536 - 565

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 536: Thực phẩm hữu cơ

Chị cả Chu liền nói: "Chú hai, đang lúc này sao lại nhắc tới chuyện Tam Ni?!"

Trời đất, muốn hỏi thăm con gái thì cũng phải đợi tang sự của bà Lâm xong xuôi đi đã chứ.

"Không sao đâu chị." Lâm Thanh Hoà cười cười rồi nói với anh hai Chu: "Tam Ni với Ái Quốc tạm thời ổn định rồi, trên đó đông người có thể qua lại đỡ đần lẫn nhau, anh cứ yên tâm."

Anh hai Chu cười hiền lành, liên tục gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"

Bất chợt Lâm Thanh Hoà cảm khái vô cùng. Nếu nói bằng đúng lương tâm thì anh hai Chu làm người không tới nỗi nào, chỉ bị mỗi cái nghe lời vợ. Mà phàm đàn ông Chu gia thì đều có gen nghe vợ. Ai may mắn cưới được vợ hiền thì vượng phu ích tử, còn không may vớ phải bà vợ không ra gì thì đành chấp nhận số phận nghèo kiết xác, vất vả cả đời thôi.

Ngẫm nghĩ thế nào, Lâm Thanh Hoà liền mở lời: "Anh hai có định làm thêm nghề phụ không?"

Anh hai Chu lắc đầu: "Sang năm anh tính cất căn nhà cho nên phải dồn tiền vào đó."

So với dở ra làm này làm kia, anh muốn tích tiền để cất căn nhà cho khang trang, sạch đẹp hơn.

Lâm Thanh Hoà không bàn thêm tới vấn đề này mà chỉ nói lấp lửng: "Ái Quốc với Tam Ni ở trên đó anh không cần lo lắng, chỉ là sinh hoạt ở thành phố lớn tương đối đắt đỏ, vợ chồng nó cũng không dễ dàng gì cho lắm."

Anh hai Chu gật đầu nói ngay: "Cái này anh biết, hai vợ chồng nó cứ nuôi dưỡng con cái cho tốt là được rồi, chuyện ở nhà không cần chúng nó phải lo lắng."

Lâm Thanh Hoà thầm nghĩ, có cần thì Tam Ni cũng chẳng muốn quản đâu. Lên Bắc Kinh bao lâu mà cô chưa từng một lần nghe thấy Tam Ni nhắc tới nhà mẹ đẻ, điều này đủ chứng minh con bé không còn bất cứ lưu luyến, vấn vương gì nữa rồi.

Chu Thanh Bách lên tiếng hỏi: "Hạ Hạ dạo này thế nào rồi anh?"

Nhắc tới con trai lớn, anh hai Chu cười tươi roi rói: "Cháu nó khá tốt, hiện đang qua lại với con gái của sư phụ nó. Đáng lẽ năm nay nó đưa đối tượng về ra mắt đây nhưng khổ nỗi nhà cửa xập xệ quá, thế nên đành lui lại tới qua năm, đợi cất cái nhà rồi tính tiếp."

Chu Thanh Bách gật đầu: "Anh động viên nó chăm chỉ nâng cao tay nghề. Làm mộc là không lo đói kém đâu bởi nhà nào mà chẳng cần đồ gia dụng."

Lâm Thanh Hoà nói thêm vào: "Anh bảo nó đi liên hệ với các trường học ấy, nhìn xem có thể hợp tác đóng bàn ghế này nọ không. Đấy cũng là một trong những hướng ra rất tiềm năng."

Anh hai Chu gật đầu lia lịa: "Được được, đợi nó về anh sẽ bảo với nó ngay."

Vì còn bận việc nên anh hai Chu không thể ngồi chơi lâu, chỉ nói chuyện dăm ba câu là lại phải chạy về ngay.

Đợi chú hai đi rồi, chị cả Chu mới thở dài nói: "haizzz, đối tượng của Hạ Hạ xem chừng cũng thuộc dạng khó ở chung đấy."

Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên: "Là sao hả chị?"

