Chương 21: Hạnh phúc nhỏ nhoi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Tharn, đừng quên đồ mà hôm qua mẹ đã chuẩn bị cho anh đấy."

"Anh bỏ vào túi rồi."

"Tầm mấy giờ anh đến nơi?"

"Nếu có thể lên thuyền lúc 10 giờ thì chắc tầm trưa là tới."

"Chúng ta không đến kịp giờ ăn trưa của các sư (11 giờ trưa) sao?"

"Chắc là không kịp."

"Vậy còn thực phẩm tươi thì sao?"

"Anh nghĩ là thôi không cần đem đâu. Sáng mai anh sẽ ghé qua gặp cậu ấy. Như thế này đến đó là được rồi."

Sáng thứ bảy, Tharn từ sớm đã dậy, bởi vì phải làm thủ tục lên máy bay, em gái liên tục nhắc nhở hắn có quên cái gì không. Vì Tharn phải đi làm vào các ngày trong tuần, không thể tự mình chuẩn bị đồ đạc nên sau khi tan tầm hôm thứ sau, hắn về ở nhà ba mẹ một đêm, nhân tiện mua một số thứ để mang đến Surat Thani. Chậc, đây là việc mà hắn làm được hai tuần nay rồi.

"Tharn, taxi đến rồi."

"Cảm ơn mẹ, con đi nha."

"Anh hai, đi cẩn thận nha, chuyển lời giùm em, em rất nhớ anh ấy."

"Em nên gọi cậu ấy là sư thầy."

"Em không quen gọi anh Type vậy đâu."

Tharn không khỏi mỉm cười vì em gái lại gọi tên bạn trai hắn trong khi cậu đang xuất gia, nhưng không thể trách em ấy, họ chưa từng đi chùa bao giờ nên không rành về những phong tục đổi tên này, sau khi biết cũng không thể làm quen được. Bản thân hắn cũng đang cố gắng thích nghi với những thay đổi này.

Type nói hắn không cần đến thăm cậu mỗi tuần, nhưng Tharn nhất quyết giữ lời hứa của mình ngay cả khi phải hi sinh thời gian nghỉ phép. Thường là sáng sớm thứ bảy hắn sẽ vội vã đi rồi chiều chủ nhật lại bay về.

Tharn chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ nghiêm túc với một người như vậy, còn yêu người đó đến nhường này.

Tharn nóng lòng muốn lên xe, phía sau vang lên giọng nói của em gái: "Mẹ nhìn ảnh kìa, thứ bảy tuần nào anh Tharn cũng cười vui vẻ vậy hết á."

"Vì anh con đang thật sự hạnh phúc."

Cả tuần làm việc vất vả nhưng cứ đến thứ bảy, khuôn mặt đẹp trai của Tharn lại hiện lên nụ cười rạng rỡ thường trực, lúc này phải nhìn tận mắt mới biết được hắn hạnh phúc biết bao, dù đi thuyền có mệt cũng không ngăn được niềm vui của hắn.

Nếu năm ngày làm việc chỉ toàn là mệt mỏi, thì Tharn cảm thấy mọi mệt mỏi sẽ tan biến khi được gặp người mình yêu vào cuối tuần, dù người yêu hắn đã xuất gia nên không được chạm vào nhau hay lén lút hẹn hò, dù vậy thì Tharn vẫn cảm thấy mỗi lần gặp cậu, mọi mệt mỏi của hắn đều biến mất, đây là một sự hạnh phúc không ai có thể hiểu được.

"Mẹ, mẹ có nghĩ là hai ảnh càng ở bên nhau lâu thì anh Tharn càng yêu anh Type, như kiểu yêu đến mức không nhịn được ấy."

Câu nói của Thanya khiến mẹ cô đang chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình cười nhẹ "Hai anh của con ở bên nhau đã lâu rồi, không chỉ là tình yêu đâu."

"Dạ?" Thanya nghiêng đầu khó hiểu.

