Thập (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáy lòng Ngụy Vô Tiện lạnh toát. Nếu một câu kia của Lý Anh Hà gieo vào lòng hắn hiềm nghi, thì hiện tại hạt giống nọ đã ăn sâu bén rễ, điên cuồng phát triển. Hàng loạt suy đoán đáng sợ chạy loạn trong đầu hắn, khiến Di Lăng Lão Tổ cả đời kiệt ngạo lại lo sợ đến toát mồ hôi!

Có phải hắn đã quên rất nhiều thứ không?

Người như Ngụy Vô Tiện, trước nay không màng sinh tử, không ngán mạo hiểm. Thứ hắn ghét nhất, chính là bị  người ta đặt trong bàn tay, thoải mái đùa giỡn. Nhưng nếu người nọ cao tay đến mức, khiến hắn ngay cả bị lừa cũng không hay biết thì sao?  Một người so với A Nhân còn cao tay hơn!

Lần này, đến lượt hắn lâm vào trầm mặc...

Tiếng động ầm ầm bên ngoài cửa, một nam nhân gần như lăn vào. Người nọ cả thân thanh sam, quạt ngọc treo bên hông, bộ dáng thế gia phiên phiên công tử. Nếu không phải gã dùng cách nọ xuất hiện, nhất định có thể khen tặng hai chữ "tuấn mĩ". Đáng tiếc, cho dù không bất cẩn vấp ngã, gã vừa mở miệng ra liền bay sạch hình tượng:

- " Ôi chao A Anh, sao ngươi lại về đây thế này? Ngươi ốm hở? Tên ngu nào làm ngươi bị thương  được vậy? Hắn chết thê thảm không?"

Người nọ có lẽ mắt không tốt lắm, nhìn từ xa không phân biệt được ai với ai. Đến khi bò lại, mới thoảng thốt kêu:

- " Trời ạ, A Anh, sao ngươi lại biến thành nam nhân thế này?" - Gã nước mắt giàn dụa, lao lên muốn ôm lấy Ngụy Vô Tiện. Hắn cũng hơi giật mình, dù đã lâu rồi không có gọi hắn như vậy, nhưng xác thực A Anh là tên của hắn. Có điều, bàn tay của gã còn chưa chạm vào, đã bị Lam Vong Cơ nhấc lên.

- " A, Tiểu Tầm Nhi, ngươi cũng về rồi đấy hả?"- Thanh sam nhân ngẩng mặt, mơ hồ nhìn y. Bấy giờ, y mới không tình nguyệt đặt gã xuống, chào:

- " An Lạc Vương hảo."

Ba người nhìn nhau, nhất thời lâm vào trầm mặc...

Cố Tranh nheo mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, lần thứ n hỏi:

- " Ngươi xác định bản thân và Lý Anh Hà không có quan hệ huyết thống chứ?"

- " Không có." - Lão tổ kiên nhẫn lắc đầu, nụ cười trên môi không đổi. Nếu nàng với hắn là máu mủ ruột rà thật, thì tuổi thọ của nàng xứng đáng với ba chữ "lão tổ tông" đó! Bất quá, chuyện này cũng không phải không có khả năng.

Gã bấy giờ mới chịu thôi, quay sang hỏi Lam Vong Cơ:

- " A, Tiểu Tầm Nhi, ngươi vẫn còn đeo mặt nạ sao? Vẫn không chịu lấy xuống luôn..."

- " Lời mẫu thân răn dạy, tuyệt không dám trái!" - Y nghiêm túc trả lời, bộ dáng đoan chính không thể bắt bẻ.

Cố Tranh lần nữa đặt tầm mắt lên Ngụy Vô Tiện. Gã không biết hắn, nhưng hắn thì biết gã, còn rất rõ. Cô Tranh, tự là Từ An, là con út của tiền triều Hoàng Đế- là cái đồng chí bị Đồng Thành Đế hất căng, tiễn về Tây Phương. Lý do gã sống được đến giờ, ngoại trừ Tân đế niệm tình gã khi ấy còn nhỏ, muốn giữ cho mình cái danh hiền minh thì chính là hoàn toàn chiều theo ý nguyện của Lý Anh Hà...