Chị cả Chu liền kể: "Lần trước dẫn về đây một lần rồi nhưng cơm nước cũng không thèm ngồi xuống ăn mà chỉ về một tí là đi ngay. Nhìn qua chẳng khác gì chàng rể Bắc Kinh nhà chị Hiểu Quyên."

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: "Nhưng em thấy có vẻ anh hai rất hài lòng đấy chứ."

Chị cả Chu: "Không chỉ chú ấy đâu mà cả thím ấy cũng vậy. Đi từ đầu thôn tới cuối thôn khoe con trai sắp cưới vợ thành phố. Không ít người ở sau lưng chê cười thím ấy kia kìa."

Rõ ràng cô gái đó chướng mắt nhà mình nhưng chị hai Chu lại chẳng hề để bụng. Mỗi tháng Chu Hạ về thăm nhà một lần là y như rằng chị hai vơ vét hết đồ tốt đưa cho con cầm lên biếu thông gia tương lai.

Thái độ phải nói là cực kỳ trông ngóng Chu Hạ mau mau cưới được vợ về nhà.

Nghe tới đây, Lâm Thanh Hoà đã hiểu được phần nào, đại ý là muốn nịnh bợ lấy lòng người thành phố, mong con trai cưới được vợ càng nhanh càng tốt để còn vênh mặt với bà con chòm xóm đây mà. Phải có lợi ích thì chị hai Chu mới nhiệt tình cung phụng như vậy chứ không thì còn khuya.

Lâm Thanh Hoà không nhịn được buột miệng thốt ra một câu: "Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn."

Chu Thanh Bách lắc đầu bất đắc dĩ, anh cả Chu cảm thấy rất buồn cười còn chị cả không nhịn được cười phá lên: "Chứ còn gì nữa, cuối cùng cũng có người trị được thím ấy rồi. Đi ra ngoài cứ một tiếng con dâu tôi, hai tiếng con dâu tôi ngọt xớt."

Lâm Thanh Hoà: "Xem chừng sau này Hạ Hạ muốn ở luôn trong thành."

Anh cả Chu tiếp lời: "Khả năng cao là vậy rồi, chứ đi lại xa như vậy cũng bất tiện."

Chị cả Chu liền thêm vào: "Mẹ nó suốt ngày bảo nếu không có việc gì quan trọng thì khỏi cần về thôn. Nhưng được cái tính tình thằng bé này khá được, nó giống chú hai, không phải cái loại vong ân phụ nghĩa."

Bao năm nay chị cả Chu để ý rồi, dù có bận đến mấy thì Chu Hạ cũng tranh thủ một ngày chạy về thăm cha mẹ.

Tính ra nhà chú hai chỉ có Hạ Hạ và Tam Ni là giống cha còn được được một chút chứ Chu Lục Ni giống y xì mẹ, xấu tính không chừa cho ai tí nào.

Nghe chị cả nói vậy, Chu Thanh Bách gật đầu vừa lòng: "Đợi xong việc ở quê, chúng em sẽ rẽ qua thăm nó."

Ăn sáng xong, vợ chồng Lâm Thanh Hoà liền đi qua thăm hỏi hàng xóm. Lâu lâu mới về một lần, không ngồi chơi lâu thì cũng phải ghé mỗi chỗ một tí, nếu không mọi người lại nói ra nói vào cho xem.

Đầu tiên là rẽ qua nhà ông bí thư chị bộ, rồi tạt sang mấy chỗ thân quen khác, cuối cùng là đến nhà Chu Đông, Thái Bát Muội.

Công nhận hai vợ chồng nhà này giỏi thật đấy, mỗi lần về là thấy chúng nó có tiến bộ mới. Chu Đông chạy ra mở cửa chào đón: "Chú, thím, trưa nay ở đây ăn cơm với nhà cháu nha."

Lâm Thanh Hoà lắc đầu từ chối: "Không được, chú thím đã hẹn với chỗ chị cả rồi. Thế nào, năm nay làm ăn được chứ?"

Chu Đông cười rạng rỡ: "Khá tốt thím ạ, năm sau cháu dự định sẽ mở rộng quy mô thêm nữa."

