Chương 65: Em thật đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết tháng 11 ở Lê Thành một lần nữa không giống mùa đông nhưng trời đã lạnh và chênh lệch nhiệt độ trong nhà duy trì ở mức 23, 24 độ.

Không nóng cũng không lạnh, vừa phải.

Nhưng sau lưng Chu Dương lại toát mồ hôi, anh nhìn Tô Hảo một lúc lâu, giọng nói khàn khàn: "Em nhìn thấy ai?"

"Bạn gái cũ của anh."

"Làm sao em biết cô ta là bạn gái cũ của anh?"

Tô Hảo híp mắt, chậm rãi kéo tay áo bị tuột lên, lấy điện thoại trong túi xách ra, tìm một đoạn video đã lưu từ lâu.

Ấn mở, đưa tới trước mặt Chu Dương.

Video đang phát.

Một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trong màn hình, nũng nịu, bĩu môi kéo cà vạt của người đàn ông, gó má của anh ta mơ hồ ...

"Chu Dương, anh không thành thật, sao anh không đem em cùng đi công tác?"

"Anh có phải có người phụ nữ khác bên ngoài không?"

Tay của anh ngăn cản video: "Em đoán?"

Lại nói lời trêu đùa: "Đem em đi công tác để làm gì?"

Nói chuyện vài câu vừa thân mật vừa mập mờ, có thể cảm nhận được hai người này là bạn trai bạn gái, nữ thanh thú, nam cao ngạo.

Không cần xem cũng không cần nghe tiếp, Chu Dương biết đó là anh, anh ấn tắt video, tim đập chậm rãi, sau lưng anh lạnh lẽo.

Ngẩng đầu nhìn Tô Hảo.

Tô Hảo cau mày: "Nói chuyện?"

Chu Dương không nói gì.

Anh không thích phụ nữ đào bới quá khứ của anh, nhưng ở chỗ Tô Hảo, anh lại thấy sợ hãi. Sau đó anh nghĩ lại, video này là ai gửi?

Lý Tú?

Ngón tay anh nhẹ nhàng ma sát trên tủ, đôi mắt chợt lóe lên địch ý.

Tô Hảo thấy anh như vậy, nghĩ thầm đây là không muốn nói?

Cô thong thả nghiêng người, chờ câu trả lời của anh.

Một lúc lâu sau.

Một tay Chu Dương cài lấy cúc áo, ôm eo cô đi về phía sô pha. Tô Hảo tựa vào sô pha, Chu Dương ngồi trên bàn trà, cúi người, hỏi: "Em muốn biết cái gì?"

Anh giật cổ áo, có mồ hôi từ mặt anh rơi xuống, một đường đi xuống cổ, chui vào cổ áo.

Tăng thêm cho anh một chút dã tính.

Tô Hảo: "Cô ta tên gì?"

Cô đang hỏi là người phụ nữ trong video.

"Không nhớ rõ."

Tô Hảo: "......"

"Anh đang nói dối à?" Cô không tin.

Chu Dương: "Cô ta là người thứ mấy anh còn không nhớ nổi."

Người thứ mấy.

Tô Hảo mở to hai mắt.

Chu Dương phản ứng lại, nói lỡ lời.

ĐM.

Một lúc sau, anh khụy gối quỳ xuống, dựa vào bên thành ghế sô pha, nhìn cô, Tô Hảo sửng sốt muốn đứng lên, Chu Dương đè đầu gối của cô, nói: "Anh thành thật khai báo, hình như là người thứ tư."

Lời anh nói rất chân thành.

Nhưng mà đối với Tô Hảo, người đàn ông này rất đáng ghét, ngay cả anh cũng không nhận ra, không nhớ rõ, có thể thấy được thái độ của anh thật sự rất phóng túng.

Tô Hảo có chút kích động: "Nếu em giống như anh, không nhớ thì rất tốt."

Chu Dương sửng sốt.

Phía sau lưng lại có cảm giác lạnh lẽo.

Cô là đang chế nhạo anh bạc tình bạc nghĩa.

"Bà xã..." Giọng anh có chút tủi thân.