Nàng muốn gã sống, cho nên gã mới còn sống. Nhưng quan hệ giữa hai người, ngược lại không giống ban ân huệ, mà giống với bằng hữu hơn. Nàng nhiều năm chinh chiến xa trường, so ra, vị trưởng bối này trông nom y còn nhiều hơn nữa. Cho nên, mặc dù có chút lạnh nhạt xa cách, song trong thái độ của y vẫn lộ ra chút dựa dẫm cùng ỷ lại khó nhận ra...

Ngụy Vô Tiện với người này có thiện cảm không tồi, cho đến khi gã lần nữa mở miệng, khẩn thiết:

- " Bổn vương hỏi khí không phải, Ngụy công tử có bào xích cùng nam nhân song túc song phi chăng? Chẳng hạn ta, điều kiện không tồi chứ?"

Lão Tổ được mở mang tầm mắt rồi. Địa linh nhân kiệt như Đại Lý, sản xuất ra được một Lý Anh Hà hùng dũng thiện chiến, không có nửa phần nữ nhi tình trường, còn có thêm một con hàng không biết xấu hổ thế này, quả nhiên là thiên tài!

Cố Tranh cảm nhận được đạo mục quang lạnh toát chiếu sang bên này, không khỏi lạnh sống lưng. Giống hệt như năm đó gã hướng y ngỏ lời muốn thay thế vị trí người phụ thân đã mất nọ, kết cục thực là sống không bằng chết! Gã ha ha hai tiếng chữa ngượng, nói nhanh:

- " Trời đã muộn rồi, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải tiến cung diện thánh!"- Đoạn cầm quạt chạy biến, còn không quên dặn với -  " Ta tự về, không cần tiễn..."

.

- " Thật là thú vị." - Ngụy Vô Tiện nâng khóe miệng, mỉm cười đánh giá. Đệ nhất công tử chốn kinh kỳ, không mang khí chất hủ lậu, giả tạo, ngược lại phong lưu, phóng khoáng, rất hợp ý hắn.

Lam Vong Cơ cỗ khí nghèn nghẹn ở cổ, cổ quái hỏi lại:

- " Như vậy chăng?"

- " Ôi chao, Hàm Quang Quân, đừng nói ngươi ghen nhé!" - Hắn ha ha cười lớn - " Giấm cũng dễ đổ quá rồi!"

Y nhìn vẻ mặt bông đùa của hắn, cuối cùng vẫn là bật cười thở dài. Một loại hành động hết cách, cũng là bất đắc dĩ. Y ghé tai nói với hắn mấy chữ.

- " Quả nhiên, ta đoán không sai mà! Gã thật sự thích nàng..."

Lam Vong Cơ gật đầu, chứng thực. Chuyện An Lạc Vương Cố Tranh thích Lý Anh Hà đã không phải bí mật gì. Gã năm nay đã ngoài ba mươi, vẫn luôn phòng không gối chiếc, ngay cả tin đồn phong lưu với nam nữ bên ngoài đều hầu như không có. Giữ thân trong sạch, không nhiễm bụi trần, chính là tấm lòng thành muốn rước nàng về dinh. Thậm chí còn to gan lớn mật đến mức  đứng giữa tiền triều hướng Đồng Thành Đế cầu thân. Hoàng đế không cố kỵ cười lớn, đáp:

- " Nếu ngươi khiến nó đồng ý, trẫm liền gả Trưởng Công Chúa cho ngươi. Quân vô hý ngôn!"

Đáng tiếc cho đến giờ, nàng vẫn không chịu gật đầu. Ẩn tình trong đó như thế nào, ngay cả người thân cận như y cũng không hiểu, càng đừng nói với thế gian, chẳng qua là câu chuyện trà dư hậu tửu thôi.

