Chương 67: Nhiều ít ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi Đường Duệ sống cũng là trung tâm, ngoài cửa chính là đường lớn, xe cộ không ngừng lướt qua, ánh đèn lóe lên. Đèn đường chiếu vào trên người, cái bóng rõ ràng trên mặt đất, bên ngoài tiểu khu lúc này lại hoàn toàn yên tĩnh, Chu Dương tháo cà vạt, nhưng anh không vội lấy xuống mà treo nó ở hai bên.

Đôi mắt ẩn tình thường ngày bây giờ mang theo chút bối rối.

Cái cằm lạnh lẽo, căng thẳng.

Tâm tình Tô Hảo phức tạp có chút muốn tiến lên sờ mặt anh nhưng nghĩ tới những chuyện anh làm trong mắt cô chút dịu dàng đổi thành có chút lạnh.

"Bà xã....." Anh thấp giọng gọi.

Có chút đáng thương.

Tô Hảo mím môi: "Không phải em nói rồi sao, một tháng tới không muốn gặp nhau, anh bình tĩnh một thời gian."

Anh cười lạnh một tiếng: "Đó không phải là em đơn phương nói sao?"

Tô Hảo dừng lại: "Em nói thì vô dụng?"

Chu Dương cắn chặt hàm răng, nếu cô nói vô dụng thì anh đã không tới đây, nghĩ đến đây anh kéo cổ áo mình sau đó quỳ xuống.

Tô Hảo thấy vậy lập tức tiến lên, nắm lấy cổ áo anh, thấp giọng nói: "Không được quỳ."

"Anh sai rồi, xin lỗi em." Chu Dương trở tay nắm lấy tay cô, giọng nói rất thấp: "Chỉ cần em không bắt anh không được gặp em một tháng là được."

"Chỗ này là đường lớn, là nơi công cộng!" Tô Hảo không khỏi cắn răng.

"Anh không quan tâm."

Chu Dương nhìn thoáng qua nơi này, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường: "Mọi người đều đang nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, chồng cũ của em cũng thế, vậy nên để anh ta xem anh có thể làm những chuyện gì vì em."

Trong lời nói của anh có điều gì đó.

Tô Hảo nhất thời không hiểu được.

Cô cau mày.

Nhưng vì nghe không hiểu thì cô sẽ không rối rắm.

Chỉ nắm chặt cổ áo anh, nhẹ giọng nói: "Nếu anh còn tiếp tục dây dưa với anh ta thì cũng không phải chỉ là một tháng."

Đôi mắt Chu Dương co rụt lại, giọng nói khàn khàn: "Em nói cái gì?"

"Em nói nếu anh còn dây dưa thì cũng không phải chỉ là một tháng." Tô Hảo không sợ liền lặp lại lần nữa, giọng điệu kiên quyết. Chu Dương nhìn chằm chằm vào cô, nửa giây sau anh cắn răng nắm chặt tay cô, sau đó cúi đầu ngăn chặn môi của cô. Tô Hảo sửng sốt đánh mạnh, Chu Dương ôm chặt eo cô hôn một cách mãnh liệt. Tô Hảo đánh cũng vô dụng, ngón tay anh giữ mặt cô nâng lên.

Đầu lưỡi anh câu lấy cô, Tô Hảo hít thở không thông, rụt vai lại thì thầm hai tiếng, anh cắn môi dưới của cô, vuốt ve vài cái, nói: "Em nói bao lâu?"

Tô Hảo nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, trán cô tựa vào cổ anh, đầu ngón tay hơi run nắm áo sơ mi của anh, hồi lâu sau mới tìm lại được giọng mình: "Một tháng."

"Để anh bình tĩnh một chút."

Lần này Chu Dương chỉ đơn giản nói: "Được."

Anh cúi đầu, lòng bàn tay xoa sau lưng cô.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn về ô tô màu đen có đèn sáng, sau đó buông cô ra, Tô Hảo lấy lại tỉnh táo lùi ra một bước nhưng Chu Dương quỳ xuống, giữ cổ chân cô kéo về phía trước, đem dây giày cô tháo ra rồi thắt lại. Tô Hảo ngẩn người ra, hai tay giấu sau lưng.