Tô Hảo cúi đầu nhìn anh.

Người đàn ông vậy mà quỳ thẳng thắn, có thể là đã có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, một lần quỳ, lần thứ hai cũng là quỳ giống như đã thành thói quen, âu phục quân dài bởi vì động tác nên có chút căng cứng, đường cong chân rõ ràng. Tối nay anh mặc áo sơ mi sẫm màu, khí chất cao quý, cổ áo lúc nãy mở không có cài lại toàn bộ, xương quai xanh mơ hồ xuất hiện.

Tô Hảo: "Đứng lên đi."

"Không hỏi nữa."

Lời vừa dứt, điện thoại Tô Hảo vang lên, cô cầm lên xem, là Thành Linh, Tô Hảo lại nhìn Chu Dương một cái, nắm tay kéo anh đứng dậy.

Sau đó cô mới nghe: "Mẹ."

"Hảo Hảo, con lúc nào thì trở về?" Bên kia, Thành Linh nói xong thì ho khan.

Tô Hảo sững sờ, có chút lo lắng: "Con chuẩn bị trở về, mẹ lại ho khan sao?"

"Một chút, không sao đâu." Thành Linh lại hỏi: "Vậy mẹ chờ con nha."

"Dạ."

Tô Hảo cúp điện thoại, đứng dậy, kéo tay Chu Dương: "Em phải trở về."

Chu Dương nghe thấy hết, anh ừ một tiếng, cầm đồ của Tô Hảo trên bàn, dắt cô đi tới cửa, kéo cửa ra lập tức nghe thấy âm thanh điếc tai nhức óc, Tô Hảo ngước mắt lên, lúc này mới nhận ra căn phòng này nằm ở rìa sân khấu, bởi vì cánh cửa được sơn giống như bức tường

Người nào không biết thì sẽ không phát hiện ra, âm nhạc so với vừa rồi dữ dội hơn nhiều, trong sàn nhảy rất nhiều người đang nhảy, người đến người đi.

Chu Dương ôm eo Tô Hảo, đi qua ghế dài, trên ghế dài có rất nhiều người đang ngồi, đùa giỡn ầm ĩ. Chu Dương cúi đầu nói với Tô Hảo: "Căn phòng vừa rồi được dành riêng cho mấy người chúng ta."

Tô Hảo ồ một tiếng.

Ôm cô sang một bên, tránh được một người đi ngang qua.

Chu Dương lạnh lùng nhìn người kia, người nọ sửng sốt, sau đó anh nhấc mắt lên nhìn một chiếc ghế cách đó không xa bằng một ánh mắt ai oán.

Tô Hảo cũng nhìn thấy.

Ghế dài cách sân nhảy rất gần.

Lý Tú vẫn ở đó cùng người bạn gái cũ, so với bạn gái cũ đó thì Lý Tú nhìn có chút oán giận, bạn gái cũ đứng ở một bên, cảm thấy từ hoa hồng biến thành tiểu bạch, khác với lúc trước Tô Hảo thấy, lúc Tô Hảo thấy cô ta, cô ta rất khoa trương, kiêu ngạo.

Khí thế đàn áp Tô Hảo.

Lần này bên cạnh Tô Hảo còn có Chu Dương, cô ta liền trở thành tiểu bạch hoa.

Tô Hảo nghĩ thầm, bạn gái cũ của Chu Dương cũng không phải dạng lương thiện.

Chu Dương nhìn ghế dài kia một giây, thu hồi ánh mắt, sợ Tô Hảo nhìn lâu, anh ôm Tô Hảo đi nhanh hai bước ra ngoài cửa.

Anh gọi người phục vụ ở cửa.

Người phục vụ lập tức tiến tới, anh nói bên tai người phục vụ: "Đuổi người ở ghế dài thứ 3 cút."

Người phục vụ sửng sốt, lập tức đáp ứng.

Tô Hảo đi ở phía trước, tiếng anh nói trầm thấp, giống như đè nén nhưng cô vẫn nghe được. Chu Dương người này không chỉ bạc tình mà còn tàn nhẫn thậm chí không từ thủ đoạn.