"Không chỉ có tình yêu, mà còn có sự gắn bó không thể chia lìa, cả sự đối xử chân thành... Tharn và Type có lẽ đã hiểu giữa hai người là thứ còn hơn cả tình yêu hay tình cảm đơn thuần, đó là sự gắn kết chân thành với nhau. Mối quan hệ giữa hai người thậm chí còn hơn cả quan hệ nam nữ nữa, vì vậy họ đã tự xác định với nhau như vậy. "

"Nhưng hai ảnh cãi nhau hoài luôn."

"Nhưng sau đó cũng quay lại với nhau, thậm chí còn yêu nhau hơn."

Mẹ của Tharn đặt bữa sáng xuống trước mặt con gái, Tharnya chống cằm lẩm bẩm: "Tình yêu đúng là khó hiểu."

"Đó là chuyện của người lớn. Chỉ cần anh Thorn của con còn quản con, con có muốn yêu đương thì chắc cũng phải mười năm nữa."

Nghe mẹ nói xong, Thanya càng thêm hụt hẫng, cô chắp tay cầu trời: "Xin Chúa cho anh con mau có một đứa con gái, để anh ấy nhanh chóng thay đổi mục tiêu rồi tha cho con. Con cũng muốn được như anh Tharn và anh Type... à không, như tình yêu của anh Tharn dành cho anh Type!"

Mẹ không thể nhịn được cười khi nghe cô con gái thành tâm cầu nguyện. Bà cũng hy vọng con gái bà sẽ có được hạnh phúc như con trai của bà. Dù đứa con trai này không thích con gái, nhưng thời gian vài năm cũng đủ để chứng minh là ngay cả khi Tharn yêu một chàng trai, Tharn cũng hạnh phúc không kém bất kỳ các mối quan hệ nam nữ khác.

Hơn nữa, con trai bà hạnh phúc đến mức khiến mọi người xung quanh ghen tị!

***

Mất gần nửa ngày từ nhà đến sân bay, rồi lên máy bay đi Surat Thani, sau đó lên thuyền đến Koh Phangan, nhưng Tharn vừa cập bến đã không đến nhà bạn trai để gửi hành lí mà hắn đến thẳng ngôi chùa nơi bạn trai đang tu, vì hắn muốn ngay lập tức gặp người mà hắn nhớ nhung.

Người khác có thể mắng hắn điên, chỉ có một tháng, nhắm mắt mở mắt là qua rồi, tại sao không ở Bangkok đợi bạn trai đi tu báo hiếu xong rồi hẵng đến đón? Vậy có gì khó khăn lắm à? Tuy nhiên, Tharn không làm tất cả những điều này để gây ấn tượng hay để ai đó khen ngợi hắn chung thủy. Hắn làm những chuyện này... đơn giản là vì hắn muốn làm điều đó.

Đây không phải là hạnh phúc của người khác, mà là hạnh phúc của chính hắn.

Hạnh phúc của hắn bây giờ đang khoác lên lớp áo của nhà sư, cậu đã cạo trọc đầu để xuất gia và vẫn còn trong quá trình đi tu. Cho dù hắn biết cứ luôn đến đây quấy rầy cậu vào thời điểm này là không thích hợp, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy khuôn mặt lẫn nụ cười của người kia, có thể nhìn thấy tận mắt nhìn thấy đối phương, có thể thấy đối phương bình an vô sự, dù có tốn bao nhiêu thời gian đi đường hắn vẫn rất vui.

Tharn thừa nhận trước đây hắn hầu như chưa từng bố thí hay cúng dường bất cứ thứ gì cho nhà sư, như tuần trước hắn ngớ ngẩn đến mức một người dì đến chùa làm công quả không thể chịu được nhìn hắn không biết gì nên đã dạy hắn làm công quả là thế nào.

Lúc này, chàng trai đang quỳ gối, chầm chậm dâng đồ ăn đã chuẩn bị đến trước nhà sư.

Đã thành thạo hơn so với lần đầu tiên, Type nói: "Quen hơn rồi."

