Chương 22: Lời thề tình yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn hộ của hai chàng trai trẻ, trên chiếc bàn ăn nhỏ được đặt hai bát cháo, kế bên là hai cốc nước và hai chiếc ghế bị "bỏ rơi" một tháng nay.

"Vị cháo này quen ghê."

"Mày thôi nói vậy được không." Type thật sự không muốn nói nữa.

"Tao muốn biết." Tharn là kiểu người muốn gì là phải có cho bằng được.

Type quay mặt đi để tránh ánh mắt của Tharn: "Tao gọi hỏi Tar."

"Tar?"

Type rất ghét phải giải thích, cũng không phải, vì nó khiến cậu khó chịu nên mới không muốn nói. Thế nhưng khi nhìn người tuần nào cũng chịu mệt mỏi bay đến thăm cậu, vẻ mặt hiện rõ là cậu ta đang rất muốn biết. Type, người vốn không tự tin lắm về mái tóc hiện tại, cuối cùng cũng thừa nhận: "Lúc tao với mày cãi nhau, mày có nhờ Tar chỉ mày nấu cháo đúng không? Mà mày lại đập đổ hết vì cái thằng Faires chó chết đó. Nên tao muốn nấu lại cho mày, tao muốn tạo cho mày một bất ngờ. Ừm, tao muốn nấu nên mới gọi hỏi Tar, rồi em ấy chỉ tao... Thế thôi."

Xin lỗi nhưng mà lúc này khóe miệng của Tharn bỗng cong lên sau đó cậu ta cười như điên!

"Mày cười cái mẹ gì!"

"Mày không còn dùng ngữ điệu của nhà sư nói chuyện với tao nữa hả?"

Nếu bây giờ giết người thì công đức tu một tháng nay có bị mất hết không?

Type vừa tức vừa ngượng, thật muốn đấm cho cái tên đang trêu chọc cậu một đấm, cậu ta làm sao mà biết được cậu đã phải ép bản thân cố gắng không cảm thấy xấu hổ khi Tharn thấy cậu với bộ dạng trọc đầu. Cậu cũng là một người bình thường, dù có xuất gia thì cũng không có nghĩa là cậu không biết ngại. Đương nhiên cậu vẫn biết ngại chứ, còn có những thứ cậu chưa làm tốt khi xuất gia, may mắn là cậu không phải người duy nhất ở đó gặp vấn đề về mấy điều như vậy.

Cảnh tượng Tharn cúng dường cho nhà sư rất buồn cười, Type không thể nhịn được cười đến run người.

Một người chưa từng đi chùa như Tharn còn có thể làm được thì đương nhiên cậu cũng phải làm được. Cậu cố gắng giữ mình tĩnh tâm, luôn tự nhủ bản thân là người tu hành nhận được tôn trọng như vậy là điều bình thường, nhưng thật chất cậu vẫn là một thằng đàn ông bình thường như bao người trên thế giới thôi, mặc dù ngoài miệng nói Tharn không cần đến thăm, đừng để bản thân quá mệt mỏi, nhưng cậu không thể ngăn bản thân đợi người kia đến.

Không biết lần này là đi tu hay đi rước thêm tội nữa!

Tuần đầu tiên sau khi bắt đầu xuất gia, Type thừa nhận bản thân rất mệt mỏi, phải điều chỉnh bản thân để quen với nhiều việc, còn nhớ ai đó nữa... Nhưng vừa làm hòa với chồng xong chính cậu đã vội quyết định đi tu thì biết trách ai đây.

Những lúc đó, cậu rất muốn hỏi người kia đi làm thế nào, nhưng vì thân phận chênh lệch nên cậu phải tận lực kiềm chế, đến lúc trụ trì nói với cậu ngày tốt để hoàn tục, cậu đã không do dự chọn ngày gần nhất.

Nếu phải đợi thêm hai tuần nữa, chắc chắn cậu sẽ chịu không nổi.

Nói thật thì, Type vừa hoàn tục đã muốn về ngay, nhưng cậu vẫn có điều muốn nói với bố mẹ, thế nên sau khi làm xong những việc cần làm cậu mới quay về.

Ai nói rằng chỉ có Tharn vui mừng khi gặp lại cậu? Khi thấy Tharn đứng trong bếp, trong lòng cậu vui mừng không kể xiết!