Hai người uống hết ly rượu.

Quán bar có tài xế, đưa hai người về tiểu khu Hoa Huy, thời điểm này đối với cuộc sống về đêm là còn sớm. Chu Dương đưa Tô Hảo lên tầng, đem cô đẩy vào tường cạnh cửa ra vào để hôn.

Sau đó, anh lùi ra một chút, nói: "Em xem dì Thành như thế nào, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh, không nên gắng gượng, thời tiết dạo này đã lạnh, khó tránh khỏi có vấn đề, không cần quá lo lắng."

Tô Hảo nhìn anh, gật đầu.

Đưa tay sờ gò má anh: "Vậy anh đi về cẩn thận."

"Chậc, được." Anh lại cúi đầu, hôn cô cái.

Sau đó Tô Hảo mở cửa, Chu Dương hai tay đút vào túi đứng ở cửa nhìn cô.

Tô Hảo vẫy tay nói tạm biệt rồi bước vào cửa.

Cửa đóng lại.

Ở hành lang hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh sáng đèn trên đỉnh đầu, Chu Dương dựa ở trên lan can, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, đứng ở hành lang hút một lúc.

Anh đi xuống tầng.

Mở cửa lên xe.

Sau khi ngồi vào, anh nói: "Đi Vịnh Sơn Thủy."

"Vâng, Chu thiếu." Người lái xe hộ là người công ty Liễu Yên, cũng coi như phục vụ trong vòng tròn thế gia, tất nhiên nhận ra Chu Dương.

Chiếc xe màu đen khởi động, lái lên đường lớn. Chu Dương kéo cửa kính xe xuống, ngậm lấy điếu thuốc, cầm điện thoại gõ.

Chu Dương: "Số điện thoại của em họ cậu là số nào?"

Lý Dịch: Hả?

Lý Dịch: 186*******, cậu không lưu?

Chu Dương: Đã xóa.

Lý Dịch: Chậc.

Lý Dịch không hỏi nhiều.

Giao tình với Chu Dương thì một cô em gái họ không thể so sánh được.

Sau khi lấy số xong Chu Dương cầm thuốc trong miệng xuống, khoác lên trên đầu gối, khói lửa lượn lờ. Anh bấm số của Lý Tú, chỉ một lúc sau, bên kia liền nhận.

"Chu Dương." Giọng nói của cô gái nũng nịu, kèm theo chút sợ hãi.

Đầu ngón tay thon dài gảy bụi thuốc, Chu Dương cụp mắt xuống, đáy mắt toát ra sự lạnh lùng, anh cười: "Phòng làm việc gần đây làm được thế nào rồi?"

Lý Tú không ngờ là anh hỏi điều này.

Trong lòng có chút vui sướng: "Vẫn ổn, vừa làm vừa có chút khó khăn."

" Vậy sao?"

Chu Dương lại nói: "Ba của cô gần đây khỏe không?"

"Ông ấy rất khỏe."

Chu Dương cười: "Lý Tú, sau này nếu cô còn xuất hiện trước mặt Tô Hảo, lại gửi video cho Tô Hảo, ba của cô nhất định cũng sẽ không khỏe nữa."

Điện thoại Lý Tú rơi trên mặt đất.

Bịch một tiếng.

Chu Dương nhướng mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ bên kia cầm điện thoại về.

Không biết qua bao lâu, Lý Tú mới nhặt điện thoại: "Chu Dương, anh có ý gì?"

"Đừng có giả vờ với tôi, tôi chỉ nói một lần, còn ai đó nữa, nói cô ta cũng chú ý, dám xuất hiện thì gánh chịu hậu quả." Nói xong, Chu Dương cúp máy thuận tiện xóa số điện thoại, sau đó anh ngậm điếu thuốc dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cái vòng thế gia này, thật ra rất nhiều người đều biết.

Hứa Điện bạc tình bạc nghĩa thật ra cũng là giả trò xiếc.

Bạc tình bạch nghĩa thật sự mới chính là Chu Dương.

