496 - 535

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 496: Vợ chồng hờ

Vợ chồng Lâm Thanh Hoà ngó lơ cô ả, chẳng nói chẳng rằng dắt tay nhau đi thẳng về nhà mình.

Lại nói tới Trương Mỹ Hà, tính ra điều kiện gia đình cũng không tới nỗi nào, chẳng hiểu vì sao lại phải một hai đẩy bản thân mình vào con đường ấy?!

Mấy chuyện yêu đương vụng trộm trước đây coi như đã được giấu xuống, thuận lợi gả cho một người đàn ông goá vợ, tự nhiên không cần sinh nở mà có sẵn hai đứa con, một trai một gái. Vậy mà cô ta vẫn không chịu an phận, hồng hạnh vượt tường bị anh chồng đuổi thẳng cổ về nhà mẹ đẻ, và kể từ đó trở đi cô ả bất chấp tất cả, làm ra cái loại chuyện dơ bẩn, chuyên đi phá hoại gia trang nhà người khác.

Điều này khó giải thích lắm, chắc chỉ có thể nói "một loại gạo dưỡng trăm loại người" (1), vậy thôi!

Ngày hôm sau, mùng 2 Tết, Trương Mỹ Hà lại lượn về tiểu khu một lần nữa.

Cô ta ngồi đợi từ sáng sớm cho tới tận giữa trưa mới thấy cô em gái, Trương Mỹ Liên đủng đỉnh đi về.

Dạo gần đây, thần sắc của Trương Mỹ Liên khác hẳn. Mỗi tháng đút túi hơn hai trăm đồng tiền hoa hồng, thu nhập cao hơn mấy lần công việc trước đây, bảo sao cô ta không tự tin, kiêu ngạo cho được?!

Mình thì sốt ruột muốn chết mà con em thì cứ thủng thẳng như không, Trương Mỹ Hà tức giận mắng: "Sao bây giờ mày mới về hả? Mày có biết tao ngồi đây đợi mày bao lâu rồi không?"

Trương Mỹ Liên liếc xéo một cái rồi lạnh nhạt hỏi: "Chị chờ tôi làm cái gì?"

Trương Mỹ Hà hừ lạnh: "Tết nhất mày không ở nhà mà còn lang thang đi đâu đấy? Mày ở bên ngoài làm cái gì?"

Trương Mỹ Liên nhướng mày không trả lời nhưng Trương Mỹ Hà biết tỏng, nhìn cái thần sắc này là biết nó đi cặp kè với trai rồi.

Trương Mỹ Hà nguýt dài: "Bảo sao lại có cái bộ dáng này, hoá ra là vậy?!" Trương Mỹ Liên nhíu mày: "Có chuyện gì nói thẳng đi."

Trương Mỹ Hà lập tức quay lại chuyện chính, lần này cô về nhà mới hay tin con em gái mở tiệm bán quần áo cho nên tính tới đó làm cùng luôn.

Thật ra hành nghề bao năm, Trương Mỹ Hà cũng tích cóp được chút đỉnh. Từng đấy tiền làm một mình hơi khó nhưng nếu tìm được nơi hùn hạp góp vốn thì dư sức qua cầu.

Trương Mỹ Liên còn lâu mới đáp ứng, thanh danh chị ta thối hoắc một vùng, rước tới tiệm quá bằng đuổi khách à?! Cuộc sống của cô chỉ trông vào mỗi tiệm quần áo này thôi đấy, vì vậy có chết cũng phải cự tuyệt: "Không hợp tác được, tôi đã cộng tác với người ta rồi, làm ăn đang êm đang đẹp, làm gì có ai khi không lại đồng ý chia nhỏ lợi nhuận với người thứ ba?"

Trương Mỹ Hà lạnh mắt: "Mày đang từ chối tao?"

Trương Mỹ Liên nhún vai: "Vấn đề không nằm ở chỗ đồng ý hay từ chối, tôi không thể tự mình quyết định được. Với lại chị xem lại bản thân mình đi, với cái "dĩ dãng dơ dáy dễ dì dấu diếm" ấy thì còn lâu mới có người chịu hợp tác cùng."