Anh hôn quá ác.

Bây giờ cô vẫn còn run,

Sau khi thắt xong dây, Chu Dương đứng dậy, cầm lấy cà vạt trong tay cô, nói: "Ba mẹ họ Đường có thể hiểu được, em không cần lo lắng."

Tô Hảo im lặng không lên tiếng.

Sắc mặt cô hiện vẻ không đồng tình.

Chu Dương nhìn cô vài lần, xoa nhẹ khóe môi dưới, quay người, ngón tay thon dài có chút run rẩy, đút vào túi, Tô Hảo bị anh hôn thật ra anh rất sợ, sợ không chỉ một tháng không được thấy cô. Sau khi lên xe anh nghiêng đầu, cầm điếu thuốc rồi châm lửa rồi kéo cửa sổ xe lên.

Xe không đi mà vẫn dừng ở chỗ cũ.

Tô Hảo đứng tại chỗ, ngọn đèn chiếu lên người cô.

Cô run rẩy một hồi, tim đập nhanh, cầm điện thoại gọi cho Đường Duệ, cô nhìn xe Chu Dương, cửa sổ xe đóng chặt nên không thấy bên trong.

Tô Hảo không đi lại nhìn, xoay người, đi về cửa tiểu khu.

Sau khi gọi điện, đối phương không nghe, lúc này cách đó không xa cửa xe mở ra, một người đàn ông xuống xe, chuông điện thoại vang lên. Tô Hảo nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn lại thấy Đường Duệ mặc vest đi giày da, anh ta cởi áo khoác vest, khoác trên cánh tay đi tới.

Nơi anh ta đứng ánh đèn lờ mờ, càng đi tới càng thấy rõ vẻ mặt anh ta.

Không tiều tụy nhưng sắc mặt tái nhợt, anh ta nhìn thấy Tô Hảo, người cô mảnh mai đứng ở đèn, trong lòng chua xót, Tô Hảo tiến liên một bước: "Đường Duệ."

"Rất xin lỗi, mặc dù tình huống cụ thể như thế nào em không rõ nhưng chuyện này có liên quan đến em nên em xin lỗi." Sau khi nói xong cô lấy một chiếc thẻ đưa cho anh ta: "Thẻ này em vẫn cảm thấy không thể nhận, nhiều năm anh ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì nên tiền này anh nên cầm lấy."

Đường Duệ nhìn tấm thẻ kia, sau đó nhìn về phía cô.

"Em không cần tiền của anh, em cần anh ta phải không?" Đột nhiên anh hỏi.

Tô Hảo sửng sốt một lúc, cô dừng lại nhìn anh ta. Đáy mắt Đường Duệ thoáng lóe lên, sau đó nói: "Anh không sao, thẻ này em giữ lấy."

Tô Hảo không nghĩ anh ta sẽ có suy nghĩ này.

Anh ta nói cô bây giờ ở bên Chu đại thiếu gia Lê Thành vậy nên mới không cần tiền của anh ta. Tô Hảo cảm thấy buồn cười trong lòng, cô ném tấm thẻ xuống đất.

Muốn hay không muốn.

Đường Duệ cũng sửng sốt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ dưới chân.

Tô Hảo nói: "Anh ấy cho em một tấm thẻ nhưng em không cần, bọn em là người yêu, anh ấy cho em cái gì em đều có thấy nhận lấy."

Sau đó, cô lại nói: "Bởi vì biết việc này không thể cứu vãn, em cũng không thể trả lại công việc cho anh, thẻ này trả lại cho anh cũng hy vọng sẽ giúp anh tình hình trước mắt."

Đường Duệ không nói gì, cũng không lấy cái thẻ kia.

Anh ta nhìn về phía Tô Hảo, nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô.