"Thí chủ muốn bần tăng nói chuyện với thí chủ như vậy à?"

Type dùng cách nói chuyện như trong chùa, vừa nói vừa đập bộp một cái lên người Tharn.

"Vậy cũng được."

"Mày ác vừa thôi? Lúc đó mày làm sao biết được tao chán nản đến mức nào, đừng bắt tao nói kiểu đó nữa, mà mày biết không? Trong thời gian đi tu có mấy lần tao suýt buột miệng chửi "Mẹ kiếp." Còn dậy sớm nữa, lần nào dậy xong mắt tao cũng nhíu lại, vậy thôi thì không nói, nhưng tao không dậy sớm giống mấy nhà sư nỗi. Chậc, không có buổi ngồi thiền nào mà tâm hồn tao không lang thang đi nơi khác. Với lại, sư không ăn chiều nên ngày nào bụng tao cũng kêu réo đòi ăn, mày biết bữa tối tao hay ăn nhiều mà. Chết, nói mấy này mất hết công đức rồi còn đâu... Ê! Mày cười cái gì? Miệng mày bị liệt à?"

Ừm, nói ra hết cũng tốt hơn rồi, nhưng Tharn vẫn tiếp tục ngồi đó cười, trong đầu còn nghĩ nói ra câu tiếp theo sẽ bị Type mắng.

"Cười tại mày vậy mà xấu hổ."

"Mẹ, tao đếch có!"

Cậu không phải thẹn quá hóa giận đâu!

"Mày xấu hổ, mày đang xấu hổ kìa."

"Tao nói tao không có xấu hổ!" Type lên giọng.

Tharn lắc đầu cười: "Mặt mày đỏ bừng lên rồi kìa, mỗi lần ngại là mày hay nói nhiều, cũng không cần dùng tay sờ đầu mãi đâu. Mà nhìn kiểu tóc này khá mới lạ đấy, trông hơi hói... "

"Hói cái đầu mày, tóc tao chỉ ngắn thôi, ok!" Type cũng tự biết bản thân nói to như thế là để che giấu đi sự ngại ngùng, nhưng mặt vẫn bất giác nóng bừng do bị trêu chọc.

"Tao có nói gì mày đâu, tao chỉ muốn nói là, mày mặt dày hay ngại ngùng gì thì..." Tharn cười nói, Type ngẩng đầu nhìn Tharn, đối phương duỗi tay cầm lên cái thìa trước mặt. Cậu thấy... tay người kia đang run.

"Thấy được mày thôi tao đã rất vui, vui đến mức tay tao cũng run luôn."

Tharn thẳng thừng như thế khiến Type ngại ngùng cúi đầu vờ nhìn bát cháo đã nguội, cuối cùng cậu bật cười, ban đầu chỉ là khóe miệng cong lên, sau đó cười ra thành tiếng.

Đã bên nhau bảy năm rồi, bảy năm, nhưng cả hai chỉ cãi rồi chia tay nhau một thời gian ngắn, còn làm bầu không khí bây giờ như đang tán tỉnh nhau vậy.

Tharn cũng cười theo, tiếng cười của hai người vang vọng trong căn hộ đã yên tĩnh gần một tháng nay.

Không khí trong nhà rõ ràng là thoải mái hơn rất nhiều, hai người tiếp tục ăn hết cháo trong bát, ăn như thể chưa từng được ăn, mặc dù Type không nấu ngon bằng Tar hay bất cứ đầu bếp chuyên nghiệp nào khác, nhưng Tharn lại nghĩ bát cháo này rất ngon... là món ngon nhất mà hắn được ăn trong mấy tháng nay!


"Ôi chiếc giường tao hằng nhớ mong."

Do Type đã nấu ăn nên Tharn phụ trách rửa bát, Type tranh thủ đi tắm, khi bước ra thì thấy Tharn rửa bát xong cũng như tắm ở phòng tắm bên ngoài luôn rồi, lúc này cậu ta đang dùng laptop làm việc. Type đi đến ngả người lên chiếc giường êm ái.

Giường ở nhà cậu cũng tốt lắm, nhưng chắc do cậu quen với cái giường êm ái này rồi, vừa nằm xuống đã thấy buồn ngủ.

"Thoải mái không?"