Lâm Thanh Hoà: "Cần cù chăm chỉ chắc chắn sẽ thành công nhưng tuyệt đối không được bỏ qua nguyên tắc và lương tâm đâu đấy."

Đây cũng chính là kim chỉ nam mà Lâm Thanh Hoà kiên trì giữ vững bấy lâu nay. Nói chuyện cùng Chu Đông một lát, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà đi về nhà mình.

Bất chợt cô nảy ra sáng kiến mới cho nên lập tức chia sẻ cùng chồng: "Anh này, trong tương lai tất cả các cửa hàng của nhà mình đều chuyển hướng sang kinh doanh thực phẩm hữu cơ, anh thấy có được không?"

Chu Thanh Bách không rõ nó là cái gì cho nên hỏi ngược lại: "Ý em là sao?"

Lâm Thanh Hoà cười: "Chính là chuyên cung cấp rau củ quả sạch."

Chu Thanh Bách kinh ngạc: "Sau này rau trái không sạch à?"

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: "Cũng không hẳn là không sạch. Nôm na là sau này môi trường và nguồn nước sẽ không được trong lành như hiện tại. Đợi tới khi nhà nước cho phép người dân được tự do mua bán đất đai, chúng mình sẽ ra ngoại ô tìm một mảnh đất rộng rãi sau đó sẽ triển khai kế hoạch trồng trọt, xây cả trang trại gà luôn, phân bón tự cung tự cấp, không phải phun thuốc trừ sâu với cả dùng phân hoá học."

Chu Thanh Bách nghiêm túc suy tính: "Để làm được cái đó phải yêu cầu diện tích đất khá lớn."

Lâm Thanh Hoà đồng tình: "Đúng thế, nhưng nếu làm được thì đảm bảo giàu to."

Chu Thanh Bách gật đầu: "Vậy tới đây chúng ta phải tìm thêm mấy cái mặt bằng nữa, chỉ từng đó thôi chưa đủ."

Lâm Thanh Hoà tán thành ngay: "Đợi về Bắc Kinh rồi mình tìm xem."

Trong tương lai, con người có xu thế tìm mua các sản phẩm xanh, sạch, thân thiện với môi trường. Kinh doanh thực phẩm hữu cơ cộng với mở dãy nhà trọ, wow, hướng đi này coi bộ êm đấy...đang miên man trong dòng suy nghĩ, Lâm Thanh Hoà bị giật mình bởi tiếng gọi ngoài cửa...

"Chị, anh rể...."

Ai như tiếng cậu ba Lâm, Lâm Thanh Hoà liền nói vọng ra: "Ơi, cổng không khoá, em vào đi."

Cậu ba Lâm đẩy cổng tiến vào sân, nhìn thấy anh rể và chị gái đang ngồi ngoài sảnh thì liền nói ngay: "Sao anh chị không sang bên kia."

Lâm Thanh Hòa thờ ơ nói: "Mai đi."

Cậu ba Lâm thở dài: "Chị à, hiện tại mẹ đã không còn nữa."

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: "Thì chị với anh rể cậu mới về đưa tiễn đoạn đường cuối đây."

Cậu ba Lâm lại nói tiếp: "Cha bảo muốn gặp chị."

Lâm Thanh Hoà cười lạnh: "Gặp chị làm cái gì, ông ấy có con trai cơ mà, cứ để mấy người con trai lo đi chứ."

Ngay từ đầu đã xé mặt nhau rồi, hà cớ gì bây giờ lại bày đặt diễn vai cha con tình thâm?

Cậu ba Lâm gần như nài nỉ: "Chị à, chị về gặp cha đi, lần này cha chịu đả kích lớn cho nên tính khí đã thay đổi rất nhiều rồi."

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 537: Đòi đi Bắc Kinh

Lâm Thanh Hoà không hề muốn gặp ai hết, lần này cô về đây chỉ với mục đích duy nhất là tiễn đưa bà Lâm một đoạn cuối. Nhưng Chu Thanh Bách đã đích thân lên tiếng vậy thì cũng nhau sang đó một chuyến vậy.