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, vui vẻ qua đi, nỗi sợ của hắn lại vui vẻ trồi lên. Hắn rất muốn hỏi Lam Vong Cơ, về hình xăm kia, về lý do nó xuất hiện ở đây. Nhưng hắn cảm thấy, có lẽ ngoài Lý Anh Hà, chính bản thân y chưa chắc đã biết. Huống hồ, từ những gì lúc nãy Cố Tranh nói, hắn hồ rằng, ngoại trừ ba người, có lẽ không có kẻ thứ tư thấy được đồ hình này. Còn về chuyện xuất thân của y, bản thân hắn đều chưa có kiểm chứng, sao dám nhiều lời?

Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể làm một chuyện.

- " Long Yểm Đao nàng cầm rồi, đổi cho ngươi một vũ khí khác!" - Hắn nâng Tỵ Trần, đẩy về phía Lam Vong Cơ, thái độ không cho phép từ chối.

Sắc mặt của y kinh ngạc, nhưng không che nổi sự vui mừng. Không có nữ nhận không yêu mỹ mạo, cũng không có nam nhân nào cưỡng lại sự hấp dẫn của thần khí. Huống chi dù không phải tiên kiếm phẩm chất bậc nhất đi nữa, chỉ riêng chuyện nó từng cùng y vào sinh ra tử nhiều năm, điều này đã đủ rồi.

- " Tỵ Trần." - Hàm Quang Quân lẩm nhẩm đọc theo. Thần khí được chủ nhân gọi tên, khó kiềm chế mà lay động, kiếm khí toát ra mãnh liệt. Ngân quang đại phóng, ngọc chất lại càng thêm rực rỡ. Y thu lại tầm mắt, hạ giọng - " Thứ này quá quý giá, ta không thể nhận được!"

- " Bởi vì quý giá, cho nên mới đưa ngươi. Huống hồ" - hắn làm động tác như ảo thuật, từ trong túi Càn Khôn lấy ra trường kiếm mộc mạc cổ xưa. Tuy rằng không lộng lẫy phi phàm như Tỵ Trân, nhưng phẩm chất của ba tấc thanh phong này cũng không hề kém cạnh - " Tùy Tiện và nó vốn là một đôi. Ta cầm Tùy Tiện, Tỵ Trần tất nhiên phải thuộc về ngươi!"

Được rồi, hắn thừa nhận, bản thân là nói hưu nói vượn. Không có đạo lý, chủ nhân kết đôi, binh khí cũng phải thế. Tùy Tiện trước bị hắn đem ra bổ dưa, sau đội cái nồi này, vẫn còn kiên trì theo hắn, quả thật trung thành vô kể. Uổng cho nó vì hắn phong kiếm, cuối cùng lại bị mang ra làm vũ khí để tự sát. Hắn thực có lỗi với nó...

Lam Vong Cơ còn ngần ngại. Song cộng hưởng linh hồn khiến y khó lòng cưỡng lại. Rốt cuộc, Tỵ Trần Kiếm theo Hàm Quang Quân, Vong Cơ Canh giữ thi hài chủ nhân, đây cũng coi là nhân duyên trời ban, tam sinh hữu hạnh.

.

Sáng hôm sau, hai người tuân lệnh vào chầu. Nói là sớm, nhưng thật ra bọn họ phải chờ tảo triều xong mới có thể yết kiến hoàng đế. Lý do, rất đơn giản. Thân là tướng lĩnh sa trường, không có lệnh đã đột ngột hồi kinh thành, ngươi đây không phải cầu tình, mà ngại tuổi thọ quá dài, muốn đưa đầu cho người ta chém. 

Lý Anh Hà đã suy nghĩ thấu đáo. Việc này tất nhiên không tiện làm um lên, tốt nhất chỉ cho mình hoàng thương biết mà thôi. Vậy nên mới đánh tiếng cho An Lạc Vương, vời gã đến làm người dẫn độ, qua mặt tai mắt ở kinh thành. Để cho dễ hình dung chính là: Làm việc lén lút dưới sự cho phép của lãnh đạo!