Chuyện rõ mười mươi thế này còn gì để cãi nhưng Trương Mỹ Hà vẫn cố đấm ăn xôi: "Người ta không sinh sống trong khu vực này làm sao mà biết được."

Trương Mỹ Liên lạnh lùng đáp: "Cộng sự của tôi biết chị."

Trương Mỹ Hà chưa chịu thua vẫn cố hỏi tới cùng. Không hỏi thì thôi, hỏi ra mới biết con em mình đi hùn hạp làm ăn với Hứa Thắng Mỹ, cháu ngoại Chu gia, Trương Mỹ Hà nhíu mày khó hiểu: "Sao người ta lại đồng ý hợp tác với mày?"

Trương Mỹ Liên bĩu môi: "Tôi là tôi, chị là chị, hai ta không giống nhau."

Ở nhà quá phiền phức, Trương Mỹ Liên chỉ ăn xong bữa cơm là đứng dậy xách túi đi ngay. Dạo gần đây Trương Mỹ Liên đã chuyển tới ở hẳn với bạn trai mới và người đó không ai khác chính là Hứa Thắng Cường!

Thấy em yêu về, Hứa Thắng Cường vội vã đứng dậy kéo người ôm ghì vào ngực: "Mỹ Liên, anh cứ tưởng hôm nay em sẽ ở bên nhà ngoại không thèm về nữa chứ."

Trương Mỹ Liên nhoẻn miệng cười ngọt ngào: "Tất nhiên em phải ăn tết cùng anh rồi, đâu thể bỏ anh yêu một mình được, đúng không?"

Lời ngon tiếng ngọt như rót mật vào tai, Hứa Thắng Cường cảm thấy sung sướng bay bổng trên chín tầng mây. Ngàn vạn lần nó không ngờ có một ngày mình lại cưa đổ được một cô em Bắc Kinh xinh đẹp, kiêu kì.

Lát sau, Trương Mỹ Liên hỏi thêm: "À, có sợ chị gái anh sẽ tới bất chợt không?"

Hứa Thắng Cường xua tay chẳng thèm để ý: "Ôi chị ấy thích tới thì tới, hai ta yêu đương đàng hoàng, sợ gì người khác biết."

Trương Mỹ Liên giả bộ đau khổ: "Có chuyện này anh không biết, trước đây em bị đám đàn ông lừa gạt dẫn tới thanh danh bị bôi nhọ. Ở tiêu khu chỗ cậu mợ anh, người ta đàm tiếu em dữ lắm, chị gái anh cũng biết việc này, hơn nữa em lớn hơn anh mấy tuổi, bây giờ chị ấy gả vào gia đình giàu sang quyền quý, làm sao chấp nhận một cô em dâu như em?"

Hứa Thắng Cường vội an ủi: "Chị ấy gả chồng Bắc Kinh không lẽ không cho anh lấy vợ Bắc Kinh sao? Với lại trước đây em bị người ta gạt chứ có phải cố ý đâu, em không có lỗi, quá khứ đã qua, anh không thèm để ý, em đừng cả nghĩ."

Trương Mỹ Liên xúc động nhìn thẳng vào mắt người tình: "Cường Tử, em tin anh, mặc kệ hộ khẩu của anh ở nông thôn thì em cũng nguyện ý đi cùng anh tới hết cuộc đời. Nhưng anh phải cố gắng phấn đấu, cho em một cuộc sống thật tốt đẹp đấy, biết không?"

Hứa Thắng Cường gật đầu tỏ ý quyết tâm: "Nghỉ Tết xong anh sẽ đi bày sạp ngay, chắc chắn anh không để em phải chịu đựng đói khổ đâu, yên tâm!"

Trương Mỹ Liên nhíu mày không quá hài lòng: "Cái đó đâu thể tính là kế sinh nhai lâu dài được." Làm mấy cái vớ vẩn đó thì lấy gì có tương lai, lại còn bị người ta chỉ trỏ nữa chứ, thật là mất mặt!

Hứa Thắng Cường quả quyết: "Không phải đâu em, làm cái đó kiếm được rất nhiều tiền, một tháng anh có thể kiếm về hơn trăm đồng đấy."