"Không thưa sư, tôi vẫn còn nhiều điều chưa hiểu."

"Đối với thí chủ, thế này là tốt lắm rồi."

Tharn mỉm cười, hắn không quen với việc thay đổi xưng hô, Type trông hơi mất tự nhiên, nhưng đã tốt hơn nhiều, có lẽ vì cậu đã đi tu được hai tuần rồi nên vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn của cậu cũng đã phần nào dịu đi.

"Dạo gần đây thế nào?"

"Tốt lắm, bần tăng cũng đã dần làm quen rồi. Vấn đề lúc đầu là dậy sớm, nhưng bây giờ đã quen... Thí chủ, người đang cười cái gì vậy?"

"Không có gì đáng cười, thưa sư."

Tharn không phải đang cười đối phương nói chuyện theo lễ nghi, mà đang nghĩ về việc ai đó mỗi cuối tuần đều ngủ muộn rồi không thể dậy sớm. Thậm chí nếu là bình thường, hắn cũng là người dậy sớm hơn cậu. Chỉ cần là ngày nghỉ, cậu sẽ không bao giờ dậy sớm, mỗi lần hắn cố kêu cậu dậy là y như rằng bị đá rớt giường, nghĩ vậy, Tharn bất giác muốn cười.

Nhìn biểu cảm của sư thầy Type lúc này, Tharn biết đối phương có lẽ cũng đoán được tại sao hắn lại cười.

"Ba mẹ thí chủ thế nào?" Type đổi chủ đề.

Tharn đương nhiên cũng vẫn vui vẻ khi Type chuyển chủ đề, bởi vì cho dù đối phương có thành nhà sư thì tính cách ban đầu cũng không thể thay đổi nên bọn họ vẫn có thể nói về mấy chuyện thường ngày.

"Ba mẹ vẫn rất khỏe, họ cũng hỏi thăm sư, họ muốn biết sư có khỏe không. Anh Thorn cũng rất bận, Thanya gần đây đã ký hợp đồng với thương hiệu mới, em ấy vừa đi làm vừa đi học nên bận lắm. Còn tôi khi nào rảnh sẽ gọi giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa."

Thấy cái nhìn khó hiểu của Type, Tharn tiếp tục giải thích: "Tôi đến đây vào mấy ngày nghỉ nên không có thời gian dọn dẹp, gần đây tôi thường nhờ người nhà đến giúp."

"Thí chủ không cần phải đến mỗi tuần." Type ngắt lời, trên mặt lộ rõ ​​vẻ không đồng tình.

Tharn nghiêm túc nói: "Đừng cản tôi, tôi muốn tới, cứ để tôi tới."

Type thở dài, có chút xấu hổ, nhưng vẫn là nói: "Ôi! Thí chủ làm cho bần tăng không yên lòng chút nào."

Tharn chỉ cười rồi nói sang chuyện khác, dù rất muốn chọc ghẹo đối phương nhưng lúc này thật không thích hợp. Trong mấy ngày nghỉ ngắn ngủi này, chỉ cần có thể nói chuyện với người yêu và chia sẻ những buồn vui trong tuần qua đã là niềm hạnh phúc lớn nhất của Tharn rồi.

***

"Mỗi tuần đến, tôi sẽ tính tiền phòng."

"Tharn ngủ trong phòng của Type, ông muốn tính tiền phòng nào?"

"Hừm, bà thật thiên vị, cứ đứng về phía nó."

Tharn cảm thấy bố của bạn trai đã mềm lòng, nhưng mỗi lần đến đây, ông vẫn làm mặt hung dữ với hắn, đặc biệt là sau khi vết thương ở chân của ông lành lại và có thể tự làm việc, trông ông còn đáng sợ hơn trước, nhưng... Hắn không sợ, nói cách khác, hắn đã sớm quen rồi.

Lúc đầu đúng là hắn sợ thật, nhưng sau bảy năm hắn đã học được cách đối phó với ông.