Cố Tranh dẫn hai người băng qua hành lang của hậu hoa viên, đến thẳng điện Triều Khánh. Ngụy Vô Tiện nhìn tường xanh ngói đỏ, trong lòng không có chút vui vẻ vì cảnh vật nào, chỉ cảm thấy uy áp đè nặng. Giống như ngọn lửa cháy vô hình, không thể dập tắt, âm ỉ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng. Cả người hắn nóng nảy, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát. Lại nghĩ không ra, mình sao lại mất bình tĩnh thế này. Lão tổ hồ như người mù, mò mẫm đi tìm tấm màn sự thật...

- ' Hai ngươi đứng chờ ở đây, đừng lộn xộn." - Gã dặn dò bọn họ, giả bộ như là nô tài theo hầu. Đoạn, xe nhẹ đường quen, lẻn vào bên trong. Khụ, là đường hoàng yết kiến bệ hạ.

Sân đình thoáng cái chỉ còn hắn và y, xa xa là thị vệ cùng cung nữ túc trực. Khoảng cách không tồi, cho dù hai người bàn luận cái gì, cũng khó mà nghe được. 

Hôm nay, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều diện y phục xanh mướt của thái giám, chính là đóng vai này. Y liên tục nhìn hắn, sợ tối qua có hơi kịch liệt, ảnh hưởng không tốt. Mà lão tổ ngược lại, vừa nếm được trái ngon, trong lòng tràn đầy ý dâm. Hắn quen thuộc với Lam Tiểu Trạm, càng biết kích cỡ khủng bố của nó, không khỏi liếc đi liếc lại nơi đũng quần ai kia. Thầm nghĩ, để y giả mạo là công công, thực có chút oan uống tiểu huynh đệ dưới thân đi. Hắc hắc...

- " Ngươi cười cái gì?" - Lam Vong Cơ nhìn hắn một bên nhìn mình, một bên ha ha cười, có chút xoắn xuýt. Ngụy Vô Tiện rất hào phóng ghé tai y nói nhỏ, khiến Hàm Quang Quân đoan chính mặt đỏ gay, hiển nhiên chưa từng nghe qua đùa giỡn hạ lưu như vậy. Lão tổ thấy khuôn mặt y ửng hồng, nhiệt độ nóng đến mức cách một tấm da giả cũng cảm nhận được, càng cười đau cả bụng.

- " Được rồi, không chọc ngươi nữa. Muốn nghe không?" - Hắn vừa hỏi, vừa đánh mắt vào trong. Về vấn đề nghe cái gì, không quá khó đoán.

Lam Vong Cơ nhướng mày lên biên độ rất nhỏ, hỏi lại:

- " Có thể?" - Kỳ thực không có quá nhiều giật mình. Dù sao, hắn cùng y vượt ngàn dặm về kinh thành trong vòng một nốt nhạc, như thế này chưa tính là gì. Hai người âm thầm sát vào nhau, hành động vô thức, lại có loại hương vị ăn ý, khó mà diễn tả thành lời.

Ngụy Vô Tiện lúc trước đã dán lên người Cố Tranh một tấm phù Truyền Âm. Là cái loại hắn từng dùng với A Nhân trước đây, xong đã qua chút cải tiến. So với bản đầu, thứ này nhỏ gọn hơn, lại có thể ngụy trang vào y phục, thập phần tiện lợi. Lại nói, hắn thông qua lời nhắc nhở của Lý Anh Hà, đem đồ đạc của mình kiểm tra. Không nhưng không ít đi, thậm chí còn nhiều ra thêm vài món cổ quái. Ngoại trừ Truyền Âm phù và Truyền Tống phù, có vô số phù chú pháp bảo linh tinh. Hắn ngược lại không nhớ, mình có từng làm ra mấy thứ đồ này. Chỉ là nhìn phẩm chất và khí tức, xác thực là hắn làm.

Song mấy cái này còn dễ giải thích, kết thắt đỏ, ngọc bội thỏ con,... những thứ kia là như thế nào? Hắn không dám nghĩ quá nhiều, chỉ đành chờ thời cơ cho bản thân công đạo. 

Vừa vặn, bên trong đã bắt đầu truyền ra tiếng trò chuyện...