Thu nhập hơn hẳn hồi làm công nhân tại xưởng Triệu gia, Hứa Thắng Cường vui sướng cực kỳ, biết thế này nó đã đi bày sạp vỉa hè từ lâu rồi. Vừa có tiền bạc rủng rỉnh, vừa không phải nhìn sắc mặt người khác, tự do thoải mái, tốt biết bao!

Đặc biệt là giờ đây nó còn ôm được người đẹp về nhà, cuộc sống này không còn gì mãn nguyện hơn nữa.

Hiện giờ, Hứa Thắng Cường và Trương Mỹ Liên sống cùng nhau chẳng khác gì vợ chồng, chỉ còn thiếu mỗi tờ giấy đăng ký kết hôn nữa thôi.

Đợi một thời gian nữa, nó sẽ cưới nàng vào cửa, dắt cô vợ Bắc Kinh xinh đẹp thế này về quê chắc chắn cả làng sẽ phải lé mắt cho xem. Sau này sẽ không còn ai dám khinh thường Hứa Thắng Cường nó nữa!

Trương Mỹ Liên không nói thêm gì, tuy hơi mất thể diện chút nhưng 100 đồng không phải con số nhỏ, thôi kệ vậy, có tiền là được.

Ngẫm nghĩ thế nào, cô lại phụng phịu hờn dỗi: "Tiền kiếm về cũng chẳng đưa cho người ta quản."

"Tiền của anh, anh tự quản." Hứa Thắng Cường buột miệng rồi quay sang phát hiện người yêu xị mặt không vui, nó vội chữa cháy: "Chờ em gả cho anh, anh sẽ đưa toàn bộ tiền bạc cho em quản hết, một đồng cũng không giữ lại."

Có thể nói ra được lời này, xem ra Hứa Thắng Cường cũng không phải hạng ngu đần cho lắm!

Mà lúc này Hứa Thắng Mỹ vẫn không hề hay biết cộng sự và em trai mình đã âm thầm xác lập quan hệ vợ chồng hờ, cô còn đang tính năm nay có thời gian sẽ về quê một chuyến, nhìn giúp thằng em xem có đối tượng nào được được không.

Trước đây Hứa Thắng Mỹ hay sang phòng trọ của Hứa Thắng Cường lắm, nhưng tết nhất bận rộn, Triệu gia lắm họ hàng thân thích, cho nên không cách nào phân thân ra mà đi được.

Mấy tháng trở lại đây, Hứa Thắng Mỹ kinh doanh riêng, tự kiếm được tiền cho nên nói năng cũng tự tin hơn chút, nhưng cô không hề hống hách ngạo mạn mà vẫn giữ thái độ khiêm tốn, nhu thuận. Ít nhất trước mặt người nhà Triệu gia là như vậy.

Nhưng khổ một nỗi, mặc kệ Hứa Thắng Mỹ cố gắng tươi cười, niềm nở tới đâu thì nhà họ Triệu vẫn không để cô vào mắt. Đặc biệt là hai người chị dâu, Hứa Thắng Mỹ càng nhiệt tình thì họ lại càng khinh khỉnh, coi thường. Thì cũng phải thôi, cả hai người họ đều là gái Bắc Kinh, có gia đình ngoại chống lưng chứ đâu phải loại nông thôn quê mùa, không có căn cơ như cô.

Hứa Thắng Mỹ không dám thể hiện thái độ, chỉ đành nuốt giận vào trong, hậm hực quay về phòng mách chồng.

Ai ngờ Triệu Quân lại bồi tiếp cho cô một gáo nước lạnh: "Vậy cô còn muốn thế nào nữa? Người ta đường đường là gái thành phố, xuất thân giàu có, không lẽ phải mềm mỏng lấy lòng một kẻ quê mùa nghèo xơ nghèo xác như cô?!"

Hứa Thắng Mỹ cắn chặt răng, không nghèo thì tôi phải lấy anh chắc? Người ta khinh thường tôi không phải vì anh quá bất tài vô dụng à?!

Nhưng có nói cái này ra chỉ tổ cãi nhau ầm ĩ lên thôi, Hứa Thắng Mỹ ổn định cơn giận rồi nhẹ giọng rủ rê: "Ngày mai em định về nhà ông bà ngoại với cậu út chúc Tết, anh đi cùng em nhé."