Đã nhiều năm qua đi, hôm nay mới gặp lại, Lâm Thanh Hoà cảm thấy vợ chồng hai ông anh trai dường như già thêm tận 20 tuổi, nhìn mặt mũi tang thương vô cùng.

Còn chị cả cùng chị hai Lâm thì len lén đánh giá cô em chồng vẫn trẻ trung, xinh đẹp như xưa. Trong mắt họ thoáng qua tia xấu hổ cùng một chút ghen ghét, đố kị khó che giấu.

Tất cả họ đều không ngờ rằng Lâm Thanh Hoà lại nhẫn tâm, tuyệt tình đến vậy. Năm đó nói không cần nhà mẹ đẻ là không cần thật, quay lưng đi thẳng một nước không thèm quay đầu thăm hỏi. Bây giờ giàu sang phú quý rồi cũng chẳng chịu phụng dưỡng cha mẹ đẻ!

Tuy nhiên những lời này chỉ để trong bụng thôi, có đánh đố cũng chả ai dám đứng trước mặt Lâm Thanh Hoà mà nói.

Năm đó Lâm Thanh Hoà đã không dễ chọc vậy thì Lâm Thanh Hoà bây giờ lại càng khó đụng vào. Hiện tại khoảng cách giữa hai bên như cách xa nhau một trời một vực.

Cậu ba Lâm sốt sắng: "Chị, hai chị lớn chưa tới, hay chị và anh rể vào gặp cha trước nha."

Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt hỏi: "Phòng nào?"

"Bên này." Cậu ba Lâm trực tiếp dẫn đường.

Căn nhà này trước kia thế nào thì giờ vẫn y nguyên như cũ, không hề thay đổi một tí gì.

Cậu ba Lâm đẩy cửa một căn phòng trong góc rồi nói: "Cha, vợ chồng chị Thanh Hoà về thăm cha đây."

Lâm Thanh Hoà vừa định bước vào thì bất chợt một mùi khai nồng nặc xộc thẳng tới. Cô vội vã thu chân rồi nhăn mày nói: "Giường đất đã thiêu nóng thì còn sợ gì lạnh nữa, sao không mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Mùi như vậy làm sao mà thở nổi?"

Lâm Thanh Hoà xoay người, tiện tay kéo cả Chu Thanh Bách đi luôn. Thật sự cô không muốn uỷ khuất chính bản thân mình một tí nào, cái phòng đó quá gớm, nếu bước vào đấy chắc không chừng 3 giây là cô lăn ra ngất xỉu mất.

Cậu ba Lâm nhanh chân đi mở cửa sổ, đốt ngải cứu xua bớt mùi hôi, tiện tay nhấc chậu nước tiểu ra ngoài sân.

Ra tới phòng khách, Lâm Thanh Hoà chầm chậm đưa mắt đánh giá căn nhà. Thời gian đã trôi được mười năm mà nhà này vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng tiến bộ được chút nào.

Dọc đường sang đây, cô nhìn thấy trong thôn này đã có rất nhiều gia đình xây được nhà ngói đàng hoàng sạch sẽ. Vậy mà...

Lâm Thanh Hoà đang mải suy ngẫm thì bỗng nhiên có một thanh niên tiến lại gần và hỏi: "Cô là cô ba à?"

Lâm Thanh Hoà lãnh đạm đánh mắt nhìn một cái. Chị cả Lâm đoán chắc Lâm Thanh Hoà không nhận ra thằng con trai thứ ba của nhà mình thế nên vội vã giới thiệu: "Đây chính là An Nhi."

À, ra vậy, Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt hỏi Lâm An: "Có việc gì sao?"

Lâm An không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cô ba, năm đó đã phát sinh chuyện gì mà lại đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm?"

Lâm Thanh Hoà bật cười ha hả: "Cái này thì phải đi hỏi cha mẹ và ông bà nội của cháu chứ."

Lâm An nói tiếp: "Cháu nghe bà nội nói cô bị quỷ ám cho nên mới chối bỏ thân nhân."