- " Đến rồi à?"

- " Dạ, thần đã đến rồi?"

- " Xa cách như vậy? Không giống ngươi cho lắm!"

- " Dạ, bị hôn quan chỉnh, sợ rồi ạ!" 

Tiếng cười trầm trầm cất lên, người đang cười là một lão nhân đã ngoài sáu mươi, thần thái quắc thước, thanh âm sang sảng, trung khí mười phần. Quả nhiên là người nửa đời trên lưng ngựa, rộng rãi cùng khảng khái. Ngụy Vô Tiện không biết một vị quân vương thì nên mang dáng vẻ thế nào? Trong lòng của hắn, có lẽ sẽ giống như là Ôn Nhược Hàn, đứng ở nơi cao, nhìn chúng sinh bé nhỏ như con sâu cái kiến. Hoặc là giống Nhiếp Minh Quyết, sách lược sát phạt, có chút bạo lệ, hung tàn. Bất quá, hình tượng gia gia ấm áp này, cũng không xấu. Hắn chậc một tiếng, tự nói với lòng, bỏ đi. Dù thế nào, kẻ đã sống trăm năm như hắn lại sợ sao? Cùng lắm là liều cái mạng này, xem mèo nào cắn mỉu nào? Lý trí là vậy, nhưng đáy lòng lại nói, hắn sợ... thật sự rất sợ...

- " Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

- " Tam thập nhất tuế." - Thanh âm của gã hơi trầm, bộ dạng trầm ổn khác xa với vẻ mặt lầy lội trong ấn tượng của hắn - " Kém A Anh mười hai tuổi."

- " Vừa nói bị ngôn quan chỉnh, còn dám gọi trưởng công chúa như thế, muốn chết!" - Ông đột nhiên cao giọng, có điều không phải tức giận thật, chỉ là hù dọa thôi. Đoạn lại nhẹ nhàng nói - " Có tuổi rồi, nên tìm một người thích hợp đi thôi. Nhắm được ai chưa, ta làm mối cho! Lâu lâu hoàng gia không có hỷ sự, ngươi coi như cho lão già này cái cớ uống rượu đi!"

Lời lẽ chân tình, Đồng Thành Đế đối với mầm mống tiền triều như gã quả thực rất tốt. Ai ngờ, Cố Tranh lại đáp thế này:

- " Bệ hạ, ta thích là A Anh. Người gả nàng cho ta được không?"

Rõ ràng là một câu bông đùa, xuất phát từ một gã chuyên bông đùa, nhìn như thế nào cũng chỉ là một chuyện bông đùa, không thể coi là thật. Nhưng Cố Tranh nghiêm túc nói ra lời này, hắn cảm thấy gã là thật lòng thật dạ, xổ hết ruộng gan.

Hồi lâu, Đồng Thành đế mới trầm ngâm lên tiếng:

- " Từ An, nàng đã có người trong lòng rồi, ngươi việc gì phải cố chấp như thế?"

- " Nhưng người kia cũng chết rất lâu rồi, chúng ta đều rõ ràng!" - Gã dường như mất bình tĩnh, bướng bỉnh cãi lại. Cuối cùng, thống khổ vẫn hoàn thống khổ, thật vất vả mới nói hết lời. 

Bàn tay Lam Vong Cơ đang nắm lấy tay hắn, bất giác xiết chặt. Không ai nói ra, song người được nhắc đến, cơ hồ đã xác định. Dù sao, năm đó Lý Anh Hà có bao nhiêu thích Thanh Hành Quân ( cha của Lam Vong Cơ), cũng rõ ràng như việc Cố Tranh có bao nhiêu thích nàng.

Khoảng lặng kéo dài ra mãi, gã mới lấy lại chút vui vẻ khinh bạc hàng ngày:

- " Ta chờ mười tám năm được, không ngại chờ thêm mười tám năm. Cùng lắm, cùng lằm là chờ cả đời vậy..."

Rồi lại cười như tự giễu:

- " Giá mà ta là nữ nhân, hoặc nàng là nam nhân, vậy thì đã không đến cơ sự này! Đáng tiếc, ông trời vẫn luôn trêu ngươi như vậy..."