Đáng lẽ Hứa Thắng Mỹ không muốn đi đâu, nhưng để có chỗ đứng tại Triệu gia, cô bắt buộc phải giữ mối quan hệ mật thiết với Chu gia.

Dù gì cũng phải có nhà ngoại chống lưng chứ nếu không cuộc sống ở nhà chồng sẽ ngày một ngột ngạt hơn.

Đúng là hiện giờ cô đã kiếm ra tiền nhưng chút bạc lẻ đó đã là gì, so với gia tài nhà họ Triệu thì chẳng bằng một cọng lông ấy chứ!

Vừa nghe vợ rủ về nhà ngoại, Triệu Quân nhăn đùm mặt: "Cô thích thì tự đi đi, ông đây chẳng tội gì phải đến đó để chịu ấm ức."

===

Chú thích:

1. Một loại gạo dưỡng trăm loại người: là câu nói mang hàm ý chỉ trong cùng một xã hội nhưng mỗi người có suy nghĩ, hành động và tư duy khác nhau.

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 497: Vợ à, em vất vả rồi!

Năm ngoái mò sang bên đó, nhà họ Chu có ai cho hắn sắc mặt tốt đâu? Đặc biệt là cái ông cậu út kia, lạnh lùng như quỷ, tới bữa cơm cũng không mời được một câu. Nghĩ sao, hắn đường đường là công tử Triệu gia đâu có rảnh mà phải sang đó chầu chực xin ăn. Gớm, mở được có mấy cái cửa hàng rách, có gì hơn người mà sĩ diện?

Triệu gia hiện giờ đã thu mua toàn bộ nhà máy về tay, thu nhập một năm lên tới tận tám vạn.

Tám vạn đấy, một con số trên trời đúng không? Có mười cái Chu gia xách dép đuổi theo cũng chẳng kịp! Hèn kém, nông cạn! Dựa vào cái gì mà Triệu Quân hắn phải sang đó chìa mặt ra cho người ta ghẻ lạnh?!

Chẳng cần nói ra, Hứa Thắng Mỹ cũng hiểu được ý chồng, cô nhẹ giọng dụ dỗ: "Anh đừng xem thường mấy cửa hàng nhà cậu mợ, doanh thu khá lắm đấy, không chừng ngang ngửa nhà máy của nhà mình ấy chứ."

Hồi còn làm ở tiệm quần áo nữ, mặc dù không biết rõ con số lợi nhuận là bao nhiêu nhưng Hứa Thắng Mỹ biết mợ út tuyển được mấy vị trí cửa hàng rất đẹp cho nên khách khứa ngày nào cũng ra vào nườm nượp, doanh thu chỉ có tăng chứ không giảm.

Triệu Quân cáu giận: "Cô đừng nói mấy lời vô nghĩa với tôi, tóm lại là tôi không đi, cô muốn thì đi kêu thằng em trai cô ấy."

Hứa Thắng Mỹ mím môi rồi đề xuất: "Vậy anh đi gọi cậu ấy qua nhà mình ăn cơm đi. Tết nhất dù sao cũng phải để cậu ấy sang đây ăn một bữa chứ."

Nhắc đến cái này Hứa Thắng Mỹ lại uất nghẹn. Đáng lẽ cô muốn kêu Thắng Cường sang đây từ hôm 30 cơ. Ừ thì Thắng Cường không giỏi tranh đua như người ta nhưng bây giờ nó cũng chịu ra ngoài làm ăn, tự kiếm được tiền, như vậy cũng xem như có tiến bộ rồi. Hơn nữa Thắng Cường là em trai ruột của cô, chẳng lẽ cơm tất niên không mời nó tới ăn được hay sao?

Thế nhưng đời nào mẹ chồng với mấy bà chị dâu đồng ý, họ bảo cơm tất niên chỉ có người Triệu gia mới được tham dự, cô chỉ được phép xách cơm qua cho Thắng Cường chứ nhất định không được dẫn nó về đây ngồi chung bàn.

Hứa Thắng Mỹ tuy ức những vẫn phải phục tùng, không dám trái lệnh.