Khuôn mặt chị cả Lâm tức thì biến sắc, chị ta vội vã mắng con trai: "Nói hươu nói vượn cái gì đấy!"

Lâm Thanh Hoà hừ lạnh: "Bà nội cháu đã đi rồi thì để cho bà được ra đi thanh thản, mồ yên mả đẹp đi. Về sau nhà họ Lâm này tiến bộ tới đâu thì phải dựa vào thế hệ các cháu."

Lâm An tiếp tục lên tiếng: "Lâm gia chính là nhà mẹ đẻ của cô."

Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt liếc qua hai ông anh lớn một cái rồi nhếch mép cười: "Nhà họ Lâm cao cao tại thượng, tôi trèo không nổi. Năm đó đã xé rách mặt nhau cả rồi vậy mà bây giờ để một đứa trẻ đứng đây nói này nói nọ mà người lớn thì câm như hến vậy à?!"

Anh cả Lâm đành phải lên tiếng: "Em gái à, năm đó đúng là các anh không phải nhưng mọi chuyện đã qua lâu vậy rồi."

Thấy anh cả mở miệng, anh hai Lâm cũng lập tức hùa theo: "Trước đây là tại chúng ta quá nghèo cho nên mới tính toán chi li."

Lâm Thanh Hoà nói thẳng, không lòng vòng khách khí: "Đúng vậy, là vì trước kia quá nghèo cho nên mới tính toán chi li còn bây giờ không nghèo nữa cho nên trực tiếp cướp vật liệu tu bổ của hai ông bà già. Đúng thật là con trai cưng, con trai quý của ông bà nha?!"

Đối với ông bà Lâm, Lâm Thanh Hoà không hề cảm thấy áy náy, thậm chí cô đã có công bồi dưỡng thằng con trai thứ ba của nhà này nên người. Chỉ cần có đứa con này là hai ông bà già thừa sức hưởng thụ những ngày tháng cuối đời bình yên. Nhưng khổ một nỗi người ta không muốn thì biết sao giờ?! Lâm Thanh Hoà không tin không có sự cho phép của ông bà Lâm mà hai người con trai lớn dám chia chác vật liệu tu sửa mái nhà.

Chính bọn họ gây ra cớ sự này, thì giờ còn kêu ca gì nữa. Đúng là "Cây cao bóng mát không ngồi. Ra ngồi chỗ nắng trách trời không mây"!

Y như rằng, Lâm An nhao nhao lên nói ngay: "Cô ba, tại sao cô lại nói như vậy. Rõ ràng chính miệng ông bà nói cho nhà chúng cháu mà."

Chị cả Lâm vội vã kéo thằng con lại: "Chỗ người lớn nói chuyện, ai cho phép con lên tiếng hả?!"

Lâm An giãy ra: "Con chỉ nói sự thật thôi mà. Cô ba chính là con gái ruột của ông bà nội. Cả gia đình chỉ mình cô ấy có tiền đồ nhất, vậy mà nhiều năm như vậy không thèm bước về nhà nửa bước, càng chưa từng gửi tiền về hiếu kính ông bà. Bây giờ cô ấy lấy quyền gì đứng đây trách mắng cha mẹ phụng dưỡng không chu toàn."

Lâm Thanh Hoà cười lạnh: "Lời này cậu nói sai rồi, hai ông bà già sống ở đây, chăm sóc phụng dưỡng thế nào là việc của nhà mấy người. Được hay không được cũng không liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ nói sự thật đang bày ra trước mắt thôi. Nếu cần thì cậu chạy ra ngoài hỏi thăm một chút, nghe ngóng một chút, xem mọi người đang truyền tai nhau những gì. Tôi thấy cũng nhiều lời khó nghe lắm đấy, vậy mà vẫn còn đứng ở đây cãi chày cãi cối cho được!"

Lâm An gân cổ cãi: "Là bọn họ nói hươu nói vượn!"

Đúng lúc Lâm Thanh Hoà lười so đo với một đứa con nít thì cậu ba Lâm chạy ra thông báo: "Chị, hết mùi rồi."