Đồng Thành Đế thở dài. Ông phất tay, bảo:

- " Bỏ đi. Gọi đứa trẻ ngoài kia vào đây. Ta có chuyện muốn nói với nó. Ngươi lui xuống trước đi..."

.

Cố Tranh đem theo Ngụy Vô Tiện lui đi, để một mình Lam Vong Cơ tiền vào. Hắn nhìn y một cái, trong sát na ấy, tầm mắt giao nhau liền bao gồm rất nhiều điều. " Không cần lo cho ta!"/ " Được, ta chờ ngươi" - Ngắn ngủi như hồ điệp tung cánh, lại hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ...

- " Ngươi không có gì muốn hỏi sao?" - An Lạc Vương đột nhiên lên tiếng. Gã chung quy không phải loại người bảo trì trầm mặc, nhưng loại khí tức hỗn loạn chưa qua, khiến lời nói ra cũng man mác vào phần thống khổ.

Lão Tổ khom lưng cúi đầu, bộ dáng hệt như thái giám trong cung, kính cẩn đáp:

- " Mong vương gia chỉ dạy!"

- " Thối lắm, đừng giả bộ. Đứng thẳng lên!" - Gã mắng, thanh âm nhẹ đi vài phần. Ngụy Vô Tiện không để tâm, cảm thấy bản thân đã tiến vào nói vắng, bên cạnh không còn người lạ lai vãng, bèn ung dung sửa lại vạt áo. Không thể phủ nhận, hắn quá mức anh tuấn, đến mức khoác lên mình tầng áo xanh lè xanh lét cung không làm mất mỹ cảm, trái lại tăng thêm chút thần sắc ngây thơ chưa trải sự đời, rất có phong thái cỏ non mời gọi người đến khi dễ.

Ờ, chẳng qua là trông có vẻ mà thôi...

Cố Tranh nhìn chằm chằm hắn. Không giống hôm qua mang sắc thái cợt nhả bất nhã, ngược lại thủy mâu chăm chú, phảng phất muốn ghi tạc vào xương tủy. Hắn bị nhìn như thế, lại không tỏ ra kinh ngạc thất thố, chỉ dùng ánh mắt bình thản đáp lại. Nhìn nhìn nhìn, cuối cùng, gã bật cười chịu thua:

- " Ngươi quả thật cùng nàng không khác một ly. Nếu không phải ta biết nàng hai mươi năm, nhất định sẽ cho rằng ngươi là nàng thân sinh thật!" - Gã ngừng một lát, lại nói - " Kỳ quái, rõ ràng cùng một gương mặt, cùng một phong thái, sao đặt lên người nàng mỹ lệ tột cùng, trên người ngươi lại không lộ chút ẻo lả nào?"

Câu hỏi này, xác thực ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng không trả lời được. Chỉ là nói như vậy có chút oan uổng. Chẳng hạn, nếu ánh mắt Lý Anh Hà bớt đi vài phần anh khí, xúc mục, hoặc là hắn lớn hơn vài tuổi, mang dáng dấp của Di Lăng lão tổ năm đó, hai người sẽ chỉ tương tự chút thôi, không đến mức đi đến đâu cũng bị nhận nhầm như thế. Cố tình, nàng trên chiến trường tung hoành, sớm đã luyện ra một thân khí khái, mà hắn lại vĩnh viễn bảo trì hình dạng thiếu niên, vĩnh viễn mang theo nét niên thiếu chưa trưởng thành. Hai loại điều kiện này, tạo thành cục diện hiện tại.

- " Nhưng mà ngươi, quả là giống hệt nàng!" - Gã hạ giọng, đại khái là phẫn uất, lại chẳng ôm ấp gì, kết thúc - " Có điều, ngươi so với nàng thi may mắn hơn nhiều lắm. Ít nhất ái nhân của ngươi còn sống. Hai người các ngươi còn cả tương lai ở phía trước..."