"Tôi thấy ông đứng ngồi không yên từ trưa đợi Tharn đến cơ mà... Đúng là ông già mồm mép." Mẹ Type kể, người bị vạch trần bày ra vẻ mặt dữ tợn, vẫn nhất quyết không thừa nhận: "Ai mồm mép, tôi sợ nó bị lạc hoặc ngã thuyền mà chết, thằng Type sẽ lo lắng không yên mất!"

"Cảm ơn bố đã quan tâm."

"Ai thèm quan tâm đến cậu!" Bên kia cao giọng.

Tharn không nhịn được cười: "À vâng, Thanya có món tráng miệng cho bố đấy ạ."

Những ý tưởng mà Type gợi ý cho hắn trước khi cậu xuất gia kì thực cũng rất hữu ích.

Tharn bật cười khi nghĩ đến điều đó, nhưng bố của bạn trai đang do dự không biết có nên đi đến lấy chiếc túi trên tay Tharn không, ông có vẻ rất thích cô em gái đáng yêu của hắn.

"Trông hạnh phúc chưa kìa, mẹ không nói quá đâu. Ông già này nói với mọi người là ổng quen Thanya, khen lấy khen để con bé, nói con bé là một diễn viên triển vọng, có nhân cách tốt, còn rất dễ thương, người trong xóm già trẻ lớn bé đều biết cả. Thật là cười muốn chết. Ổng còn nói muốn có một cô con dâu như thế này, cuối cùng thì đúng ý nguyện rồi."

Tharn nhận được tín hiệu từ mẹ Type, ngay lập tức xác nhận: "Vâng đúng rồi, lúc con còn nhỏ, mọi người đều nói Thanya rất giống con."

"Đó là khi cậu còn nhỏ. Bây giờ nhìn xem, giống nhau ở đâu! Món tráng miệng cậu nói đâu? Đâu rồi? Mau đưa cho tôi, cậu lo đi tắm rửa rồi ăn cơm đi." Bố Type bướng bỉnh nói sang chuyện khác, Tharn không muốn trêu chọc ông, cúi người, lấy món tráng miệng ra đưa cho bố Type, sau đó đi về căn phòng quen thuộc.

Khoảng thời gian gần đây, nơi này như trở thành ngôi nhà khác của hắn... Có lẽ tâm trạng của hắn bây giờ cũng giống như lúc Type ở nhà hắn.

"Vẫn còn hai tuần nữa." Tharn lẩm bẩm, hắn nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà, nắm tay siết chặt.

"Mới có hai tuần."

Hắn chưa nghĩ đến việc mình sẽ làm gì đầu tiên sau khi Type xuất gia. Có lẽ hắn sẽ... ôm cậu thật chặt.

"Tôi sẽ về Bangkok."

"Đi đường cẩn thận."

"Ừm! Sư phải chăm sóc tốt bản thân."

Ngày chủ nhật, thời gian đến trưa lúc nào không biết (sư không ăn sau bữa trưa), Tharn đến chào tạm biệt Type, đối phương đứng đó cười với hắn, thật muốn ôm cậu, muốn chạm vào cậu, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu, nhưng tất cả những gì hắn có thể làm là chắp hai tay vào nhau cúi chào.

"Thí chủ cũng phải biết chăm sóc bản thân, đừng mãi ăn thức ăn nhanh không đủ dinh dưỡng bên ngoài."

"Tôi đợi sư trở về làm cho tôi."

"Tharn!"

Tharn không nhịn được nói những lời đó. Type nâng cao giọng như để nhắc nhở hắn.

"Xin lỗi, vậy tôi đi trước. Tôi sợ bản thân sẽ làm ra chuyện gì không đúng đắn nếu cứ tiếp tục ở lại đây." Tharn nói. Dù không muốn đi nhưng hắn phải bắt máy bay trở về. Nếu ở lại nữa, hắn nhất định không kiềm được nói ra sự nhớ nhung đối với người kia, điều này là cấm kỵ vì sự khác biệt về địa vị của họ, một người là nhà sư và một người là dân thường.