Anh không quan tâm những danh tiếng này.

Chẳng qua bây giờ, người phụ nữ bản thân quỳ trở về thì sẽ không cho phép những người khác tới trước mặt cô làm càn.

May mà Tô Hảo không phải kiểu người im lặng giận dỗi.

Nhưng mà đêm nay thật sự quầy rầy hứng thú của anh.

Nghĩ như vậy, Chu Dương mở Wechat, soạn tin.

Chu Dương: Này, mấy người có quỳ đến dễ dàng không?

Giang Úc: Cậu nói gì cơ? Ha ha ha ha ha ha, tôi nói rồi mà nhanh như vậy đã từ trong phòng đi ra.

Hứa Điện: ...... Ha ha ha ha ha ha.

Văn Trạch Lệ: Tôi làm cho cậu một cái!!

Văn Trạch Tân: Anh! Mặt mũi anh sợ là giống với đầu heo rồi.

Yến Hành: Nghe nói tối nay quán bar Liễu Yên khai trương, Chu Dương, cậu lại làm cái quái gì?

Chu Dương: Chậc, xem như tôi chưa nói.

*

Vừa vào cửa, trong phòng tắm truyền đến tiếng ho khan, Tô Hảo lập tức rót một ly nước đi tới, Thành Linh đang rửa mặt, dùng khăn che mặt, vẫn ho khan.

Nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn thấy Tô Hảo, cười nói: "Đã về rồi à?"

Tô Hảo cầm khăn mặt , đem nước đưa cho Thành Linh, cô đi đến lau cổ và mặt cho Thành Linh, động tác thành thạo, Thành Linh uống từng miếng nước, nói: "Mẹ không sao."

"Mẹ không sao nhưng mẹ sốt nhẹ." Tô Hảo lấy mu bàn tay dò xét: "Đợi chút nữa uống thuốc, sẽ nhanh khỏe, sinh nhật dì Tô Thiến mẹ còn phải đi mà"

Thành Linh lập tức phấn khích: "Đúng, sinh nhật bà ấy, mẹ chắc chắn phải đi."

"Cho nên mẹ phải nhanh khỏe."

"Ừ." Thành Linh gật đầu, Tô Hảo lau cổ cho bà rồi lau cho mình, kéo bà đi ra ngoài, lại rót thêm một ly nước, lấy hòm thuốc đem từ Giang thị đến, lấy ra thuốc hạ sốt cho Thành Linh, rồi dùng nhiệt kế để đo, đúng là sốt nhẹ.

Chăm sóc Thành Linh hai năm, thân thể của bà, Tô Hảo còn quen thuộc hơn bà.

Sau khi uống thuốc, Thành Linh hỏi: "Con uống rượu phải không?"

Tô Hảo ừ một tiếng.

Cô đóng hộp lại, trên cánh tay có một dấu hôn. Thành Linh thấy được, bà năm tay Tô Hảo: "Đây là sao vậy?"

Tô Hảo sửng sốt một chút, theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng sau đó ý thức được càng che giấu càng lộ, vậy nên cô thoải mái nói: "Bị Kỳ Kỳ cắn."

"Cô ấy sao lại cắn con?" Thành Linh nhìn dấu vết kia đúng là có chút giống cắn.

Tô Hảo mặt không đổi sắc: "Cô ấy với con đánh cược, thua thì bị cắn."

"...... Các con sao lại chơi cái trò này, hôm nay lúc ban ngày không có thấy, buổi tối cô ấy cũng đi cùng sao?" Thành Linh không hỏi nhiều nữa, buông cánh tay cô.

Tô Hảo ừ một tiếng, đem hòm thuốc đẩy vào trong ngăn tủ, đỡ Thành Linh: "Mẹ uống thuốc xong thì đi ngủ, ngày mai liền khỏe lại."

"Được, con cũng nghỉ sớm đi."

Thu xếp xong cho Thành Linh, sau khi ra ngoài Tô Hảo mới đem tay áo thả xuống, không để ý xắn tay áo lên, cô thu dọn phòng và quét dọn vệ sinh một lát.

Lúc này mới cầm đồ ngủ đi tắm.

Tắm xong đi ra, đã mười một giờ. Tô Hảo trở về phòng, nằm xuống, điện thoại trên bàn có tin nhắn Wechat, cô cầm lên xem.

Chu Dương: Dì Thành thế nào rồi?

Tô Hảo: Sốt nhẹ, uống thuốc nên ngủ rồi.

Chu Dương: Ngày mai xem như thế nào, nếu sốt không giảm thì nói với anh, anh đem bà ấy đi bệnh viện.

Tô Hảo: Ừ chắc là sẽ giảm.

Đôi lúc, người đàn ông này cũng rất chu đáo.

Chu Dương: Tắm rửa chưa?

Tô Hảo: Rồi.

Tô Hảo: Buồn ngủ, ngủ ngon,

Chu Dương: Vợ, ngủ ngon.

Tô Hảo rời khỏi khung chat, xem nhóm chat khác liền thấy nhóm Mỹ Thông rất náo nhiệt.

Kỳ Kỳ: Chúng ta có phải thêm Penguin (Tiếng Trung là 企鹅号 ai biết nghĩa thì nói để tớ sửa nhé )phải không?

Tiêu Hoa: Chưa, tôi nghĩ Penguin gửi văn kiện thì sẽ tốt hơn.

Kỳ Kỳ: Được, tôi tạo một nhóm, mọi người nhớ vào, về sau chúng ta gửi văn kiện ở bên kia.

Tiểu Thất: OK.

Kỳ Kỳ: @Tô Hảo, nhớ tham gia......

Tô Hảo trả lời: Được, chị gửi cho em.

Sau khi gửi xong, Tô Hảo đặt điện thoại ở đầu giường.

Có lẽ do Thành Linh bị ốm nên buổi tối Tô Hảo ngủ không ngon, thường xuyên tỉnh lại, nửa đêm còn đi xem tình trạng của Thành Linh, ngồi ở bên giường hơn nửa giờ, nhìn bà có ho hay không, may là không ho, lúc này Tô Hảo mới về phòng để ngủ, trời còn chưa sáng hẳn, cô đã tỉnh dậy.

Đi thẳng đến hướng phòng Thành Linh, Thành Linh cũng đã dậy, ngồi ở bên giường, nhìn Tô Hảo, cười nói: "Không sao, đã hạ sốt rồi."

Tô Hảo thở dài một hơi, người dựa vào cửa.

Nhiều năm qua, cô thường xuyên lo lắng. Thành Linh lau mồ hôi ở cổ, nói: "Mẹ đi làm bữa sáng cho con."

"Để con làm, mẹ nghỉ ngơi cẩn thận." Tô Hảo nói xong, xoay người đi đến phòng bếp, nấu cháo thịt nạc, thuận tiện làm ít thức ăn khác. Tiếng chuông ngoài cửa vang lên, cô không chú ý, vài phút sau, cô bưng thức ăn ra liền thấy Chu Dương đứng nói chuyện với Thành Linh.

Cô sửng sốt một chút.

Chu Dương giương mắt nhìn về phía cô, nói: "Chào buổi sáng."

Tô Hảo: "Vâng."

Cô thả đĩa xuống, lau tay: "Sao đến sớm như vậy?"

Thành Linh thay Chu Dương trả lời: "Cậu ấy đi công ty, tiện đường nên ghé qua một chút."

Tô Hảo nhẹ nhàng liếc nhìn Chu Dương.

Chu Dương xoa nhẹ khóe môi dưới, mỉm cười.

Tiện đường luôn là một cái cớ.

Cô quay người vào phòng bếp, ở trong phòng bếp nghe thấy Chu Dương đang hỏi thăm Thành Linh.

"Thân thể dì Thành hôm nay thế nào rồi?"

"Rất tốt, không có việc gì."

"Vậy thì tốt, thời tiết lạnh phải chú ý thân thể."

"Dì biết, con thì lại mặc ít như vậy."

"Con có áo khoác ở trong xe."

Anh tới, vừa lúc ở lại ăn sáng, ba người ăn xong, Tô Hảo với Chu Dương đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, Chu Dương dắt tay cô đi xuống tầng: "Hay là chọn thời gian đem dì Thành đi kiểm tra toàn diện."

Tô Hảo: "Ừ."

"Anh đưa em đi làm." Chu Dương quay đầu nhìn cô, nhướng mày.

Tô Hảo: "Được."

Thế là anh dắt tay cô đi về phía công ty. Ở cửa ra vào hai người dừng lại, Tô Hảo quay người nhìn anh, Chu Dương cúi đầu, hôn khóe môi cô: "Đi đi."

"Ừ."

Tô Hảo vẫy tay.

Sau khi quét thẻ vào cửa, cô quay người lại nhìn, tay Chu Dương đút trong túi, đang cúi đầu châm thuốc, ngước mắt lên nhìn cô, biếng nhác, xương quai xanh hiện ra, một kiểu phong lưu.

Tô Hảo quay người, đi nhanh về hướng hành lang.

Hôm nay không mang theo bữa sáng, cháo đem theo không tốt nên mọi người chỉ có thể gọi đồ ăn chuyển phát nhanh.

*

Hai ngày sau, chính là thứ sáu, sinh nhật Tô Thiến tổ chức vào thứ sáu tại Lam Vịnh. Thành Linh vẫn rất lo lắng, Tô Hảo sau khi tan tầm về nhà thấy Thành Linh đang chọn quần áo, bà đã thay hai bộ đều không ưng ý, Tô Hảo đi lên giúp bà chọn lấy một bộ, sau đó mới dừng lại.

Thành Linh nói với Tô Hảo: "Đêm nay Tô Thiến mời rất nhiều người, đến lúc đó con xem có thích người đàn ông nào hay không?"

Tô Hảo thay một cái áo sơ mi cùng một cái váy chữ A, cô quay người lại cười: "Dạ."

Đêm nay cô muốn cùng dì Tô Thiến nói chuyện để tìm cách nói cho bà biết chuyện của cô với Chu Dương.

Điện thoại ở trên bàn trà đổ chuông.

Tô Hảo cài xong cúc áo, quay người đi đến, cầm lên, là Chu Dương.

Người đàn ông giọng nói trầm thấp: "Xong chưa?"

"Rồi, chuẩn bị đi xuống, anh đợi một lát."

"Ừ." Giọng nói không rõ, anh chắc là đang hút thuốc lá.

Tô Hảo cúp điện thoại, nói với Thành Linh một tiếng, Thành Linh cầm quà, hai mẹ con mở cửa, xuống tầng, Thành Linh hỏi: "Ai tới đón à?"

"Chu Dương."

"Gần đây mẹ thấy cậu ấy rất nhiều lần." Thành Linh có chút khó hiểu, "Cậu ấy không bận gì sao?"

Tô Hảo cười nói: "Có thể là không bận gì."

Gần đến bậc thang cuối cùng, Tô Hảo nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ thấy Chu Dương thế nào?"

"Người cũng không tệ, chính là dáng dấp quá tốt nên trông không nghiêm túc." Trả lời xong, Thành Linh nhìn Tô Hảo, trong mắt có nghi ngờ.

Tô Hảo mỉm cười, rất bình tĩnh: "Con cũng cảm thấy như vậy."

"May mà bây giờ con không thích cậu ấy, nếu không mẹ buồn chết mất."

Tô Hảo lại nở nụ cười.

Từ xa đã thấy Chu Dương dựa vào cửa xe đang nhìn điện thoại, nhìn thấy bọn cô tới liền cầm điếu thuốc đi tới thùng rác bên cạnh, tắt đi rồi ném vào trong.

Hai mẹ con đến gần, Chu Dương mở cửa xe, đỡ dì Thành ngồi vào, Tô Hảo cũng vào theo, đôi mắt anh nhìn váy và áo sơ mi cô.

Cô mặc như này, rất trắng, giống như ngọc.

Tô Hảo liếc mắt cảnh cáo nhìn anh.