Lời này của gã, mang rất nhiều hàm ý. Hắn nhíu mày, kết hợp với rất nhiều manh mối trong trướng doanh hôm đó, gồm những gì Ngô Phúc và Tây Hạ Vương kia thốt ra, nhất thời khó tin vào kết luận của mình. Bất quá, sự thật, chỉ có một mà thôi...

- " Ngài là muốn nói..."

- " Ta nói, các ngươi thật là ngu ngốc. Lại đi cho rằng, người mà nàng thích là Thanh Hành tướng quân..."

Trái tim Ngụy Vô Tiện trật một nhịp, thật lâu không có hồi hồn. Bí mật này, có lẽ không bài sơn đảo hải gì, song thật sự kinh động nhân tâm. Chuyện Lam Vong Cơ chưa chắc đã mang huyết mạch Đại Lý sớm không còn là ẩn số gì, nhưng bọn họ luôn cho rằng, Lý Anh Hà vì quyến luyến phụ thân y, mới bất chấp tất thảy đem y trở thành con mình, che chở, bảo vệ đến tận hôm nay. Chưa từng ai thắc mắc qua, mẫu thẫn của y là ai? Mà hắn, hiện tại chính là người tiếp cận gần nhất với bức mành kia, chỉ cách một bước vén lên bí ật kinh thiên động địa.

- " Ngài bảo, người nàng thích là nương của y?"

Bấy giờ, gã quay người, nhả ra một cái danh xưng:

- " Tây Hạ công chúa."

Ngụy Vô Tiện không giật mình. Đúng hơn, hắn không có đủ hiểu biết để giật mình. Chỉ là trong giây phút, hắn minh bạch, vì sao An Lạc Vương lại điên cuồng nhắc đi nhắc lại hắn và Lý Anh Hà giống nhau. Không chỉ là dung mạo, mà là mệnh. Bất quá, nàng so với hắn quả thật xui xẻo hơn rất nhiều. Tương ngộ, giao chiến rồi đến ái mộ, tất thảy có lẽ chỉ là đơn phương. Đối với mẫu thân của y, nhiều lắm là thưởng thức. Thời đại của nam nhân, hai nàng nhất tuyệt trần luân, trấn giữ hai phương quốc thổ, cùng lúc kiềm chế đối phương. Nếu không có chiến tranh, nhất định chính là hảo bằng hữu. Đáng tiếc, trên đời này không có cái gọi là giá như...

- " Bỏ đi, những điều này tốt nhất đừng để trong lòng. Kỳ thực, các ngươi có thể nghĩ, nàng chẳng qua đang lợi dụng y mà thôi. Dù sao công cao lấn chủ, chưa kể huynh đệ ghen ghét, sợ rằng chính hoàng đế cũng đã nghi ngờ nàng từ lâu. Lý Anh Hà bền ngoài hung càn tùy ý, thực ra là để lại một lỗ hổng, cho đối phương cảm giác nắm được nàng trong tay, từ đó mà bảo toàn chính mình. Bất quá là kỳ địch dĩ nhược mà thôi..."

Lão tổ nhìn thanh sam nhân trước mặt, trong lòng đột nhiên có cái xúc cảm thương xót. Gã là tiền triều hoàng tử, sống đến bây giờ đã không dễ dàng gì. Bản thân có tài hoa, lại phải hoang phế chính mình, làm một An Lạc Vương không quyền không thế, không tim không phổi. Suốt ngày sênh ca, còn phải treo trên mình bộ mặt vui cười không cố kỵ. 

Cố tình, còn mang cái tên " Cố Tranh", thật là vạn phần trêu ngươi. "Tranh", gã lấy cái gì mà tranh đây? Bất kể là danh vị hay tình cảm, quyền lực hay ái nhân, gã đều vô pháp đạt được. Cả cuộc đời của gã, hệt như bài tiểu ca nhạt nhẽo, sướng lên liền có bao nhiêu vô vị...

Ngụy Vô Tiện cười, quang mang toát vài phần nhu hòa. Hắn thân đã trải nhiều niên kỷ, đối với gã hay bất cứ ai cũng như hậu bối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net