"Chậc, mày giường êm nệm ấm thì làm sao hiểu được mấy cơn đau lưng của tao." Type lăn qua lăn lại rồi nằm ngửa ra, cậu mở to mắt nhìn Tharn, người đã chuyển tầm mắt từ máy tính sang cậu.

"Mày đang làm gì vậy?"

"À, ý mày là cái này á hả, kho nhạc trực tuyến, chiều tao có nói với mày đấy."

Lúc ăn, Tharn nói tháng trước bắt đầu có thời gian rảnh nên muốn tìm việc gì đó làm, hơn nữa hắn mới học nhạc nên phải học hỏi từ những người chuyên về lĩnh vực này. Hắn đã tham khảo ý kiến ​​của đàn chị về việc mở một nơi bán nhạc trực tuyến, cũng nhận được rất nhiều lời khuyên và gợi ý có ích, xem ra có vẻ nghiêm túc lắm.

"Thế giờ mày rảnh không?"

"Tharn... Cùng nhau thề đi."

"..."

Khi Type nói như vậy, Type cũng biết Tharn không kịp chuẩn bị tinh thần cho chuyện này, thấy người đối diện nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt sững sờ, Type đành phải giải thích: "Tao nói với bố mẹ rồi. Tao quyết định sau này sẽ sống ở Bangkok vì mày ở đây. Bố mẹ cũng tôn trọng quyết định của tao, vì đó là cuộc sống mà tao đã chọn, nên tao muốn nói là tao sẽ ở đây luôn với mày, nếu mày muốn thề... Thật ra tao cũng không biết mày sẽ quyết định thế nào, nhưng tao hứa trước với mày."

Type gãi gãi đầu ngượng ngùng, sau đó cậu khoanh chân ngồi trên giường, nhìn Tharn vẫn còn đang ngẩn người.

"Không phải bố mẹ mày nói muốn mày về resort sao?"

Thực tế thì, trước khi về Bangkok, Type đã bàn bạc xong với bố mẹ.

"Bố mẹ tao nói nếu lỡ một ngày không tiếp tục kinh doanh được nữa thì bán hoặc để lại cho tao, sau này muốn làm gì thì làm. Lúc đó tao mới hỏi bố mẹ... Ôi, tao quên hỏi ý kiến mày trước. Tao có hỏi bố mẹ sau này có muốn đến Bangkok sống cùng tao với mày không. Mặc dù bây giờ tao đang thất nghiệp nhưng tao sẽ cố hết sức tìm việc rồi kiếm tiền mua nhà. Chừng nào đủ tiền tao sẽ đưa bố mẹ về ở chung."

Tharn cẩn thận lắng nghe, Type vừa nói xong hắn đã lắc đầu. Type lo lắng nói: "Mày lại làm sao? Đúng là tao không hỏi ý kiến mày trước là tao sai, nhưng..."

"Không, không phải tao lắc đầu vì mày muốn đưa bố mẹ về sống chung. Tao đồng ý chứ, mày là con một mà. Nếu bố mẹ muốn sống chung thì tao cũng không có ý kiến gì đâu. Tao lắc đầu vì mày nói muốn một mình đi làm kiếm tiền... Đây là chuyện của cả gia đình chúng ta mà!" Tharn ngồi dậy nắm lấy tay Type, nắm rất chặt, ánh mắt lẫn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Vậy tao sẽ cố gắng hết sức... Tao với mày sẽ cùng nhau nỗ lực làm việc!"

"..." Tharn không nói gì.

"Câu trả lời của mày là..."

Tharn chỉ mỉm cười đáp lại, một lúc lâu sau hắn mới nói: "Ừm, câu trả lời của tao là tương lai của mày cũng là tương lai của tao... Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng."

Tại sao? Tại sao câu nói này của Tharn lại khiến cậu cảm động hơn câu "Tao yêu mày" mà đối phương đã nói với cậu hàng triệu lần? Có lẽ câu nói này không chỉ chứa đựng tình yêu, không chỉ là tình cảm mà còn là hành động cùng nhau tạo nên một tương lai thực sự, đó là một tương lai tươi đẹp do cả hai dựng nên.

Chết tiệt! Cậu chưa bao giờ nghĩ cậu có thể nghe ai đó nói những lời yêu thương như vậy với cậu!