"Hẹn gặp lại sư vào tuần sau."

"Ôi! Bần tăng cũng không thể khuyên giải thí chủ, thí chủ trở về an toàn."

Tharn mỉm cười với cậu, sau đó lên xe của bố Type, sau đó bố của Type đưa hắn ra bến để lên thuyền.

Bố Type cứng họng hỏi: "Tuần sau tôi đến đón cậu lúc mấy giờ... Đừng có mà ảo tưởng, tôi chỉ làm chuyện này vì Type thôi."

"Cảm ơn bố, con sẽ gọi lại để xác nhận thời gian." Tharn cười khẽ, thầm đếm ngày cho đến tuần sau.

Cho đến khi lên thuyền, gió biển phả vào mặt, nhìn hòn đảo nhỏ càng lúc càng xa, Tharn vẫn tự lẩm bẩm một mình "Một tuần nữa mới có thể gặp lại."

***

"Mày đang nói gì vậy! Mày bay đến gặp Type mỗi cuối tuần... Aaa, sư Type? Thật hả?"

"Tao làm thế được ba tuần rồi."

"Ôi, mày siêng ghê á Tharn."

Hôm nay, chỉ mới nửa tuần trôi qua, nam chính Tharn của chúng ta phải tiếp thằng bạn lẫn chồng của thằng bạn đến thăm, Techno, người đem tới thứ gì đó muốn đưa cho Type.

Techno đến đây để đưa đồ, lúc Type cạo đầu làm lễ thật ra Techno cũng muốn giúp nhưng vì sau kì nghỉ dài còn quá nhiều việc dồn lại nên từ lúc đó cậu ta đã không gặp lại Type.

"Anh sao vậy, nếu anh xuất gia, em sẽ tới thăm anh mỗi ngày!"

Nói về sự mặt dày của Kengkla, Tharn cũng cảm thấy bất lực, để thu hút sự chú ý của No, Kla thật sự không biết ngại là gì.

"Ồ, em không cần mỗi ngày đến gặp anh đâu vì kì nghỉ năm hai đại học anh đã đi tu rồi. Em trai anh không kể em nghe hả?" Khi No nói điều đó, Kengkla đứng hình giây lát "Này, em không biết có chuyện đó đấy."

"Chỉ là đi tu thôi. Lúc đó bà ngoại anh vừa mất là anh liền xuất gia cầu nguyện cho bà ngoại, lúc học năm hai anh còn không biết em là ai."

Mặt Kla sa sầm, thật ra thì như Type đã nói... Kla biết Techno từ đầu đến chân, nhưng Techno ngốc nghếch không biết gì, sau đó No ngốc nghếch quay sang tiếp tục nói chuyện với Tharn.

"Vậy tuần sau mày có tính đón Type không?"

"Chưa biết nữa, chuyện này tao cũng không rõ nữa. Mẹ tao nói phải xem ngày, chắc phải một tuần nữa mới có thể về."

Lúc đầu nghe tin hắn cũng rất thất vọng nhưng hắn không muốn làm Type mất vui nên chỉ biết cười nói không sao, đợi thêm một tuần nữa là được.

"Sao anh chịu được hay vậy?" Kengkla đột ngột hỏi.

"Vậy sao em không chịu được?" Tharn hỏi ngược lại. Kla thở dài thườn thượt, choàng tay qua vai No: "Em chỉ nghĩ là nếu em xa anh No lâu như vậy chắc... Em sẽ hiếp anh ấy luôn."

Bốp!

Techno tát mạnh vào đầu bạn trai rồi mắng: "Tội lỗi, tội lỗi."

Sói con ngây ngô chớp chớp mắt, giơ tay xoa xoa cái đầu bị đánh của mình, cúi đầu, giọng điệu rất buồn bực: "Em quá yêu anh thì sai ở đâu chứ?"

Nếu Type ở đó mà nghe Kla nói vậy... chắc chắn Type sẽ cười nhạo, có khi cậu còn trợn mắt, Tharn lắc đầu rồi thở dài, cảm thấy rất mệt cho bạn mình.