Lâm Thanh Hoà quay sang nói với Chu Thanh Bách: "Một mình em đi vào là được, anh cứ đứng ở đây đi."

Thế nhưng Chu Thanh Bách vẫn nối gót theo sau vợ. Lâm Thanh Hoà lấy khăn quàng cổ che kín mũi mình, cũng không quên che cả cho chồng nữa. Chu Thanh Bách bất đắc dĩ vô cùng nhưng cũng miễn cưỡng kéo khăn lên ngang mũi.

Ông Lâm nằm liệt trên giường đất, nhìn thấy vợ chồng Lâm Thanh Hoà tiến vào liền thều thào nói: "Cuối cùng thì hai con cũng đã trở về."

Lâm Thanh Hoà không hề khách khí: "Lời này của ông giống như mong ngóng chúng tôi lắm không bằng. Bên cạnh đã có con trai, con dâu hầu hạ rồi còn gì."

Ông Lâm nhìn Lâm Thanh Hoà một cái rồi nói: "Nhiều năm như vậy rồi sao con cứ nắm mãi khúc mắc không buông thế hả, mấy cái đó coi như..."

Lâm Thanh Hoà mất kiên nhẫn trực tiếp cắt ngang: "Kêu tôi về có chuyện gì, ông cứ nói thẳng ra đi."

Trước đây, Lâm Thanh Hoà biết rằng ông ấy là người tệ hại, chuyện gì cũng đẩy bà Bà Lâm ra đứng mũi chịu sào nhưng không ngờ lại bạc bẽo đến đận bỏ mặc người vợ tào khang giãy giụa trong cơn thập tử nhất sinh, còn mình thì nhanh chân chạy lấy thân. Đối với loại người này, xin lỗi Lâm Thanh Hoà không muốn tiếp lời.

Nhìn ra vẻ quyết tuyệt trong mắt con gái, ông Lâm liền chuyển hướng sang phía Chu Thanh Bách: "Tôi gả con gái cho anh mà anh không có điều gì muốn nói với tôi sao?"

Lâm Thanh Hoà chặn đứng: "Ông thôi đi, năm đó Thanh Bách tốn 100 đồng cưới tôi về làm vợ. Thập niên 60 mà đòi sính lễ những 100 đồng. Ông à, không cần tôi phải nói thẳng ra thì ông cũng hiểu ý nghĩa của số tiền đó chứ. Cái căn nhà này cũng dùng chính số tiền đó để xây nên còn gì."

Trừ bỏ món tiền lớn đó thì còn rất nhiều lần nguyên chủ chu cấp đồ đạc cũng như tiền nong về nhà mẹ đẻ. Như vậy còn chưa đủ hay sao?

Ngay cả bản thân cậu ba Lâm cũng nghe không nổi nữa, cậu nhíu mày: "Cha à, bây giờ là lúc nào rồi còn nói những chuyện này nữa. Cha nằng nặc bắt con phải gọi chị Thanh Hoà tới đây. Bây giờ chị ấy đến rồi, cha có điều gì muốn nói thì nói thẳng đi."

Ông Lâm trầm ngâm đưa mắt đánh giá người con gái và con rể khí chất ngời ngời, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Cha muốn lên Bắc Kinh sống cùng hai đứa."

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 538: Phí công nuôi dưỡng

Lời này vừa phóng ra, sắc mặt cậu ba Lâm thoắt cái thay đổi: "Cha, cha nói linh tinh cái gì đấy!"

"Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao, tôi muốn đi Bắc Kinh!" Ông Lâm nhìn thẳng vào chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà nhấn mạnh lại một lần.

Chu Thanh Bách nhàn nhạt nói: "Ở đây có nhiều người chăm sóc."

Ông Lâm tức giận: "Cái gì mà nhiều người chăm sóc? Có người chăm sóc mà tôi thành ra như này, còn mẹ vợ anh thì bị sập mái nhà mất mạng hả?"

Chỉ cần nhìn quần áo trên người hai đứa nó là biết rồi, thẳng thớm, chỉn chu không khác gì địa chủ ngày xưa. Vậy cho nên nhất quyết phải bám theo chúng nó lên Bắc Kinh hưởng ngày lành, không thể tiếp tục chui rúc trong cái xó xỉnh quê mùa này được nữa.