Tô Hảo: "Anh ở phố Wall nhiều năm như vậy nhất định đã trải qua nhiều chuyện, nhiều khó khăn nên em nghĩ lần này anh cũng sẽ qua được, đúng không?"

Trong lòng Đường Duệ chấn động, sững sờ nhìn cô.

Cô đang khích lệ anh.

Nhưng vừa rồi anh đã có suy nghĩ gì vậy.

Đột nhiên anh có chút suy sụp và tuyệt vọng.

"Hảo Hảo, em có thể đi với anh không?"

Tô Hảo: "Em đi với anh thì có việc gì? Đừng nói những lời như vậy, anh sẽ ổn thôi."

Anh ta cho tới bây giờ cũng không phải không có cô thì không thể sống. Tô Hảo luôn rõ ràng, trên đời này làm gì có chuyện có người không có ai thì không thể sống.

"Ở chỗ chú, em sẽ gọi cho chú, anh không cần lo lắng." Tâm trạng Tô Hảo đã tốt hơn, nói xong cô quay người rời đi, Đường Duệ thấy cô đi vội vàng đuổi theo, chiếc xe Bentley đột nhiên sáng đèn chiếu thẳng lên mặt Đường Duệ.

Ánh đèn chói mắt có thể thấy được ánh sáng màu cam trong xe cùng với khuôn mặt sắc bén của người đàn ông.

Đường Duệ dừng bước chân, đưa tay che.

Không thể di chuyển.

Không có ai giữ anh ta thế nhưng anh ta không thể di chuyển. Một giây say, Đường Duệ a một tiếng, kêu lên.

Một bước sai, từng bước sai.

Tô Hảo đi đến bên lề đường, đúng lúc có taxi đi tới, cô không quay đầu nhìn Đường Duệ, cũng không nhìn chiếc Bentley kia, cô lên xe.

Gọi cho ba Đường.

Điện thoại kết nối.

Âm thanh ba Đường truyền đến: "Hảo Hảo."

Tô Hảo nhẹ giọng nói: "Chú, chú dạo này khỏe không?"

"Chú rất khỏe, dì cũng khỏe, em gái cũng khỏe."

Tô Hảo ừ một tiếng, nhìn cảnh đêm bên ngoài, nói: "Chú, việc của Đường Duệ chú có biết không?"

"À, chú biết, lúc chiều người của công ty Cao Lân có gọi điện tới, nói Đường Duệ cùng người khác đánh cược bị thua bên bây giờ phải tìm công việc mới nhưng nó phải chuyển đến một thành phố khác. Người đàn ông đó nói ở trong xã hội chuyện gì cũng có thể xảy ra, bọn ta không cần lo lắng, nói năng lực của Đường Duệ rất mạnh đi làm chỗ nào cũng được, con cũng vừa nghe nói sao? Nó cũng thật là, sao lại nhất thời đánh cược với người khác, nhưng mà như vậy cũng tốt, con cái mà, ở bên ngoài sức khỏe là quan trọng nhất, những cái khác bọn ta cũng không cầu mong gì."

Tô Hảo nửa ngày cũng không lên tiếng.

Ba Đường còn cảm khái bày tỏ một số ý kiến.

Có vẻ như người của Cao Lân đã nói chuyện rất ổn, thành công để ba Đường chấp nhận chuyện này, Tô Hảo dựa lưng vào ghế, những lời nghĩ trong đầu không nói ra.

Người kia có phải người của Cao Lân hay không thì không biết nhưng nhất định có liên quan với Chu Dương, đầu tiên anh đưa Tô Hảo ra khỏi chuyện này, sau đó làm cho nó chỉ như một vụ đánh cược, sau đó đề cập đến năng lực làm việc của Đường Duệ khiến ba Đường hoàn toàn yên tâm, đúng kiểu tiền trảm hậu tấu, ổn định được người nhà Đường Duệ. Sau này nếu Đường Duệ vì chuyện này mà ầm ĩ thì phải xem anh ta có phải đứa con hiếu thảo hay không.

Chu Dương tính toán như vậy.

Đơn giản không giọt nước nào lọt.