"Ơ! Anh không có nói gì em hết, đừng có kích động, Kla."

Techno dạy hư chồng nhỏ của cậu ta mất rồi!

"Ha! No, lúc thằng Type về tao sẽ nói với nó để nó mắng mày." Tharn nói thêm.

Kla cáu kỉnh nói: "Cứ để anh ấy đi tu luôn đi, đừng để ảnh về quấy rầy chúng ta."

Tharn biết Kla không cố ý nói vậy, nhưng nghĩ về việc Type sẽ trở thành một nhà sư đến hết đời... Mặc dù hắn đã nói bao lâu hắn cũng đợi, nhưng câu nói như vậy làm hắn tâm trạng hắn lập tức chùng xuống.

No để ý thấy khuôn mặt của Thary, đưa tay tát vào đầu bạn trai mình một cái, sau đó nhanh chóng thay đổi cuộc trò chuyện: "Tharn, tao nghĩ mày nên biết chuyện này, là về Faires, mày có biết vụ thằng Type xử nó không? "

"Biết." Tharn gật đầu.

"À vậy hả? Type nói với mày rồi à? Nhân tiện, lúc đầu tao không thích cách cư xử của nó lắm, nhưng giờ tao cũng có chút thông cảm cho nó. Kla vẫn đang theo dõi nó, tao nghe nói nó bị bạn nó đe dọa, nếu bạn của nó yêu nó thật thì không sao, nhưng tao nghĩ bạn nó giống như muốn chơi đùa với nó hơn."

Techno nói với vẻ mặt sợ hãi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu bản thân cũng gặp phải một tên cặn bã như vậy thì thật là kinh khủng.

"Em nghĩ nó đáng bị vậy. Ai bảo nó dây dưa với người đã có chủ? Nó còn làm phiền em nữa." No không biết giữa bọn họ có chuyện gì, nhưng vẻ mặt của Kengkla giống như rất không thích cậu nhóc đó.

"Sao em ghét cậu nhóc đó thế!... Mà này, Tharn, mày nghĩ sao về nó?"

Tharn chỉ cười nói: "Tao miễn ý kiến, nhưng nếu nói lại dám làm phiền tụi tao... Tao sẽ không nhân nhượng nữa đâu."

"..."

Có lẽ là vì biểu hiện chán ghét trên mặt Tharn quá rõ ràng, thằng bạn của hắn lẫn bạn trai của thằng bạn lập tức im lặng, Tharn phải đổi chủ đề để giảm bớt không khí căng thẳng: "Mày nghĩ tao nên mừng nó về thế nào?"

"99 bông hồng cộng với bữa tối dưới ánh nến ở nhà hàng trên cao, anh ở bên cạnh anh ấy đi, đừng để anh ấy quấy rầy tụi em nữa!"

"Kla chết dẫm, đó là em chứ không phải Type. Nếu Tharn làm theo những gì em nói, Tharn chắc chắn bị ăn đấm."

Tharn và Techno đều là những người hiểu rất rõ Type nên Tharn không khỏi bật cười khi nghe Techno nói vậy, thần kinh căng thẳng thả lỏng, hắn thầm nghĩ... chỉ còn một tuần thôi.

Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, rồi cậu sẽ trở về.

"Tharn, hôm nay cùng đi ăn tối không?"

"Hôm nay tôi bận."

"Ồ, tôi thấy cậu dạo này bận rộn lắm nha, có hẹn hả?"

"Ừm, một buổi hẹn quan trọng, tôi đi trước đây."

Chiều thứ sáu, ngay khi chuông báo tan tầm vang lên, Tharn tạm biệt đồng nghiệp công ty muốn rủ hắn đi ăn tối, vì hôm nay hắn phải về nhà chuẩn bị đồ, sau đó sẽ đi máy bay đến phương Nam... Đây đã là tuần thứ tư hắn làm việc này.