"Gặp cũng đã gặp rồi, giờ chúng tôi về!" Lâm Thanh Hoà không muốn nói thêm một lời dư thừa nào khác. Thật ra trước khi tới đây cô đã chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ bị vòi tiền. Chỉ cần không vượt quá con số dự toán thì cô sẽ đưa ông ta một ít cho xong chuyện. Thế mà không ngờ người này lại trơ trẽn đến độ vừa mở miệng là đòi đi Bắc Kinh?

Thấy Lâm Thanh Hoà xoay người định đi, ông Lâm mắng ầm lên: "Mày là con gái bất hiếu, thật phí công chúng tao nuôi dưỡng mày lớn từng này, để bây giờ mày đối xử với cha mày như vậy đấy hả. Sớm biết có ngày hôm nay thì từ

lúc đẻ ra tao đã dìm chết mày cho xong!"

Nghe tiếng mắng chửi, con cháu lập tức bu đen bu đỏ. Lâm Thanh Hoà cũng chẳng cần giữ thể diện cho người già mà nói huỵch toẹt ra luôn: "Ông làm như tôi muốn trở thành con gái nhà họ Lâm lắm không bằng. Không biết kiếp trước tôi mắc nghiệp gì mà kiếp này mới phải đầu thai vào Lâm gia. Nhưng cũng may tôi đã sớm thoát khỏi cái vũng bùn này, cắt đứt triệt để quan hệ với nhà họ Lâm mấy người. Còn về vấn đề chi phí nuôi dưỡng, số tiền sinh lễ hồi tôi đi lấy chồng chắc đã dư sức qua cầu rồi chứ hả?"

Ông Lâm tức đến độ không nói ra lời....

Chị cả Lâm vội tiến vào giảng hoà: "Em gái à, em đừng nóng giận...."

"Ai là em gái của chị, đừng có mà nhận linh tinh!" Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt liếc chị ta một cái rồi quay ra nói với tất cả những người đang có mặt ngay tại đây: "Ngày mai tôi sẽ tới đưa tiễn bà Lâm một đoạn đường. Nếu tôi còn nghe ông Lâm đây nói một lời nào không xuôi tai thì đừng mong tôi ra tiền phúng điếu và sau này nếu ông ấy khuất núi thì cũng không cần thông báo cho tôi nữa!"

Dứt lời, Lâm Thanh Hoà lập tức kéo Chu Thanh Bách ra sân. Hai vợ chồng lên xe, đạp thẳng một nước, không thèm ngoái đầu lại.

Lâm An căm giận nhìn theo: "Tại sao cô ba lại quá quắt như vậy chứ?" Ngông cuồng, cao ngạo, hoàn toàn không coi Lâm gia ra gì!

Chị hai Lâm hừ lạnh: "Năm xưa đã vậy rồi, giờ thành người Bắc Kinh lắm tiền nhiều của thì càng hống hách chứ sao nữa."

Anh hai Lâm buồn bực nói: "Nó ghê gớm, nó có tiền cho nên chối bỏ thân thích!" Anh cả Lâm chỉ nhíu mày không nói gì.

Chị cả Lâm thì quay ra mắng con trai: "Mẹ đã dặn con rồi mà, nhất định phải lễ phép với cô ba, sao con không nghe lời lại còn nói liên thiên thế hả?"

Lâm An nói thẳng: "Mẹ đừng hy vọng ấy đón con lên Bắc Kinh. Con thấy cô ấy không để nhà họ Lâm trong lòng đâu."

Làm sao chị cả Lâm không biết điều này, nếu trong lòng Lâm Thanh Hoà có nhà họ Lâm thì làm gì có chuyện biền biệt bao năm không thèm ngó ngàng thăm hỏi? Thậm chí năm đó chú hai bị bắt vào cục cảnh sát, nếu không phải Chu Thanh Bách chịu ra mặt thì cô ấy chẳng thèm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net