EQ cao.

Anh cũng để cho Đường Duệ lựa chọn, có muốn đem Tô Hảo vào vấn đề này hay không để mối quan hệ của Tô Hảo với ba mẹ Đường có khoảng cách.

Lúc đó Đường Duệ có được lựa chọn sao?

Anh ta không được chọn.

Trừ khi anh ta thật sự muốn từ bỏ Tô Hảo.

"Tô Hảo, con nói với Đường Duệ một tiếng, để cho nó đừng hành động theo cảm tính, ở cái tuổi này rồi phải chững chạc một chút." Ba Đường lại quay lại chủ đề.

Tô Hảo hoàn hồn, nhẹ giọng đáp lời: "Vâng."

"Mẹ con đâu?"

"Mẹ con đang ở chỗ dì Tô Thiến."

"À đúng rồi, quan hệ của mẹ con với Tô Thiến vẫn luôn rất tốt, lần trước cảm ơn con đã đi nhìn Đường Duệ, nó đôi lúc chính là tốt khoe xấu che."

"Không có gì ạ, nên làm."

Sau khi trò chuyện xong, xe đến tiểu khu Hoa Huy, Tô Hảo xuống xe, lên tầng. Lên tới tầng ba mới bấm điện thoại gọi cho Thành Linh: "Mẹ, lúc nào thì mẹ trở về?"

" Dì Tô Thiến của con nhất định muốn giữ mẹ lại, việc của con thế nào rồi? Muốn qua đây không?" Ngữ khí Thành Linh có chút bất đắc dĩ, chú yếu ngày mai là chủ nhật, Tô Thiến nói Tô Hảo không phải đi làm, không cần vội vã trả về.

Tô Hảo nghe xong, nói: "Vậy cũng tốt, mẹ ở lại thêm một đêm, con không qua đâu."

"Vậy đêm nay con đi ngủ sớm một chút."

"Vâng, con vào nhà đã."

Răng rắc một tiếng, mở cửa ra.

Tô Hảo đi vào, thuận tiện cúp điện thoại, một ngày không có người ở nên có chút ngột ngạt, cô đi mở cửa sổ, mở cửa sổ ban công ra một chút để gió có thể vào.

Phòng không sạch lắm nên Tô Hảo thuận tiện làm vệ sinh sạch sẽ, đem ghế sô pha dời đi, phía dưới có chút bụi, sàn nhà hút bụi không được tốt.

Cô ngồi xổm xuống làm, khi đứng lên eo có chút đau nhức, cô nhìn lịch.

Ngày mai là ngày 28.

Là ngày đến kỳ của cô.

Vì phòng tránh ngày mai đau không chịu được, Tô Hảo không làm vệ sinh nữa, lấy đồ ngủ đi tắm nước nóng, sau khi ra ngoài thì rót một ly nước đường đỏ để uống.

Nhìn thời gian, không sớm cũng không muộn, kể từ khi Thành Linh đến ngôi nhà này trở nên ấm áp hơn giống một ngôi nhà, bây giờ chỉ một mình cô nên cảm thấy có chút vắng vẻ.

Nằm ở trên giường.

Tô Hảo nghiêng người, cầm điện thoại xem.

Wechat tích tích vang lên.

Chu Dương: Bà xã.

Chu Dương: Em ngủ chưa?

Tô Hảo không lên tiếng, nhìn Wechat không nói gì.

Chu Dương: Em nói là không gặp mặt nhưng không nói không liên lạc.

Tô Hảo: "......"

Chu Dương: Hử?

Chu Dương: Anh nhớ em rồi.

Liên tiếp nhiều tin nhắn.

Tô Hảo: Đi ngủ.

Chu Dương: Nằm trên giường à?

Tô Hảo: Em muốn thêm không liên lạc.

Chu Dương: Em muốn như thế nào?

Tô Hảo: Anh nói xem?

Chu Dương: ......

Một phút sau.

Chu Dương: Anh biết vì sao em tức giận.