Triệu Quân lườm lườm: "Cô thích thì tự đi mà kêu."

Hứa Thắng Mỹ mím chặt môi: "Nếu em có thể tự kêu thì cần gì phải nhờ anh."

Đúng thế, nếu Triệu Quân là người mời Thắng Cường thì cho dù Triệu gia có bất mãn tới đâu cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Còn nếu Hứa Thắng Mỹ tự mình dắt em trai tới, có khi mẹ chồng đuổi thẳng cổ ấy chứ. Lúc ấy bao nhiêu mặt mũi với thể diện đều mất sạch. Nó có ngu đâu mà không lường trước được trường hợp này!

Vợ đưa ra 2 việc, không lẽ từ chối cả hai thì e rằng không hay cho lắm, mà chắc chắn Triệu Quân không đi chúc tết Chu gia, cho nên đành chọn phương án tới phòng trọ gọi Hứa Thắng Cường.

Nhưng thật không ngờ, sang tới nơi mới phát hiện cậu em vợ dẫn gái về phòng.

Lúc nhìn thấy Trương Mỹ Liên, Triệu Quân như bừng tỉnh, gật gù cười nham nhở: "Thằng nhóc khá đấy!"

Hứa Thắng Cường lúng túng gãi đầu: "Anh rể, chuyện này anh tạm thời đừng nói cho chị em biết vội nha."

Triệu Quân nhếch mép: "Biết rồi, sửa soạn nhanh lên, về nhà ăn cơm."

Hứa Thắng Cường xoay người dặn dò Trương Mỹ Liên: "Em ở nhà chờ anh nha, lát anh sẽ xách đồ ngon về cho em."

"Dạ vâng, anh cứ đi đi, em sẽ ở nhà chờ anh." Trương Mỹ Liên cất giọng êm ái đồng thời kín đáo đánh mắt về phía Triệu Quân. Đúng lúc Triệu Quân cũng đang nhìn về phía này, Trương Mỹ Liên xấu hổ vội vã quay đầu qua hướng khác.

Triệu Quân nhướng mày cười rồi nói với Hứa Thắng Cường: "Đây không phải bạn của chị gái cậu sao? Bản lĩnh lớn đấy nhỉ, kéo được người ta vào phòng rồi cơ à?!"

Hứa Thắng Cường cười đắc ý: "Vâng, được nửa tháng rồi."

Chỉ cần nửa tháng, nó đã thành công dụ dỗ được Trương Mỹ Liên. Đương nhiên ban ngày quá lộ liễu, không thể công khai qua lại, phải chờ tới đêm tối mù mịt, cô gái xinh đẹp mới lặng lẽ chui vào vòng tay nó.

Trong khi Hứa Thắng Cường đang vô cùng tự mãn thì Triệu Quân lại âm thầm ghen tị. Mới có nửa tháng mà đã câu được người đẹp rồi cơ à, sướng thật!

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy mà hai anh em đã về tới Triệu gia.

Đúng như Hứa Thắng Mỹ dự đoán, ông bà Triệu cùng toàn thể gia đình đều không mấy hài lòng nhưng chẳng ai lên tiếng nói bất cứ câu gì.

Bữa ăn diễn ra trong không khí nặng nề và miễn cưỡng nhưng Hứa Thắng Mỹ mặc kệ. Chung quy lại nó đã thành công đạt mục đích, vậy là được rồi.

Cơm nước xong, Hứa Thắng Cường ra về, còn không quên xách theo một phần cơm cho bạn gái.

Mở cái cặp lồng đầy ắp thức ăn ngon, Trương Mỹ Liên hài lòng vô cùng, trong bụng tấm tắc khen đúng là nhà giàu có khác, đến ăn cũng phải hơn người bình thường mới chịu!

Sáng hôm sau, Trương Mỹ Liên rời đi trước khi Hứa Thắng Mỹ tới phòng trọ cho nên không bị phát hiện. Hứa Thắng Cường vác bộ mặt như đâm lê, miễn cưỡng đi theo chị gái sang Chu gia chúc tết.

Mấy ngày nay Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đều ở nhà đợi tiếp khách khứa, không đi đâu cả thành thử lúc chị em Hứa Thắng Mỹ tới, mọi người đều đang ngồi chơi xem TV.

