi hình viên đạn, giơ tay túm lấy cổ tay tôi, nghiến răng nói " Anh! Anh thèm bắt cóc, anh đang rất muốn bắt cóc đây này. "

Tôi cười cười " Bắt cóc về làm gì? Bắt về tổ tốn cơm tốn vải. "

" Tốn cơm cũng được, tốn vải cũng được, chung quy vẫn là tốn tiền. Nhưng tiền thì đã tốn thì tháng trước rồi, cũng đã quen với việc tốn tiền này, cứ coi như đốt tiền nuôi heo, nuôi cho mập rồi đem... ăn thịt. "

Tôi giằng tay khỏi anh, cúi đầu để che đi khuôn mặt đang ửng hồng vì ngượng. Dù sao tôi cũng không phải con ngốc, đương nhiên tôi tự biết anh ấy đang ám chỉ điều gì, chỉ là da mặt tôi vẫn còn rất mỏng, không đủ độ dày để bàn tới chuyện ăn thịt anh ấy nói.

Không đúng, từ lúc nào mà đầu óc tôi trở thành đen tối như vậy. Thở dài, đều tại anh ấy, đều tại Hoàng Trọng Khanh.

" Ây do, Hạ Du nhà ta ngượng chín cả mặt rồi nhé! Nói, em đang liên tưởng đi đâu, đầu óc em bay lên tận phương trời nào rồi? "

Anh ấy cùi người đi ngang hàng với với tôi, vừa cười vừa nói trông rất thoả mãn, cùng lúc đó thì tôi đang muốn tìm kẽ nứt để bưng mặt nhét vào cho đỡ ngượng, không hiểu sao tôi có thể suy suy nghĩ nghĩ tới mức đồi bại ấy nữa!

Cứ như thế, tôi cứ tự trách mình, anh ấy thì vẫn chăm chỉ làm công tác trêu hoa ghẹo nguyệt, trước khi ăn phở trêu một kiểu, trong khi ăn phở ghẹo một kiểu, ăn phở xong tiếp tục chọc một kiểu. 

...

Buổi sáng mùa đông, từng cơn gió rét bủa vây người tôi. Đúng là ở thủ đô chẳng đùa được, so với nơi vùng quê đầu năm nóng cuối năm nóng của tôi thì thời tiết ở đây có chỗ tốt nhưng cũng có chỗ không tốt. Cái cảm giác lạnh thấu da thấu thịt này vừa mới lạ, nhưng cũng có chỗ cực nhọc, điển hình như bây giờ... một lúc ba bốn lớp áo thì hàm răng trên vẫn va đập hàm răng dưới, lạnh chết tế bào não luôn. 

Mà thôi mặc kệ, hôm nay là ngày thứ một trăm tôi với anh ấy quen nhau, nhưng tình hình thì vẫn chơi cái trò mờ ám với nhau. Anh ấy không phải bạn trai của tôi mà tôi cũng không phải bạn gái của anh ấy, nhưng tôi cảm nhận rõ ngày qua ngày tình cảm của tôi đối với anh càng ngày càng lớn lên. Cảm giác nuôi dưỡng tình yêu giống như bản thân đang nuôi lớn một đứa con tinh thần, ngày qua ngày cảm nhận nó đang lớn dần, ngày càng trưởng thành, ngày càng xinh đẹp, làm "bậc cha mẹ" như tôi vô cùng hạnh phúc.

Hôm nay tôi diện một bộ váy màu lam, khoác một chiếc áo len dày màu đỏ sậm, choàng một chiếc khăn màu lông chuột, đứng chờ anh ở sảnh. Cũng may thật ấy nhỉ, nhờ cái thời tiết này mà tôi có thể đón ngày kỉ niệm với màu da trắng ưng ửng hồng, mái tóc được trau chuốt trở lại dáng vẻ mềm mại đen tuyền vốn có của nó, lúc ngắm mình trong gương tôi suýt chút nữa đã không nhận ra cô gái trong gương là ai rồi.

Quay về hiện tại, gió thì vẫn thổi, cái rét thì vẫn kiên trì đeo bám người con gái yêu đuối như tôi không chịu buông. Tôi đang thắc mắc rằng tại sao hôm nay anh ấy đến khá muộn thì đã thấy dáng người cao lớn của anh xuyên qua lớp không khí buốt giá lao về phía tôi, tới cả mình bất giác mở miệng cười ngoác tận tai cũng chẳng hay. 

Anh ấy đứng trước mặt tôi, đôi môi màu nâu đầy nam tính đang mỉm cười dịu dàng, mái tóc vuốt ngược trông rất oách. Hình ảnh tôi thấy bây giờ hoàn toàn khác với một thiên thần mà tôi bắt gặp vào mấy tháng trước. 

" Aigu, con gái nhà ai xinh đẹp thế này? " Anh ấy vừa nói vừa đưa tay nâng mặt tôi lên xem xét.

Tôi bĩu môi " Cũng chả biết con gái nhà ai nữa anh ạ! "

" Hạ Du! " đột nhiên nét mặt anh ấy đanh lại, thoáng chốc trở nên rất nghiêm túc, vẻ mặt này đúng là dễ doạ người, đến tôi cũng không dám ngước mặt nhìn anh nữa mà. 

" Em... làm bạn gái anh đi! "

Sau khi tôi nghe xong câu nói này, trong lòng tự giác dâng lên một thứ cảm xúc kì lạ, không phải hồi hộp, cũng không phải xao xuyến rung động, thứ cảm giác lạ lẫm này khiến tôi bất an ghê lắm! À, chính là cảm giác đến lúc nàng lọ lem phải tỉnh dậy khỏi giấc mơ và nhận ra thế giới nàng đang sống không có hoàng tử, cũng không có lớp bọc xinh đẹp. Hoá ra bấy lâu nay lọ lem chỉ đang mơ, một cơn mơ hoá thành ác mộng. 

" Về nhà gặp mẹ thôi em à! " Anh ấy cất giọng khi tôi vẫn đang hoá thân vào vai cô nàng lọ lem bất hạnh.

Tôi tránh ánh mắt kiên định của anh nhìn mình, bất lực nói " Gặp mẹ gì chứ? "

Đột nhiên anh ấy mạnh mẽ ôm tôi vào lòng, mặc kệ tôi yếu ớt vùng vẫy, cũng mặc kệ luôn ánh mắt mọi người xung quanh, nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu của tôi thì thầm " Nàng lọ lem không bất hạnh, những gì chúng ta thấy chỉ là một giai đoạn không may mắn của cô ấy. Cô ấy sự thật là công chúa, ít ra cô ấy là công chúa trong chính toà lâu đài của mình, là công chúa trong chính cuộc sống của mình. Cho nên, công chúa nhỏ của anh, em chuyển nhà nào, từ lâu đài của em sang lâu đài của anh! Không có câu chuyện nàng lọ lem gặp được hoàng tử, chỉ có chuyện nàng công chúa kém may mắn tìm thấy may mắn của nàng, hiểu chưa? "

Tôi xấu hổ vùi mặt vào ngực anh ấy, lí rí trả lời " Hiểu rồi. Chúng ta đi gặp mẹ thôi! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC