Chương 66: Đánh cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng làm việc, rèm cửa đóng chặt, ánh sáng lờ mờ, Tô Hảo nắm lấy khăn trải sô pha, đầu ngón tay nổi lên mạch máu, trán cô dán vào tay vịn sô pha, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đôi môi liên bị Chu Dương ngăn chặn, quấn lấy, anh ở phía sau ôm cô, môi mỏng dời vị trí, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Lại thêm một lần nữa? Hử?"

"Em chóng mặt."

Anh cười một tiếng, hôn vành tai cô: "Như vậy không phải thoải mái hơn sao?"

Cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Chu Dương cười, lại lần nữa đẩy về phía trước.

Bàn tay to duỗi ra, năm lấy bàn tay của cô, cùng năm ngón tay của cô đan vào nhau. Giống như thần linh, đôi mắt hẹp dài nhìn người và mặt cô thật sâu.

Trong phòng làm việc có tiếng điện thoại vang lên.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tô Hảo bỗng mở to hai mắt, Chu Dương che môi của cô thở dài một tiếng.

Giây sau đó, đầu ngón tay Tô Hảo vội vàng giữ lấy sô pha, trong mắt hiện lên ánh nước, nhìn cánh cửa cách không xa, cô dùng sức đá chân.

Nhưng anh vẫn không buông tha cô.

Cô ngồi thằng lên, cắn bờ vai của anh, Chu Dương nhíu mày, cười nhẹ, nghiêng đầu ngăn chặn môi và hàm răng sắc bén của cô.

*

"Tô Hảo đâu?'

"Không biết."

Tô Thiến giữ Chu Cần Khải hỏi, hai vợ chồng đứng ngoài cửa phòng làm việc của Chu Dương, giác quan thứ sáu của Tô Thiến nói Tô Hảo ở trong thư phòng, Chu Khải Cần không dám nghĩ điều này, dù sao tính tình của con trai, ông vẫn biết một chút,

Tô Thiến cắn răng: "Đi gọi dì đưa chìa khóa, em muốn vào xem."

Chu Cần Khải nắm lấy tay bà: "Thôi quên đi, huống gì phòng làm việc của Chu Dương không có chìa khóa dự phòng, chúng ta cũng không vào được."

Tô Thiến che đầu: "Đầu em choáng."

Chu Cần Khải: "Anh đỡ em về phòng nhé?"

"Kêu người nhìn chằm chằm phòng làm việc."

Chu Cần Khải sửng sốt một chút, nói: "Chỗ này có giám sát, đợi một chút rồi xem?"

Lúc này Tô Thiến mới nhớ ra: " Đúng rồi, còn có giám sát."

Nói xong, bà lôi kéo Chu Cần Khải xuống tầng: "Trở về phòng xem giám sát."

Chu Cần Khải gật đầu, nhìn cửa phòng làm việc một chút, còn đóng chặt cửa nữa, ông thở dài, vòng tay ôm Tô Thiến hơi say, đi xuống tầng, phòng ngủ của bọn họ ở tầng hai.

Thành Linh cũng sắp xếp ở tầng hai, tầng ba có một phòng ngủ chính và phòng làm việc, còn có một phòng ngủ phụ, không có lựa chọn nào khác nên mới sắp xếp Tô Hảo ở tầng ba.

Sớm biết như vậy đã để Tô Hảo ở cùng một phòng với Thành Linh.

Hai vợ chồng xuống đến tầng hai, sau khi đi vào phòng, Tô Thiến dựa vào ghế sô pha, gọi Chu Cần Khải nhanh đưa máy tính bảng, Tô Thiến gắng gượng, cầm máy tính bảng xem.

*

Khoảng hai mươi phút sau, cả biệt thự đều đã đi ngủ, cửa phòng làm việc tầng ba mở ra, người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi với quần tây, chân trần ôm Tô Hảo đi ra, quần áo trên người Tô Hảo lộn xộn, tóc xõa ra, đôi chân dài ở đầu gối có vết bầm tím.

Đầu cô rất choáng, trước ngực Chu Dương, cổ áo hơi mở, ngoài dấu hôn còn có vế cắn, một mảng lớn. Vào phòng ngủ phụ, Chu Dương trực tiếp ôm vào phòng tắm, xả nước đầy bồn tắm, đặt cô vào, nước trong bồn tắm tràn ra.

Chu Dương nới lỏng cổ áo, nhìn cô, mấy giây sau cúi người hôn cô, chống ở thành bồn tắm mà hôn.

Nửa giờ sau.

Tô Hảo đã tỉnh táo hơn, tóc nhỏ giọt ẩm ướt, Chu Dương đứng sau lưng cô, sấy tóc cho cô, đôi mắt hẹp dài híp lại, bên trong phòng ngủ phụ, chỉ mở đèn tường.

Đầu lưỡi Chu Dương chạm vào khóe môi bị cô cắn khi ở trong phòng tắm, ban đêm dễ sinh ra cảm xúc khác, ví dụ như đố kỵ, ghen tuông, lòng chiếm hữu.

Sau khi chạm vào cô, cả người đều thỏa mãn, so với trong mơ thậm chí còn mê người hơn, trong mắt một giây cũng không thể rời khỏi cô, giọng nói anh rất thấp, hỏi: "Kết hôn 3 năm, hai người quan hệ như thế nào?"

Đối với sự việc tối nay phát sinh, mặc dù cảm giác nằm trong dự liệu Tô Hảo nhưng lại cảm thấy có chút đường đột, cô vẫn còn chất cồn cũng may không có ngất đi.

Cô miễn cưỡng dựa vào ghế sô pha, nghe được như vậy nhìn Chu Dương một chút.

Tư thế này của cô, tựa như dịu dàng cũng rất mê người. Yết hầu Chu Dương chuyển động, tim đập nhanh hơn: "Hử?"

Tô Hảo gãi đầu, bị anh nắm ngón tay, thưởng thức.

Máy sấy còn hoạt động, đầu tóc rối bời, cô hỏi: "Anh là muốn hỏi có phát sinh quan hệ hay không đúng không?"

Chu Dương mím môi, cười như không cười: "Anh biết nhất định là có."

Nói đến đây.

Anh càng có cảm giác ghen tỵ, như có kiến cắn anh.

Tô Hảo ừ một tiếng, gật đầu, thu hồi tầm mắt, tiếp tục dựa vào sô pha. Chu Dương nghe được tiếng ừ kia chỉ cảm thấy máu dồn lên cổ họng.

Đời này anh chưa từng có cảm giác như vậy.

Những giấc mơ kia của anh chẳng qua chỉ là mộng xuân, không đáng nhắc tới.

Biết đâu, những giấc mộng kia mới chỉ là bắt đầu.

Chiếc cổ mảnh khảnh của cô còn đọng lại trong tâm trí anh, làn da chỉ chạm nhẹ sẽ để lại dấu vết, ngay cả đôi tay nắm chặt sô pha, xinh đẹp như vậy luôn ở trong đầu anh.

Âm thanh máy sấy ngừng, Chu Dương cúi người, lại gần bên tai cô: "Chúng ta lại làm một lần nữa?"

Tô Hảo đang buồn ngủ.

Nghe nói như vậy liền lập tức tỉnh táo, đứng dậy lui về sau mấy bước: "Chu Dương, em thật sự rất mệt."

Anh nhìn cô như vậy, đứng lên, tay chống bên ghế sô pha, nheo mắt lại.

Tô Hảo chỉ vào cửa: "Anh đi ra ngoài."

Cô đi chân trần trên mặt thảm, khuôn mặt dịu dàng nhưng thái độ kiên quyết.

Hai người giằng co một lúc, trong mắt Tô Hảo đều là có ý đuổi người, đầu ngón tay Chu Dương gõ ghế sô pha: "Được, em ngủ sớm một chút."

Nói xong, anh đút tay vào túi vòng qua sô pha đi về phía cửa, vừa muốn đi ngang qua Tô Hảo, Tô Hảo lập tức tránh sang một bên, Chu Dương đột nhiên cúi người, vội vàng hôn lên khóe môi cô, sau đó đi về phía cửa phòng: "Ngủ sớm một chút."

Tô Hảo thở phào một hơi: "Biết rồi."

Bóng dáng cao lớn của anh biến mất sau cánh cửa.

Tô Hảo dựa vào tường hít một hơi thật sâu, cô đi về cửa phòng khóa trái cửa lại, trở lại giường nằm xuống, trên giường có nhàn nhạt mùi hoa oải hương, rất thoải mái, bị Chu Dương dọa bây giờ đã tỉnh táo, nằm cũng không ngủ được, cầm điện thoại lên lướt Wechat.

Lúc này, tích tích vang lên.

Tô Hảo mở ra.

Chu Dương: Đau không?

Mặt Tô Hảo lập tức đỏ lên.

Đau cái quỷ gì.

Đau thì thế nào.

Tô Hảo: Cút.

Chu Dương: Là anh không suy nghĩ cẩn thận.

Tô Hảo: Em muốn ngủ.

Chu Dương: Chậc, được.

Chu Dương: Ngủ ngon, bà xã.

Tô Hảo không trả lời, thả điện thoại trên tủ đầu giường, kéo chăn, cố gắng ngủ.

*

Cởi một chiếc cúc áo, Chu Dương xoa nhẹ môi dưới, quay vào phòng làm việc lấy điện thoại, vừa đi ra liền thấy Tô Thiến vội vàng từ trên lầu đi xuống, chỉ vào anh.

"Chu Dương!"

"Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?" Chu Dương mím môi ngáp một cái.

Tô Thiến này bộ quần áo anh mặc, nghĩ đến tất cả những gì đã thấy, bà nắm chặt lan can, hít sâu một hơi: "Nếu con đã chọn ở bên Tô Hảo thì nhất định phải đối xử tốt với con bé, nếu không mẹ không nhận đứa con trai này."

Chu Dương ngáp một nửa, ngước mắt lên nhìn Chu Cần Khải đi xuống phía sau Tô Thiến, anh lười biếng dựa vào cửa, gật đầu: "Yên tâm, mẹ không có cơ hội này."

Tô Thiến nhìn bộ dạng này của anh, bà nghiến răng nghiến lợi đi nhanh hai bước, đi tới phòng ngủ phụ, thò đầu nhìn vài lần, quay đầu nhìn Chu Dương: "Hảo Hảo sao rồi?"

Chu Dương: "Ngủ rồi."

Tô Thiến thở phào một hơi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh nhìn phòng làm việc nghĩ thầm Chu Dương sao có thể phóng túng như vậy.

Vừa nghĩ tới Tô Hảo dịu dàng như vậy mà bị bắt nạt.

Thật là đau đầu.

Bà xoa trán.

Chu Dương thấy vậy liền nhìn Chu Cần Khải: "Ba, xuống đem mẹ về phòng nghỉ ngơi."

Chu Cần Khải đi xuống ôm Tô Thiến, trước khi đi cũng liếc nhìn Chu Dương, Chu Dương với ba nhìn nhau, anh nhíu mày, Chu Cần Khải hỏi: "Sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?"

Chu Dương cười, đẩy cửa phòng ngủ chính ra, đóng cửa lại, anh cởi những cúc áo còn lại, vừa cười vừa nhìn tin nhắn với Tô Hảo trên điện thoại.

Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ, cảm giác ghen tỵ vẫn còn gặm cắn anh.

Đường Duệ.

Thì có tài đức gì?

À.

Không, lúc cao trung anh đã làm gì? Sao lại không cho cô cúc áo?

Lúc còn sống.

Anh nếm được mùi vị hối hận.

*

Dù trằn trọc cả một đêm, ngày hôm sau Tô Hảo vẫn dậy sớm, cô phải xem Thành Linh, chỉ là tối hôm qua uống rượu còn náo loạn, nên không chú ý, đến phòng tắm rửa mặt mới phát hiện dấu vết quá nhiều, cô lập tức quay người ra ngoài, cầm che khuyết điểm bôi lên một lớp thật dày, còn bôi thêm ở đầu gối.

Cũng may hôm nay mặc quần tây, Tô Hảo thả tay áo xuống, cài cúc áo, quay người đi ra ngoài, sau khi ra cửa nhìn thấy phòng làm việc, tai cô đỏ lên.

Tình cờ gặp bảo mẫu ở đây, cô với bảo mẫu chào hỏi.

Bảo mẫu đang làm vệ sinh, dừng lại mỉm cười: "Chào buổi sáng, Tô tiểu thư."

"Bà chủ đang ăn sáng dưới tầng với mọi người, cô đi xuống sao?"

Tô Hảo: "Mẹ tôi ở đâu?"

"Bà Thành cũng vậy, cũng ở dưới tầng, bà ấy cũng đang đi tìm cô, định lên nhưng Chu thiếu nói cô còn đang ngủ, bây giời Chu thiếu đang đi dạo trong vườn với bà ấy."

Chu Dương?

Tô Hảo sửng sốt, cô nói cảm ơn với bảo mẫu rồi đi xuống tầng, Tô Thiến cùng cô Lý đang ăn sáng nhìn thấy Tô Hảo thì kêu một tiếng.

Tô Hảo đáp lời, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Chu Dương tay đút trong túi, đúng là đang đi dạo với Thành Linh, vậy mà ha người lại nói chuyện vui vẻ.

Tô Hảo nhìn mấy lần, anh thế mà lại nhìn giống dáng vẻ quý ông lịch lãm.

Bây giờ Thành Linh đã tỉnh táo, nhìn tâm trạng cũng không tệ lắm, Tô Hảo không đi qua mà đi về phía phòng ăn, chào hỏi với mấy người Tô Thiến.

Tô Thiến lập tức kéo Tô Hảo, nhiệt tình kéo cô ngồi bên cạnh mình, còn chen qua cô Lý, cô Lý mang theo vẻ mặt đã biết tất cả, nhìn Tô Hảo.

Tô Thiến đem sửa bò cho Tô Hảo, còn lấy thêm mứt hoa quả cho Tô Hảo: "Hôm nay là bữa sáng kiểu tây, nhưng dì có nói với người làm nấu cho con một chút cháo yến mạch."

"Dì, đem cháo yến mạch lên đi."

"Đến đây đến đây."

Một lát sau, dì giúp việc đem cháo yến mạch cho Tô Hảo, Tô Hảo thấy những người khác không có, sửng sốt. Cô Lý cầm khăn tay lau khóe môi, cười nói: "Con gái, đây là nấu riêng cho con, dù sao cũng uổng rượu hại thân."

Triệu Kiều cũng sờ tay Tô Hảo: "Thật là một cô gái tốt, Tô Thiến, bà thật may mắn."

Tô Thiến có chút đắc ý nhưng không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Những người còn lại không hiểu lắm, sao bây giờ lại nói may mắn? Hôm qua không phải còn nói giới thiệu bạn trai cho Tô Hảo sao? Tình huống gì vậy.

Cháo ăn ấm dạ dày rất ngon, Tô Hảo ăn cháo trước sau đó uống sữa tươi ăn bánh mỳ. Mọi người đang nói chuyện, một lúc sau Thành Linh trở về, Chu Dương đi vào với bà, lại kéo ghế cho bà, Thành Linh đặt tay lên trán Tô Hảo: "Tối hôm qua uống say sao?"

Tô Hảo đứng dậy, kéo Thành Linh ngồi xuống, nói: "Còn vẫn ổn, mẹ thì sao?"

"Mẹ không sao, cảm giác uống rượu vào sẽ ngủ ngon hơn."

Tô Hảo cười.

Thành Linh đã ăn sáng xong, lúc này ngồi xuống cạnh cô, Thành Linh ngồi quá gần Tô Hảo sợ che khuyết điểm không che được, cô chỉnh lại cổ áo.

Bắt gặp ánh mắt Chu Dương đang dựa vào sô pha xem điện thoại, đôi mắt anh nhìn cô thật sâu.

Tô Hảo lườm anh một cái.

Chu Dương bật cười ra tiếng.

Mấy giây sau anh đi tới, lấy khăn tay đi sát qua bờ vai Tô Hảo, đôi mắt rơi vào nơi cổ áo cô, nhẹ nhàng hỏi: "Dùng cái gì vậy? Che được hết dấu hôn?"

Toàn thân Tô Hảo cứng đờ, không trả lời, sắc mặt không đổi ăn cháo.

Chu Dương cười như không cười: "Có lẽ anh phải chuẩn bị cho em mấy hộp che khuyết điểm? Sau này mỗi ngày em đều phải che dấu hôn."

Tô Hảo nắm chặt thìa.

Anh ở gần, giọng nói trầm thấp.

Chỉ có cô nghe thấy.

Thành Linh vẫn còn bên cạnh cô, mặc dù Thành Linh cùng mấy người Tô Thiến nói chuyện nhưng ngồi gần, Tô Hảo run vì sợ.

"Cút." Tô Hạo nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Chu Dương: "Được."

Anh xứng đáng được thân mật, trước khi đi môi anh từ bên tai cô lướt qua.

*

Ăn sáng xong, các chị em mỗi người đều ra về, Tô Thiến lôi kéo Tô Hảo và Thành Linh đi tiễn mọi người, đều là những người xinh đẹp lại có khí chất, họ tự lái xe đi. Tô Thiến nói với Thành Linh: "Hai người ở lại với tôi một ngày chứ?"

Tô Hảo và Thành Linh nhìn nhau, hôm nay là thứ bảy Tô Hảo cũng không phải đi làm, Thành Linh cười, nói: "Được."

Ba người đi vào cửa.

Nhìn thấy Chu Dương thắt cà vạt, trong miệng ngậm điếu thuốc đang đi xuống, khuôn mặt phong lưu, nhìn về phía này rơi trên người Tô Hảo.

Từ tối hôm qua ánh mắt anh càng trở nên thâm trầm, chứa một chút cuồng dã, Tô Hảo không thèm để ý tới ánh, dời ánh mắt đi, Tô Thiến đối với Chu Dương cũng bất mãn.

Chỉ có Thành Linh buổi sáng nói chuyện cùng Chu Dương một lúc nên thân cận một chút, bà hỏi: "Đi công ty à?"

Chu Dương cầm điếu thuốc xuống, khóe môi cười: "Đúng vậy."

Thành Linh gật đầu.

Chu Dương lại cắn điếu thuốc, thắt lại cà vạt, cầm lấy áo khoác bảo mẫu đưa qua, mặc vào sau đó đi tới trước mặt Tô Hảo, cúi đầu nhìn cô một cái.

Tô Hảo cảm thấy người này thật sự liều lĩnh, cô nói: "Lái xe cẩn thận."

Chu Dương mỉm cười: "Được."

Sau khi anh đi vòng qua, chỉnh lại cổ áo, lấy chìa khóa xe trong tủ rồi đi ra ngoài.

Tô Thiến nhìn Tô Hảo.

Tô Hảo cũng nhìn Tô Thiến, hai người đều hiểu ý tứ trong mắt nhau.

Thành Linh chỉ thấy tương tác của Tô Hảo với Chu Dương có chút thân mật nhưng không nghĩ nhiều.

*

Công ty như Cao Lân không phân biệt thứ bảy hay người thường, cho dù là thứ bảy công ty vẫn rất náo nhiệt, một chiếc xe Bentley đen đỗ trước cổng tòa nhà.

Chặn ở cửa chính rất phách lối.

Gác cổng thấy vậy đi đến mở cửa xe.

Chu Dương chân dài bước xuống, cài khuya áo khoác.

Lục Khởi cũng từ vị trí lái đi xuống, trong tay cầm theo một túi tài liệu, liếc nhìn tòa nhà, đáy mắt thoáng qua một chút thương hại.

Cửa ghế sau mở ra, một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai bước ra, hai tay đút túi quần, cổ hơi rụt vì lạnh.

"Chu tổng, chỗ này sao?" Người đàn ông giơ mũ lên hỏi.

Chu Dương nhìn anh ta, cười không trả lời. Anh đi đến bậc thang, hai người khác đi theo, trước tiếp đi vào sảnh, đến tầng chỗ Đường Duệ.

Đường Duệ đang cầm tài liệu đi ra.

Nhìn thấy Chu Dương, Đường Duệ vô thức siết chặt tài liệu, Chu Dương nhìn thấy anh ta bước chân cũng dừng lại, ngón tay thon dài kéo cà vạt sau đó thờ ở đi qua, đứng trước mặt Đường Duệ, đôi mắt hẹp dài như đang nhìn thấy con kiến.

Một giây sau, anh nhìn mũi chân một chút, nhếch môi nói: "Đường Duệ, chúng ta đánh cược."

"Cược gì?" Đường Duệ lạnh nhạt lên tiếng hỏi.

"Anh dám hay không?" Chu Dương nhìn anh ta, đầu lưỡi chạm vào răng.

Kẻ đến không có ý tốt.

Không chỉ vậy, cảm giác nguy cơ mạnh mẽ khiến toàn thân Đường Duệ căng thẳng, ánh mắt người này như chó sói khát máu, Đường Duệ cắn chặt hàm răng.

Lúc này người xung quanh đều đứng lên, nhìn một màn này, còn có thêm 2 cộng sự của Cao Lâm ở đây, bọn họ cũng hoang mang nhưng trong lòng đều có cảm giác bất an.

Đường Duệ không muốn chịu thua: "Dám."

"Rất tốt." Chu Dương cười, tay anh nâng lên.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi lên, đẩy nhẹ mũ ra, mọi người nhìn rõ mặt đều hít vào một hơi.

Cmn.

Ông trùm thương nhân.

Phó Duyên.

Đm.

Đường Duệ nhìn thấy Phó Duyên kinh ngạc vài giây.

Người này không phải đang đi chữa bệnh sao.

"Chỉ giáo nhiều hơn, Đường Duệ." Phó Duyên lịch sự đưa tay ra.

Nhưng khó để che giấu sự kiêu ngạo.

Quý tử bần hàn.

Chính là Phó Duyên.

Thiên tài mười ba tuổi, đầy kiêu ngạo.

Đường Duệ mím chặt môi, đưa tay năm lấy, hướng về người nhỏ tuổi hơn so với anh ta kêu: "Đàn anh."

"Khách khí rồi, anh bây giờ lợi hại hơn tôi." Phó Duyên mỉm cười.

Chu Dương vỗ tay: "Được rồi, nếu đã quen biết vậy thì không cần nói nhiều."

Chu Dương nhìn về phía Đường Duệ, giữ môi, nói: "Hai người hôm nay đấu với nhau một ván, thua tôi đầu tư 1 tỷ vào Cao Lân, thắng thì Đường Duệ, anh cút khỏi Lê Thành, à đúng rồi, thuận tiện cút khỏi Cao Lân."

Vừa dứt lời, mọi người xôn xao.

Đồng tử Đường Duệ siết chặt, không dám tin nhìn Chu Dương.

Chu Dương mỉm cười, tay đút trong túi, đôi mắt hẹp dài hiện lên lạnh lùng, ẩn chứa sát khí.

Anh bóp nhẹ đầu ngón tay.

Vẻ mặt đố kỵ chưa hoàn toàn biến mất.

Hai người nhìn nhau, Đường Duệ mơ hồ nhìn thấy vết cắn bên cổ áo Chu Dương, rất rõ ràng, trong lòng Đường Duệ chấn động, cơn đau dày đặc bò lên khắp người.

Anh ta gật đầu: "Được."

Nói xong anh ta gỡ thẻ công tác trên cổ xuống, nhìn Phó Duyên, Phó Duyên mỉm cười, anh ta cười khóe môi có lúm đồng tiền nhưng rất nhạt, đó là lúm đồng tiền nghịch ngợm nhưng đẹp trai.

"Đã lâu không tới, có chút không quen, đàn em dẫn tôi đi xem."

"Đàn anh khách khí rồi."

Cổ họng Đường Duệ đắng ngắt.

Hai người đi về phía phòng làm việc.

Hai vị cộng sự nhìn nhau.

Bọn họ không miễn cưỡng Đường Duệ, nhưng nghĩ tới 1 tỷ lại cảm thấy đánh giá đánh cược một lần, làm chứng khoán luôn có rủi ro cao.

Hơn nữa, Đường Duệ có cơ hội lựa chọn nhưng anh ta chọn đánh cược, bọn họ cũng không thể nói gì, chỉ âm thầm cầu nguyện Đường Duệ có thể đánh bại Phó Duyên.

Chu Dương không đi vào nhìn mà khoanh chân ngồi ở ghế sô pha, nghịch điện thoại, gửi một tin nhắn Wechat cho Tô Hảo.

Ngày thường chỉ một mình Tô Thiến ở nhà, cắm hoa xem phim, tìm người đánh bài hoặc làm đồ ngọt, thỉnh thoảng ăn trộm dâu tây, hôm nay có thêm Tô Hảo với Thành Linh, ba người cùng làm đồ ngọt, cùng xem chương trình truyền hình rất vui vẻ. Điện thoại Tô Hảo đặt ở trên bàn vang lên hai tiếng tích tích.

Tô Hảo cầm lên nhìn.

Chu Dương: Bà xã, đang làm gì vậy?

Tô Hảo nghiêng người cách xa Thành Linh một chút, gõ bàn phím.

Tô Hảo: Đang làm đồ ngọt.

Chu Dương: Chụp cho anh xem một chút.

Tô Hảo: Hình ảnh.

Chu Dương: Em làm cái nào?

Tô Hảo: Không phải em làm.

Chu Dương: Vậy xấu quá.

Tô Hảo: Tất cả đều là dì Thiến làm.

Chu Dương: Cũng xấu.

Tô Hảo: ......

Tô Hảo đưa điện thoại cho Tô Thiến xem, trên mặt Tô Thiến có dính bột mì, cúi đầu nhìn đôi mắt mở to, một giây sau cầm lấy điện thoại, gõ liên tục.

Sau đó điện thoại lại vang lên.

Cô ấn mở.

Chu Dương: Em mách lẻo?

Chu Dương: Được đấy, mẹ chồng nàng dâu một lòng.

Tô Hảo: ...... Anh nhanh làm việc đi.

Chu Dương: Không có nhiều việc, rảnh nên tìm em trò chuyện.

Tô Hảo thì không rảnh, cô để điện thoại xuống, không xem tin nhắn Chu Dương gửi nữa, đi qua giúp Tô Thiến với Thành Linh. Thành Linh làm cơm trưa, đều là món Tô Thiến thích, Tô Hảo rất vui vẻ, sau đó ba người vừa nghỉ ngơi vừa xem phim trong phòng, buổi chiều thì cắm hoa.

Cái này Thành Linh rất có hứng thú.

Nhưng Tô Hảo thì không, cô ngồi một bên nhìn hai người làm rồi chấm điểm.

Buổi chiều trôi qua.

Vừa ăn xong cơm tối.

Điện thoại Tô Hảo vang lên.

Là Đường Du gửi tin nhắn ở Wechat.

Đường Du: [Liên kết.]

Đường Du: Buổi sáng Chu tổng mang theo một ông lớn đánh cược với Đường Duệ, Đường Duệ thua tất cả đều ở tin tức.

Tô Hảo sửng sốt, không biết vì sao lại nhớ tới điều tối hôm qua người đàn ông kia hỏi, cô do dự một chút không dám tin ấn mở tin kia.

#Tin nhanh Cao Lân: Đánh cược thua, Đường Duệ rời công ty, có người biết chuyện tiết lộ.

Mở đầu là khuôn mặt phấn chấn của Đường Duệ, phía dưới ý chính là Chu Dương tứ thiếu gia Lê Thành mang theo Phó Duyên đi Cao Lân đánh cược với Đường Duệ, Chu Dương dùng 1 tỷ làm điều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net