Đối với hai đứa cháu này, Lâm Thanh Hoà chẳng có gì để nói nhưng vẫn lịch sự tiếp đãi như khách bình thường.

Sau khi nghe Hứa Thắng Mỹ trình bày sự việc Hứa Thắng Cường đã nghỉ việc ở nhà máy Triệu gia, Chu Thanh Bách liền nói: "Quay về quê cũng tốt, về đó chăm chỉ cày cấy sẽ không lo chết đói."

Hứa Thắng Cường ghét nhất mấy lời kiểu này cho nên nó lập tức sửng cồ lên: "Cái gì mà về quê tốt? Hiện tại cháu tự mình bày sạp vỉa hè, kiếm được rất nhiều tiền đấy."

"Thắng Cường, sau lại nói chuyện với cậu như thế!" Hứa Thắng Mỹ nghiêm giọng nạt thằng em rồi quay sang mỉm cười nói với cậu út: "Cường Tử bây giờ tự ra làm buôn bán cậu ạ, cháu lấy quần áo từ xưởng của anh Vương Nguyên cho nó đem đi bày sạp vỉa hè. Thu nhập cũng khả quan lắm."

Việc Hứa Thắng Mỹ nhập hàng từ xưởng Vương Nguyên, Chu Thanh Bách đã nghe nói qua nên anh chỉ dặn dò Cường Tử: "Nếu đã lựa chọn ra bày quán thì phải cố gắng lên. Làm buôn bán quan trọng nhất là hoà khí, đừng đặt nặng vấn đề kiếm nhiều kiếm ít mà phải chú tâm học cách thức làm việc và đạo lý làm người."

Mặc dù rất thất vọng về thằng cháu ngoại này nhưng trong thâm tâm Chu Thanh Bách vẫn mong nó sẽ tiến bộ nên người vì vậy mới nói vài lời răn dạy.

Từ đầu tới cuối, Lâm Thanh Hoà chỉ ngồi yên, không tham gia câu nào. Còn muốn cô phải nói gì nữa?Không đuổi thẳng cổ là đã nể mặt Thanh Bách lắm rồi đấy!

Hứa Thắng Mỹ tươi cười đồng ý còn Hứa Thắng Cường thì ậm ờ nói sẽ nhớ kỹ lời cậu dạy.

Không ai có ý giữ hai đứa nó ở lại ăn cơm cho nên Hứa Thắng Mỹ cười giả lả vài câu rồi kéo em trai sang nhà ông bà ngoại.

Vừa xuống khỏi cầu thang, Hứa Thắng Cường đã bất mãn gắt gỏng: "Tôi đã nói không đi rồi, chị còn cứ bắt tôi phải đi. Đấy thấy chưa, muốn dạy dỗ gì thì cũng phải chừa tết nhất ra chứ, đúng là mất cả vui!"

Đạo lý làm người với chả làm việc, hừ, không cho nó công tác thì lấy quyền gì dạy bảo? Nó đếch cần!

Nó bỏ tiền ra nhập hàng, thích bán buôn thế nào là việc của nó, ai mua thì mua, không mua thì thôi, làm sao phải nịnh nọt chiều khách? Với lại sạp nó bán toàn hàng đẹp, cứ thoải mái mà nâng giá người ta cũng tranh nhau vỡ đầu kia kìa. Đã không biết gì còn thích lên giọng dạy đời, đúng là vớ vẩn!

Hứa Thắng Mỹ nhàn nhạt nói: "Khi nào em có nhiều tiền, lời em nói sẽ là đạo lý, còn bây giờ phải chấp nhận nghe người khác giáo huấn thôi."

Hai chị em rảo bước hướng sang bên nhà ông bà Chu.

Trên lầu, Lâm Thanh Hoà tiếp tục xem TV. Cô hiểu, trong chuyện này mình và chồng có suy nghĩ khác nhau nên không can thiệp nhiều lời. Cô là người từ nơi khác tới cho nên có thể thoải mái trong các mối quan hệ, ai tốt với mình thì mình tốt lại, còn ai không tốt thì khỏi chơi, chính ông bà Lâm cũng bị cô gạt sang một bên không chút do dự vì trên cơ bản cô không có cái gọi là "tình thân" với những người đó.

Nhưng Chu Thanh Bách thì không thể tuyệt tình như vậy. Dù gì chúng nó cũng là con của chị gái ruột, với cương vị trưởng bối đương nhiên anh cũng muốn nhiều lời, răn dạy đôi câu.

Chỉ tiếc rằng, nhìn bộ dạng của hai đứa kia không những không cảm kích mà còn bất mãn ấy chứ.

Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Hoà lườm ông xã một cái: "Đồ đàn ông ngốc, nếu không có người vợ nhẫn tâm tuyệt tình này che chở thì không biết anh sẽ thành cái dạng gì nữa!"

Chu Thanh Bách nhẹ nhàng nắm lấy tay cô vợ nhỏ rồi siết chặt. Anh không mở miệng nói chuyện nhưng trong sóng mắt đong đầy tình cảm yêu thương và lòng biết ơn vô bờ bến.

Cho tới nay anh vẫn nhớ như in lời phán như sấm truyền của ông thầy bói "bệnh tật bám riết, con cái có ba đứa thì hỏng cả ba..."

Sau ngày đó, anh đã nghiêm túc suy ngẫm lại và nhận ra rằng nếu không phải cô "xuyên tới" thì có lẽ số phận anh sẽ đi theo chiều hướng đó thật, vết thương trên chiến trường nếu không được chăm sóc kỹ lưỡng ắt sẽ lưu lại di chứng khôn lường.

Cũng may lúc anh xuất ngũ cô đã tới rồi, không những không cho anh động tay động chân làm bất cứ việc gì mà còn phục vụ chu đáo ngày ba bữa cơm ngon canh ngọt.

Hình như khi ấy tình yêu còn chưa nảy mầm đâu...nghĩ tới đây, Chu Thanh Bách bất tri bất giác nở nụ cười ngọt ngào.

Đúng là cô vợ nhỏ nhà anh có nhiều lúc rất hung dữ, bá đạo cường thế nhưng riêng về khoản chiều chồng chăm con thì cô đứng số 2 không ai dám nhận số 1.

Chu Thanh Bách hít vào một hơi thoả mãn rồi âu yếm nói: "Vợ à, em vất vả rồi!"

Lâm Thanh Hoà trừng mắt một cái rồi cười khanh khách: "Xem TV đi, đừng có mà câu dẫn em!"

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 498: Tủi thân

Chiều tà, Lâm Thanh Hoà sang rủ Hiểu Mai đi tắm chung.

Mang đầy một bụng tức anh ách sáng giờ, vừa nhìn thấy chị dâu một cái là Chu Hiểu Mai mách ngay: "Chị tư, chị có biết không, thằng nhãi Hứa Thắng Cường tự mình đi ra ngoài mở sạp rồi đấy."

Lâm Thanh Hoà nào có để ý mấy chuyện này, cô đáp qua loa: "Ừ, nó thích làm gì thì làm, kệ nó."

Tính tình của Hứa Thắng Cường như vậy có muốn uốn cũng chẳng được, mà kể cả có được thì cũng chỉ một chốc một lát thôi. Người xưa đã dạy rồi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà lại!

Tuy nhiên cái khiến Chu Hiểu Mai bất mãn ở đây chính là thái độ bất kính của Hứa Thắng Cường đối với Tô Đại Lâm. Hôm nay cô để ý, hai lần Tô Đại Lâm lên tiếng, Hứa Thắng Cường đều không kiên nhẫn nghe hết câu mà trực tiếp cắt ngang.

Chu Hiểu Mai tức giận mắng: "Ranh con, mới kiếm được tí tiền đã huyênh hoang tỏ vẻ, một tháng có 100 đồng mà tưởng là giỏi lắm à?!"

Nhà cô chưa ăn một hạt gạo nào của Hứa gia đâu đấy, dựa vào cái gì chúng nó dám lên mặt khinh khi? Vả lại hiện giờ tiệm bánh bao của vợ chồng cô còn kiếm được nhiều hơn ấy chứ, tháng nào cũng thu về trung bình 500 đồng, hừ, 100 đồng là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net