Chu Dương: Vì anh như vậy, vậy em quản anh đi, anh vui lòng.

Chu Dương: Vậy nhưng anh cũng có quyền ghen.

Tô Hảo: Anh thu lại cái tính tuyệt tình bướng bỉnh của anh đi.

Chu Dương: Rất tuyệt sao?

Tô Hảo liếc mắt một cái, đây là khái niệm khác biệt.

Chu Dương: Thật muốn một tháng không gặp mặt?

Tô Hảo: Đúng.

Chu Dương: ......

Theo cái tính tình này của anh, Tô Hảo nghĩ nếu lần này cô không kiên quyết thì anh sẽ thuận thế leo lên, về sau cô như thế nào thì anh đều sẽ không coi là chuyện quan trọng.

Tô Hảo lòng cứng rắn, nhắm mắt lại.

Mấy giây sau mở mắt ra cầm điện thoại lên nhìn.

Bên kia không trả lời.

Tô Hảo lần nữa nhắm mắt, cất điện thoại, ngủ.

*

Ngày thứ hai, Tô Hảo cảm thấy cơ thể không có chút sức lực nào, đau lưng và hơi chóng mặt, mỗi lần cô tới kỳ kinh nguyệt, cô luôn có nhiều vấn đề, cũng may hôm nay không cần phải đi làm. Sau khi cô đứng dậy, đi nấu cháo trước sau đó rửa mặt, hôm nay không có nắng, bên ngoài nhiều mây, Tô Hảo mặc một chiếc áo lên, ăn sáng xong bụng cô bắt đầu đau âm ỉ từng đợt.

Cũng may trên ghế sô pha có một chiếc chăn nhỏ, Tô Hảo lấy tới, đè lên bụng, nhắm mắt lại chờ cơn đau qua đi.

Thời tiết trở lạnh, điều này càng nghiêm trọng hơn.

Cửa lúc này có tiếng gõ cửa.

Tô Hảo yếu ớt hỏi: "Ai vậy?"

"Chuyển phát nhanh, bà Thành Linh đặt." Bên ngoài vang lên giọng nói trong trẻo, trong lòng Tô Hảo ấm lên, mẹ cô vẫn luôn nhớ tới vấn đề của cô.

Cô đứng dậy, khoác áo lên lên vai, kéo cửa ra, đưa tay nói: "Cảm ơn."

Đứng bên ngoài có một người đàn ông cao lớn, đội một chiếc mũ lưỡi trai, Tô Hảo ngẩng đầu nhìn, chiếc mũ của người đàn ông đè rất thấp không thấy rõ khuôn mặt, trong tay mang theo một cái túi, Tô Hảo đau đến có chút mơ hồ, nhưng mắt vẫn nhìn thấy được đồng hồ của anh, rồi nhìn thấy bóng người đang đi xuống cầu thang còn nhìn lên một chút.

Đó mới là anh chuyển phát nhanh thật sự.

Tô Hảo sửng sốt một chút, quay đầu.

Truyền đến tiếng nói chuyện của Chu Dương: "Đi vào, bên ngoài lạnh."

"Mặt xanh xao như vậy, em định doạ chết anh à?"

"Không phải không gặp mặt nhau sao? Anh đội mũ, không thấy được." Nói xong anh lấy tay chống cửa, còn ngăn không để Tô Hảo đóng lại, cũng không cho cô chạy.

Tô Hảo đau đến không đứng được, hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Anh đi vào cùng em, một tháng kia bắt đầu tính từ ngày mai."

Tô Hảo: "......"

Cô ngất.

Còn có thể như vậy sao?

Vậy nhưng cô thật sự đau, cũng không còn sức để đẩy anh ra.

Tô Hảo xoay người lại, có chút nhụt chí cảm thấy Chu Dương quá bá đạo. Cô chống đỡ ghế số pha, hít một hơi, Chu Dương đóng cửa lại, đem cái túi đặt lên bàn lấy máy làm ấm tay bên trong ra, sau đó ngồi trên ghế sô pha, kéo Tô Hảo qua, đem Tô Hảo kéo ngồi lên trên đùi.

"Em đây là thể chất gì vậy? Mỗi lần đều đau như vậy sao?" Ôm eo cô, ạnh ấn cái máy làm ấm tay lên bụng cô, Tô Hảo cứng người, Chu Dương sách một tiếng: "Thả lỏng, anh không vượt đèn đỏ."

Bên tai Tô Hảo đỏ lên, quay đầu nhìn anh.

Anh vẫn đội mũ, hôm nay mặc áo sơ mi sọc màu đậm và quần tây màu xám, có phần tiết chế hơn, mũ lưỡi trai vẫn đội chỉ thấy cái cằm lạnh lùng và yết hầu với cổ thon dài.

Cô nói: "Em từ nhỏ đã như vậy."

"Đều như vậy?" Chu Dương sửng sốt.

"Ừ."

Anh dùng lực đùi, toàn thân Tô Hảo thả lỏng hơn, hai tay không có chỗ đặt, cuối cùng nghĩ lại ôm cổ anh, người đàn ông cười nhẹ bên tai cô một tiếng.

Tô Hảo có chút đỏ mặt.

Tay anh nhẹ nhàng xoa bụng cô, có thêm hơi ấm từ cái máy làm ấm tay. Tô Hảo dựa vào bả vai anh, trong hơi thở ngửi thấy mùi thơm cây linh sam từ trên người anh.

Tô Hảo: "Vậy lần này là ngoại lệ, lần sau em thật sự sẽ không thừa nhận."

Chu Dương: "Đã biết rồi."

Tô Hảo: "Anh hút thuốc sao trên người không có mùi khói gì?"

Chu Dương: "Có một loại thuốc lá gọi là cung cấp đặc biệt, có thể tùy ý lựa chọn hương vị."

"Tốt vậy sao." Tô Hảo mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ, dựa vào anh.

Chu Dương dựa vào tay vịn sô pha, ôm cô giống như ôm búp bê, có thể do trời lạnh anh cũng có chút buồn ngủ, sau đó nhấc mũ lên, nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái, lại đội mũ lên, anh biết cô không phải đang đùa, cô rất nghiêm túc.

Chu Dương không nghĩ tới có một ngày, bản thân sẽ bị như thế này.

Thật là...

Thật mẹ nó vả mặt anh.

Đm.

Tô Hảo biết anh hôn trộm.

Cô nhắm mắt lại, giả vờ như không biết.

Để giải tỏa cơn buồn ngủ, Chu Dương cầm điện thoại lên, nghiêng đầu xem.

Nhóm.

Hứa Điện: Chu Dương, nghe nói cậu làm chuyện xấu rồi bị Tô Hảo ra lệnh một tháng không thể gặp mặt?

Giang Úc: Nghe nói gì nữa, tin tức không phải rất ồn ào sao? Hahahaha là sự thật, đơn giản.

Lý Dịch: Lục Khởi nói hả? Tối qua Chu Dương không thể lái xe, Lục Khởi phải đi đón cậu ta, mới biết được chuyện này ...

Chu Dương: Lục Khởi?!

Đm.

Hứa Điện: Hahahaha, nương tay?

Giang Úc: Hahahaha buồn cười quá.

Lý Dịch: Chu Dương, nên sa thải Lục Khởi.

Chu Dương: À.

Văn Trạch Lệ: Tối qua có quỳ không?

Chu Dương: Cậu đoán?

Văn Trạch Lệ: Hahahaha, tôi gửi cho mấy người quỳ đến dễ dàng, nhớ nhận.

Hứa Điện: Cảm ơn.

Giang Úc: Tôi không cần.

Lý Dịch: Tôi lại càng không dùng.

Chu Dương: À, vậy còn cậu thì sao?

Văn Trạch Lệ: Tôi không dùng.

Văn Trạch Tân: Không dùng? Hôm qua anh còn hỏi em quỳ có hữu dụng hay không mà!

Văn Trạch Lệ: Văn Trạch Tân, em muốn chết à.