Cậu gặp Tharn khi còn là sinh viên năm nhất, mặc dù sau đó cả hai yêu nhau nhưng họ chưa bao giờ nói về những việc họ muốn làm trong tương lai hoặc muốn trở thành người thế nào. Cho đến ngày hôm nay, cả hai không còn đơn giản là những người trẻ yêu nhau nữa. Cả hai đã trưởng thành và phải có trách nhiệm với tương lai của nhau.

Cậu còn có bố mẹ phải phụng dưỡng, và Tharn sẵn sàng chia sẻ trách nhiệm này với cậu.

Trong bảy năm qua, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện tương lai lại quan trọng như vậy.

"Tharn." Cậu nắm lại tay Tharn, giọng nói có chút run run, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, thấy đôi mắt thường ngày bây giờ rất kiên định và nghiêm túc.

Tharn chấp nhận mọi thứ từ cậu và cậu...

"Nghe nè..." Type đã quyết định xong, cậu hít một hơi thật sâu rồi thực hiện lời thề quan trọng nhất cuộc đời với Tharn.

"Tôi, Type, xin thề ở đây là chỉ có duy nhất một mình Tharn, cho dù đau khổ hay hạnh phúc, giàu có hay nghèo khổ, sẽ ở bên Tharn suốt đời."

Type không biết lời thề trong tình yêu là gì, cậu chỉ muốn nói với Tharn những gì trong lòng cậu cảm thấy, Tharn thể hiện rõ sự kinh ngạc, hắn vô thức tăng lực nắm tay cậu rồi hít một hơi thật sâu.

"Tôi, Tharn, xin thề ở đây, dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai, dù cùng nhau trải qua những chuyện gì, tôi sẽ luôn ở bên Type... Dù giàu hay nghèo, đau khổ hay hạnh phúc, Type sẽ là người duy nhất mà tôi yêu."

Giọng của Tharn run đến mức Type có thể cảm nhận được khi ngheTharn nói, tay hai người đan chặt vào nhau. Nụ cười trên môi Type càng lớn, lời thề của họ không có người chứng kiến, không có nghi thức cũng không trang trọng như đám cưới của người khác, nhưng lời thề này xuất phát từ trái tim của cả hai.

Không cần bất kỳ nhân chứng nào, tìm đúng người và người đó đang ở đây là được rồi. Cái người từng muốn cho cả thế giới biết về mối quan hệ của hắn với Type hiện giờ lại đang nghĩ giống Type lúc trước. Hắn nghiêng người ôm Type và Type vòng tay ôm đáp lại.

Cả hai không nói gì nữa, chỉ ôm chặt lấy nhau một lúc lâu như không muốn buông nhau ra.

"Tao với mày bị làm sao vậy!" Thật lâu sau, Type cười, cảm thấy có chút hụt hơi.

Tharn cũng cười nói: "Hôm khác chúng ta sẽ đi mua nhẫn."

"Hừm, mỗi người góp vô một nửa."

Type nói xong liền im lặng, Tharn cũng im lặng đi theo, bầu không khí yên tĩnh nhưng không gượng gạo, chỉ là lặng lẽ tận hưởng sự yên tĩnh này.

Sau này có thể sẽ xảy ra những cãi vã, giận hờn, thậm chí là chia tay, nhưng lời thề hôm nay của hai người không chỉ là lời nói suông mà sẽ khắc sâu trong tim. Lời thề này khiến họ hiểu rằng: Cho dù có chuyện gì xảy ra, cả hai vẫn sẽ ủng hộ nhau và bên nhau đến hết đời này.

Lúc này, trong lòng Type đang gào thét: Dù người yêu của cậu là đàn ông, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình là người may mắn nhất.

"Tao yêu mày!"

Trong khoảng khắc trái tim rung động đó, Type đã nói ra những lời này, rất nhanh sau đó cậu đã nghe thấy câu trả lời của Tharn:

"Tao cũng yêu mày!"

~ Hoàn quyển 3 ~

***Được ghi chữ hoàn quyển 3 toi vui lắm chứ, như sưu tập vậy á, từ quyển 1, quyển 2, boxset rồi bây giờ là quyển 3. Thế thôi chứ còn 2 chương extra với 1 chương kết, ngâm lâu quá giờ quay lại để hoàn cho mọi người đây!***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net