Tharn gọi điện về nhà "Mẹ, mẹ đã mua những thứ con nhờ mẹ mua chưa?"

"Mẹ mua đủ cả rồi, nước, thức ăn, đồ dùng cá nhân và trái cây, không phải Type kết thúc thời gian đi tu sao?"

"Con không biết thời gian cụ thể nữa. Nếu phải hoãn thêm một tuần nữa, con vẫn cần chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đề phòng."

"Mẹ nghĩ con không cần chuẩn bị đâu."

Mẹ của Tharn cũng nghĩ như mọi người, cho rằng vì Type sắp hoàn tục rồi nên không cần chuẩn bị quá nhiều thứ. Nhưng Tharn muốn làm điều này, cho dù là không cần thiết, nó vẫn có thể dùng cho công đức.

"Tharn, con trước tiên sẽ về căn hộ để lấy túi đồ phải không?"

"Vâng, nhân tiện tắm rửa nữa." Tharn đáp, nhìn con đường phía trước, nghĩ chắc chắn sẽ phải kẹt xe một hồi mới về được nhà, về được đến nhà ba mẹ thì chắc cũng đã muộn.

"Mẹ, mẹ không cần phải đợi con, có thể con sẽ về nhà rất muộn."

"Được rồi, vậy ba mẹ không đợi."

Tharn không biết đó có phải là ảo giác của bản thân không, hắncảm thấy giọng của mẹ hình như rất phấn khích.

"Chắc là do mình nghĩ nhiều." Tharn lẩm bẩm rồi đặt điện thoại lên ghế phụ, sau đó đặt hai tay lên vô lăng, trong lòng xem xét kế tiếp nên làm gì, cúng dường thức ăn cho Type, nghĩ đến bộ quần áo mà hắn sẽ mặc khi gặp lại Type.

Tharn nghĩ, rồi lái xe về căn hộ.

Như mấy tuần trước, Tharn khóa xe, lấy đồ đạc ra khỏi xe rồi đi thang máy lên lầu, đi đến căn hộ nơi ở của hai người, dùng một tay còn lại lấy chìa khóa mở cửa. Lúc này lẽ ra căn nhà phải tối đen như tháng trước, nhưng hôm nay lại có chút bất thường.

"Mình quên tắt đèn hả ta?"

Đèn trong phòng khách chiếu sáng toàn bộ căn hộ, Tharn nhíu mày "Chắc là người giúp việc quên tắt."

Cả căn nhà được dọn dẹp gọn gàng làm Tharn nghĩ giống như mấy lần trước đây, có lẽ mẹ hắn đã gọi người giúp việc đến dọn dẹp. Hắn bước thẳng vào phòng, đặt đồ lên bàn cà phê, bỗng có một mùi hương xộc vào mũi, hắn lần theo mùi thơm đi vào bếp.

Nồi đặt trên bếp, trên bàn kính là nhiều loại hải sản gồm tôm, mực, cá chần được xếp gọn gàng trong một cái thố nhựa, Tharn cau mày bước tới mở nắp.

...

Mùi thơm của cháo đà tỏa ra, không phải mùi thơm khiến hắn sững người, mà là cảnh tượng nồi cháo quen thuộc như đã thấy ở đâu đó.

Két!

Bỗng có tiếng mở cửa từ phòng ngủ, Tharn vội quay mặt lại nhìn rồi trợn tròn mắt, tay cầm nắp nồi bất giác siết chặt, nhìn cánh cửa khép hờ đang mở ra từ bên trong.....

"Aow, về rồi hả."

"!!!" Tharn không nói được gì, hắn chỉ đứng đó, nhìn người đang đứng ở cửa... Type.

Người đó không còn mặc áo màu vàng của nhà sư, trên người là quần đùi và áo phông, khuôn mặt cậu trông có vẻ khá lạ lẫm, bởi vì đầu tóc trọc đã biến mất, chỉ còn lại cái mấy sợi tóc ngắn cũn cỡn mọc trên da đầu màu lục lam. Tuy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net