Chu Dương cười nhẹ một tiếng, đi tới vị trí lái, khởi động xe.

"Dì Thành, đêm nay nhiều người thuộc thế hệ dì nên dì hãy vui vẻ lên." Chu Dương chỉnh lại gương, cười nói.

Thành Linh thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn.

Bà có chút hoài niệm: "Lý Duyệt Đình đêm nay chắc là sẽ tới phải không? Rất lâu rồi chưa gặp bà ấy."

Chu Dương: "Có tới."

Tô Hảo có chút tò mò: "Mẹ, mẹ biết cô Lý sao?"

"Có biết, năm ngoái Lý Duyệt Đình với Tô Thiến có đến gặp mẹ, khi con đi ra ngoài, bọn họ ngồi một lúc rồi đi."

Tô Hảo gật đầu.

Thành Linh lại nói: "À, đúng rồi, bà ấy có một người cháu trai, hình như cũng là ly hôn, bây giờ cũng đang độc thân phải không?"

Vừa nói xong, ánh mắt của bà sáng lên, nhìn Tô Hảo.

Tô Hảo sửng sốt.

Người đó là Lý Dịch?

Chu Dương nhấc mắt, hàm dưới kéo căng, anh nhìn Thành Linh: "Dì Thành, cậu ấy tái hôn rồi."

"Hả? Lúc nào?"

Chu Dương nắm chặt tay lái, hơi nhíu lông mày, mím môi: "Hôm qua."

Thành Linh có chút tiếc nuối: "Vậy sao."

Đôi mắt Chu Dương tối đi, từ trong gương liếc nhìn Tô Hảo. Tô Hảo kéo tay Thành Linh, đối mặt với anh, mi mắt cong cong, Chu Dương bực bội, hận không thể ăn luôn cô.

Yên tĩnh.

Xe đến Lam Vịnh.

Mở cửa xe ra, liền nghe được tiếng cười nói bên trong truyền ra, xem ra mấy người cô Lý đã tới, Tô Hảo với Thành Linh xuống xe, Tô Thiến đứng ở trên bậc thềm đợi, nhìn thấy người đến, vui mừng chạy xuống, nắm tay Thành Linh: "Đến rồi đến rồi, nhanh lên, mọi người đang chờ bà đấy."

Thành Linh mỉm cười, đi theo bà ấy.

Tô Thiện thuận tay năm lấy tay Tô Hảo, Chu Dương hất tay Tô Thiến ra nhìn chằm chằm Tô Thiến, Tô Thiến đành phải thả ra, đưa Thành Linh đi trước.

Chu Dương và Tô Hảo đi cùng nhau, nắm lấy cổ tay cô, thấp giọng nói: "Mẹ em thật lợi hại, còn vừa ý Lý Dịch, anh em tương tàn?"

Tô Hảo khẽ lắc tay: "Bà ấy cũng chỉ nói một chút."

Chu Dương hừ lạnh.

Tô Hảo liếc anh một cái, biết anh nói dối.

Sau khi vào biệt thự, quả nhiên phòng khách rất nhiều các phu nhân, tất cả đều tao nhã, nhìn thấy Tô Hảo, lập tức vẫy tay: "Tới ngồi bên này, Hảo Hảo."

Tô Thiến cũng đứng dậy, từ bên người Chu Dương kéo Tô Hảo đi, Tô Hảo lập tức bị kéo đến bên một nhóm người. Cô Lý cười vẫy tay: "Chu Dương cũng tới đây."

Chu Dương dựa vào tủ rượu, uống một ngụm rượu lạnh, liếm khóe môi: "Mọi người chơi đi, con sẽ không tham gia."

Nói xong, mắt anh nhìn Tô Hảo trong đám người, sau đó đặt ly rượu xuống, lên tầng, đầu ngón tay cởi cà vạt.

Một đám người nhìn anh, nói: "Chu Dương vẫn là cái tính tình này, thật ra bên trong cái vòng tròn này, Chu Dương xem như có EQ cao nhất."

"Vậy sao?" Tô Thiến cười, "Cũng tạm được."

Cô Lý nắm tay Tô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net