*

Khi Tô Hảo tỉnh lại thì đã nằm ở trên giường, trong chăn rất ấm nhưng trong phòng chỉ có một mình cô, cô vội ngồi dậy, vừa quay đầu nhìn thấy đầu giường phía trên có dán một tờ giấy ở máy làm ấm tay.

"Ngủ thật ngon, công ty có chút chuyện, anh đi trước đây - Chu Dương."

Tô Hảo cầm tờ giấy tựa ở đầu giường, sờ máy làm ấm tay đặt ở trên bụng, có chút mềm lòng, cầm điện thoại lên, soạn tin.

Còn chưa kịp gửi.

Liền nhận được tin nhắn của Đường Du. 

Đường Du: Đường Duệ nộp hồ sơ nhưng đi đâu cũng gặp vấn đề giống như Chu tổng có cản trở từ bên trong.

Tô Hảo nhắm mắt lại.

Đột nhiên đặt điện thoại xuống.

Người này, đến chết cũng không đổi.

Quá tệ rồi.

Nửa tháng sau Tô Hảo thật sự không liên lạc với Chu Dương. Lúc đầu Chu Dương còn chịu được nhưng sau đó thì chịu không được, nhiều lần lái xe tới bên này nhìn lén cô, thấy cô với mấy người Kỳ Kỳ đi cùng với nhau, nói cười với nhau, nắm chặt vô lăng trên cánh tay đều là gân xanh.

Mọi người trong nhóm WeChat sôi nổi chế giễu Chu Dương, mặc dù Chu Dương chật vật nhưng vẫn cố làm ra vẻ phóng khoáng, thanh cao. Hôm nay nhiệt độ hạ xuống rất nhiều, Tô Hảo thu dọn tài liệu, tháng này tiêu thụ của cô đột phá 100 vạn, cô nhận được mấy trăm ngàn hoa hồng được thăng chức lên giám đốc kinh doanh nhưng mà cô không quá vui mừng.

Nửa tháng này, thật ra Tô Hảo chú ý Đường Duệ, hy vọng anh ta sớm tìm được việc làm.

Đáng tiếc Đường Duệ không tìm được việc.

Tô Hảo ngày càng áy náy, nhiều lần gọi điện cho ba Đường, cũng may tình trạng ba Đường luôn tốt, cơ thể của ông và mẹ Đường không được tốt, những năm này cũng sinh bệnh mấy lần, ba Đường đối với Tô Hảo giống như đối với con gái ruột, bù đắp cho sự tiếc nuối ba Tô Hảo qua đời.

Mấy lần Tô Hảo ngồi xuống đều ấn mở ảnh đại điện Chu Dương, muốn gọi cho anh dừng chuyện như vậy nhưng lại cảm thấy cái người thông minh này sao có thể không biết ý của cô.

Anh chỉ là không muốn bỏ qua.

Vậy nên, sau nửa tháng hai người giằng co, thang máy mở, Tô Hảo đi ra thang máy, đi tới đường lớn thì điện thoại vang lên, Tô Hảo nhận, là Lục Khởi, Lục Khởi ở đầu kia thấp giọng nói: "Bà chủ."

Tô Hảo sửng sốt.

Lục Khởi: "Chu tổng uống say, ở tửu trang, cô có thể đến xem cậu ấy không?"

Mắt Tô Hảo nhìn bầu trời, một lát sau nói: "Được."

Dù sao chính bản thân mềm lòng, mới nửa tháng mà thôi.

"Cảm ơn bà chủ, tôi ở cửa tiểu khu." Lục Khởi thở dài một hơi.

Tô Hảo vừa quay đầu liền nhìn thấy chiếc xe màu đen, Lục Khởi xuống xe, mở cửa mời cô lên xe, Tô Hảo mỉm cười, đi qua đến bên ghế lái phụ, sau đó lấy điện thoại nói cho Thành Linh một tiếng. Xe khởi động, đi ra đường lớn, Lục Khởi nhẹ nhàng nhìn Tô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net